Quyển 3 - Chương 38
Cảnh tượng trước mắt A Bảo và Ấn Huyền đã thấy lần thứ hai nhưng những lời nói của San Hô vẫn vọng bên tai, lại nhìn cuộc sống hoàn mĩ của những thôn dân ở đây thế nào cũng như thấy tương lai của chính mình.
A Bảo lẩm bẩm nói, “Tổ sư gia, bọn họ có phải là do bị ánh trăng chiếu vào mặt hồ nên mới bị như vậy hay không?”
Trân Châu ôm San Hô đang hoảng loạn bất an, nói với Tào Dục, “Tào tiên sinh, hiện tại chúng ta đều đang ngồi trên một chiếc thuyền, trước hết vẫn nên nghĩ biện pháp rời khỏi đây đã.”
Cô ả nhìn về phía Tào Dục, phát hiện sắc mặt Tào Dục và Tam Nguyên vô cùng khó nhìn, một xanh, một xám.
A Bảo lúc này mới nhớ đến thôn Nguyệt Quang có sát khí rất nặng, có thể ăn mòn quỷ hồn. Tứ Hỉ, lão quỷ và Tam Nguyên đều là quỷ, có thể chống chịu được đến hiện tại cũng không phải là dễ.
Ấn Huyền đột nhiên xuất ra hỗn nguyên phá sát kính.
Trân Châu và San Hô nhìn thấy gương trong tay hắn, ánh mắt nhất thời nóng rực.
Sát khí tiêu tán đi rất ít nhưng có còn hơn không. Tứ Hỉ và lão quỷ đã đã không thể chịu được đành chui vào tay áo Ấn Huyền, chỉ còn Tam Nguyên vẫn cố chịu đựng.
Tào Dục liếc nhìn Tam Nguyên, “Em đi đi, tôi vẫn chịu đựng được.”
Tam Nguyên cúi đầu nhìn hắn, không nói.
Tào Dục cười khổ, “Tính tình của em vẫn không đổi.”. Hắn nhắm chặt mắt, lúc lâu sau mới nói, “Xuân Ba động có hai con đường, một là con đường chỉ có thể vào mà không thể ra, cái còn lại là tuyệt lộ. Trừ bỏ hai con đường này thì chỉ còn tác hồn đạo.”
Trân Châu hỏi, “Đi như thế nào?”
Tào Dục đáp, “Không biết.”
San Hô nổi khùng lên, “Anh quả thực thúi lắm.”
Tào Dục nhún vai, “Mấy con đường đó đã mặc định là chỉ có thể vào nhưng không thể ra, về việc đi thế nào thì...”
A Bảo nhìn hắn không nói tiếp, nhất thời chỉ có thể nói, “Cứ đi xem trước đã nhưng tôi phải nhắc nhở trước là Đại Kính Tiên vô cùng vô cùng khó đối phó.” Nói gì đến đối phó, quả thực phải nói là không có đường chiến thắng. Ánh mắt cậu liếc nhìn một đám người, trong lòng âm thầm thở dài. Chẳng lẽ đến cuối cùng cậu phải tự hi sinh bản thân để bào hộ những người khác bình an sao?
Tựa hồ nhìn ra sự băn khoăn đó, Ấn Huyền bất động thanh sắc cầm tay A Bảo.
Stirling cẩn thận hỏi, “Đối phương có mấy người?”
A Bảo nói, “Một.”
Stirling nhíu mày hỏi, “Chỉ có một? Thế thì vì sao lại khó đối phó?”
A Bảo trả lời, “Bởi vì hắn không phải người, hắn là thần.”
Stirling nâng tay lên, một hỏa cầu xoay tròn trên tay, “Hắn làm được như thế này?”
“Trước khi anh kịp làm như vậy thì hắn sẽ, xoẹt...”, cậu làm động tác cắt cổ, “Như thế này.”
Stirling thu hồi hỏa cầu, vẻ mặt ngưng trọng nói, “Vậy thì chúng ta phải đoàn kết.”
“...”
Trân Châu nói, “Đương nhiên phải đoàn kết, nhưng mà chúng ta vẫn nên thương lượng chiến thuật đã.”
A Bảo đã thấy được thực lực Đại Kính Tiên, tuy thấy hi vọng không lớn nhưng vẫn gật đầu đồng ý, đem tất cả bản lĩnh của Đại Kính Tiên nói qua một lần.
