Chương 10: Giáng trả đích đáng
Lão Bá cùng Lục Mãn Thiên vẫn ngồi thì thầm bàn bạc trong biệt thất của Lão Bá.
Đây là căn phòng rất bí mật ở ngay phía sau tiểu sảnh mà Lão Bá thường dùng để tiếp khách đặc biệt hoặc bằng hữu, nhưng rất ít người được bước chân vào đây, trừ một vài người đặc biệt như Lục Mãn Thiên, Lục Hương Xuyên hoặc Tôn Kiếm.
Dưới ánh đèn lờ mờ, cả hai khuôn mặt của đôi bằng hữu vong niên đều trông rất đăm chiêu.
Lão Bá trầm ngâm hồi lâu mới nói:
- Chuyến đột nhập vào Hàng Châu lần này hết sức quan trọng. Vừa nhằm mục đích tr.a rõ hành vi của Lục Hương Xuyên, đồng thời cũng giáng trả cho Vạn Bằng Vương một đòn đích đáng. Nhất định lần này hắn phái tới đó lực lượng không nhỏ, và chúng ta không được để một tên nào lọt lưới.
Lục Mãn Thiên im lặng gật đầu.
Bao giờ cũng thế, lão luôn luôn đồng tình với ý kiến của Lão Bá.
Nhưng Lục Mãn Thiên còn có một mối băn khoăn.
Lẽ ra theo ước định thì Dịch Tiềm Long đã tới đây rồi mới phải.
Có thêm Dịch Tiềm Long thì việc đối phó với bọn người của Thập Nhị Phi Bằng bang ở Đại Phương khách điếm không thành vấn đề, nhưng nay Dịch Tiềm Long không đến, mọi việc sẽ dồn hết lên vai Lục Mãn Thiên.
Mặc dù lão không sợ bất cứ mối nguy nan hiểm họa nào, nhưng lần này Vạn Bằng Vương đã bố trí cạm bẫy và phái tới đó nhiều cao thủ tinh tráng nhất của Thập Nhị Phi Bằng bang, không chừng có cả Đồ Đại Bằng nữa...
Bởi thế nhiệm vụ mà Lão Bá vừa giao phó không phải việc dễ dàng.
Lão ngập ngừng nói:
- Dịch Tiềm Long...
Lão Bá ngắt lời:
- Nếu hôm nay hắn không tới thì sẽ không bao giờ tới nữa. Từ nay coi như trong lực lượng của chúng ta không có hắn.
Lục Mãn Thiên nín lặng.
Lão biết trong lòng Lão Bá đang phẫn nộ như thế nào.
Lão Bá chợt hỏi:
- Có phải Lục lão đệ cho rằng mình sẽ không đủ sức đối phó nổi người của Thập Nhị Phi Bằng bang không?
- Không phải thế, chỉ là...
- Lão đệ yên tâm đi! Hiển nhiên lần này chúng ta đã bố trí hết sức chu đáo. Ta sẽ không để lão đệ mạo hiểm một mình. Chính ta sẽ cùng đi với lão đệ.
Lục Mãn Thiên kêu lên:
- Lão huynh muốn tự mình đi ư? Việc này đâu thể khinh thân tự lao vào nguy hiểm?
Lão Bá thản nhiên đáp:
- Ai cũng có thể đi, tại sao ngu huynh không thể đi chứ?
Lục Mãn Thiên nói:
- Lần này nhất định Vạn Bằng Vương đã bố trí cạm bẫy. Hơn nữa người chúng định đối phó không phải là Lục Hương Xuyên mà chính là lão huynh!
- Vậy thì cứ để chúng xem Tôn Ngọc Bá này có dễ đối phó không?
Biết Lão Bá là người không dễ gì lay chuyển được ý chí, Lục Mãn Thiên hạ giọng nói:
- Cho dù như thế thì chúng ta cũng nên vạch ra kế hoạch cho thật hợp lý, khi đã hành động, tất phải giáng cho chúng một đòn choáng váng mới được.
Lão Bá nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu.
* * * * *
Lâm Tú cúi rạp người trên yên như một kỵ sĩ thực thụ, tay không ngớt ra roi cho ngựa phi hết tốc lực.
Con ngựa thị đang cưỡi là một trong ba con khoái mã chạy nhanh nhất trong chuồng Lão Bá.
Và từ khi tám chín tuổi đã biết cưỡi ngựa, bấy giờ phụ thân và thúc thúc cô ta đang giai đoạn khấm khá, trong chuồng luôn luôn có ngựa tốt, trong nhà sẵn gia nô đầy tớ.
Hơn nữa Lâm Tú là nhi nữ duy nhất của lão đại Lâm Trung Yên nên rất được chiều chuộng, thêm nữa phụ thân Lâm Tú cũng cho cô theo nghiệp kiếm cung vì thế mới mười lăm mười sáu tuổi đã trở thành một kỵ sĩ cự phách.
Nhưng về sau do Lâm Trung Hạc hãm thân vào chuyện cờ bạc mà cảnh nhà sa sút.
Đã dấn thân vào nghiệp đỏ đen thì khó lòng mà rút chân ra được.
Trước khi Lâm Tú lấy chồng mấy năm, gia cảnh sa sút, nợ nần chồng chất nên mọi thú vui của cô ta đành phải dẹp lại, thậm chí sinh hoạt thường ngày cũng trở nên chật vật.
