Quyển 2 - Chương 16

Thân thể A Bảo nhất thời cứng ngắc thành cục băng, vết thương trong lòng bàn chân cũng không còn nhớ rõ nữa, cậu chỉ cảm thấy máu toàn thân trên dưới tất cả đều đang dồn lên tập trung ở trên mặt. Hai tay cậu chống đệm, cẩn thận dùng sức, muốn nâng đầu lên, nhưng hiển nhiên đã đánh giá cao sức lực có khả năng sử dụng của hai cái song chưởng trong cái tư thế này, cho nên thí nghiệm lần đầu tiên chỉ mới mở đầu đã hoa hoa lệ lệ mà thất bại.


Đầu nâng lên được mấy li lại rơi xuống, mặt cách lớp vải dệt ở trên đùi Ấn Huyền nhẹ nhàng lau một chút......
Láng mịn quá ta.
Quần áo trên người Ấn Huyền rất mỏng, mỏng đến mức giống như đang trực tiếp cọ ở trên đùi của Ấn Huyền.
Áo đột nhiên bị cặp lấy xách lên.


Cổ A Bảo không tự chủ được ngưỡng cao, hai tay mượn lực chống xuống đệm. Trong bóng đêm, cậu cảm thấy đầu của mình không tự chủ được tới gần Ấn Huyền.
” Ngồi xong chưa.” Ấn Huyền buông ngón tay ra, mặt không đổi sắc đẩy cái mặt sắp sửa đụng vào mình ra.


“Rồi.” A Bảo không dám lỗ mãng, cuộn hai chân ngồi chồm hỗm xuống trước, sau đó mới chậm rãi duỗi hai chân ra, điều chỉnh lại tư thế, thuận tiện dùng khóe mắt hung hăng trừng tên đầu sỏ gây nên hết thảy mấy chuyện này.
Tứ Hỉ áy náy lui thành một nhúm, trốn vào trong lòng ngực cậu.


Cánh cửa bị đóng ầm một cái, lão quỷ ngồi vào vị trí của người lái, đem biển hiệu xe taxi lật ngược lại, giẫm lên chân ga xông vèo ra đường.
A Bảo quay đầu lại nhìn ngã tư đường tối như mực: “Vậy căn nhà phải làm sao bây giờ?”
Lão quỷ nói: ” Bỏ đi.”
......


Tài sản đó lớn lắm đó nha.
A Bảo nói: “Kỳ thật cửa hàng sách như vậy tổ sư gia còn có rất nhiều phải không, là dây chuyền quốc tế đúng không?” Bằng không với chút lợi nhuận kiếm được không thể cho hắn khẩu khí lớn như vậy được.


available on google playdownload on app store


Đại khái là đã ra quyết định về sau sẽ đem nhiệm vụ để ý những sự vật bên cạnh Ấn Huyền giao cho A Bảo, cho nên lão quỷ rất có kiên nhẫn giải thích: “Chỉ có một nhà này thôi.”
A Bảo nói: “Vậy nguồn kinh tế của chúng ta đây bắt nguồn từ......”


Lão quỷ nói: “Chủ nhân có một cửa tiệm đồ cổ.”
A Bảo đã thông mà gật đầu. Vậy mới phải chứ, là một người tung hoành cổ kim, tiệm buôn đồ cổ mới là lựa chọn chính xác nhất.
Lão quỷ tiếp tục nói: “Hai cửa tiệm vàng.”


“......” Vàng bạc gì gì đó, ở cổ đại chắc là khá phổ biến đi? Cho nên buôn bán tồn trữ cũng thực hợp lý.
“Ba cửa hàng quần áo.”


Sẽ không đều là bán theo phong cách của tổ sư gia đang mặc chứ? A Bảo dựa vào bóng tối, không kiêng nể gì dùng sắc mặt như thế này: 囧. Có lẽ là là một cửa hàng bán trang phục COSPLAY.
“Bốn cửa hiệu cắt tóc.”
A Bảo: “......” Cho nên, tóc của tổ sư gia là do tẩy và nhuộm mà thành à?


” Năm cái......”
” Hiện tại chúng ta phải chạy đi đâu a?” Vì không muốn nghe đến đáp án làm cho người ta càng nghe càng thêm kinh hãi, A Bảo chủ động cắt ngang lời lão quỷ.
Lão quỷ nói: “Cửa hàng quần áo.”
A Bảo nói: ” Đi tuần tr.a việc buôn bán sao?”
Lão quỷ nói: “Ngủ.”


