Quyển 4 - Chương 7
Nói đến thăm bệnh, A Bảo không khỏi nhớ tới sư phụ Tư Mã Thanh Khổ. Tuy rằng bọn họ đã quen với việc một năm chỉ gặp nhau có hai ba lần, thậm chí khi Tư Mã Thanh Khổ bận rộn thì hai ba năm mới gặp mặt một lần nhưng hiện tại, hai người ở gần nhau như vậy mà còn duy trì thói quen này thì có vẻ lạnh lùng quá.
Vì vậy, sau khi biết bệnh viện mà Tào Dục muốn đi chính là bệnh viện mà Tư Mã Thanh Khổ nằm thì ngay lập tức mua hoa quả, muốn đi nhờ xe.
Trước cửa bệnh viện đỗ vài chiếc xe cứu thương, bệnh nhân không ngừng được nâng xuống.
Khi A Bảo xuống xe, cậu còn cảm thấy dấu hiệu muốn rời thân thể của một vài hồn phách.
Y tá và bác sĩ không ngừng đi đi lại lại, phụ giúp.
A Bảo đợi một lát, đợi mọi người vãn bớt mới đi vào.
Sau khi đỗ xe, Tào Dục không đi cùng cậu mà là trực tiếp lên tầng. Tào lão tiên sinh nằm tại phòng bệnh cao cấp, tại tầng cao nhất.
Tư Mã Thanh Khổ năm ở phòng bệnh bình thường, ba người một gian.
Khi a Bảo bước vào phòng thì Tư Mã Thanh Khổ đang chơi bài. Ông nhìn bài bên tay trái rồi bỏ xuống, lại nhìn bài bên tay phải.
“Sư phụ”, A Bảo đem hoa quả đặt ở đầu giường, đi qua bắt lấy tay trái, “Con chơi cùng người.”
“Không được”, Tư Mã Thanh Khổ nắm tay cậu, “Bài ở tay phải đang tốt.”
“Tay trái đại biểu cho ai?”
“Phan Triết.”
“Ông ta thua mấy ván rồi?”
“Hai mươi mốt ván.”
“Người chơi tổng cộng mấy ván?”
“Hai mươi mốt ván.”
Đồng Hoa Thuân ngáp một cái, ló đầu ra, “Không nghĩ tới sư phụ đại nhân cũng có lúc ngây thơ như vậy.”
A Bảo hỏi, “Những lời này nên đổi thành, chẳng lẽ sư phụ có lúc nào không ngây thơ?”
Tư Mã Thanh Khổ đánh nốt ván bài, sau đó mới dừng lại, “Con lại gặp phiền toái gì?”
A Bảo suy sụp cúi mặt, “Chẳng lẽ con không thể đến thăm người sao?”
Tư Mã Thanh Khổ gật đầu, “Được rồi, ta đổi phương thức hỏi. Con dẫn phiền toái gì đến thăm ta?”
A Bảo, “...”
Tư Mã Thanh Khổ đột nhiên nhíu mày, “Con có thấy bệnh viện này âm khí rất nặng hay không?”
A Bảo liếc trắng mắt, giả cười cười, “Con mang đến.”
Tư Mã Thanh Khổ lấy ra một vật tựa như là bàn để lên tay, “Nếu con có khả năng này, ta có thể thành Đường Tăng.”
“...Sư phụ, cuối cùng thì người coi trọng Đường Tăng chỗ nào chứ?”
“Đồ đệ, ca ca kết bái, người theo đuổi...” Tư Mã Thanh Khổ thở dài, “Nhiều đến mức khiến người ta giận sôi.”
A bảo nói, “Chúng ta vẫn nên nói về âm khí của bệnh viện đi.”
“Bệnh viện là nơi có nhiều âm khí, chuyện này cũng bình thường thôi. Kỳ quái là....mấy ngày nay âm khí ngày càng nặng nhưng số lượng quỷ soa đến không nhiều.
A Bảo nhìn chằm chằm ông lão nằm giường bên.
“Không sao, ông ấy điếc, không nghe thấy.”
A Bảo hỏi, “Không lẽ quỷ soa định chờ đến khi nào số lượng quỷ hồn đạt đến nhất định thì mới thu hồi?”
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Bọn họ không sợ quỷ hồn chạy loạn, biến thành cô hồn dã quỷ hay sao?”
“Nếu bệnh viện lập kết giới thì sẽ không ra được.”
“Con nói cái gì?”