Hiển nhiên chuồng ngựa với nhiều con tuấn mã mà bất cứ người sành sõi nào cũng trầm trồ thán phục cũng phải gán nợ cho người ta.
Lâm Tú tiếc nuối một thời vàng son nhưng đành bấm bụng cam chịu số phận.
Tấm lưng Lâm Trung Yên ngày càng còng xuống, nhưng vẫn không sao ngăn nổi cơn máu me cờ bạc của đứa em ruột, nghĩa là không giữ được đà xuống dốc ngày càng thảm hại của Lâm gia.
Huynh đệ họ Lâm mất dần địa vị, uy tín, còn tiền bạc hầu như theo nhau đội nón ra đi.
Trong hoàn cảnh đó, Lâm Tú được gả cho Lục Hương Xuyên, bấy giờ đã là một thủ hạ thân tín được Lão Bá tin dùng.
Lâm gia được một món tiền đủ cầm cự được mấy năm, nhưng sau đó mọi việc lại trở về nếp cũ.
Lâm Tú không phàn nàn gì về cuộc hôn nhân đó.
Lục Hương Xuyên chẳng những là người chồng tốt mà còn là người bằng hữu chân tình và người tình nhân lý tưởng.
Lâm Tú vừa ra roi vừa giục ngựa, vừa nghĩ đến cuộc tình duyên của mình.
Bất ngờ con ngựa nhảy chồm lên rồi rống lên như điên như dại, hất Lâm Tú khỏi yên rồi lao thẳng vào rừng.
Lâm Tú thấy mắt tối sầm, cảm thấy máu trong miệng mặn chát, vừa định thần đứng lên đã thấy một người đứng sừng sững trước mặt.
Đó là Phùng Hạo.
Con ngựa Lâm Tú vừa cưỡi bị một mũi ám khí trúng vào mắt, chạy lồng lên va vào gốc cây ngã khuỵu xuống.
Hiển nhiên Lâm Tú hiểu ra người vừa hại mình chính là Phùng Hạo, chỉ không hiểu hắn vượt qua mình vào lúc nào mà mai phục ở đây để ám toán con khoái mã?
Chờ Lâm Tú đứng lên, Phùng Hạo mới cười nói:
- Tôi còn may gặp được phu nhân ở đây...
Lâm Tú gượng cười nói:
- Đúng hơn là tôi gặp may mới gặp được Phùng lão đệ...
Phùng Hạo lắc đầu:
- Trái lại, số phu nhân không tốt!
Lâm Tú ngước đôi mắt long lanh nhìn Phùng Hạo hỏi:
- Ngươi nói thế có ý gì?
- Lão Bá yêu cầu phu nhân quay lại ngay.
Lâm Tú cố giấu nỗi thoáng sợ, trấn tĩnh nói:
- Thì tôi cũng sẽ về ngay thôi mà. Hương Xuyên đi vội quá nên quên mang theo mấy đồ dùng. Tôi muốn đuổi theo đưa cho anh ấy...
Phùng Hạo cười nhạt nói:
- Tới Hàng Châu không ai đi theo đường này. Theo tôi biết thì đây chỉ cách phân đà của La Giang La Ngân Bằng năm sáu dặm. Phu nhân không thể giấu diếm được Lão Bá đâu.
Giọng Lâm Tú đầy trách móc:
- Chẳng lẽ Lão Bá nghi ngờ ta cấu kết với Thập Nhị Phi Bằng bang?
Phùng Hạo đáp:
- Cái đó thì tôi không biết, Lão Bá chỉ ra lệnh cho tôi phải đưa phu nhân về...
Lâm Tú bước tới hai bước nói:
- Phùng lão đệ! Lục Hương Xuyên đối xử với lão đệ không bạc, sao lại bức bách ta? Ta vốn thích cưỡi ngựa, lâu ngày không cưỡi nên sinh ra cảm hứng muốn để nó chạy tùy thích...
Chưa dứt lời, tay phải chợt vung lên.
Một chùm sáng lấp lánh bắn về phía Phùng Hạo.
Tên này vốn đã cảnh giác, nhảy ngay sang trái gần trượng, tránh được chùm ám khí.
Lâm Tú thừa cơ tung mình nhảy lên lưng ngựa của Phùng Hạo.
Nhưng cô ta còn chưa kịp đặt chân vào bàn đạp thì đã rú lên một tiếng rồi bị con ngựa hất văng khỏi yên, một mũi dao cắm đúng vào huyệt Thái Dương.
Phùng Hạo bước tới thản nhiên nhìn đôi mắt Lâm Tú đang dại dần đi, lẩm bẩm:
- Chưa ai dám làm phản Lão Bá mà thoát ch.ết. Ngươi sống được tới bây giờ là quá lâu rồi... Không biết Lục Hương Xuyên có dính dáng gì trong việc này không?
Nói đoạn đi dắt ngựa tới, mang thi thể Lâm Tú đặt ngang lên lưng ngựa, còn mình cũng nhảy lên yên phóng nhanh trở lại Hoa Viên.
* * * * *
Trời vừa hoàng hôn.
Lục Hương Xuyên chiếm riêng một bàn trong khách điếm, trước mặt là vò rượu và con gà rán, món ăn mà y ưa thích nhất.
