Chương 96: Ron tới chơi
Harry đang ngồi trong phòng khách đọc sách.
Thời gian trôi qua, thời tiết đã càng ngày càng lạnh, thời tiết nước Anh thay đổi thất thường, nhưng, nếu đã đến mùa đông, thì dù thất thường thế nào nó cũng không thể vừa rơi tuyết xong rồi lập tức tăng nhiệt độ không khí lên 30 độ hòa tan tuyết đọng, cho mọi người một buổi sáng ấm áp được.
Trong thời gian này, Harry thà ở trong hầm đọc sách còn hơn.
Lò sưởi trong hầm đang rực lửa, Snape ếm một ít thần chú trong hầm, ít nhất hiện tại Harry mặc một áo cũng không cảm thấy lạnh.
Lucius đã từng có ý qua lò sưởi tới đây mấy lần – Voldemort còn bị Salazar nhốt trong tầng hầm nhà anh, làm vợ chồng Lucius luôn luôn có cảm giác giật mình hoảng sợ – nhưng mỗi lần đều thấy lò sưởi cháy bùng bùng, mặc dù có bột Floo bảo vệ, không đến mức làm Lucius vừa mới tới đã bị đốt nhưng lò sưởi cháy có nghĩa là càng nhiều than, vì thế sau tháng mười hai, Lucius không bao giờ muốn qua lò sưởi tới bên này nữa.
Harry nằm trên ghế, một tay đặt lên bụng mình, một tay cầm một quyển sách.
Bụng cậu đã bắt đầu nổi lên, mà nổi lên này thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Mấy tháng trước, gần như không có thay đổi gì, nhưng bắt đầu từ lúc đứa nhỏ hấp thụ pháp lực Harry, Harry bắt đầu lộ bụng, mà mức lộ bụng còn nhanh hơn cả người mang thai bình thường.
Bà Pomfrey nói, đây là vì đứa nhỏ không chỉ bắt đầu hấp thụ pháp lực Harry và dinh dưỡng trong cơ thể Harry cung cấp, nhanh chóng lớn lên, cũng vì màng pháp lực bên người đứa nhỏ đang không ngừng lớn lên, mới xuất hiện hiện tượng này.
Vượt qua thời kỳ thích ngủ ban đầu, gần đây Harry lại có tinh thần, ít nhất vào buổi trưa cậu chỉ cần ngủ hai tiếng là có thể tỉnh táo.
Nhưng ngại bên ngoài rất lạnh, Harry vẫn không thích ra ngoài, trừ bỏ buộc phải đi dạo vào sáng sớm và hoàng hôn cậu vẫn ở trong hầm.
Ron suy nghĩ nhiều lần, rốt cuộc vẫn gõ cửa hầm, “Harry, là mình.”
Harry buông sách, đi mở cửa.
“Ron.” Harry nhìn vẻ mặt Ron không được tự nhiên, hơi kinh ngạc, “Sao vậy?”
Ron đi theo Harry, ngồi trên ghế salon, có chút thấp thỏm bất an.
Phải biết, nơi cậu đang ngồi là nơi mà lão dơi già hay ngồi sửa bài tập đó…
“Được rồi, Sev không ở đây, đừng mất tự nhiên.” Harry rót chén trà cho Ron, bây giờ cậu còn chưa đến mức không tiện hành động, tuy bụng bắt đầu nổi lên, hai chân cậu bắt đầu mỏi, “Sao vậy? Chú Godric lại gây rắc rối cho cậu?”
Từ một tháng trước Ron nói ra suy nghĩ trong lòng mình, từ đó về sau Ron bị Godric theo dõi.
Có lẽ đã từng, đối với Ron mà nói, giáo sư khủng bố nhất chính là Snape, nhưng hiện tại, sau khi bị Godric chỉnh một tháng, có lẽ Snape cũng tụt hạng rồi.
Khi Hermione mang tin tức tới đã không ngừng nói Ron đáng thương.
Snape dù “ác độc” thế nào cũng chỉ ở mặt ngoài, nói thí dụ như, dùng ngôn ngữ làm người ta nghi ngờ về chỉ số thông minh của mình, hay là, anh sẽ dùng động vật mà bạn muốn ăn để bạn “cẩn thận” xử lý dẫn đến vài ngày bạn ăn không vô bữa tối – nhưng chuyện này với Ron thần kinh dày mà nói, gần như là chuyện không thể.
Nhưng ít nhất Snape sẽ quang minh chính đại mà tỏ vẻ “ta chính là nhìn trò không vừa mắt chính là muốn chỉnh trò cái tên sư tử đần có bản lĩnh trò thử chống đối ta vài câu xem ta sẽ trừ sạch điểm Nhà trò” để “dạy dỗ” người ta.
Nhưng Godric không giống.
