Quyển 2 - Chương 2
Cho dù không muốn đến thế nào, đêm đó A Bảo vẫn phải ngủ trên cái giường sắt bé xíu đó.
Lão quỷ coi như rất khách khí với đồng bạn, lại mang thêm một cái ghế dựa nữa đến, Tam Nguyên, Tứ Hỉ, Đồng Hoa Thuận mỗi đứa một cái, nhưng mà lại càng khiến cho không gian trong phòng nhỏ hơn.
A Bảo vừa nằm xuống, liền nhìn thấy ba cái mặt quỷ biểu cảm khác nhau đang nhìn mình chằm chằm, “Mấy đứa không nhìn chỗ khác được sao? Nếu không ta ngủ không được.” Tuy rằng bọn họ sẽ hỗ trợ tắm rửa nhưng chưa bao giờ hỗ trợ ngủ, cho nên đến bây giờ cậu vẫn duy trì thói quen ngủ một mình, bên cạnh nhiều thêm một cặp mắt nữa sẽ không được tự nhiên.
Ba quỷ khá hợp tác, đồng loạt nhìn về phía cửa.
A Bảo nằm một lát nói: “Hay là ba đứa cứ nhìn ta đi cho rồi.” Cứ nhìn ra cửa như vậy làm cho cậu luôm có cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ có người xông vào trong này.
Tứ Hỉ bay tới bên cạnh cậu, “Đại nhân, có muốn em dỗ ngài ngủ không?”
“Không cần, ta lớn rồi.”
Trong phòng im lặng chừng nửa giờ, âm thanh của A Bảo lại cất lên, “Được rồi, kể một câu chuyện xưa nào đó nghe chút đi.”
“Thật lâu thật lâu trước kia, trong một ngọn núi lớn có một cái nhà tranh bỏ đi. Ban ngày những người đi săn thỉnh thoảng cũng ghé lại chỗ này để nghỉ chân một chút, nhưng mà cho tới bây giờ chưa có người nào ngủ đêm ở lại nơi này. Cho đến một ngày có một anh học trò trên đường đi qua nơi đây, nhìn thấy sắc trời đã tối muộn thì đành phải ở lại căn nhà đó. Tới ban đêm, anh ta nghe được tiếng cánh cửa kêu cọt kà cọt kẹt, mở to mắt thì phát hiện cánh cửa không biết đã mở ra từ lúc nào, tiếng lá cây quét sàn sạt, một cái bóng đen thui đứng ở cạnh cửa từ từ đi về phía giường......”
” Dừng!” A Bảo trùm chăn kín mít, run run nói: “Em không thể kể một câu chuyện xưa nào bình thường một chút sao?”
” Quỷ kể chuyện xưa của quỷ thì có chỗ nào không bình thường?” Tứ Hỉ nghi hoặc hỏi.
“......” A Bảo mệt mỏi ngồi phịch ở trên giường, “Hay là ta đếm sao vậy.”
Đồng Hoa Thuận liền dán người qua. “Em đếm cùng đại nhân nha.”
A Bảo làm lơ, tự cố tự địa đếm: “Một ngôi sao, hai ngôi sao, ba ngôi sao...... Ba nghìn sáu trăm năm mươi......”
Đồng Hoa Thuận chọt chọt A Bảo, “Đại nhân, sai rồi, phải là ba nghìn sáu trăm năm mươi bốn.”
A Bảo mơ mơ màng màng tỉnh lại, “Cái gì?”
“Phải đếm tới ba nghìn sáu trăm năm mươi bốn.”
“......”
Trong phòng truyền ra tiếng người nào đó buồn bực đấm giường.
Rầm.
Tiếng đấm giường cũng ngừng.
Tứ Hỉ khẩn trương hỏi A Bảo, “Đại nhân, người không có bị thương chứ?”
A Bảo nói: “Không phải, mấy đứa ban nãy có nghe được một tiếng rầm hay không?”
Tam Nguyên đứng lên nói: “Từ bên ngoài truyền đến.”
Đồng Hoa Thuận nói: “Chẳng lẽ giống như chuyện xưa mà Tứ Hỉ kể, có một cái bóng đang mở cửa......”
A Bảo vốn định xuống giường đi tìm nguồn gốc của tiếng động lập tức đem chân lùi về, túm chăn trùm kín người chỉ để lộ cái mông ra ngoài, buồn bực nói: “Lão quỷ sẽ đi xem.”
Lại thêm một tiếng rầm nữa. Tiếng động càng ngày càng gần.
Tam Nguyên đi ra ngoài.
A Bảo lập tức nhảy dựng lên đi theo sát phía sau hắn.
Tam Nguyên kinh ngạc nhìn cậu một cái.
A Bảo nói: “Ở đây sức chiến đấu của cậu là cao nhất, đi theo cậu an toàn hơn nhiều.”