Trân Châu càng nghe, sắc mặt càng ngưng trọng, chờ cậu nói xong thì buồn bã thở dài, “Thần tiên và phàm nhân chênh lệch như vậy, thực đúng là so đất với trời”
A Bảo nói, “Đúng vậy, là cách biệt một trời một vực”. Cậu lập tức nghĩ đến Đại Kính Tiên đã khó đối phó như vậy thì thực lực chân chính của Thượng Vũ sẽ đáng sợ thế nào. Cậu quay đầu nhìn Ấn Huyền, dù như vậy nhưng tổ sư gia vẫn tận lực muốn đả bại hắn, thực sự là....có dũng khí nha.
Trân Châu nói, “Nếu hắn (Ấn Huyền) không thụ thương, chúng ta có thể liều mạng dùng xích huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm.”
A Bảo đang muốn gật đầu phụ họa, linh quang trong đầu chợt lóe lên, “Tôi có cách!”
Trân Châu vội hỏi, “Cách gì?”
A Bảo thừa nước đục thả câu, cười cười nói, “Không thể dùng sức thì phải dùng mưu!”
Trân Châu nói, “Những lời này nói cũng như không.”
A Bảo lại nói, “Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng.”
“...”, cái này không phải là như nhau sao?
A Bảo đi phía sau Trân Châu, chậm rãi xuyên qua thôn Nguyệt Quang. Bốn phía trong thôn đều là thôn dân đang vui vẻ chơi đùa. Mặc dù biết rõ họ là ảo ảnh nhưng A Bảo vẫn cẩn thận tránh né.
San Hô cười nhạo, “Sợ quỷ bám thân a?”
A Bảo nói, “Không, tôi sợ bị đoạt xá.”
Bị chọc ngay vào chỗ hiểm, San Hô sắc mặt cứng đờ.
Trân Châu sợ cô ả phát hỏa nên vội nói lảng đi, “Tổ sư gia của cậu ăn linh đan diệu dược gì mà sau khi đi một vòng quanh nhà trưởng thôn sắc mặt đã tốt lên như thế?”
A Bảo nói, “Xin lỗi, phương pháp gia truyền, không thể nói được.”
Trân Chân nhìn A Bảo nắm tay Ấn Huyền chậm rì rì đi phía trước không khỏi nghi hoặc nhưng hẻm thôn Nguyệt Quang đã tới, cô ả đành phải thu hồi nghi vấn.
A Bảo tiến vào ngõ, bước chân theo bản năng dừng lại, ánh mắt bất động thanh sắc dò xét xung quanh.
Một bàn tay vô tình bắt lấy tay phải cậu. (Ame: Tay của Ấn Huyền đại ca a~)
Lúc này A Bảo mới nhẹ nhàng thở ra, an tâm bước đi.
Sau khi đi ra khỏi ngõ hẻm, thấy Trân Châu và San Hô sững sờ nhìn phía trước, A Bảo gọi mãi hai cô ả vẫn không phản ứng, “Các cô nhìn cái gì a?” A Bảo kì quái nhìn, sau đó cũng ngây dại.
Ngọn núi Đại Kính Sơn vốn phải ở phía trước mạc danh kì diệu đã biến mất không thấy đâu.
“Ngu công đến đây?” A Bảo nói thầm [1]
Bọn họ đi về phía trước một cách cẩn thận, chỉ thấy không phải chỉ có tòa Đại Kính Sơn mà cửa tác hồn đạo cũng chẳng thấy đâu, chỉ còn lại một con đường đá xuyên qua rừng trúc xanh. Ven đường được cố chủ buộc không ít đèn lồng lớn nhỏ như những ngôi sao nhỏ, vô cùng đáng yêu.
Trân Châu bất ngờ nói, “Chuyện gì đang xảy ra?”
A Bảo nói, “Có vẻ như Đại Kính Tiên đã chuyển nhà.”
“Ha ha ha, làm sao mà chuyển đi được”, Đại Kính Tiên vừa cười vừa đi ra khỏi trúc, theo phía sau hắn là một thanh niên vô cùng tuấn tú.
A Bảo nhận ra ngay, “Tiểu Kính Tiên?”
Tiểu Kính Tiên nhìn cậu, mỉm cười.
Đại Kính Tiên ăn dấm chua, “Em tỉnh lại lâu như vậy còn chưa cười với anh, cười với người ngoài làm gì?”