Anh giấu đao vào trong nụ cười, cho cậu chịu thiệt rồi mới hối hận không thôi.
Mấy ngày nay Ron đều bị như vậy.
Rất nhiều người cho rằng hiệu trưởng mới thú vị, cho rằng hiệu trưởng mới rất tốt, đương nhiên, trước Ron cũng cho là vậy, nhưng sau nhiều lần Godric chỉnh cậu, cậu liền thật sự không tỏ vẻ gì với “hiệu trưởng là người tốt” cả.
Người kia đoạt vị trí giáo sư Snape, không thể không nói, thành tích độc dược của bọn nhỏ Gryffindor có tăng lên một chút, ngoài Longbottom vẫn không ngừng xảy ra sự cố thì ít nhất số lần vạc nổ cũng giảm đi, tuy các học trò đưa bài tập vẫn tệ như trước.
Tình huống như vậy duy trì liên tục đến khi Ron đắc tội Godric.
Cậu trở thành học trò có tần suất vạc nổ cao thứ hai sau Neville, dù có Hermione quan sát cũng không làm được chuyện gì, về nguyên nhân tại sao lại nổ, chỉ có bản thân cậu biết.
Mà hậu quả nổ vạc của cậu chính là cấm túc nhiều lên.
Godric cũng sẽ không nói phải bắt Ron đi làm một ít chuyện cậu không làm được, anh chỉ để Ron vào cuối tuần không phải lên lớp giúp anh tới Rừng Cấm hái một ít dược liệu mà thôi.
Thật ra đây là một chuyện rất dễ, nhưng không có nghĩa là nơi sinh trưởng dược liệu kia không có vấn đề gì.
Kỳ thật cũng không phải chuyện to tát, chính là chỗ đó có nhiều nhện một chút, rồi chúng nó lại rất thích kết mạng nhện trên đóa hoa kia, để bắt được một ít côn trùng muốn lấy mật.
Vì thế trong biển hoa nhỏ, nhện lớn nhện nhỏ có vẻ dày đặc.
Những con nhện đó rất nhỏ, nhỏ hơn rất nhiều so với con nhện tám mắt mà Ron đã từng thấy, Ron dám khẳng định, một con nhện này cũng không đủ nhét vào kẽ răng con nhện tám mắt kia.
Nhưng dù sao đó cũng là nhện!
Một người nếu sợ hãi một thứ gì, dù nó cực kỳ nhỏ cũng có hiệu quả tương tự.
Vì thế Ron hét rầm lên, nếu không kiêng kị cậu đã ngất rồi, rất có thể trở thành đồ ăn của nhện, có lẽ cậu đã nghĩ nằm nửa tiếng trên mặt đất.
Ron đi vào Rừng Cấm vào ban trưa, chờ cậu hoàn thành chuyện Godric phân phó đã là chiều tối rồi.
Mà rõ ràng đây chỉ cần một tiếng là có thể xong.
Chỉ có thể nói, về khoản chỉnh người, ai cũng không thể bằng Godric.
Mà, đối với cầu cứu lúc đầu của Ron, Harry tỏ vẻ mình cũng bất lực.
Dù sao… e hèm, Ron thật sự là…
Vì thế, hôm nay Ron lại tới hầm tìm cậu, thật sự làm cậu có hơi ngạc nhiên.
“Ừ…” Ron bưng chén trà, có vẻ do dự.
“Bạn tốt à, hôm nay cậu làm sao vậy? Định học Slytherin biến mấy từ đơn giản thành mấy câu dài dòng sao?” Harry nhìn Ron, cười vỗ vai cậu, “Tin mình đi, cậu không hề hợp với cái này.”
Ai biết, mặt Ron lại đỏ!
Harry chớp chớp mắt, cảm thấy không thích hợp.
Nhìn biểu hiện của Ron, đôi mắt quay vòng, bỗng nhiên đã cảm thấy có gì đó không được bình thường.
Dựa theo thói quen trong quá khứ, Ron không phải là nhảy dựng lên kiên quyết tỏ vẻ mình và Slytherin không hề có quan hệ gì mà còn không định làm rắn độc chứ?
Cho nên, biểu hiện hiện tại của Ron là chuyện gì?
“Ron?” Harry đi đến trước mặt Ron, nhìn trái nhìn phải cậu một vòng, “Cậu không thích hợp.”
Chẳng lẽ là vì bị chú Godric chỉnh nhiều rồi ba ba biết không làm chú dừng tay vì thế Ron chợt phát hiện kỳ thật Slytherin cũng có người tốt rồi vì hành vi khinh bỉ họ của mình mà cảm thấy áy náy hay ấu trĩ?
Đừng đùa, chuyện này không thể nào xảy ra trên người Ron đâu!