Tam Nguyên: “......” Quả nhiên, hắn không nên mơ ước nhận được một lý do cảm động lòng người từ người này.
Bọn họ mới vừa mở cửa ra thì nghe được từ phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện. Một giọng nam còn rất trẻ nói: “Cám ơn.”
Ngay sau đó là thanh âm tựa tiếu phi tiếu của Ấn Huyền, “Còn không mau ra tiếp khách.”
......
A Bảo nhanh như bay trở về phòng, mặc thêm ba bộ quần áo mới đi ra.
Trong phòng khách có một thanh niên tuổi xấp xỉ hai mươi đang ngồi, vóc người trung bình, toàn thân cao thấp cũng bình thường không có gì nổi bật, thế nhưng A Bảo vừa tới gần hắn, liền cảm thấy một trận sát khí ập vào mặt.
Ấn Huyền nói: “Cậu ta tên là A Bảo, là thiên sư chịu trách nhiệm giúp cậu.”
“Hả?” Tim A Bảo đập mạnh và loạn nhịp, cậu nhìn Ấn Huyền, dùng ánh mắt dò hỏi: “Tổ sư gia! Có hiểu lầm gì phải không?”
Thanh niên nghi ngờ đánh giá A Bảo, thử thăm dò hỏi: “Tôi tên là Mao Hoài Đức. Tôi bị người ta đánh tráo, cậu có thể giúp tôi hoán đổi lại hay không?”
A Bảo nói: “Mấy chuyện này không phải là nên đi tìm cảnh sát để nhờ vả sao?”
Mao Hoài Đức kích động nói: “Linh hồn của tôi bị người ta đánh tráo!”
A Bảo nói: “Vậy anh đúng thật là bất cẩn a.”
Mao Hoài Đức: “......”
Ấn Huyền nhẹ tay khoát lên trên vai A Bảo, mỉm cười với Mao Hoài Đức nói: “Yên tâm, cậu ta nhất định sẽ dốc hết sức mình.”
Khoảnh khắc bả vai A Bảo bị khoát lên, cả người liền bị vây trong tình trạng thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, thân thể cứng ngắc, ba hồn bảy vía bất cứ lúc nào cũng có thể phá cơ thể chui ra...... May mắn tổ sư gia đúng lúc đem cái tay dời đi, bằng không cậu nhất định sẽ té xỉu.
Mao Hoài Đức nửa tin nửa ngờ nhìn cậu thanh niên tình trạng không được tốt mấy trước mặt,” Cậu có khỏe không vậy?”
A Bảo đỡ cái trán nói: “Có hơi thiếu dưỡng khí.”
Mao Hoài Đức nói: “Cậu có thể đem cơ thể của tôi đổi trở lại được hay không vậy?”
A Bảo nói: “Vậy anh có biết hiện tại ai đang ở trong thân thể của anh không?”
“Biết, là một người tên là Khổng Tụng.” Mao Hoài Đức lấy từ trong túi áo ra một cái CMND đưa cho cậu.
A Bảo đem CMND so sánh với hắn một hồi, “Lớn lên thiệt giống nhau nha.”
Mao Hoài Đức nhạt nhẽo nói: ” Đây là CMND dùng để chứng minh thân phận của cái thân thể này.”
A Bảo nói: “Vậy anh có đi tìm lại thân thể ban đầu của mình hay không?”
Mao Hoài Đức ủ rũ nói: ” Có đi tìm, nhưng mà sau khi bị đổi linh hồn, hắn ta liền vội vàng xuất ngoại.”
“Như vậy a.” A Bảo nói, “Nghe thì có vẻ như Khổng Tụng trước kia giở trò quỷ với Mao Hoài Đức hiện tại.”
Mao Hoài Đức oán giận nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy đó!”
A Bảo lấy di động ra nói: ” Trong lĩnh vực này tôi biết có hai chuyên gia, đạo hạnh cao thâm thu phí hợp lý, tôi lập tức giới thiệu cho anh nha, anh.....”
Ấn Huyền nãy giờ vẫn một mực yên lặng nghe bọn họ nói chuyện bỗng dùng thanh âm âm u u cười nói: “Cậu dự định gọi cho ai?”
A Bảo cảm thấy hơi lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên tới ót, tay cầm di động lấy biên độ mắt thường có thể thấy được run rẩy theo tiết tấu, “Con là nghĩ thế này. Tam tông lục phái đều là người một nhà, có mối làm ăn cũng không nên phân biệt đối xử, thứ tốt phải chia xẻ với mọi người. Cho nên, con muốn gọi cho Đàm Mộc Ân cùng Liên Tĩnh Phong.” Mười một chữ sau cùng gần như bị ngậm trong miệng, âm thanh phát ra hết sức không rõ ràng.