Lẽ ra Hàn Đường phải tới đây theo giờ hẹn từ lâu nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả...
Chẳng lẽ hắn đã thay đổi kế hoạch?
Hay Hàn Đường đã đánh hơi được mối nguy hiểm đang rình rập mình?
Lục Hương Xuyên tin chắc Hàn Đường không thể nhận ra mình vì y đã dùng một thứ dược vật để hóa trang rất khéo. Bây giờ bộ mặt của y đã hoàn toàn thay đổi, già hơn rất nhiều với nước da vàng bủng, lại còn gắn thêm bộ râu giả rậm rì, chỉ e đến Lâm Tú còn chưa nhận ra huống chi Hàn Đường!
Khi nhìn vào gương, Lục Hương Xuyên không nhịn được cười và rất hài lòng khi thấy mình là một trung niên nhân trên dưới tứ tuần và như kẻ mắc bệnh kinh niên.
Chừng nửa canh giờ trước, Lục Hương Xuyên vừa vào khách điếm thì đã có hai bàn đầy khách nhân, còn bây giờ lại tăng thêm ba bốn bàn nữa.
Lục Hương Xuyên gọi thêm một bình rượu và mấy bát thức nhấm nữa.
Bằng bất cứ giá nào, y cũng phải đợi cho tới khi Hàn Đường xuất hiện.
Lục Hương Xuyên chọn vị trí rất thuận tiện cho việc quan sát. Bất cứ người nào vào ra Đại Phương khách điếm đều nằm trong tầm kiểm soát của y.
Bên ngoài đã tối đen.
Lục Hương Xuyên gọi tiếp một bình rượu nữa, chẳng phải do y thích uống rượu chỉ là hoàn cảnh phải chịu như thế. Phải có ly rượu nhâm nhi thì mới ngồi được lâu.
* * * * *
Cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa phóng như bay về phía thành Hàng Châu.
Hai con ngựa kéo xe trông rất tráng kiện thuộc loại thiên lý mã, còn người đánh xe chẳng những điều khiển hết sức thành thạo mà xem ra thân thủ cũng rất cao cường.
Ngồi trong xe kiệu buông rèm kín mít là Lão Bá và Lục Mãn Thiên.
Lão Bá ngoái nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Lục Mãn Thiên, cười nói:
- Ta biết lão đệ đang nghĩ gì!
Lục Mãn Thiên ngẩng lên hỏi:
- Tôi ư?
Lão Bá tiếp:
- Có phải lão đệ đang nghĩ đến thời gian khó khăn của chúng ta trước đây không?
Lục Mãn Thiên lẳng lặng gật đầu.
Quả nhiên lão đang nghĩ đến thời kỳ gian khó nhất khi mới từ quan ngoại tới dựng nghiệp ở đây, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Không chỉ vùng Giang Hoài mà khắp Trung Nguyên, mỗi bước chân của họ đều có thể giăng sẵn cạm bẫy, xung quanh lúc nào cũng có thể có một mũi tên bay ra cắm vào người...
Lão Bá đôi mắt chợt ánh lên, hỏi:
- Lão đệ còn nhớ lần chúng ta đối phó với Ngôn lão đại ở Thần Châu không?
Lục Mãn Thiên gật đầu:
- Đương nhiên còn nhớ...
Việc đó lão suốt đời không thể quên được.
Ngôn lão đại là thủ lĩnh của Bài giáo thao túng gần như toàn bộ lực lượng các tặc đảng suốt lưu vực Trường Giang.
Ngôn lão đại lúc bấy giờ có thế lực rất lớn, trong tay có tới mấy chục thương điếm lớn nhỏ. Ngoài ra khách thương muốn làm ăn buôn bán ở vùng này đều buộc phải có quan hệ với tên đại ma đầu này, nếu không chẳng mất mạng tất trước sau cũng sạt nghiệp.
Hiển nhiên không ít người bất bình với hành động bạo ngược của Ngôn lão đại nhưng không ai dám làm gì hắn.
Ngôn lão đại không những là thủ lĩnh của Bài giáo mà còn là chưởng môn nhân của Ngôn gia quyền ở Thần Châu.
Ngôn gia quyền có võ học rất quái dị, võ công cơ bản là Cương thi quyền.
Cả hai thứ Ngôn gia quyền và Bài giáo khét tiếng võ lâm về sự tàn bạo, huyền bí.
Giang hồ truyền ngôn rằng Ngôn gia quyền chẳng những đáng sợ mà còn coi đó là thứ võ học vô địch, không phải võ công đó mà đó là một thứ pháp thuật thần kỳ.
Không ai dám nghĩ tới chuyện lấy thịt xương của người phàm trần để đối phó với pháp thuật thần kỳ.
Thế nhưng Lão Bá lại quyết đối đầu với lực lượng huyền bí đáng sợ này.
Trong cuộc đối đầu đẫm máu, nhờ hành động bất ngờ và thần tốc, người của Lão Bá đã chiến thắng mặc dù phải chịu tổn thất hết sức to lớn, trong năm vị huynh đệ chỉ còn sống hai người là Lão Bá và Lục Mãn Thiên.
Trước khi ch.ết, Ngôn lão đại chỉ nói lên một tiếng:
- Các ngươi hành động thật thần tốc.
