Chương 53: Dắt tay
Harry ngồi một mình bên hồ, nhìn cảnh sắc trước mắt nhưng vẫn không yên lòng.
Từ hôm trước chạy ra ngoài văn phòng Snape, cậu còn chưa tới chỗ Snape.
Cậu không hề phòng bị hành động của Snape ngày nào đó, cũng không biết mình nên ứng phó thế nào, hơn nữa bản thân cậu cảm thấy vô cùng khủng hoảng.
Hành động này… như thân thiết giữa người yêu, vì sao lại xuất hiện giữa hai người họ một cách tự nhiên đến thế?
Harry vẫn không thể hiểu được.
Tuy quả thật cậu muốn học giỏi tiếng Anh cổ nhưng cậu vẫn không biết nên đối mặt Snape ra sao.
Nhất là gần đây trong đầu cậu luôn loáng thoáng có một số hình ảnh.
Những hình ảnh ấm áp đó, là cảnh tượng ở chung giữa cậu và Snape mà nằm mơ cũng không thể nào tưởng tượng nổi.
Cuối cùng cậu vẫn né tránh không dám đối mặt Snape.
“Nhóc con, sao lại ngẩn người một mình ở đây thế này?” Giọng cười hì hì truyền tới từ sau lưng Harry.
Harry quay đầu, chỉ thấy không biết khi nào Godric đã xuất hiện cạnh cậu, cũng mặc kệ cỏ có bẩn hay không, trực tiếp ngồi xuống.
“Sao vậy, nhìn con có vẻ không vui.” Godric vươn tay quàng vai Harry, “Có phải Snape bắt nạt con không?”
Harry nhìn Godric, cậu nghe hiểu lời đối phương nhưng không chắc đối phương có thể hiểu lời cậu nói.
“Nếu… Nếu…” Vì nhớ lại một ít ký ức vụn vặt nên Harry đại khái nói một ít tiếng Anh cổ, Harry thử dùng tiếng Anh cổ để diễn tả ý mình nhưng lại không thành công. Vì bây giờ cậu hoàn toàn hỗn loạn ngữ pháp, khi ngữ pháp tiếng Anh hiện đại trộn lẫn phát âm tiếng Anh cổ, thấy Godric sửng sốt một lúc lâu, “Nếu… thì… thì sao?”
Godric ngẩn người, lâu sau mới đoán ý của Harry, anh cười ha hả, “Nếu thật sự Severus bắt nạt con, vậy con liền bắt nạt lại, đừng sợ, có chú bênh con.”
Harry nhìn Godric, đối phương cười sáng lạn chói mắt như ánh mặt trời.
Người như vậy, không thể làm Harry liên tưởng được vị kỵ sĩ anh dũng trong tưởng tượng trước kia của cậu.
Ngài ấy càng như một đứa trẻ to xác, trong lúc nói cười có thể chơi đùa cùng bạn.
Harry chợt nhớ câu của Dyers, “Ở thời đại của em, họ là thần thoại khiến người ta kính ngưỡng, nhưng ở thời đại này, họ là mục tiêu siêu việt mà mỗi người đều hướng tới.”
Ngàn năm sau, mọi người gần như coi bốn nhà sáng lập trở thành Merlin, không có bất kỳ ai muốn siêu việt như thế, nhưng ở niên đại này, họ chẳng qua là phù thủy rất mạnh, là mục tiêu mọi người theo đuổi, ở đây, không ai coi họ là thần thoại.
Bọn họ có tình cảm của con người, mà ngay cả Salazar Slytherin được người đời gọi là phù thủy hắc ám lạnh lùng vô tình, Harry cũng nhận ra được nhân tình của đối phương chỉ trong một thời gian ngắn.
“Harry, nghe nói con ở Nhà Gryffidor?” Godric nhận thấy Harry thất thần, cười hì hì vò tóc Harry, cho đến Harry bị làm phiền ôm đầu mình, vẻ mặt lên án nhìn anh anh mới cười không buông tay.
