Chương 57: Quá khứ
Rất nhiều năm về sau, Snape nhớ lại quãng ngày đó, vẫn cảm thấy ngoài mấy ngày biết cái ch.ết của Lily, là một thời gian khó khăn nhất của anh.
Sau khi Harry hỏi câu đó, anh không phải không muốn giấu diếm, vì có một số việc là chính bản thân anh cũng không muốn nhớ lại, là tội nghiệt mà ngay cả hối hận anh cũng không chuộc được.
Nhưng.
Snape nhìn mắt Harry.
Đôi mắt xanh biếc xinh đẹp kia, vừa là tia sáng trong đời anh, cũng là tội nghiệt của anh.
"Harry." Snape cảm thấy mình như không thở nổi, anh muốn nói cho Harry một chuyện, nhưng không chắc chuyện này có thể làm hại tới Harry hay không.
"Sao vậy?" Khi đó, Harry còn chưa biết câu hỏi của mình lại làm Snape phản ứng lớn đến thế, cậu chỉ là ngạc nhiên nhìn Snape.
"Có lẽ ta không nên nói cho em." Snape nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu.
Khuôn mặt này, tương tự với đối thủ trong trí nhớ, mà đôi mắt kia, lại kế thừa ánh mặt trời đầu tiên trong cuộc sống của mình.
Bắt đầu từ khi Harry nhập học, nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn tìm kiếm hận thù và tình yêu từ gương mặt và ánh mắt quen thuộc đó.
Cho đến lúc yêu Harry, dường như những cái gọi là hận thù và tình yêu cũng bị hòa tan một chút.
Không phải không hận, không phải không để ý, mà là đã không còn chuyển hận và yêu lên trên người Harry nữa.
"Đó là ta không muốn lừa em."
Anh không muốn lừa Harry, cũng không muốn lừa mình.
Có một số việc, đã xảy ra rồi, dù quá khứ đối với Snape mà nói là gian nan, là khuất nhục, là khủng bố, là đau khổ, nhưng dù thế nào, những chuyện đó thật sự đã xảy ra.
Những quá khứ chân thực đó khiến anh trở thành mình ngày hôm nay.
Nên, anh không muốn lừa Harry, cũng không muốn lừa mình.
"Harry, nào."
Anh mang theo Harry vào phòng làm việc của mình, để Harry chuẩn bị.
"Đây là một câu chuyện rất dài." Đúng vậy, rất dài, một câu chuyện bắt đầu từ khi còn nhỏ tới tận giờ, mà vẫn còn đang tiếp nối.
"Sev." Harry dường như biết đây không phải là đề tài hay, cậu nắm tay Snape, "Nếu anh cảm thấy không muốn nói."
"Không, chủ yếu là chuyện này rất dài. Harry, em nhất định phải kiên nhẫn nghe hết, được không?"
"Dạ." Harry chậm rãi gật đầu.
"Ta và mẹ em, trước khi tới Hogwarts đã quen nhau..." Đó là một lần gặp gỡ tình cờ, khi anh ra ngoài để tránh bị người cha say rượu chửi mắng, lại tình cờ gặp Lily.
"Ta biết cứ thế tiến lên trả lời rất bất lịch sự nhưng em có biết không, từ nhỏ tới lúc đó ta vẫn cảm thấy mình lạc loài, là cảm giác vui sướng khi đột nhiên thấy "đồng loại" với mình." Phù thủy anh biết cũng chỉ có mẹ, mà mẹ anh thì không cho anh sử dụng pháp thuật trước mặt người khác, luôn cảm thấy như lời người đàn ông kia nói, anh lạc loài, là một quái vật.
Nên, khi gặp Lily cũng là phù thủy, anh rất vui mới có thể đột nhiên xuất hiện trước mặt họ đáp lời.
"May mắn chính là, mẹ em không để ý ta đường đột, chúng ta trở thành bạn bè, bạn rất thân." Giống như một tia nắng ấm áp chiếu vào cõi lòng lạnh băng, Lily là ánh mặt trời của anh làm anh nhịn không được dõi mắt theo cô.