“......” Không nói không cảm thấy, vừa nói, thật sự là khốn đốn, A Bảo ngáp một cái, bắt đầu vội bận rộn tìm tư thế ngủ. Đem chân đặt ở trên mặt đất...... Đau! Đem chân cuộn tròn đặt ở bên trái, thân thể sẽ không tự chủ nghiêng về phía bên phải...... Nơi đó là tổ sư gia. Đem chân cuộn tròn, lòng bàn chân hướng bên phải...... Nơi đó vẫn là tổ sư gia.


Cuối cùng, A Bảo ngồi xếp bằng, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, một bộ lão tăng nhập định thất bại thành tư thế lão tăng đi vào giấc ngủ.
Xe chạy rất vững vàng.
Chờ khi A Bảo tỉnh lại, ánh mặt trời đã sáng chói trên đầu.
Cậu dụi dụi mắt, quay đầu xem xung quanh.


Ngoài cửa sổ là núi xanh trùng trùng điệp điệp, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy những ruộng lúa mì cùng một toà nhà sàn. Ấn Huyền đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thân thể hắn ngồi rất thẳng, tựa như không ngủ.
Đại khái tầm mắt A Bảo dừng lại quá lâu, Ấn Huyền chậm rãi mở mắt.


A Bảo vội vàng dời tầm nhìn đi.
Lão quỷ nói: “Chủ nhân, hai km phía trước có có khu phục vụ, chúng ta có dừng lại nghỉ ngơi hay không?”
Bụng A Bảo đặc biệt rên rỉ một tiếng.
Ấn Huyền nói:” Được.”
A Bảo cười gượng nói: “Tại ngày hôm qua ăn ít mà.”


Lão quỷ nói: “Tối hôm qua cậu đã ăn hai bát lớn.”
“...... Lượng vận động tối hôm qua cũng lớn mà.” A Bảo thanh minh.
Lão quỷ nói: “Cậu đang nói tới việc ngủ sao?”
A Bảo: “......”


Khu phục vụ rất nhanh xuất hiện ở trước mắt. Đằng trước có mấy chiếc xe chở khách du lịch đang đậu, du khách đang từ trong toilet ra ra vào vào.
Lão quỷ tìm chỗ đậu xe ổn thoả, tự mình khôi phục trạng thái quỷ thể. Ấn Huyền đang bị thương, hắn không muốn hao phí nguyên khí của Ấn Huyền.


A Bảo từ trên xe bước xuống dưới, nhảy về phía trước vài cái mới phát hiện chân của mình thế nhưng không đau. Cậu đặt mông ngồi dưới đất, xem xét lòng bàn chân của mình, miệng vết thương đã cơ bản khép lại, chỉ còn mấy vệt hồng hồng.


” Oa. Đây là thần dược gì vậy? Linh nghiệm dữ!” Cậu nói.
Lão quỷ từ vị trí người lái thò đầu ra, “Chủ nhân còn có năm tiệm thuốc.”


A Bảo: “......” Không biết Ấn Huyền có CMND hay không, nếu có, hẳn là có thể đi vào bảng Forbes đi. Hay gọi là một kẻ trâu bò duỗi tay thâu tóm mọi ngành mọi nghề nhỉ.
Ấn Huyền bước xuống xe, tao nhã đi về hướng nhà ăn.


Du khách nguyên bản đang hi hi ha ha trông thấy hắn, đều nhịn không được nín thở ngừng bước mà nhìn.
Một thân áo trắng,một đầu tóc bạc dễ nhìn thật sự hấp dẫn ánh mắt người mà.


A Bảo cúi đầu nhìn hai cái chân trơ trụi của mình, nhìn nhìn lại hành lý duy nhất được Tứ Hỉ cứu ra, bất đắc dĩ từ bỏ chuyện đi phía sau núp bóng dưới hào quang của Ấn Huyền, nhón chân đi vào cửa chính của toilet, dự định từ nơi đó đi dọc theo hành lang để đến nhà ăn.


Hai bên hành lang có mái che bày đủ các loại quầy hàng nhỏ.
Có quầy tạp chí, có quầy bán ngọc thạch, có quầy đồ ăn vặt......
Cậu thả chậm bước chân, vừa đi vừa thưởng thức.
Phía sau quầy đồ ăn vặt lại là quầy tạp chí, quầy ngọc thạch...... quầy đồ ăn vặt?


A Bảo ngẩn người. Hành lang nầy thật là kỳ quái. Vậy mà để những quầy hàng giống nhau chiếm đến hai chỗ. Cậu quay đầu nhìn phía trước lại phát hiện......


