Quyển 3 - Chương 8
Ấn Huyền nhìn vào trong lòng bàn tay cậu nửa ngày, dấu vết của lá bùa đã nhạt đến mức khó mà nhận ra được, chỉ có thể ước chừng nhìn ra được đường nét.
A Bảo thấy Ấn Huyền có vẻ đăm chiêu nhìn mình, nhẹ giọng nói: “Đây là bùa chú gì?”
“Chính ngươi vẽ mà ngươi cũng không biết?” Ánh mắt Ấn Huyền bán mị, sâu xa khó hiểu.
A Bảo trong lòng sợ hãi, bồi cười nói: “Không phải tôi vẽ, là A Bảo kia vẽ mà.”
Ấn Huyền nói: “Phân thân kính cũng không thể thật sự tách ra một cái chính mình được, thứ ngươi nhìn thấy chỉ là ảo giác. Người vẽ bùa chính là bản thân ngươi.” Hắn nói xong, nắm lấy tay kia của A Bảo lên đưa lên ở giữa hai người.
A Bảo ngây ngẩn cả người. Bởi vì trên đầu ngón tay trỏ của cái tay kia vẫn còn dấu vết chu sa cùng màu sắc với chu sa trong lòng bàn tay.” Không thể nào, tôi không phải thuận tay trái, tay trái sẽ không vẽ được bùa.”
Ấn Huyền buông tay cậu, ánh mắt đang theo dõi cậu cũng không vì vậy mà buông lỏng.
A Bảo cảm thấy mình tựa như một con vật bé nhỏ ở chợ bán thức ăn, bị người ta kén cá chọn canh mà đánh giá. Cậu run rẩy giơ cái tay bị vẽ bùa chú lên nói: “Tôi xin thề những gì tôi nói đều là thực sự.”
“Kỳ thật......” Ấn Huyền chậm rãi mở miệng,
A Bảo trừng lớn mắt.
“Là thật là giả đều không sao cả.” Ấn Huyền xoay người tiếp tục đi về phía trước.
......
A? Nếu không sao cả vậy ánh mắt thẩm vấn phạm nhân vừa rồi lại là để làm chi?
A Bảo vừa nghĩ vừa đi theo sau.
Ai ngờ Ấn Huyền như là đoán được suy nghĩ trong lòng cậu, hồi đáp: “Ta chỉ là đang lo lắng nội dung bài học của ngươi có phải nên điều chỉnh lại cho thích hợp hay không.”
“...... Đặt nền móng rất tốt mà!” A Bảo nhớ tới mặt sau quyển sách kia còn có vài cái bùa phức tạp đến mức người người oán trách, hận không thể lưu ban một trăm năm.
Ấn Huyền bất thình lình dừng lại, lão quỷ từ trong tay áo của hắn chui ra, trầm giọng nói: ” Tôi đến phía trước nhìn thử xem.”
A Bảo nói: “Không phải Đại Kính Tiên nói có ba mặt gương hay sao, có khi nào đằng trước chính là mặt gương thứ hai của hắn hay không a?”
Ấn Huyền nghĩ nghĩ, gọi lão quỷ đang đi ở phía trước lại, “Để ta đi trước.”
Thân thể của lão quỷ vẫn không nhúc nhích, đứng một lát mới chậm rãi xoay người, trên mặt tràn đầy vẻ áy náy.
A Bảo bị biểu cảm trên mặt hắn làm cho chấn kinh, hồi hộp hỏi han: “Làm sao vậy? Có phải là bị định thân hay không?”
” Hắn là Quỷ Hồn, không có khả năng bị định thân.” Ấn Huyền nói.
A Bảo nói: “Vậy, có phải bị ô nhiễm rồi hay không?”
Lão quỷ đột nhiên thở dài, nhìn thấy A Bảo nói: “A Bảo thiếu gia, tôi thực xin lỗi cậu.”
A Bảo không nói hai lời nhảy đến phía sau lưng Ấn Huyền.
Ấn Huyền chỉ suy tư nói: “Hành lý đâu?”
Hắn nói như vậy A Bảo mới nhớ tới, hành lý vốn trên tay của lão quỷ đã không thấy đâu.”A!” Cậu phát ra tiếng kêu thảm thiết. Làm thành viên duy nhất cần thức ăn nước uống trong đội ngũ, hành lý bị mất đối với cậu mà nói chính là đả kích có tính chất huỷ diệt.
Ấn Huyền nhìn thấy hai vai A Bảo trống rỗng, mâu quang lóe lóe nói: “Túi của ngươi đâu?”
A Bảo đẩu môi nói: “Tôi đưa cho Tứ Hỉ cầm rồi.”