Thần tốc đó là bí quyết bách chiến bách thắng của Lão Bá, là phương châm hành động của ông.
Sắc diện của Lục Mãn Thiên vẫn không giảm đi sự trầm tư.
Lão Bá cười nói, dường như để trấn an người huynh đệ của mình:
- Phải thừa nhận rằng thời gian đó là đen tối nhất... nhưng nhớ lại không phải là không lý thú...
Lục Mãn Thiên nhớ rõ sau khi mất ba vị huynh đệ và mười hai cao thủ khác, dù giết được Ngôn lão đại, phá hủy Ngôn gia quyền, khi về nhà chính Lục Mãn Thiên cũng phải nằm liệt giường tới ba ngày đêm.
Chuyện đó xảy ra đã hai mươi mấy năm. Thế mà đến lúc này nhớ lại, Lục Mãn Thiên vẫn còn kinh hoàng.
Sự sống và cái ch.ết đối với một võ sĩ không đáng phải bận tâm nhiều, nhưng lần đó, Lão Bá quả là quá mạo hiểm.
Lục Mãn Thiên buột miệng hỏi:
- Không biết lần này có mạo hiểm như vậy không...
Ý lão muốn nói rằng có nên vì một mạng người mà phải chịu mạo hiểm không.
Hiển nhiên đối phương đã giăng bẫy, nhưng giả sử Lục Hương Xuyên đáng khả nghi thì chính họ đang tự mình chui đầu vào cạm bẫy.
* * * * *
Mặc dù chưa từng gặp Phương Cương, nhưng mới thấy hắn bước vào khách điếm, Lục Hương Xuyên đã đoán ra ngay.
Phương Cương có ngoại hiệu là Phương Thiết Bằng. Và quả thật Phương Cương không hổ với hiệu xưng của mình, các cơ bắp rắn chắc như những khối thép.
Phương Cương bận y phục màu trắng tuyết, cúc áo phanh ra để lộ bộ ngực chắc nịch, ánh mắc sáng ngời và đôi môi cương nghị, toàn thân toát lên vẻ uy mãnh.
Ngoài Tôn Kiếm ra, Lục Hương Xuyên chưa từng thấy ai có dáng vẻ uy phong như vậy.
Phương Cương mới bước vào khách điếm, tất cả thực khách đều quay lại nhìn.
Phương Cương hầu như không để ý đến người nào, điềm nhiên đi thẳng tới một bàn cả tám tên hán tử đang ngồi. Bọn này vội vã đứng lên.
Phương Cương với vẻ quý phái, chừng như đó là điều hiển nhiên đường hoàng ngồi xuống ghế.
Tám tên hán tử không dám ngồi cùng bàn, lấm lét đứng lùi cả lại.
Lục Hương Xuyên thầm nghĩ:
- Cho dù có uy mãnh bao nhiêu nhưng trong rắn phải có mềm, bởi vì quá rắn thường dễ gãy. Hạng người như thế chẳng khó đối phó.
Bất giác y quét mắt nhìn khắp lượt thực khách.
Trong phòng lại có tiếng ồn ào. Một khách nhân khác mới bước vào.
Vừa trông thấy người này, Lục Hương Xuyên suýt nữa kêu lên.
Nhưng y chợt nhớ ra mình đã hóa trang nên trấn tĩnh lại ngay.
Khách nhân mới vào phòng là Lâm Trung Hạc, thúc phụ của Lâm Tú vợ Lục Hương Xuyên.
Lâm Trung Hạc bước đến bàn mà Phương Cương vừa ngồi, nhưng khép nép đứng phía sau.
Phương Cương hỏi:
- Có phải ngươi họ Lâm?
Lâm Trung Hạc cúi thấp cung kính trả lời:
- Dạ đúng! Tại hạ là Lâm Trung Hạc!
Phương Cương hớp một ngụm, thủng thẳng nói:
- Ngươi cũng vào đây uống rượu?
- Dạ...
Lâm Trung Hạc nói xong định ngồi xuống ghế thì Phương Cương đã trừng mắt quát lên:
- Ngươi là cái thá gì mà dám ngồi cùng bàn với ta?
Dứt lời hất luôn bát rượu thẳng vào mặt Lâm Trung Hạc.
Lục Hương Xuyên ức đầy ruột nhưng không dám để lộ thân phận mình.
Y băn khoăn nghĩ bụng:
- Vậy Hàn Đường đâu chứ? Chẳng lẽ hắn không đến theo lời hẹn? Rõ ràng Phương Thiết Bằng được Vạn Bằng Vương phái đến, như thế sớm muộn Hàn Đường thế nào cũng xuất hiện.
Nhưng đến bao giờ? Lẽ nào hắn đã phát hiện ra kế hoạch của Lão Bá nên đã tìm cách đối phó?
Lục Hương Xuyên nhấp liền mấy chén.
Bàn bên kia, Phương Cương chợt quát lên:
- Cút khỏi đây ngay!
Hiển nhiên câu nói đó là nói với Lâm Trung Hạc.
Không ngờ lúc này Lâm Trung Hạc chợt trở nên ương ngạnh không nhẫn nhục như trước, đến ngồi đối diện với Phương Cương đập bàn mắng trả:
- Ngươi cũng là cái thá gì chứ? Dựa vào đâu mà bảo ta rời khỏi khách điếm? Ngay cả chủ điếm...