Tiểu Kính Tiên nói, “Cậu ta là người duy nhất trên đời cùng tôi huyết mạch tương liên, lại là ân nhân cứu mạng, tôi đương nhiên cảm kích.”
A Bảo nháy mắt, không hiểu gì cả.
Đại Kính Tiên nghĩ đến đấy, sắc mặt cũng dịu xuống, ôn nhu nói, “Anh sao lại không cảm kích cậu ta chứ.”
A Bảo nói, “Xin lỗi vì đã cắt lời nhưng mà ý tứ hai người nói có phải chúng tôi có thể ra khỏi thôn Nguyệt Quang hay không?”
Đại Kính Tiên gật đầu, “Nếu đây là nguyện vọng của cậu, tôi sẽ đáp ứng.”
A Bảo thấy vậy liền chắp tay, “Đa tạ đa tạ.”
“Chờ đã”, Trân Châu nhỏ giọng nói, “Hắn đáp ứng thống khoái như vậy có thể có lừa gạt gì ở đây hay không?”
Đại Kính Tiên cười lạnh, “Ta nếu muốn giết mấy người thì cần gì phải lừa gạt?”
Trân Châu biết hắn có thể nghe thấy lời mình nói cũng không khẩn trương, mỉm cười, “Tiền bối, chúng ta vừa gặp nạn trở về, khó tránh có điểm nghi thần nghi quỷ.”
“Nghi thần nghi quỷ...”, Đại Kính Tiên ngửa đầu nói, “Kỳ thật là do ta nhìn thấy mấy ngọn núi phía sau sụp nên mới hạ quyết tâm rời đi. Nếu mấy người chậm thêm chút nữa thôi sẽ không nhìn thấy ta và con đường này.”
“Nếu không có con đường này...”
Đại Kính Tiên nói, “Nếu không có con đường này thì các người sẽ bị vây mãi mãi ở thôn Nguyệt Quang. Thôn Nguyệt Quang là nơi tách biệt với cả ba giới Nhân, Quỷ, Tiên từ lâu lắm rồi.”
Đám người A Bảo hai mặt nhìn nhau, nghĩ đến mình chỉ chậm một bước nữa thôi thì sẽ cả đời phải lưu lại đây, đến hồn phách cũng không thể trở về Địa phủ thì có chút sợ hãi.
Đại Kính Tiên lại nói, “Nhưng mà Xuân Ba động đã bị hủy, Tiểu Kính Tiên đã sống lại, ước định năm đó của ta và Thượng Vũ cũng không còn nữa.”
“Thượng Vũ?”, A Bảo kêu lên, sao ở đây cũng lại liên quan đến hắn?
Đại Kính Tiên cởi một chiếc đèn lồng trên cây trúc cầm bằng một tay, tay kia thì nắm tay Tiểu Kính Tiên, nói với bọn họ, “Đi thôi.”
Ánh mắt A Bảo giật giật.
Đại Kính Tiên vẫn không quay đầu lại, “Ta là chủ nhân của Phân kính viễn thị, sao lại có thể không nhận ra nó.”
Ấn Huyền đứng ở ngay bên cạnh A Bảo cười nói, “Đại Kính Tiên quả không hổ là Đại Kính Tiên.” Hắn hơi lắc mình, tiêu thất trước hư không, chỉ để lại một đóa hoa đỗ quyên trên mặt đất.
“Chuyện gì thế này? Tổ sư gia của cậu không phải là người?”, Stirling trông rất ngạc nhiên.
Đột nhiên, giữa không trung, một bàn tay xuất hiện. Chỉ sau đó một khắc, đầu Ấn Huyền lộ ra, sau đó là bả vai rồi dần dần cả thân hình đều hiện ra.
Tào Dục cười khổ, nói, “Ẩn thân phù có thể che giấu cả một người.”
Ấn Huyền thu hồi ẩn thân phù, trả cho hắn.
Tào Dục lắc đầu cười, “Ngài thu đi, tôi có cầm cũng vô dụng.”
Ấn Huyền không chút khách khí bỏ vào tay áo.
Đại Kính Tiên đã đi được một đoạn đường dài, Ấn Huyền kéo tay A Bảo đi trên con đường trải đầy đá xanh.
Bọn họ sốt ruột đi tới, cược bộ ngày càng nhanh hơn. Đại Kính Tiên dường như cũng có ý chờ nên tốc độ giảm xuống không ít.