Tứ Hỉ Lập tức vươn đầu ra cũng a một tiếng.
......
Sau một tiếng thét chói tai quỷ dị, sơn động lại khôi phục sự yên lặng như lúc đầu.
“Hành lý là ở chỗ nào bị rơi?” A Bảo cố gắng hồi tưởng.
Lão quỷ nói: “Một số ở trong động, một số ở ngoài.” Oán Nữ Thạch, Đại Kính Tiên, hỏa khổng quái...... Thời gian bọn họ bị phân tâm có nhiều lắm.
A Bảo: “......”
“Nếu thôn Quỷ Sát là một cái thôn, hẳn là sẽ có đồ ăn.” Ấn Huyền an ủi cậu.
A Bảo nói: “Ngộ nhỡ bọn họ ăn vỏ cây với cỏ thì sao?”
Lão quỷ trải qua kinh hoảng ngắn ngủi cũng đã trấn định trở lại, “Tào Dục cũng là con người, nhất định hắn cũng cần đồ ăn. Hơn nữa Tư Mã Thanh Khổ, Cung Cửu cùng Phan Triết bọn họ cũng là con người, kinh nghiệm mạo hiểm của bọn họ phong phú, nhất định sẽ chuẩn bị thức ăn nước uống.”
Lời hắn nói ít nhiều cũng trấn an được A Bảo. A Bảo nói: “Chúng ta đây nhanh lên một chút tìm được thôn Quỷ Sát. Tôi khi đói không được tao nhã cho lắm.”
Ấn Huyền lấy ra quyển sách đưa cho cậu, “Nếu như đói thì xem cái này đi.”
“......” Đồ đạc mất nhiều như vậy tại sao cái này lại không mất luôn đi trời?! A Bảo run rẩy hai tay tiếp nhận quyển sách làm cho cậu muốn ch.ết không xong.
Sơn động càng đi càng trở nên chật hẹp.
A Bảo bị phân thân kính hù cho thần hồn nát thần tính, cứ cảm thấy chỗ nào đó có một mặt gương đang chờ bọn họ chui đầu vô lưới, cho nên đi tới cuối đường, cậu theo bản năng cảm thấy bẩy rập tới rồi.
Lão quỷ nói: “Chẳng lẽ nơi này chính là cửa ra?” Hắn đi đến phần cuối phía trước, biến thành thật thể, lần mò khối đá ngăn trở đường đi.” Nơi này có gió, chứng tỏ đằng sau có không khí, giữ hai tường đá có khe hở, hẳn là một cánh cửa.”
A Bảo thấy Ấn Huyền đứng bất động ở nơi đó, tự chủ trương đoạt lấy đèn pin trong tay hắn không ngừng mà chiếu bốn phía, “Chốt mở ở nơi nào?”
Lão quỷ nói: “Để tôi tìm xem.” Phái Cát Tường ngoại trừ có thủ đoạn đoán số ra mỗi người đều có một vài kỹ năng xem như là nghề tay trái. Lão quỷ chính là học cơ quan thuật. Hắn ấn đè trên tường đá một hồi thật lâu, nói: “Không có cơ quan.”
Thanh âm của Đại Kính Tiên vang lên: “Đương nhiên, chỉ có ta mới có thể mở cánh cửa này ra.”
Ấn Huyền nói: “Chúng ta đi.” Hắn xoay người bước đi.
Lão quỷ cùng A Bảo đều không hiểu ra sao theo sát phía sau Ấn Huyền quay về lối cũ.
Chẳng lẽ bởi vì bị Đại Kính Tiên áp chế, cho nên tổ sư gia quyết định bỏ cuộc rồi?
A Bảo vừa đi vừa nhìn sắc mặt của Ấn Huyền.
Thái độ của Đại Kính Tiên hiển nhiên không khác gì cậu, nhưng hắn trực tiếp hỏi ra miệng, “Ngươi không muốn đi thôn Quỷ Sát nữa sao?”
” Đường kia không phải.” Ấn Huyền nói.
“Làm sao ngươi biết?” Ngụ ý của Đại Kính Tiên dĩ nhiên là thừa nhận.
Ấn Huyền nói: “Nếu ta không tính sai, bên ngoài cánh cửa vừa rồi hẳn là Tiểu Kính Sơn.” Hắn vừa mới đứng ở nơi đó đem đường đi qua cùng địa hình trên bản đồ kết hợp trù tính một lần. Nếu địa hình của Đại Kính Sơn cùng Tiểu Kính Sơn giống nhau như đúc, như vậy Đại Kính Sơn có sơn động, Tiểu Kính Sơn cũng có thể có mới đúng.
