Chương 17
Năm Thiên Thánh thứ mười, ngày mùng 4 tháng 7, trời trong.
Chuột ngốc chuột ngốc chuột ngốc!!
Chẳng phải chỉ là một nữ nhân thôi sao? Hắn lại khẩn trương đến mức như vậy? Đáng ra lúc chiều nên để Âu Dương đại ca hảo hảo giảo huấn hắn một trận, miễn cho hắn giống như bây giờ, lại gây rắc rối!
Hắn, hắn khẩn trương tới mức đó! Lại còn chạy tới hỏi han nàng ân cần… Mình thừa nhận lúc chiều không nên quan tâm nàng thái quá, nhưng vừa nãy hắn còn quá phận hơn! (giổ ôy mùi giấm chua bay đầy nhà tuôi rồi =)))))))))
Chuột ch.ết chuột ch.ết chuột ch.ết!!
Mình thật sự đi thích một con chuột đáng ghét đến vậy sao!
(Lúc viết ra câu này trên giấy, bên cạnh rơi xuống một giọt mực siêu siêu to)
… Mình… Hình như mình thích Ngọc Đường thật rồi.
Chẳng trách mấy ngày trước lại không muốn rời xa hắn như vậy, chẳng trách lúc nào cũng muốn ở bên hắn —— bắt đầu từ khi nào, mình lại đi thích hắn?
Hình như —— rất khó để tìm lại thời gian cụ thể a…
Cũng không biết con chuột trắng nghĩ thế nào, hừ, mình lại đi thích hắn, vậy, còn hắn thì sao? Có cảm giác giống như mình hay không?
Mặc kệ! Chuyện này tuyệt đối không thể nói cho hắn! Bằng không mũi tên kia còn không hếch lên tận trời!
Cứ để một mình mình giữ kín bí mật này là được rồi! Tuyệt đối không cho con chuột trắng kia biết!!
***********************
Thấy Bạch Ngọc Đường hung dữ trừng mắt nhìn người tử diện kia, Triển Chiêu không khỏi đưa tay phải lên xoa trán ai thán —— con chuột trắng này! Rõ thật là gây thêm phiền phức! Không phải chứ! Đang yên đang lành lại đi rước chuyện vào thân. Xem hắn định giải quyết như thế nào đây!
Bây giờ nhìn lại, không giải quyết chuyện trước mắt trước cũng không được.
Đều tại con chuột trắng!
Nghĩ vậy, Triển Chiêu vẫn là không nhịn được thân thiết đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường, quay về phía người tử diện kia nở một nụ cười tao nhã vẫn thường dùng với người ngoài, chắp tay, nói:
“Vị huynh đài này, các hạ nói vậy là hiểu lầm rồi, Ngọc Đường hắn không có ác ý gì, chỉ là lúc trước…”
Nhưng mới nói được nửa câu, sau lưng Triển Chiêu bỗng vang lên một tiếng hét to:
“Mèo con! Ngươi tránh ra!”
Bạch Ngọc Đường đột nhiên hai mắt đỏ rực trừng trừng hướng về phía người tử diện kia —— rốt cuộc hắn đã nhớ ra kẻ này là ai rồi! Bảy năm trước trên núi Võ Đang, một đôi Tắc Bắc Song Sát, một thanh Thất Bảo đao, một lần tập kích khiến cho rất lâu sau Bạch Ngọc Đường vẫn gặp ác mộng, nguyên nhân khiến Mèo con phải rời xa hắn bốn năm trời…
Trang phục này —— hắn phải sớm nhận ra mới phải! Cũng chính vì kẻ này, chính vì gã, ngày ấy Mèo con mới bị thương nặng như vậy!
Âu Dương Xuân!
Hắn vẫn còn nhớ rõ rành rành, lúc đó gã này đã hướng về sư phụ hắn tự giới thiệu:
“Vãn bối Âu Dương Xuân, người Liêu Đông, bái kiến hai vị tiền bối!”
“Hóa ra là đồ đệ của người kia a! Được, thân thủ không tệ! Hai tên này liền giao cho ngươi, trước tiên ta phải đi cứu sư điệt của ta đã. Chàng trai trẻ, ngươi cứ tùy ý mà làm! Đừng để cho hai tên tiểu tử kia chạy mất!”
“Vãn bối đã hiểu!”
Mọi chuyện ngày hôm đó, Bạch Ngọc Đường đều ghi nhớ rất rõ, trong ký ức hắn, Triển Chiêu bị thương, tất cả đều vì kẻ này đã dẫn Tắc Bắc Song Sát tới núi Võ Đang! Bây giờ nếu đã gặp lại gã, không giáo huấn cho gã một hồi thì thực sự là có lỗi với chính mình, càng có lỗi với Mèo con!
Nếu như bây giờ giữa hai người đã có hiểu lầm, như vậy, thừa cơ hội này, hắn đương nhiên phải hảo hảo cùng gã đọ sức một trận.
Mà đối với việc mình có phải là đối thủ của người kia hay không, Bạch Ngọc Đường lại không hề cân nhắc đến.
Cùng lúc đó, Âu Dương Xuân cũng có chút khó hiểu. Vừa rồi hắn nhìn thấy hành vi của Bạch Ngọc Đường, nhất thời không ưa nổi nên mới lên tiếng ngăn lại. Phản ứng ban đầu của tiểu quỷ bạch y kia cũng nằm trong dự liệu của hắn, thế nhưng khi nhìn thấy Triển Chiêu, khí chất an nhàn trên người thiếu niên này xem thế nào cũng không giống mùi vị của công tử bột.