“Lúc ấy sắp xếp con vào Nhà Slytherin vì khi đó con hấp thụ máu của Slytherin, tuy khi đó Severus đã từng nói con là Nhà Gryffindor.” Sự thật sau đó chứng minh, dù Harry thích ứng rất tốt ở Nhà rắn nhưng trong bản tính tượng trưng cho Nhà sư tử vẫn không nhạt đi.
“Chú biết con cảm thấy rất bất an,” Godric nói khẽ, “Đối với con mà nói, chẳng qua là vừa tỉnh ngủ mà mọi chuyện đã đổi thay, mọi thứ chung quanh đều trở nên xa lạ, mọi thứ làm con thấp thỏm lo âu, mà người duy nhất con quen lại dùng thái độ xa lạ đối xử với con, con sẽ trốn tránh là chuyện rất bình thường, nhưng,” Gdric nhìn Harry, Harry nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong con ngươi màu lam.
Rõ ràng vừa mới là một người như đứa trẻ to xác, giờ này lại như một bậc cha chú nghiêm túc.
“Nhưng Harry à, con vẫn không phải là Nhà rắn, những ý tưởng không được tự nhiên của họ, con vẫn không cần đi học thì hơn. Con phải nhớ kỹ, con là Nhà sư tử, bọn nhỏ Gryffindor luôn luôn dũng cảm tiến tới. Có lẽ hoàn cảnh iện tại làm con cảm thấy xa lạ, có lẽ con cảm thấy tình cảm Severus đối với con làm con sợ hãi, nhưng đừng cho rằng điều đó không liên quan tới con, dù mất trí nhớ nhưng con vẫn là con.”
Dù mất trí nhớ, con vẫn là con, những người đó che chở là do con tự mình nhận được, Severus thay đổi với con, là tự con cố gắng.
Dù mất trí nhớ, người kia vẫn là con.
“Đừng sợ mọi thứ xung quanh Harry, dùng trái tim cảm nhận con sẽ phát hiện kỳ thật người và sự vật chung quanh không phải hoàn toàn xa lạ.” Godric xoa đầu cậu, khẽ nói.
“Con…”
Harry nhìn Godric cười cổ vũ, trong nhất thời không biết nên nói gì.
“Tin vào mình, Harry.” Godric nhìn cậu, “Đừng thử trốn tránh, con cần tìm lại ký ức mình đánh rơi. Đừng cho rằng có một số việc không thể nào xảy ra, nếu hiện tại con có ý trốn tránh vậy khi trí nhớ con hồi phục, con sẽ càng không biết làm sao.”
Harry im lặng không nói, Godric nhìn Harry chìm vào suy nghĩ, cũng không làm phiền cậu mà lặng lẽ lùi sang một bên.
Đợi khi Harry tỉnh táo lại, đã thấy Snape lạnh nhạt đứng trước mặt cậu rồi.
“… Giáo… giáo sư S… Snape…” Cậu nên may mắn khi mình kích động mà vẫn còn nhớ rõ từ “giáo sư”, nếu không sẽ bị ổng trừ điểm mất.
Chờ đã… từ từ!
Harry nghĩ lại, bỗng nhiên nghĩ đến một việc.
Hogwarts thời kỳ này, như không có hệ thống điểm, hai ngày này cậu đi qua vài nơi, ở nơi quen thuộc cũng không thấy hộp đá quý quen thuộc kia.
Nói cách khác, dù Snape vẫn là giáo sư nhưng không thể nào trừ điểm?
Hơn nữa hiện tại mình vẫn mang danh nghĩa học trò Slytherin đúng không?
Harry chớp chớp mắt, lập tức mở miệng không khách sáo, “Có chuyện gì không?” Trong giọng nói không hề có sự tôn kính giáo sư, hoàn toàn mang phong cách Potter.
Trong mắt Snape như lóe lóe, làm sao anh không biết được Harry đang nghĩ gì chứ.
Nhóc con kia.
Khóe miệng anh gợi lên, vươn tay dắt tay Harry, “Đi học.” Anh nói đơn giản.