Đại Kính Tiên nói: “Ngươi nói đúng rồi.”
“Quan trọng nhất là, “Ấn Huyền dừng một chút mới nói, “Trên bản đồ có ba ký hiệu, nhưng chúng ta chỉ thấy có một cái.”
” A? Chỗ nào?” A Bảo tò mò hỏi.
Ấn Huyền lấy bản đồ ra đưa cho cậu.
A Bảo lấy đèn pin chiếu nửa ngày mới nói: “Chẳng lẽ cái chỗ bị vẽ vài vòng tròn này là chỉ quái vật phun lửa?”
Ấn Huyền nói: “Hẳn là phải”
A Bảo nói: “Vậy ngôi sao năm cánh nằm chính giữa bản đồ chẳng lẽ là quái năm cánh không có bụng?”
Ấn Huyền nói: “Tới rồi sẽ biết.”
A Bảo nói: “Đi tới đấy thì chậm rồi. Nếu trên bản đồ có thể vẽ được dấu hiệu của bọn nó, như vậy phải có biện pháp tránh chứ?”
“Vốn có.” Ấn Huyền nói.
“......Vậy biện pháp đó bị sao rồi?”
Ấn Huyền nói: “Nơi này là địa bàn của ai?”
A Bảo che mặt: “Quy tắc ngầm thật sự là không chỗ nào mà không có a.” Sớm biết Đại Kính Tiên khó chơi như vậy, lúc trước bọn họ nên giả vờ đáp ứng điều kiện của hắn.
Đại Kính Tiên nói: “Đúng vậy, đích thật là do ta cố ý thay đổi vị trí của quả cầu lửa. Vẫn là một câu kia, hợp tác với ta.”
A Bảo khẽ lôi kéo tay áo của Ấn Huyền, nghĩ muốn ám chỉ hắn thuận theo chiều gió, trước cứ đáp ứng đi.
Nhưng Ấn Huyền hình như hiểu sai ý, bắt lấy tay cậu, lấy ngón tay gõ hai cái lên tay cậu coi như trấn an, “Ta từ chối.”
Bọn họ theo đường cũ trở về, tốc độ đương nhiên phải nhanh một chút, lúc đi đến đường rẽ mà bọn họ gặp khi mới vào cửa không được bao lâu, bụng của A Bảo không chịu thua kém ùng ục một tiếng.
A Bảo nhỏ giọng nói: “Tổ sư gia nghĩ ra biện pháp để đối phó với mấy quả cầu lửa kia chưa?” Ánh mắt cậu nhìn cửa ra, trong lòng chờ đợi hắn nói không có, như vậy, cậu có thể khuyên bảo bọn họ đi ra ngoài trước chuẩn bị vật tư một chút rồi lại đến.
Nhưng Ấn Huyền còn không có trả lời, Đại Kính Tiên liền mở miệng. “Ta có thể thay đổi điều kiện của ta.”
A Bảo nói: “Ngươi định không cần quả tim của truyền nhân Thiện Đức thế gia nữa sao? Trực tiếp muốn người sống luôn hả?”
“Đề nghị của ngươi không tồi, ta sẽ cân nhắc.”.” Đại Kính Tiên nói.
A Bảo: “......”
“Bất quá điều kiện của ta đơn giản hơn nhiều lắm.” Đại Kính Tiên nói, “Ta chỉ muốn các ngươi đem truyền nhân của Thiện Đức thế gia đưa đến nơi này.”
A Bảo nói: “Ngươi không phải nói hắn được thần linh phù hộ không có biện pháp thu phục sao? Vậy dẫn hắn đến có ích lợi gì?”
Đại Kính Tiên nói: “Cái này không cần ngươi quản.”
Tròng mắt A Bảo vừa chuyển nói: “Cho nên, chỉ cần truyền nhân của Thiện Đức thế gia đã tới Đại Kính Sơn, khoản giao dịch này tính là thành?”
Đại Kính Tiên nói: “Đương nhiên sẽ không đơn giản như thế.”
A Bảo nói: “Còn có điều kiện gì không thể nói xong một lần sao?”
“Hắn phải đi vào sơn động này.” Đại Kính Tiên nói.
A Bảo một tay kéo tay áo của Ấn Huyền, một tay đem đèn pin nắm ở trước ngực, từ dưới hướng lên trên chiếu mặt mình, “Tổ sư gia, nhìn hắn dáng vóc tiều tụy như vậy, ngài đáp ứng hắn đi.”
Ấn Huyền cúi đầu nhìn khuôn mặt tươi cười bị đèn pin chiếu ra thiệt dữ tợn khủng bố của cậu chậm rãi nói: “Hảo.”