"Sau khi chúng ta nhập học, ta vào Slytherin, mà Lily lại là Gryffindor, tình hình khi đó là lúc mà thế lực Chúa tể Hắc ám đang mạnh nhất, gần như toàn bộ học trò Slytherin đều lấy mục tiêu là sau khi tốt nghiệp gia nhập Tử thần Thực tử. Nhóm Slytherin khinh thường "Máu Bùn", cũng khinh thường ba Nhà khác, càng vì lúc ấy Dumbledore và Chúa tể Hắc ám đối địch nhau, dẫn đến Slytherin và Gryffindor không vừa mắt, không hề có quan hệ gì."
Anh khi đó, quái gở, không thích nói chuyện, thậm chí không giao tiếp với người khác, nên anh chỉ có một người bạn là Lily. Nhưng Lily thì khác, cô nhiệt tình, cởi mở, đáng yêu, nhanh chóng hòa nhập với các bạn học trong Gryffindor.
"Ba em yêu mẹ em ngay từ cái nhìn đầu tiên, bắt đầu từ năm nhất vẫn luôn theo đuổi, mà anh ta lại ghét nam sinh ở cạnh Lily, thân với Lily, nhất là ta."
Vì trước khi nhập học đã là bạn với Lily, nên dù sao phân tới Nhà khác nhau nhưng họ vẫn luôn liên lạc. James Potter không thích nam sinh bên người Lily, nhất là bản thân ở Nhà Slytherin.
"Quan hệ giữa ta và ba em còn tệ hơn cả em và Malfoy bây giờ, thậm chí sau đó, chúng ta gần như vừa chạm mặt là đánh nhau."
Dù là hiện tại, nếu có thể để anh thấy James Potter, anh cũng sẽ ném thần chú trong nháy mắt.
"Năm thứ năm, ta nói sai một câu." Đó là sự bắt đầu của tình bạn tan vỡ, là tình bạn mà vì anh mù quáng theo đuổi sức mạnh và thực lực rồi phá hủy.
"Rồi sau, ta thấy không thể nhận được sự cảm thông từ Lily, tốt nghiệp, Lily gả cho Potter, vào Hội Phượng Hoàng, mà ta thì trở thành Tử thần Thực tử." Khi đó, anh nghĩ, vậy là tốt rồi, Tử thần Thực tử và Hội Phượng Hoàng vốn là hai mặt đối lập. Nếu ngày nào đó anh gặp Lily, anh sẽ không vì quan hệ của họ mà khó xử, phải biết sư tử Gryffindor không thể ra tay thương tổn bạn mình, đương nhiên Lily cũng vậy.
"Sev..." Nghe đến đó Harry vươn tay xoa gương mặt Snape, trong đôi mắt xanh biếc tràn đầy phức tạp.
"Ta có yêu Lily." Snape cầm tay Harry, cảm thấy cậu run lên sau khi lời mình nói, cầm thật chặt, "Ta không muốn phủ nhận quá khứ này, đây là sự thật," Anh muốn thành thực với Harry, cũng muốn thành thực với mình. Trước kia vì tự ti mà không dám nói ra, giờ này, anh cũng không tránh né, "Khi một người thật vất vả gặp được "đồng loại" của mình, thậm chí đối phương lại quan tâm em, sẽ chơi với em, không coi em là quái vật, em có thể không thích cô ấy không?"
Harry lắc đầu, "Đúng vậy, em không thể."
"Ta cũng không thể, nên ta thích cô ấy." Dù là vì theo đuổi tia sáng cuộc đời hay là vì sức hấp dẫn của bản thân Lily, anh đã từng thích cô. "Nhưng cho tới giờ ta không bao giờ nghĩ có một ngày có thể kết hôn với cô ấy, ta có thể chúc phúc trong hôn lễ của cô ấy, chẳng sợ đối tượng cô ấy lấy là người ta ghét nhất."
"Vậy em thì sao?" Harry chớp mắt nói.
"Ngài Slytherin đã từng hỏi ta, có cam lòng chờ em về sau kết hôn sinh con hay không, câu trả lời của ta là không." Anh có thể nhìn Lily kết hôn sinh con, có thể chúc phúc cho Lily, nhưng anh lại không thể nhìn Harry thân cận người khác, dây dưa với người khác, anh nghĩ, anh có thể chúc phúc Lily, hy vọng cô hạnh phúc, nhưng đối với Harry thì, "Hạnh phúc của em, ta muốn tự mình cho." câu nói hay và xúc động nhất *chấm chấm nước mắt*:")
Anh vẫn phân biệt được thích Lily và yêu Harry, hiểu được lòng mình.