Hơn nửa ngày Harry mới kịp phản ứng anh nói là đi học tiếng Anh cổ.
Nhìn tay hai người giao nhau, Harry như bỏ qua câu nói mình có thể tự đi.
Nhưng nhìn bàn tay to nắm mình thật chặt, cậu bỗng nhiên không muốn bỏ ra.
Như là một loại bám dính, càng như là ỷ lại.
Dường như cậu… thích cảm giác Snape nắm tay mình.
Từ từ!
Mới không phải cậu thích, chắc chắn là phần ký ức mất đi kia đang làm trò…
Bất giác, lời Godric nói lúc trước lại vang lên bên tai Harry.
Đừng cho rằng điều đó không liên quan tới con, dù mất trí nhớ nhưng con vẫn là con.
Nếu hiện tại con có ý trốn tránh vậy khi trí nhớ con hồi phục, con sẽ càng không biết làm sao.
Đúng vậy, dù mất trí nhớ, cậu vẫn là mình.
Mình mất trí nhớ, cải thiện quan hệ giữa mình và Snape, mà đối phương cũng vô cùng vui lòng thay đổi.
Harry nhìn tay hai người, bỗng nhiên không nói nên lời.
Cậu không biết thời gian mình mất trí nhớ đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết nếu ký ức đầy đủ mình sẽ lựa chọn thế nào, nhưng cậu biết, cậu đã không còn bài xích Snape như trước nữa.
Ít nhất, hiện tại cậu nghĩ, đã không hề cảm thấy mình xui xẻo hay nhanh chóng muốn rời đi như rước.
Chờ Harry và Snape đi càn lúc càng xa, Godric và Salazar từ nơi nào đó đi ra.
“Harry sẽ chậm rãi tốt lên.” Godric đứng sau Salazar, “Salazar, mấy ngày nay cậu có chút lo âu.”
“Không sao.” Salazar thản nhiên nói.
“Không chỉ vì Harry gần đây đúng không?” Godric nắm chặt tay đối phương, “Chuyện bên kia sao?”
Chắc là chuyện bên kia làm Salazar phiền lòng, hơn nữa gần đây Harry hỗn loạn làm mấy ngày nay tâm trạng Salazar có chút phiền phức, nên Godric mới có thể không muốn Harry tiếp tục như vậy.
Anh cần giải quyết buồn bực của Harry sớm một chút mới có thể khiến Sarah không buồn lo nữa.
“Gody.” Salazar im lặng một lúc lâu, nhẹ nhàng gọi tên Godric.
“Ừ?” Godric khó hiểu nhìn anh.
“Gia tộc Gryffindor liên hệ với gia tộc Black.”Anh nhìn Godric, đáy mắt đối phương không hề do dự và kinh ngạc.
“A, họ vẫn chưa từ bỏ ý định mà đúng không?” Godric như trào phúng.
“Nếu cậu không thể dập nát họ trước khi họ ra tay, vậy sau họ chống lại gia tộc Slytherin thế nào.” Salazar thản nhiên nói quyết định của mình.
Đó là gia tộc của cậu, Godric.
“Mình biết.” Godric không cười, nghiêm túc nhìn Salazar, “Đây chẳng qua là gia tộc, mà nhà của mình sẽ do cậu và mình cùng tạo nên.”
Gia tộc, khổng lồ mà phức tạp, mà nhà, nhỏ bé lại ấm áp.
“Cậu không để ý?” Nếu gia tộc Gryffindor bị mất đi…
“Nếu, mình chống lại gia tộc Slytherin thì sao?” Godric hỏi lại một câu.
Salazar giật mình, lập tức như hơi gợi lên khóe miệng.
Họ không nói thêm gì nữa, vì tiếng lòng của nhau, họ cũng hiểu được.
Nếu cậu chống lại gia tộc của mình, mình tin cậu sẽ có chừng mực.
Nếu chúng ta hiểu nhau như thế, sao lại cần buồn rầu vì nó chứ?