Quầy đồ ăn vặt đi qua lại là quầy tạp chí, quầy ngọc thạch, quầy đồ ăn vặt...... Thật giống như lặp lại vô hạn, kéo dài đến nơi tầm mắt cậu không nhìn tới được.
A Bảo hốt hoảng quay đầu lại.


Biểu tượng của toilet đâu không thấy nữa, còn lại chỉ có quầy tạp chí, quầy ngọc thạch, quầy đồ ăn vặt lặp lại tuần hoàn không ngừng......
Trong người cậu lạnh run từng cơn.
Loại cảm giác này thật giống như đứng ở chính giữa hai mặt gương, nhìn thấy hành lang dài lặp lại vĩnh viễn không có lối ra.


“Tổ sư gia?” Cậu nhỏ giọng kêu gọi.
“Đại nhân? Xảy ra chuyện gì?” Tứ Hỉ từ trong lòng ngực cậu thò đầu ra, mở hai tay ra đang muốn duỗi người, nhưng cũng vì cảnh tượng trước mắt mà ngây ngẩn cả người.”Đại nhân, nơi này là chỗ nào vậy?”


A Bảo hít một hơi thật sâu nói: “Ta nghĩ, hẳn là còn đang ở trạm phục vụ.”
Tứ Hỉ nói: ” Tại sao lại như vậy?”
“Hẳn là có ai đó đã  tạo ra ảo cảnh này.” Tay đang nắm hoàng phù của A Bảo đều là mồ hôi lạnh.
Tứ Hỉ nói: “Gần đây đại nhân gặp phải thật nhiều chuyện.”


A Bảo nói: “Bình thường ta sẽ nói là năm xưa bất lợi.”
Tứ Hỉ nói: “Ngài đang bị theo dõi.”
A Bảo nói: “...... Năm xưa bất lợi thật sự!”
” Cậu là A Bảo đúng không?”
Chủ quán đồ ăn vặt bên cạnh A Bảo chậm rãi ngẩng đầu lên.


Trong khoảnh khắc, máu trong cơ thể A Bảo gần như đông đặc lại.
“Mao Hoài Đức?” Tứ Hỉ cả kinh kêu lên.
......
Điều này sao có thể?


Hắn rõ ràng nhìn thấy Khổng Tụng đã bị lão quỷ cắt một đao, oán khí tiết ra ngoài bị cắn nuốt thành một đống thịt thối. Kẻ trước mắt này như thế nào có thể là......
A Bảo nhìn chằm chằm người có biểu tình nhu hòa trước mắt, linh quang chợt lóe, “Mao Hoài Đức?”


Mao Hoài Đức nghiêng đầu, bỗng nhiên thở dài nói: “Tôi bị người ta gọi là Khổng Tụng rất nhiều năm, nghe thấy tên Mao Hoài Đức, còn không quá thích ứng đâu.”
Quả nhiên!
A Bảo khiếp sợ mở to hai mắt, “Không phải anh ch.ết ở Hawaii rồi sao?”


Mao Hoài Đức nói: “Bị ch.ết không triệt để, dù sao lại sống.”
“......” Chẳng lẽ người tia chớp gọi là Thượng Vũ kia không những đem Khổng Tụng biến thành thi tương còn nhân tiện đem cả Mao Hoài Đức luyện chế cả thảy? Thật đúng là sinh sản vô tính a. A Bảo nói: “Anh ở chỗ này làm cái gì?”


Mao Hoài Đức nói: “Chủ nhân bảo tôi mang cậu đến một nơi.”
A Bảo nói: “Cường đoạt dân nam là phạm pháp đó nha.”


Mao Hoài Đức nói: “Tôi biết, đối với cậu, tôi cũng không còn là người, cho nên pháp luật của nhân loại không thể ràng buộc tôi được.” Hắn nói xong, liền vươn tay đến.


A Bảo nhìn thấy tay hắn chỉ trong nháy mắt biến dài, bề ngoài giống như một cây khô đang uốn éo, móng tay còn lóe ra lục quang sâu kín, đáy lòng một hồi phát chặt, vội vàng hô: “Chờ một chút!”
Mao Hoài Đức thế nhưng rất phối hợp mà dừng lại.


“Nếu anh là Mao Hoài Đức chân chính, hẳn là không phải mạng thiên sát cô tinh a, tại sao anh cũng có thể biến thành thi tương?” A Bảo hỏi.
Mao Hoài Đức nói: “Tôi cũng không rõ lắm.”