“Kết giới”, A Bảo dừng một chút, “Sư phụ, kỳ thực người bị điếc phải là người đi?’
Tư Mã Thanh Khổ vỗ đùi A Bảo, “Ta đã hiểu.”
“Sư phụ, đùi của người đâu?”
“Không thấy ta ngồi xe lăn sao?”
“Người có hai cái đùi.”
“Không thuận tay.”
“...”
Tư Mã Thanh Khổ cầm la bàn, “Kỳ thật ngày hôm qua, bệnh viện có xảy ra việc lạ.”
A Bảo ngồi xuống ghế bên cạnh, “Việc lạ gì vậy?”
Tam Nguyên và Tứ Hỉ thò ra khỏi ngực cậu, một người dựa vào tường, một người ngồi trên giường. Đồng Hoa Thuận giấu người ở trong ngực A Bảo, chỉ vươn đầu ra, đem cằm gối lên đùi cậu, ánh mắt chờ mong nhìn Tư Mã Thanh Khổ.
Ba quỷ một người lẳng lặng chờ nghe kể truyện.
Tư Mã Thanh Khổ đầu tiên nghĩ là chỉ kể đại khái nhưng lại bị bốn con mắt nhìn chằm chằm, ông đột nhiên có hứng, “Con cũng biết là loại địa phương như bệnh viện dễ dàng phát sinh ra những chuyện kỳ quái. Ta nói, chuyện này diễn ra vào ban đêm, có lẽ tầm mười giờ đi. Phòng khám bệnh đã đóng cửa, ngoại trừ y tá trực ban thì không còn ai đi lại cả. Ta vì đói bụng nên chống nạng đến quầy căn tin mua một gói mỳ ăn liền nhưng sau đó chuyện lạ xuất hiện. Ta nhìn thấy hai y tá đẩy một chiếc xe vào phòng chứa xác nhưng người kia vẫn chưa ch.ết.”
“Người làm sao mà biết?”
Bởi vấn đề được hỏi gần như làm nhục thân phận truyền nhân của phải Ngự Quỷ khiến cho người có thân phận là chưởng môn như Tư Mã Thanh Khổ cũng phải trừng mắt, “Tốt xấu gì ta cũng là chưởng môn phái Ngự Quỷ, một người là sinh hồn (còn sống) hay là quỷ hồn (đã ch.ết) sao ta lại không nhận ra?”
“Vậy thì sao lại đem người sống vào phòng xác?”
“Đây cũng là lý do ta thấy hiếu kỳ nên ta đã vụng trộm đi xem.”
A Bảo khẩn trương, “Người thấy thi thể thay đổi?”
“Ta thấy nữ nhân.”
“...” Vấn đề này không hề buồn cười chút nào.
Tư Mã Thanh Khổ liếc trắng mắt, “Ta nhìn giống nói đùa sao?”
A Bảo nói, “Được rồi, người nói là hai hộ sĩ cùng với một người sống vào phòng xác, sau đó khi người đuổi tới nơi thì thấy một nữ nhân.....Chẳng lẽ y tá giúp người kia hẹn hò tại phòng xác? Quá kích thích rồi.”
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Con nghe ta kể hết đã, không cần xen mồm vào. Ta nhìn thấy một nữ nhân soi gương. Cô ta nhìn thấy ta trong gương liền hô to một tiếng, kinh hoảng chạy ra. Lúc này ta mới phát hiện ta vào một gian WC nữ.”
“A? Đi nhầm?”
“Cho dù tai điếc không có nghĩa là mắt mù”, Tư Mã Thanh Khổ nói, “Ta xác định là ta đi vào phòng xác nhưng khi đẩy cửa ra lại là phòng vệ sinh.”
A Bảo nhớ tới lời nói trước của Tư Mã Thanh Khổ, “Kết giới?”
“Chỉ còn cách giải thích này.” Ông nhìn chằm chằm vào la bàn, “Đáng tiếc lúc ấy ta không mang la bàn theo, nếu không thì sẽ không bị lừa như vậy.”
A Bảo tóm lấy la bàn, “Đây là bảo bối gì vậy?”
Tư Mã Thanh Khổ giật lại, “Cho con con cũng không dùng được.”
Hành lang đột nhiên ồn ào, y tá và bác sĩ không ngừng chạy qua chạy lại.
A Bảo gọi Tam Nguyên qua xem.
Tam Nguyên lập tức chạy ra ngoài hỏi thăm.