Hắn chưa kịp nói hết câu thì đã kêu lên đưa tay ôm lấy ngực. Thậm chí Lục Hương Xuyên cũng không kịp nhận ra Phương Thiết Bằng vừa xuất thủ thế nào.
Lại nghe choang một tiếng nữa.
Lâm Trung Hạc bị một cái chén to ném vào đầu làm chiếc chén vỡ tan, đồng thời đầu hắn cũng phun ra mấy vòi máu.
Tám tên hán tử đứng phía sau Phương Cương cùng cười ồ cả lên.
Lục Hương Xuyên chợt thấy máu nóng bốc lên đầu. Dù sao Lâm Trung Hạc cũng là chú ruột của vợ y.
Phương Cương quay lại mấy tên hán tử đứng sau lưng mình ra lệnh:
- Đưa hắn nhốt vào chuồng ngựa, tới sáng mới được thả ra!
Hai tên hán tử vội lao vào Lâm Trung Hạc.
Lâm Trung Hạc chợt gầm lên một tiếng, song chưởng cùng vung lên. Lão vốn là đệ tử thuộc chi Nam Tông phái Thiếu Lâm rất giỏi quyền thuật, bởi thế hai tên hán tử không phải là đối thủ.
Tên thứ nhất vừa định chộp lấy vai thì bị Lâm Trung Hạc đẩy giúi suýt ngã, còn tên thứ hai bị trúng một quyền vào ngực lảo đảo lùi lại mấy bước.
Lâm Trung Hạc chợt lao thẳng tới bàn của Lục Hương Xuyên đang ngồi nói nhanh:
- Đi nhanh lên! Bọn chúng đến tập trung ở đây mục đích là đối phó với ngươi đấy.
Dù Lục Hương Xuyên đã hóa trang rất cẩn thận, vậy mà không giấu được Lâm Trung Hạc.
Thế mới biết thật khó mà qua được mắt người thân thích.
Nhưng nhiệm vụ vẫn là trên hết, hơn nữa việc này còn liên quan đến cả tính mệnh, vì thế Lục Hương Xuyên thản nhiên đáp:
- Ông nói gì vậy? Tôi chưa từng quen biết ông!
Lâm Trung Hạc giậm chân:
- Ngươi không cần phải giấu ta làm gì. Chúng đã biết rõ từ khi ngươi mới tới đây...
Nhưng lão không kịp nói hết câu thì hai tên hán tử lại tiếp tục xông tới, tên thứ nhất chộp lấy cổ áo Lâm Trung Hạc kéo giật lại, còn tên thứ hai chộp một chiếc ghế phang mạnh vào đầu.
Lâm Trung Hạc giằng mạnh khiến cổ tay áo bị rách toạc, thoát khỏi tên hán tử thứ nhất nghiêng đầu tránh ghế đang phang mạnh xuống, nhưng cũng bị đánh trúng vào sườn ngã sấp xuống.
Phương Cương vỗ bàn đứng lên quát to:
- Cứ thịt hắn đi!
Rồi trừng mắt nhìn Lục Hương Xuyên gào lên:
- Tên họ Lục! Mau ra khỏi phòng đấu với ta một trận!
Chưa dứt lời đã lao bổ đến.
Lục Hương Xuyên không ngờ diễn biến lại xoay chuyển một cách nhanh chóng như vậy.
Y hoàn toàn không đề phòng trước tình huống thế này nên vẫn ngồi bất động trên ghế.
Tuy vậy, khi Phương Cương vừa lao tới như một con mãnh hổ thì Lục Hương Xuyên cũng kịp luồn xuống gầm bàn nhẹ nhàng như loài rắn, hữu chưởng đánh vào tiểu phúc tên hán tử vừa cúi xuống định kết liễu Lâm Trung Hạc tay kia chộp lấy đầu gối tên thứ hai.
Chỉ nghe rắc một tiếng, tên hán tử rú lên ngã vật ngay xuống, hiển nhiên đầu gối đã bị bóp nát.
Lục Hương Xuyên kéo Lâm Trung Hạc dậy nói nhanh:
- Hãy chạy mau đến tìm Lão Bá!
Lâm Trung Hạc gật gật đầu đi ra phía cửa, nhưng ngay lúc đó đã có ba tên hán tử xông tới chặn ngang đường, tay vung đao sáng loáng nên buộc phải lùi lại.
Nhưng vừa lúc đó, chợt thấy mấy tia sáng lóe lên và lập tức hai trong số ba tên hán tử chặn trước mặt ngã nhào xuống. Lâm Trung Hạc biết rằng Lục Hương Xuyên đã sử dụng ám khí.
Phương Cương quát to:
- Hãy coi chừng ám khí của hắn!
Vừa thét, hắn vừa đưa tay cản mấy tên thủ hạ đang muốn lao tới phía Lục Hương Xuyên, đồng thời tay cầm một chiếc ghế làm khiên sẵn sàng đối phó với ám khí của địch nhân.
Sau khi xác định tình thế, biết lúc này dù làm náo loạn cũng chỉ giết được một số tên thủ hạ mà chưa thể hạ thủ được Phương Cương, đồng thời mình cũng không thể hoàn thành được nhiệm vụ nên y đành dừng lại.