“Đàm, Mộc, Ân, cùng, Liên, Tĩnh, Phong?” Ấn Huyền nhấn mạnh từng chữ từng chữ một.
A Bảo lén lút lui ra sau hai bước.
Ấn Huyền nói: “Bọn họ là chưởng môn phái Hoàng Phù cùng chưởng môn phái Thanh Nguyên đúng không?”
Gót chân A Bảo đã cọ tới ngưỡng cửa rồi, mắt thấy chỉ có một bước nữa là có thể đi ra được một nửa, thế nhưng......
“Lại đây.” Ánh mắt Ấn Huyền vẫn nhìn thẳng phía trước như cũ, nhưng khí thế lại dồn ép đến tận cửa.
A Bảo kinh hoàng, gót giầy cọ cọ bậc cửa, cuối cùng vẫn không có gan hùm mật gấu, bước từng bước nhỏ về phía trước.
Ấn Huyền rốt cục cũng bố thí cho cậu một cái liếc mắt: “Ta đối với cậu chỉ có một yêu cầu.”
“Một yêu cầu”, nghe thì có vẻ rất ít, thế nhưng trong cái thời đại chạy theo thành tích như thế này, một cái yêu cầu có thể sinh ra mấy chục cái yêu cầu khác. Tỷ như nói, muốn thế giới hoà bình, như vậy sẽ liên quan đến vấn đề kinh tế, chính trị, quân sự, ngoại giao của nhiều quốc gia. Tỷ như nói, muốn nhân dân hạnh phúc lại liên quan đến hàng hà sa số các vấn đề tôn giáo, triết học tâm lý, chữa bệnh, tài chính vân vân. Tóm lại, yêu cầu thân thể của chính mình cũng là một vấn đề lớn. Cho dù Ấn Huyền đưa ra một vấn đề ‘nho nhỏ’, thì chỉ riêng vấn đề linh hồn bị đánh tráo này đối với A Bảo mà nói cũng là lực bất tòng tâm.
” Nếu không, người nói quan điểm của người trước đi, con nghe thử xem xem.” A Bảo cười nịnh nọt đề nghị.
Ấn Huyền cúi đầu nhìn tay mình.
Đó là một đôi tay trắng nõn cân xứng như tay của một nghệ sĩ đàn dương cầm.
Nhưng ý niệm đầu tiên nảy ra trong đầu A Bảo chính là, đôi tay này mà giết người nhất định sẽ rất sạch sẽ nhanh gọn nha.
“Người nói đi, con sẽ làm.” Cậu rất thức thời xin ý kiến, phê bình sai lầm của mình.
Ấn Huyền chọn mi nói: “Đừng làm mất mặt.”
......
Xem đi, đây quả nhiên là một cái vấn đề vô tận mà.
Đừng làm mất mặt? Mặt của ai đây chứ? Thể diện của quốc gia sao? Vậy ít nhất cần phải cho mình vào vị trí người lãnh đạo mới có thể thay mặt quốc gia a. Chỉ mới có một cái điều kiện đầu tiên như vậy đã lãng phí hơn nửa cuộc đời mình rồi.
A Bảo trưng ra vẻ mặt đau khổ suy nghĩ.
Ấn Huyền chậm rãi nói tiếp: “Bằng không......”
A Bảo nghiêm mặt nói: “Con nhất định thề sống ch.ết cũng phải bảo vệ quang vinh của tổ quốc.”
Mao Hoài Đức: “......”
Tam Nguyên, Tứ Hỉ Đồng, Hoa Thuận đang nghe lén: “......”
Ấn Huyền nheo mắt lại, “Ha. Trước tiên nên bắt đầu từ việc bảo vệ vinh quang của bổn phái đi.”
A Bảo nói: “Có đứa nào dám nhục mạ bổn phái sao? Cho con số điện thoại, nhất định con sẽ khiến hắn nằm mơ cũng nghe thấy tiếng sỉ vả thật độc ác.”
Ngón tay Ấn Huyền nhếch lên, vừa lúc nhắm chuẩn phía Mao Hoài Đức, “Giao hắn cho cậu đấy.”
A Bảo: “......” Quả nhiên gừng càng già càng cay mà. Ở trước mặt tổ sư gia có giở bao nhiêu thủ đoạn bịp bợm cũng không kịp một câu nói hời hợt của ngài ấy.
“Hử?” Khóe miệng Ấn Huyền lại câu lên.
A Bảo nhìn Ấn Huyền, lại nhìn Mao Hoài Đức, khóe miệng cố gắng gợi lên nói: “Nhất định hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp.”
Ấn Huyền vừa lòng nói: “Vậy là tốt rồi.”
A Bảo yên lặng cắn môi: Đúng vậy, “Vậy” đúng là tốt lắm. Nhưng cậu không thấy tốt chút nào cả. Huhu.