“Vừa rồi ngài nói là thôn này và Thượng Vũ có liên quan đến nhau?”, A Bảo không thể kiềm chế lòng hiếu kỳ, mở miệng hỏi.
Đại Kính Tiên nói, “Không sai. Những sự việc xảy ra ở đây đều từ ngọn núi Thử Vương mà thành.”
A Bảo ngạc nhiên, “Di? Đại Kính Sơn không phải là Thử Vương Sơn sao?”
Đại Kính Tiên nói, “Đại Kính Sơn do thân thể ta biến thành, sao có thể là Thử Vương sơn? Thử Vương sơn sớm đã bị ta chuyển ra nơi khác rồi.”
“...”, quả nhiên là dời núi a. A Bảo lại tò mò, “Sự việc sau đó chúng ta chỉ biết đại khái, ngài bắt đầu nói từ việc nam đồng rời Nguyệt Quang thôn và nữ đồng được trường sinh bất tử lưu lại Nguyệt Quang thôn đi.”
Đại Kính Tiên quay đầu nhìn cậu một cái, “Cậu biết không ít điều đâu nhỉ. Nữ đồng được trường sinh bất lão ở đây cũng không hẳn là thực. Khi đó, ta chỉ toàn tâm toàn ý muốn cứu A Thủy sống lại, nghiên cứu các biện pháp cải tử hoàn sinh, trường sinh bất lão, đáng tiếc là không thể được. Nữ đồng ở Nguyệt Quang thôn nếu nói là trường sinh bất lão thì không đúng, phải nói là yên giấc ngàn thu. Ta tự mình làm một cái kính phản chiếu mặt trăng, viết lên trên một chú ngữ, đem nữ đồng đặt trong đó, bảo trì xác ch.ết của cô ta khiến nó không bị hư thối, linh hồn cũng không rời đi. Ngay khi cô ta nằm xuống thì trong lòng không ngừng hồi tưởng những điều tuyệt vời nhất trong đời và chỉ có trong mơ cô ta mới có thể được hưởng niềm hạnh phúc đó. Có điều, cô ta không thể rời hồ Nguyệt Quang, một khi rời đi thì cơ thể sẽ bị phân hủy.”
A Bảo nghĩ, Có lẽ đây cũng chính là mục đích của Tào Dục.
Tào Dục nói, “Trên chú ngữ ở hồ Nguyệt Quang có ghi ‘Khoái hoạt tuần hoàn’.”
Trách không được hắn lại muốn lợi dụng tác dụng của hồ Nguyệt Quang. A Bảo nghĩ nghĩ, lại thắc mắc, “Nhưng điều này và Thượng Vũ có quan hệ gì đâu?”
Đại Kính Tiên trả lời, “Thượng Vũ không biết từ đâu nghe được ta đang nghiên cứu sách chú ngữ giúp phàm nhân trường sinh bất lão, chủ động tìm tới giúp ta. Đương nhiên ta rất vui vẻ đồng ý nhưng không đề cập đến chuyện A Thủy mà ta chỉ nhờ hắn cứu sống đồng nữ. Sau đó, hắn thất bại. Nhưng hắn lại ước định với ta: Hắn tiếp tục nghiên cứu chú ngữ còn ta phải thủ vệ ở thôn Nguyệt Quang, chỉ cho phép người đi vào, không cho phép người đi ra. Mấy trăm năm qua, hắn đem vào vô số người nhưng ta chưa từng thấy họ đi ra lần nào cả.”
Ấn Huyền trầm giọng nói, “Ngươi không biết những người đó ở đâu sao?”
“Vì sao phải hỏi?”, Đại Kính Tiên đạm mạc nói, “Huống chi nếu hắn có thể vào thôn Nguyệt Quang mà không cần đi qua tác hồn đạo thì chắc chắn còn một lối nữa đi ra.”
A Bảo nghĩ tới, đột nhiên thấy mao cốt tủng thiên, “Chẳng lẽ...Thôn Nguyệt Quang là nơi hắn chế tạo ra cương thi?”. Vậy thì trách không được Tào Dục nói trong Xuân Ba động có một mật thất chuyên chế tạo cương thi.
Đại Kính Tiên nói, “Nếu không có mấy người nhắc nhở ta Thượng Vũ đang chế tạo cương thi thì ta cũng không biết hắn có chủ ý này.”
A Bảo thở dài, “Ngài thực sự không hợp làm thần tiên”. Một chút từ bi cũng không có, không, căn bản là một chút lòng trắc ẩn cũng không có. Nhưng ở đời là vậy, Đại Kính Tiên cũng không thể làm khác được.