Khi xuất thủ, Lục Hương Xuyên chẳng khác gì một con mãnh hổ, nhưng khi đứng khoanh tay, trông y giống như một vị thư sinh yếu nhược, tưởng chừng sắp bị những kẻ trong phòng ăn nuốt chửng.
Phương Cương quá rõ bản lĩnh đối phương, tức giận nhún mình lao tới, đồng thời bốn loạt ám khí nhất thời bắn ra.
Nếu Lục Hương Xuyên không phải là một cao thủ về ám khí thì chỉ cần một hành động này đủ làm cho táng mạng vì sự thần tốc của nó.
Lục Hương Xuyên phản ứng cực kỳ linh hoạt và chính xác như đã lường trước hành động của đối phương. Quả thật y rất dày dạn kinh nghiệm về các loại ám khí, bởi vậy dù Phương Cương xuất thủ thế nào cũng không sao chạm được vào người Lục Hương Xuyên. Y phất nhẹ hai ống tay áo đẩy lùi hai mũi ám khí, đồng thời hơi lách mình tránh mũi thứ ba lao tới chính diện, động tác vừa ung dung vừa thanh thoát, sắc diện vẫn bình thường tỏ rõ mình đang chiếm ưu thế.
Phương Cương mình vẫn còn lơ lửng trên không, thét to một tiếng vung mạnh chếc ghế nhằm thẳng vào đầu Lục Hương Xuyên giáng xuống.
Lục Hương Xuyên chỉ nhếch môi cười nhạt, nhảy một bước sang trái, hay tay đưa chếch lên.
Hiển nhiên y định tiếp tục thi triển ám khí.
Chân còn chưa kịp đáp xuống đất, xem ra Phương Cương khó lòng thoát được một cao thủ bậc nhất về sử dụng ám khí như Lục Hương Xuyên.
Nhưng Lục Hương Xuyên chưa kịp phát ám khí thì chợt cảm thấy hai cổ tay bị giữ chặt bằng đôi tay rắn như thép không có cách gì giằng ra được. Y tuyệt vọng nhìn lại và hết sức ngỡ ngàng khi nhận ra kẻ ám toán là Lâm Trung Hạc, người chú ruột của vợ mình!
Lục Hương Xuyên hiểu ngay màn kịch vừa xảy ra trước đó chính là do Phương Cương và Lâm Trung Hạc dàn dựng sẵn theo kế hoạch từ trước để nhằm đối phó với mình.
Y đã mắc lừa một cách thảm hại vì không ngờ chính người chú ruột của vợ lại bán đứng đứa cháu rể của lão ta!
Nhưng Lâm Trung Hạc có quan hệ gì với Thập Nhị Phi Bằng bang chứ?
Phương Cương xoay người đáp xuống đất vung tay đánh vào mặt Lục Hương Xuyên làm y ngã ngửa xuống, từ khóe miệng máu tươi rỉ ra.
Sự phản bội của kẻ thân thích làm cho Lục Hương Xuyên khinh miệt hơn là giận dữ.
Y không cần phản kháng, vì biết trong trường hợp này phản kháng chỉ là vô ích, chỉ bất lực nằm trên mặt đất, khinh bỉ nhìn Lâm Trung Hạc.
Phương Cương giẫm một chân lên ngực Lục Hương Xuyên, nói bằng giọng đắc ý:
- Tên họ Lục! Người ta đều bảo rằng ngươi túc trí đa mưu, thế mà chỉ cần một mẹo nhỏ cũng lừa được ngươi. Xem ra người khác đánh giá cao ngươi rồi!
Giọng Lục Hương Xuyên mai mỉa:
- Chỉ vì chuyện này không giống quy luật...
Phương Cương nhíu mày:
- Ngươi định nói...
Lục Hương Xuyên ngắt lời:
- Chỉ vì ta có một người thân thích quá tốt, có lẽ không ai có người thân thích tốt như vậy.
Phương Cương cười to nói:
- Không sai! Quả là ngươi có một kẻ thân thích rất tốt. Lẽ ra khi lấy vợ, ngươi nên xem xét chuyện này một cách cẩn thận hơn mới phải.
Lâm Trung Hạc đứng lảng ra, hổ thẹn cúi thấp đầu xuống, mặt đỏ bừng.
Lục Hương Xuyên chợt nói:
- Có một điều ta không hiểu...
Phương Cương hỏi:
- Ngươi không hiểu chuyện gì?
- Ta không hiểu rằng trong Thập Nhị Phi Bằng bang có không ít nhân vật cũng tính là có đầu có mặt có thể đối phó với ta một cách đàng hoàng hơn, thế mà Vạn Bằng Vương lại sai mấy kẻ ngu xuẩn dùng thủ đoạn ám toán hèn hạ đến thế?
Phương Cương nổi giận dùng lực giẫm mạnh làm Lục Hương Xuyên đau tới tận tâm phế, nhưng cố nghiến răng để không phải rên lên.
Phương Cương vừa giẫm vừa đá, miệng gào lên như dã thú:
- Tên họ Lục! Trước khi ch.ết, ta sẽ cho ngươi biết, thế nào là nhục mạ kẻ khác...
Lục Hương Xuyên cố nhịn đau, thản nhiên đáp:
- Nếu không giết ta ngay, ngươi sẽ phải hối hận...