"Ta vẫn luôn luôn tìm kiếm bóng dáng James Potter và Lily trên người em, em biết không, đôi mắt của em y hệt Lily, dáng vẻ em lại giống hệt Potter."
"Nên, mỗi lần anh gào "Potter", thật ra có một nửa là đang mắng ba ba em?" Harry nhướng mày nhìn Snape.
"Có thể nói như vậy." Snape vươn tay miêu tả gương mặt cậu, "Em biết không, khi em 11 tuổi vào trường, dáng vẻ em gần như là giống hệt ba ba em, thậm chí trong nháy mắt ta nhìn thấy em đã có phản xạ muốn ném thần chú ra." thật sự là tụt hết cảm xúc ==!
Khóe mắt Harry run rẩy nhìn anh.
"Ba em tự đại, cuồng ngạo, thích bắt nạt người khác, nên đương nhiên ta cho rằng em cũng vậy. Dumbledore cũng từng nói cho ta biết không cần tìm bóng dáng anh ta trên người em, nhưng ta không làm được."
Harry trẻ con hừ vài tiếng.
Snape dường như nở nụ cười, "Sau lại, chúng ta đến thời đại này, em mất trí nhớ trở thành một đứa trẻ chỉ có chỉ số thông minh mấy tuổi, sẽ không trợn mắt nhìn ta trào phúng, sẽ không trừng suy nghĩ phản bác vì ta mắng, ta nhìn thấy em chân thật nhất." Cũng là em hấp dẫn ta nhất <3
"Harry, ta không muốn đợi khi mất đi em mới thừa nhận tình cảm của mình, ta yêu em, muốn cho em hạnh phúc." Anh thương cậu, trong một năm thời gian, yêu cậu rất sâu.
"Severus..." Harry nhìn Snape, nhẹ nhàng nỉ non.
"Harry," Snape hít sâu một hơi, "Ta còn có chuyện, phải nói cho em biết."
Harry chớp chớp mắt, ý bảo đối phương nói mình chăm chú lắng nghe.
"Năm đó, vì để làm giáo sư Hogwarts, Trelawney gửi một bức thư cho Dumbledore, bọn họ hẹn gặp ở quán rượu Đầu Heo. Ngày Dumbledore đi theo hẹn, ta cũng tới đó. Ta nghe được một lời tiên đoán, lời tiên đoán thực sự." Lời tiên đoán kia cũng là bắt đầu tội nghiệt của anh.
"Ta nói lời tiên đoán đó cho Chúa tể Hắc ám, sau đó, ông ta để người điều tr.a đứa trẻ sinh ra trong phạm vi lời tiên đoán. Mà em, Harry, em đúng lúc sinh ra vào cuối tháng bảy, gia đình em cũng từng ba lượt thoát khỏi tay Chúa tể Hắc ám, em chính là người mà lời tiên đoán chỉ tới."
Dù bản thân Snape cũng chưa từng nghĩ chuyện sẽ phát triển như vậy.
"Ý anh là..." Harry run rẩy ngẩng đầu, nhìn Snape, "Cha mẹ em sở dĩ bị Voldemort đuổi giết, không chỉ là vì Voldemort thích giết người không theo ông ta, cũng vì ông ta muốn ngăn cản lời tiên đoán kia trở thành sự thật... lời tiên đoán kia... lời tiên đoán kia..."
Snape ôm chặt lấy Harry, "Lời tiên đoán kia, là ta tiết lộ cho ông ta..."
Snape nghĩ anh có lẽ vĩnh viễn sẽ không quên được, sau khi anh nói ra câu đó, cơ thể Harry cứng đơ tới mức nào.
Khi đó anh như ôm một tảng đá.
Mà anh cũng chỉ ôm Harry không nói gì.
Nói ra quá khứ đó, đã dùng hết sạch dũng cảm của anh, những chuyện cũ đau xót đó ở trong lòng anh mười mấy năm, dù là bản thân anh cũng chưa từng nghĩ lại. TT.TT
Rồi, Harry ôm anh gào khóc, thậm chí anh không thể nói ra được lời an ủi, chỉ có thể mặc Harry vừa khóc vừa đánh anh.
Harry khóc sau đó ngủ, quần áo anh gần như ướt đẫm.
Vài ngày sau, anh không thấy Harry.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cá nhân tôi cho rằng, đau dài không bằng đau ngắn, tự Sev nói ra, còn tốt hơn Harry nghe được sự thật từ miệng người khác.