Trân Châu hỏi, “Hắn vì sao lại muốn có một con đường khác để đi ra? Dùng luôn tác hồn đạo không phải được sao?”
A Bảo nói, “Đường vào làm ra đại khái là muốn Đại Kính Tiên biết hắn đem người sống vào, còn đường ra thì có lẽ hắn sợ Đại Kính Tiên biết hắn đang chế tạo cương thi. Hắn quá cẩn thận rồi”. Hơn nữa còn là cẩn thận quá đáng. Lấy tâm tính của Đại Kính Tiên thì chỉ cần không liên quan đến Tiểu Kính Tiên thì hắn đều nhắm một mắt mở một mắt.
Đại Kính Tiên thấy sắc mặt Tiểu Kính Tiên tối sầm xuống, vội vã giải thích, “Anh đúng là không biết hắn lấy những người đó để tạo ra cương thi. Dù sao khi những người đó vào tác hồn đạo thì cẫn là người sống. Nếu biết thì anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Sắc mặt Tiểu Kính Tiên hơi hoãn xuống.
Trân Châu lại hỏi, “Vậy thì hồ Nguyệt Quang sao lại như vậy?”
Đại Kính Tiên nói, “Hồ Nguyệt Quang chính là kính Nguyệt Quang, có lẽ nó cũng có linh tính nên mới đem những hạnh phúc của đồng nữ chiếu ra.”
A Bảo, “...”. Hắn giải thích như vậy nhưng trong lòng cậu vẫn còn một nghi hoặc, Không phải lúc trước Đại Kính Tiên muốn có trái tim của cậu sao? Sao lại không cần trái tim mà vẫn có thể cứu sống người? Nhưng đó chỉ là suy nghĩ, vì cảnh giác có chị em San Hô và Trân Châu ở đây nên cậu không hỏi.
Gần cửa ra, Ấn Huyền đột nhiên túm lấy tay A Bảo mở ra, sau đó lấy khăn tay nhúng nước, bắt đầu khử trùng vết thương.
Miệng vết thương truyền đến cơn đau ch.ết lặng, đau đến nỗi khiến A Bảo run rẩy. Cậu cắn răng nói, “Tổ sư gia, chúng ta đi bệnh viện...tiêm thuốc tê rồi mới bôi thuốc có được không?”
Ấn Huyền ngoảnh mặt làm ngơ, rửa sạch vết thương rồi lấy ra một cái hộp màu trắng, vừa mở ra đã ngửi thấy mùi thơm lan tỏa.
Hai chị em Trân Châu và San Hô thèm thuồng nhìn chằm chằm.
Ấn Huyền dùng ngón trỏ bôi một ít thuốc lên vết thương trên lòng bàn tay A Bảo.
Đau đớn lập tức giảm bớt, A Bảo dãn lông mày, “Thứ tốt như vậy nên lấy ra từ đầu a.”
Ấn Huyền nói, “Khi đó không biết sẽ còn bị thương bao nhiêu nữa. Tránh lãng phí.”
A Bảo, “...”, Không nghĩ tới tổ sư gia lại tính toán tỉ mỉ như vậy.
Rốt cuộc cũng ra khỏi tác hồn đạo.
Ra ngoài rừng trúc là một con đường cái rộng lớn.
A Bảo kinh ngạc nhìn Đại Kính Tiên.
Đại Kính Tiên chỉ nói, “Băng qua đường là có thể ra ngoài.”
Không khí trong lành phả vào mặt, A Bảo muốn nói một hai câu thì nghe thấy âm thanh nức nở phía sau, Trân Chân và San Hô vì vui sướng quá cũng khóc. Stirling thì không khóc nhưng hốc mắt đỏ hoe.
A Bảo nhìn Tam Nguyên và Tào Dục, lại nhìn thấy Đại Kính Tiên và Tiểu Kính Tiên đang thâm tình nhìn nhau, trong lòng thầm than một câu: Nghiệp chướng a.
Sau khi Trân Châu và San Hô khóc xong thì rời đi.
Mặc dù ở thôn Nguyệt Quang, bọn họ tuy hợp tác nhưng vẫn có phòng bị thì sau khi ra khỏi thôn lại sinh ra một tình cảm giữa những người cùng chung hoạn nạn nên thái độ cũng ôn hòa hơn nhiều.