Phương Cương dừng chân, cười nhạt hỏi:
- Ngươi còn hoài vọng có kẻ đến cứu hay sao?
Lục Hương Xuyên không đáp.
Phương Cương lại tiếp:
- Thực tình chúng ta càng hy vọng có kẻ đến cứu ngươi hơn cả ngươi. Cho dù người đến cứu là ai, nhất định cũng tự chui đầu vào rọ.
Tới đó, hắn đưa mắt nhìn sang mấy tên thủ hạ đứng cạnh cửa phòng.
Trong số tám tên hán tử người của Thập Nhị Phi Bằng bang chỉ có bốn tên đứng nguyên chỗ. Bốn tên này vẻ mặt không chút biểu cảm. Còn bốn tên khác đều bị ám khí cắm đúng yếu hầu táng mạng từ lâu.
Lục Hương Xuyên hơi dướn người quan sát bốn tên còn lành lặn và chợt nhận ra sắc thái của chúng đều có nét ngang tàng, hoàn toàn không phải kẻ hạ nhân, chứng tỏ thân phận chúng không nhỏ, thậm chí không dưới Phương Cương.
Lục Hương Xuyên chợt thấy tim nhói lên. Bốn tên này mới đích thực là những kẻ khó đối phó, huống chi cứ nhìn sắc thái và ánh mắt của Phương Cương, chẳng khó gì mà đoán được trong các gian phòng xép của khách điếm nhất định không ít thủ hạ của Thập Nhị Phi Bằng bang ẩn phục.
Phương Cương nói không sai. Nếu có người đến ứng cứu, cho dù là ai cũng sẽ tự chui đầu vào tấm lưới được Vạn Bằng Vương giăng sẵn.
Lục Hương Xuyên hiểu điều đó và trong thâm tâm mong rằng Lão Bá đừng tới cứu mình.
Phương Cương đã tới ngồi xuống ghế, nhìn Lục Hương Xuyên với ánh mắt độc địa nói:
- Ta sẽ đợi, và chúng nhất định sẽ tới. Cho dù có phải đợi tới hai canh giờ...
Nhưng hắn không phải đợi lâu. Chỉ sau khoảnh khắc đã có một chiếc xe song mã phủ rèm đen phóng nhanh vào cổng Đại Phương khách điếm.
Người đánh xe không ngừng ra roi làm đôi tuấn mã hí vang, kéo chiếc xe lao qua tiền viện thẳng tới cửa phòng lớn, nơi Lục Hương Xuyên đang bị bắt.
Phương Cương nhảy dựng lên nói to:
- Tới rồi!
Đột nhiên phát ra những âm thanh khác thường, và từ các bức tường đồng thời mở ra hai ba chục lỗ hổng, từ những lỗ hổng đó cung nỏ bắn ra ào ào.
Người đánh xe ngựa bị cắm tới mười mấy mũi tên gục ngay xuống ch.ết tại chỗ.
Hai con tuấn mã cũng bị tên cắm khắp thân, máu loang ướt đẫm, lồng lên tới tận tường nhà mới gục xuống làm chiếc xe đổ sầm sang bên.
Phương Cương vung tay quát:
- Hỏa tiễn!
Lại một loạt cung nỏ bắn ra nhằm thẳng vào kiệu xe, những mũi tên đều mang hỏa cụ làm kiệu xe bốc lửa cháy bùng lên.
Mấy chục mũi hỏa tiễn làm chiếc xe bén lửa rất nhanh. Chỉ phút chốc chiếc xe đã cháy rừng rực.
Lục Hương Xuyên biết rõ ràng nếu có người đến cứu mình tất đang ở trong xe kiệu.
Trong tình thế này, nếu không chịu ra nhất định sẽ bị hỏa thiêu, cháy thành than cùng xe kiệu. Nếu liều mạng nhảy ra khỏi xe, tình thế cũng chẳng có gì khả quan hơn, nhất định sẽ bị cung nỏ bắn ch.ết.
Quả thật Vạn Bằng Vương đã tính kế vẹn toàn.
Nhưng Vạn Bằng Vương có đánh lừa được Lão Bá không?
Thực tế đã chứng minh đang có người đến cứu Lục Hương Xuyên, nghĩa là Lão Bá đã tính sai nước cờ, để thủ hạ của mình sa vào cạm bẫy.
Nếu vạn nhất người đến ứng cứu chính là Lão Bá thì tình hình sẽ trở nên hết sức nghiêm trọng. Không ai dám lường trước chuyện gì sẽ xảy ra nếu Lão Bá bị tiêu diệt.
Phương Cương đã đứng lên tới gần cửa sổ, nhìn vào chiếc xe đã trở thành rừng lửa, gào to:
- Tôn Ngọc Bá! Để xem lần này ngươi có chạy thoát khỏi đám lửa đó không?
Lại một loạt hỏa tiễn khác bắn ra, tất cả đều nhằm vào chiếc xe đang hừng hực chảy.
Lục Hương Xuyên chợt thấy lòng nhói lên. Nếu chính Lão Bá đang ở trong xe thì dù mọc cánh cũng không thoát ch.ết, cũng đồng nghĩa với việc đạo tiêu ma trưởng trong suốt vùng Giang Hoài và trên toàn cõi võ lâm.