Lần đi nghe ngóng này mất tận nửa giờ.
A Bảo dựa vào vách tường ngủ gật, khi tỉnh lại đã thấy Tam Nguyên cau mày bước vào, “Sao thế?”
Tam Nguyên nói, “Tào Dục bị cảnh sát bắt.”
A Bảo cười phá lên, “Không có khả năng”, quỷ hồn làm sao có thể nhìn thấy được, sờ thấy được? Nhưng nhìn biểu tình của Tam Nguyên, cậu không cười nổi nữa, “Là thật sao? Sao anh ta không chạy?”
Tam Nguyên nói, “Nếu chạy, anh ta sẽ không phải là người.”
Những lời này nghe có vẻ mâu thuẫn nhưng đúng là sự thật. Chuyện Tào Dục biến thành quỷ chỉ có vài người bọn họ biết, vì vậy anh ta có thể lấy thận phận của mình kiện cáo cùng Tào Cảnh. Nếu thận thể biến thành quỷ hồn trước mặt mọi người thì chuyện anh ta đã ch.ết sẽ sáng tỏ.
“Anh ta bị bắt ở đâu? Vì sao lại bị bắt?” A Bảo hỏi.
“Tại phòng bệnh của Tào lão tiên sinh, nghe nói anh ta bị hoài nghi giết người và trộm cướp.”
A Bảo nghe hai tội danh này, trong lòng có chút bất an.
Tứ Hỉ nói, “Có thể là người từ Nguyệt Quang thôn ra báo án không?”
A Bảo lắc đầu, “Không có khả năng. Vị trí địa lý của Nguyệt Quang thôn rất khó phát hiện, hơn nữa những người còn sống từ đó ra ngoại trừ chúng ta còn có Stirling, Trân Châu và San Hô, nhiều nhất thì tính thêm lão chuột già. Bọn họ làm gì có ai nắm giữ chứng cứ Tào Dục giết người?”
Tứ Hỉ cúi đầu.
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Việc cấp bách, con vẫn nên đi tìm luật sư, mau chóng nộp tiền bảo lãnh.”
“Có thê nộp bảo lãnh sao?”
“Ta không biết nhưng khẳng định bên người Tào Cảnh không thiếu thiên sư. Chỉ cần họ nhìn thấy Tào Dục sẽ phát hiện ra hắn là hồn thể.”
A Bảo cả kinh, lập tức gọi điện thoại cho Ấn Huyền, “Tổ sư gia, không ổn!”
“Ta biết.”
Thanh âm Ấn Huyền tại cửa.
“Tổ sư gia?”, A Bảo giật mình.
Tư Mã Thanh Khổ sửng sốt nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, “Ẩn thân phục.”
Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra.
Ông già điếc đột nhiên nhìn ra cửa.
A Bảo vội vàng đứng lên, cười cười, “Gió thật lớn a.”
Ông già nhìn cửa sổ đóng chặt lại nhìn ra cửa, cuối cùng nhắm mắt, không để ý.
A Bảo thè lưỡi.
Ấn Huyền cởi bỏ ẩn thân phục.
Tư Mã Thanh Khổ kích động, “Tổ sư gia.”
A Bảo nói, “Sư phụ, con đột nhiên có ảo giác chúng ta ngang hàng.”
“Đúng là ảo giác”, Tư Mã Thanh Khổ muốn đập cậu một cái nhưng A Bảo đã chạy ra xa khiến ông phải ngượng ngùng thu tay, nhìn Ấn Huyền, “Tổ sư gia sao lại tới bệnh viện.”
Ấn Huyền nói, “Vì cậu ta.”
A Bảo thắc mắc, “Tào Dục? Hay là vì....con?”
Ấn Huyền nói, “Cậu.”
A Bảo thụ sủng nhược kinh, “Vì sao?”
“Chúng ta bị truy nã.”
A Bảo cứng đờ, “Cái gì cơ.”
“Chúng ta bị truy nã.”
Tư Mã Thanh Khổ vuốt cằm, “Tội phạm bị truy nã sao?”
Ấn Huyền gật đầu.
“....”, A Bảo giật mình, “Tố sư gia, sao lại như thế?”
Ấn Huyền nói, “Có camera, hành động của chúng ta bị ghi lại.”
Thân thể A Bảo giống như rơi xuống hầm băng, rùng mình nói, “Sao có thê?”
“Không rõ nhưng chúng ta bị truy nã.”
“Tội danh gì?”
“Giết người.”