“Cái kia…” Vì đôi mắt sáng lòe của Harry, nếu không phải chuyện này không hợp thảo luận với Hermione cậu sẽ không tìm đến Harry… từ khi biến mất một năm, cái tên bắt đầu e sợ thiên hạ không loạn này.
“Ừ ừ!” Harry gật gật đầu cổ vũ Ron nói tiếp.
“Mỗi tháng có một bữa tiệc dạ vũ cậu biết không?” Ron gãi đầu.
“Biết, khi ba ba bọn họ thảo luận khôi phục cái này mình ở đấy mà.”
Nói đến dạ vũ, phải ngược dòng vào lúc Harry còn ở ngàn năm trước, khi đó từ sáng tới tối, lễ đường Hogwarts mở tiệc, đó là bữa tiệc học trò tự động tổ chức, ngay từ đầu là đề nghị của Godric, mọi người cùng khiêu vũ tăng tình cảm.
Phải biết, vì tiêu chuẩn nhận học trò độc đáo của Salazar làm học trò Hogwarts không chỉ có phù thủy Muggle hay phù thủy, nó còn bao quát cả những chủng tộc khác.
Mà khi những người này sống chung, khá khó để hòa hợp.
Vì thế, đám người Godric bắt đầu đau đầu suy nghĩ.
Rồi ở một bữa tiệc gia tộc Ravenclaw, anh bỗng nhiên có một ý tưởng.
Để các học trò tự phát tổ chức khiêu vũ, khiêu vũ là một hoạt động trang trọng, vừa có thể tăng tình bạn vừa có thể tăng năng lực xã giao.
Đề nghị của Godric được đa số giáo sư tán thành, vì thế quyết định này lập tức được truyền đến thủ tịch các Nhà, để các thủ tịch đi sắp xếp chuẩn bị.
Mà đám người Godric lại phân phó gia tinh một tiếng sau cơm tối đặt các bàn qua một bên.
Khi đó nhạc cụ đơn giản, nhạc nhẽo cũng đơn điệu, nhưng không thể phủ nhận, ý tưởng của Godric đạt hiệu quả.
Bọn nhỏ Hogwarts càng hiểu nhau hơn từ khi bắt đầu tổ chức bữa tiệc loại nhỏ này, cũng làm trường học trở nên càng hòa hợp. Vì thế đến bên này phát hiện dạ vũ đã bị hủy bỏ từ hai thế kỷ trước, đám người Godric suy nghĩ khôi phục lại nó.
Nhưng nghĩ tới chế độ này biến mất đã lâu, nên họ chỉ tạm thời đặt ra một tháng một lần, khi qua kỳ nghỉ Giáng sinh sẽ ngắn lại thành nửa tháng, rồi chậm rãi rút ngắn lại thành một tuần. Về việc có thể khôi phục đến mức một ngày một lần hay không thì Rowena cười nói việc đó còn phải nhìn khi nào thì ngăn cách giữa Slytherin và Gryffindor có thể tiêu trừ.
Hiện tại âm nhạc phong phú hơn trước kia nhiều, hơn nữa cũng không chỉ có một điệu nhảy, nhưng thực đáng tiếc, ngoài Slytherin, đứa nhỏ các Nhà khác không phải ai cũng biết khiêu vũ, dù năm thứ tư của Harry Hogwarts đã từng tổ chức một lần dạ vũ rồi.
Nhưng Godric lại rất hài lòng với chuyện này.
“Giáo sư và học trò, vậy hiệu quả rất tốt.”
Không thể phủ nhận đây là một ý kiến hay, ít nhất mỗi lần Harry thấy Godric nhắc tới chuyện này đều mang vẻ mặt hài lòng cả.
“Chẳng lẽ cậu muốn tìm mình nhảy cùng? Đừng dọa mình chứ.” Harry trêu Ron, dạ vũ tổ chức không phải yêu cầu mỗi người đều phải vào sân nhảy, nhưng không thể không nói hoạt động này khiến rất nhiều học trò tự phát tham gia, nếu lần này Ron không tìm thấy người cũng không cần tìm cậu đến cứu nha.
Nếu cậu xuất hiện trước mặt người khác thế này, chắc kỳ dạ vũ này không cần tổ chức nữa – Kẻ Được Chọn lớn bụng, cậu có thể thấy được vẻ mặt của người khác rồi.
“Không phải…” Ron hơi lo lắng, nhưng không biết nói từ đâu.
“Ừ?” Harry tò mò nhìn cậu.
“Chính là… cái kia…”
Harry giật giật khóe miệng, “Ron, trước kia sao mình không biết cậu là người không dám nói được cả câu thế này?”
Ron bị Harry kích thích, rốt cuộc nói ra.
Nhưng lần này đến lượt Harry ngạc nhiên, “Cái… Cái gì?” Blaise mời cậu tham gia lần dạ vũ này?”