Sau đó lại chính là tên tiểu quỷ bạch y, ánh mắt nó lúc hướng về mình vốn là có chút thẹn quá hóa giận, nhưng không hiểu sao bây giờ lại biến thành một loại phẫn hận khó nén.
Thiếu niên này —— nhất định là rất hận hắn!
Lăn lộn trong chốn giang hồ lâu như vậy, trên người một người có sát khí hay không Âu Dương Xuân có thể nhận biết được rất rõ. Ánh mắt của thiếu niên này, rõ ràng là giống như có thâm cừu đại hận gì với hắn vậy, điều này khiến hắn sao có thể không kinh sợ?
Chỉ là, cho dù Âu Dương Xuân có suy nghĩ nát óc, cũng không đoán ra hai thiếu niên trước mặt này chính là hai đứa trẻ hắn từng gặp trên núi Võ Đang bảy năm trước, càng không đoán ra ý nghĩ của Bạch Ngọc Đường —— Bạch Ngọc Đường từ nhỏ đã có chút cực đoan, sự vật hắn nhận định tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ người nào làm thương tổn, vì vậy trong lòng hắn, nếu đã nhận định lỗi là của Âu Dương Xuân, hiển nhiên là hận người này đến nghiến răng nghiến lợi.
Thương tổn Mèo con, hơn nữa Mèo con còn vì bảo vệ mình mà bị thương nặng như vậy, quả thực không thể tha thứ!
“Ngọc Đường!”
Âu Dương Xuân phát hiện được sự khác thường của Bạch Ngọc Đường, lẽ nào Triển Chiêu là người hiểu Bạch Ngọc Đường rõ nhất lại không nhận ra? Y sửng sốt đưa tay kéo kéo tay áo Bạch Ngọc Đường, lại bị Bạch Ngọc Đường hất đi. Sau đó, y thấy Bạch Ngọc Đường tiến lên hai bước, Họa Ảnh trong tay không khách khí chỉ về Âu Dương Xuân:
“Ngươi là Âu Dương Xuân? Nếu phải, thì một đối một đến so cao thấp với Bạch gia gia!”
Lời vừa nói ra, toàn bộ người trong khách điếm đều giật mình, ánh mắt đám lữ nhân ngồi một bên xem hai người náo nhiệt nãy giờ đột nhiên đều trở nên kinh ngạc.
Bắc hiệp Âu Dương Xuân, người này có thể nói là hiệp khách lừng danh từ lâu ở bên ngoài. Những người này không ngờ rằng, bọn họ lại có thể gặp được vị hiệp khách ấy ở đây. Thế nhưng càng khiến bọn họ kinh ngạc chính là Bạch Ngọc Đường, thiếu niên này xem chừng tuổi mới đôi mươi, lại dám khiêu chiến với bắc hiệp vang danh thiên hạ, sự can đảm này khiến mọi người không thể không chú ý tới ——
Thật không biết thiếu niên này rốt cuộc là trâu con mới sinh không sợ cọp, hay là quá tự cao tự đại đây.
Âu Dương Xuân chẳng có tâm tư nào để ý tới ánh mắt người chung quanh, nghe Bạch Ngọc Đường nói, phản ứng đầu tiên của hắn chính là, chẳng lẽ mình và người nhà của thiếu niên này thật sự có thù oán gì hay sao? Hắn thấy Bạch Ngọc Đường còn nhỏ tuổi, nghĩ hẳn là mình sẽ không thể có xung đột gì với nó được. Vậy, cũng chỉ có thể cho rằng mình và người nhà của thiếu niên này từng kết thù, vì vậy mà gương mặt thiếu niên này mới lộ ra sự thù hận đến thế.
Lại nhớ đến điệu bộ ngang ngược vô lý vừa nãy của Bạch Ngọc Đường đối với ông chủ khách điếm, trong lòng hắn đã cho rằng thiếu niên này là công tử bột sính anh hùng mà chạy đến, sắc mặt tự nhiên cũng không tốt nữa:
“Ta là Âu Dương Xuân. Ngươi là ai? Đao của Âu Dương sẽ không dễ dàng ra khỏi vỏ!”
“Đúng là ngươi thì tốt rồi!”
Bạch Ngọc Đường hất đầu, khắp mặt là định liễu kỹ lưỡng:
“Bạch gia gia ngươi là Bạch Ngọc Đường! Âu Dương Xuân, hôm nay Bạch gia đến tìm ngươi để báo thù!”
Lời vừa nói ra, mọi người lại ồ lên. Tất cả đều không ngờ thiếu niên tuấn mỹ này lại nói ra một câu như vậy.
Chỉ là lúc này, bất kể là Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, hay là Âu Dương Xuân đầu óc còn mơ hồ, đều không chú ý đến, một bàn khách nhân nghỉ trọ bên cạnh khi nghe thấy lời nói của Bạch Ngọc Đường thì mọi sự chú ý đều tập trung về phía đó. Chỉ có điều, một bàn nam nữ kia vẻ mặt lại không hề giống nhau, hai nam tử thì che giấu một chút căng thẳng bên dưới vẻ bình tĩnh, còn thiếu nữ kia thì trong mắt không kím nén được lộ ra một phần mừng rỡ cùng kỳ vọng.