Stirling là người rời đi tiếp theo nhưng hắn cũng không quên bảo Tào Dục trả lại tiền vào tài khoản.
Bọn họ đi rồi, chỉ còn lại Tào Dục là người ngoài.
A Bảo kéo Đại Kính Tiên nhỏ giọng hỏi, “Ngài cứu sống Tiểu Kính Tiên bằng cách nào vậy?”
Tiểu Kính Tiêu nghiêng đầu nhìn hắn, cười ôn nhu, “Máu của cậu.”
A Bảo kinh ngạc, “Máu cũng được sao?”
Đại Kính Tiên nói, “Đương nhiên không phải chỉ có máu mà còn phải có linh ngọc ngàn năm của ta thì mới miễn cưỡng hiệu quả.”
A Bảo hỏi, “Nhưng thành phần chủ yếu không phải máu của tôi sao?”
Đại Kính Tiên vẫn một mực chắc chắn, “Là linh ngọc ngàn năm.”
A Bảo, “...”. Đại Kính Tiên quả nhiên đã tu luyện thành tiên, trình độ vô sỉ không thể dùng thước đo của nhân loại để đo được.
Vẫn là Tiểu Kính Tiên thấu tình đạt lý, cảm tạ cậu một hai câu.
Đại Kính Tiên nói, “Coi như cậu cũng có ơn một nửa với ta, hai bảo bối kia cho cậu mượn, chỉ là cuộc chiến với Thượng Vũ sau này thì phải tự mình cố gắng.”
A Bảo nói, “Ngài không phải đã nói rằng sẽ ngăn cản Thượng Vũ lạm sát người vô tội sao?”
Đại Kính Tiên cười khổ, “Ta sợ gia nhập xong sẽ đem đến tai kiếp.”
A Bảo gật đầu, “Lời từ chối này có vẻ nhân đạo.”
Đại Kính Tiên lại nói, “Thiên Đình hạ lệnh ta phải canh giữ nơi này không được rời đi, nếu rời đi có lẽ sẽ bị truy đuổi.”
A Bảo nói, “Ngài có thể không rời đi mà.”
Đại Kính Tiên lạnh nhạt, “Nơi này toàn người đáng ghét.”
Ngay khi bọn họ sắp rời đi thì Tiểu Kính Tiên lặng lẽ nhét vào tay A Bảo vật gì đó. Đại Kính Tiên nhìn thấy nhưng cũng không quan tâm.
Sau khi hai người đi rồi, A Bảo mới xòe tay ra, phát hiện đó là một chiếc gương nhỏ tinh xảo. Vật mà thần tiên ban cho, sao có thể là vật phàm, dù không biết sử dụng nhưng cậu vẫn nhận, sau đó xoay nguời gọi Tam Nguyên, định rời đi thì lại thấy Tam Nguyên đang đứng cạnh Tào Dục, không biết đang nói cái gì.
“Tam Nguyên?”, cậu gọi một tiếng.
Tào Dục ngẩng đầu nhìn, mỉm cườ nói, “Cậu ta gọi em, em đi đi.”
Tam Nguyên nói, “Tôi đưa anh về nhà.”
Tào Dục lắc đầu, “Tôi có điện thoại, tôi sẽ gọi người đến đón tôi.”
Tam Nguyên vẫn kiên quyết, “Tôi ở lại chờ anh.”
Tào Dục thở dài, “Em cứ như vậy....sẽ khiến tôi tưởng rằng em vẫn còn yêu tôi.”
Tam Nguyên cúi đầu, lúc lâu sau mới nói, “Bảo trọng.”
Tào Dục dựa đầu vào cây trúc, mỉm cười nhìn hắn.
Tam Nguyên xoay người bước đi.
A Bảo nghi hoặc hỏi, “Cứ như vậy mặc kệ anh ta?”
“Anh ta sẽ gọi người tới đón”, Tam Nguyên nói, “Mọi người cứ đi trước đi, tôi ở lại với anh ta, sau khi anh ta đi rồi tôi sẽ quay lại.”
A Bảo không hỏi thêm, gật đầu, “Được.”
“Đoàng.”
Một tiếng súng vang lên.
Bọn họ giật mình quay đầu, chỉ thấy Tào Dục vẫn ngồi dựa vào cây trúc, mỉm cười, chỉ là máu từ trên thái dương chảy xuống, trong tay hắn còn cầm một khẩu súng, nòng súng bốc hơi.