” Anh không thể sống mà u mê như vậy được!” A Bảo đang định dùng thao thao bất tuyệt để kéo dài thời gian, thuận tiện nhìn xem có thể kêu gọi lương tâm của hắn hay không, bả vai đã bị năm cái cây khô kia nắm lấy lôi kéo về phía trước, thân thể không tự chủ được nghiêng đổ về phía trước, nhào vào trong lòng ngực Mao Hoài Đức.


Người ch.ết!
Ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu A Bảo chính là cái này, cậu theo bản năng ngừng thở.
“Đi mau!” Mao Hoài Đức ôm cậu chạy về hướng toilet.
Không! Cậu không muốn thời điểm thoát ra khỏi ảo cảnh lại phát hiện mình đứng ở bên trong cái bồn cầu đâu!


A Bảo liều mạng thối lui về phía sau.
Mao Hoài Đức nói: “Thật có lỗi, đây là mệnh lệnh của chủ nhân.” Thanh âm của hắn hàm chứa áy náy, nhưng hành động lại không cẩu thả một chút nào. Ngón tay hướng cổ họng A Bảo móc một cái, giống như kéo bao tải đem cậu tha về phía trước.


A Bảo gần như không thở được, hai tay ra sức gỡ cánh tay hắn.
Chân Mao Hoài Đức đột nhiên vấp một cái, ôm A Bảo cùng nhau ngã nhào về phía trước.
Tứ Hỉ rất nhanh rút chân về, chuyển qua dưới thân A Bảo đỡ lấy cậu.
Mao Hoài Đức nói: “Ngươi là ai?”
Tứ Hỉ nói: “Người bán tạp chí!”


Mao Hoài Đức ngẩn ra, Tứ Hỉ cầm lấy tay A Bảo túm về hướng bên kia.
Mao Hoài Đức nắm bả vai A Bảo rất chặt, hai người bắt đầu kéo tới kéo lui như chơi kéo co.
“Từ từ!” A Bảo bị xem như dây thừng không thể không hét dừng, “Nếu tiếp tục như vậy, ta sẽ đứt làm đôi đó.”


Mao Hoài Đức nói: “Theo tôi đi.”
Tứ Hỉ nói: “A Bảo đại nhân không thể đi.”
Mao Hoài Đức nói: “Ngươi không phải nói ngươi bán tạp chí sao?”
“Nghề tay trái thôi.” Tứ Hỉ tiếp tục cầm lấy tay A Bảo hướng bên kia kéo.


A Bảo không thể nhịn được nữa hô: “Tam Nguyên, Đồng Hoa Thuận!”
Mao Hoài Đức cảnh giác nhìn về phía bốn phía.
“Phía sau của anh kìa.” A Bảo nói.
Đầu Mao Hoài Đức theo bản năng chuyển đầu ra sau.


Cùng lúc đó, một quyền thật mạnh tống vào mặt hắn, làm cho cái cổ của Mao Hoài Đức phát ra một tiếng rắc giòn vang.
Động tác của A Bảo cùng Tứ Hỉ đồng thời dừng lại, khâm phục nhìn Tam Nguyên. Đừng nói mới một cú đã nốc ao đối phương luôn rồi nha.


Mao Hoài Đức đột nhiên buông tay ra, tay cầm lấy đầu, chậm rãi đem đầu xoay trở về một lần nữa.
A Bảo cùng Tứ Hỉ nhân cơ hội chạy đến phía sau Tam Nguyên.
Tam Nguyên lạnh lùng nhìn chằm chằm Mao Hoài Đức, lệ khí từ khóe mắt chảy ra từng chút từng chút, xông lên tống thêm một quyền.


Mao Hoài Đức bị đánh lùi hai bước, đứng vững, sau đó lại xông lên.
Đây tuyệt đối là chiến đấu phi thường nguyên thủy.
Mao Hoài Đức căn bản không có kỹ xảo chiến đấu gì, trừ bỏ việc càng không ngừng dùng móng vuốt cào Tam Nguyên ra, còn dùng đầu đụng, đầu gối, răng nanh cắn......


A Bảo lấy ra hai cái định thân phù, dán vào trên người Mao Hoài Đức giống như trang giấy phiêu a phiêu. Một chút tác dụng cũng không có.


“Tam Nguyên không được rồi.” Tứ Hỉ lo lắng nhìn thân thể của Tam Nguyên không ngừng chuyển hoán giữa quỷ thể cùng thật thể. Trước đó vì bảo hộ A Bảo không bị nhiệt độ trên mặt đất nung ch.ết, Tam Nguyên đã hao phí mất nhiều âm khí, bây giờ còn chưa kịp nghỉ đã tham gia loại hình chiến đấu cường độ cao này, năng lực thừa nhận của hắn đã gần kề đến điểm tới hạn.


A Bảo chần chờ nói: “Chẳng lẽ lại phải thâu dương khí?”
” Thế nhưng thường xuyên thâu dương khí sẽ làm cho Tam Nguyên hồn phi phách tán đó.” Tứ Hỉ lo lắng nói.
A Bảo cắn răng một cái, hai ngón tay chỉa chỉa lưng Tam Nguyên hô: “Hồi!” Ngón tay lập tức quay về chỉ vào ngực mình.


Tam Nguyên đang chiến đấu nhất thời hóa thành một đạo bạch quang, trở lại trong lòng ngực A Bảo.
Mất đi Tam Nguyên ngăn trở ở chính giữa, A Bảo sẽ không đời nào mặt đối mặt với Mao Hoài Đức đã bị đánh cho mất đi lý trí.


Mắt thấy Mao Hoài Đức giương nanh múa vuốt hướng về phía mình, Tứ Hỉ dũng cảm nhảy ra che ở phía trước người A Bảo.


A Bảo nhíu nhíu mày, đang muốn ôm lấy Tứ Hỉ ném qua bên cạnh, thì nhìn thấy một luồng bạch quang lao ra, Đồng Hoa Thuận ôm lấy Mao Hoài Đức, hai chân kẹp lấy thắt lưng đối phương, hung tợn cầm lấy mặt hắn “Bại hoại! Không được khi dễ đại nhân của ta.”


Mao Hoài Đức tuy rằng không có cảm giác đau gì hết nhưng bóng đen xảy ra bất ngờ vẫn là làm cho hắn lùi về, hai tay cố gắng đem Đồng Hoa Thuận từ trên người lôi xuống dưới.


Đồng Hoa Thuận biến thành quỷ thể, từ kẽ ngón tay hắn chui ra ngoài, tiếp tục che ở trước người A Bảo cùng Tứ Hỉ, hai con mắt dùng sức trừng đến mức muốn rớt ra khỏi hốc mắt, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Mao Hoài Đức.


Mao Hoài Đức tuy rằng đã làm cương thi, nhưng cùng quỷ tiếp xúc cũng không nhiều. Tứ Hỉ cùng Tam Nguyên tuy rằng là quỷ, nhìn qua lại không có gì khác biệt người bình thường, còn giống như Đồng Hoa Thuận động một tí là trừng đến tròng mắt thoát ra vẫn là nhìn thấy lần đầu, cho nên, hắn rõ ràng bị dọa tới rồi, hai chân lén lút lui về sau mấy bước.


Thùng thùng đông......
Tiếng bước chân liên tục truyền đến.
Mao Hoài Đức nóng nảy, hướng A Bảo đưa tay nói: “Chủ nhân bảo cậu đi theo tôi.”
A Bảo nói: “Giúp tôi trả lời chủ nhân của anh, tôi bề bộn nhiều việc, đời này không rảnh, để hẹn sẵn hắn kiếp sau đi.”


Mao Hoài Đức do dự nhìn Đồng Hoa Thuận, cuối cùng củng cố trái tim, nhắm mắt lại tiến lên.
Nhưng còn không kịp lao ra được hai bước, quầy ngọc thạch phía trên bỗng vươn ra một bàn tay, bắt lấy cổ hắn, kéo hắn về hướng quầy ngọc thạch.


A Bảo, Tứ Hỉ cùng Đồng Hoa Thuận trơ mắt nhìn Mao Hoài Đức đang bị cái tay quỷ dị giống như của một con quỷ lôi kéo đi, quỷ dị mà biến mất trong hành lang cũng quỷ dị.


“Cái tay kia nhìn có chút quen mắt ha.” A Bảo nói một câu, liền nhìn thấy Đồng Hoa Thuận lạch cạch lạch cạch hạ xuống hai giọt nước mắt to như hai hạt đậu.
A Bảo nhún vai nói: “Không cần chứng thực nữa.”
Ba.


Một tiếng vỗ tay vang lên, không gian hai bên hành lang vặn vẹo một chút, lập tức những quầy hàng tạp chí, ngọc thạch, đồ ăn vặt dư thừa cũng không còn thấy nữa, chỉ có ba gian an an phận phận nằm ở đằng kia.
Trước mặt là một cánh cửa hình chữ nhật, phía trên dán hai chữ cắt bằng giấy màu đỏ, — nhà ăn.


Phía dưới hai chữ đó, Ấn Huyền đang không vừa lòng theo dõi cậu.






Truyện liên quan