Phương Cương ngửa mặt cười to một tràng đầy đắc ý.
Cả bốn tên đứng ở cuối phòng vốn từ đầu không lộ chút biểu hiện gì, bây giờ nét mặt cũng không giấu được sự đắc ý.
Đột nhiên từ ba bức tường phía trước và hai bên phòng vang lên những tiếng rú ghê rợn, tiếp đó những chiếc nỏ bị ném ra khỏi tường rồi cả mấy chục người liên tiếp bắn nhào ra khỏi những lỗ hổng bị phá rộng.
Bấy giờ Lục Hương Xuyên mới biết những bức tường đó được xây kín bằng những ngăn bí mật và bọn cung thủ của Thập Nhị Phi Bằng bang ẩn nấp trong đó mai phục theo kế hoạch được tính toán rất cẩn thận.
Bọn cung thủ bị đẩy khỏi các ngăn bí mật gục xuống ch.ết ngay trong phòng.
Biến cố bất ngờ này là kiệt tác của ai vậy?
Phương Cương lại biến sắc, liền cúi xuống kéo lên một tên cung thủ, chỉ thấy sắc mặt hắn đã đen xạm lại, máu vẫn tiếp tục từ miệng rỉ ra nhưng đã đoạn khí.
Xem xét khắp người không thấy thương tích gì, chắc đã bị thứ chưởng lực kỳ dị nào đó làm cho táng mạng.
Từ trong những ngách tường bí mật bốn phía được phục sẵn bốn mươi tám tên cung thủ, nhưng đã có hơn ba mươi tên bị đánh bật ra ch.ết trong phòng ăn, chỉ còn lại mười mấy tên hoảng loạn bỏ chạy tứ tán.
Phương Cương nhặt lên một chiếc ghế ném mạnh ra cửa vào chiếc xe đang bốc cháy.
Những tàn lửa bay tứ tung, chiếc xe bị vỡ tan, nhưng không thấy người nào trong đó.
Hắn chợt hiểu ra rằng mình đã trúng kế giương đông kích tây của đối phương.
Căn cứ vào tình hình mà suy đoán thì chủ lực trên xe đã sớm thoát ra bí mật tiếp cận và đột nhập vào nơi bọn cung thủ đang phục kích, để lại người đánh xe cảm tử hư trương thanh thế xông thẳng vào cửa chính đánh lừa bọn cung thủ.
Hiển nhiên kế hoạch được bố trí hết sức chu đóa đã thất bại thảm hại.
Trên thực tế, Vạn Bằng Vương chỉ lừa được có một mình Lục Hương Xuyên, nhưng biết đâu đó cũng là cạm bẫy?
Phương Cương tuyệt vọng gào lên:
- Tôn Ngọc Bá! Ngươi đã tới đây sao còn không chịu lộ diện?
Hình như trong ngăn tường bí mật phát ra tiếng cười nhạt.
Phương Cương nộ khí xung thiên, lao tới phía vừa phát ra tiếng cười.
Chợt một loạt tiếng loảng xoảng vang lên, không giống tiếng đao kiếm, tuy cũng là âm thanh của thứ binh khí nào đó bằng sắt thép nhưng âm thanh không sắc ngọt mà thô hơn.
Trống ngực Lục Hương Xuyên đập rộn lên.
Y thầm nghĩ:
- Đó là tiếng Thiết đảm của thúc thúc!
Đúng vậy! Chính Lục Mãn Thiên tay cầm Thiết đảm từ sau một bức tường đánh vỡ một mảng lớn xông ra, nhưng khi bước vào phòng ăn, chiếc Thiết đảm được thu vào người, thái độ đường hoảng đĩnh đạc như thực khách.
Phương Cương kinh hoảng quay lại tức tối hỏi:
- Ngươi là ai?
Lục Mãn Thiên không đáp, nhếch môi cười rút cây Thiết đảm vung lên. Từ chiếc đòn thép phát ra những tia sáng rợp mắt và tiếp rít ghê rợn.
Trên giang hồ không ai lạ gì nhân vật quái kiệt nổi danh mấy chục năm nay Thiết Đảm Kim Cương Lục Mãn Thiên.
Phương Cương líu ríu hỏi:
- Các hạ... là Lục Mãn Thiên?
Thiết Đảm Kim Cương cười đáp:
- Thì ra cuối cùng ngươi cũng nhận ra kẻ hèn này...
Phương Cương lại hỏi:
- Tôn Ngọc Bá đâu?
Lục Mãn Thiên phản vấn:
- Ngươi muốn gặp ông ta?
Phương Cương bối rối gật đầu:
- Ta... từ lâu vốn mong được gặp hắn!
- Ngươi không sợ ư?
Phương Cương cố lấy can đảm, làm ra vẻ điềm nhiên:
- Ta... sợ gì chứ?
- Nếu vậy ngươi cứ việc quay lại mà xem!
Phương Cương giật nảy mình, nhưng vẫn quay người lại, đã thấy một người bình thản khoanh tay đứng cách mình chỉ ba bước, sắc mặt lạnh lùng, đáng sợ.
Thoạt nhìn, người xuất hiện hết sức bất ngờ này ăn vận như một lão nông phu, nhưng thần tình toát ra sự uy nghiêm không sao hình dung được.
Phương Cương bất giác lùi lại hai bước, run giọng hỏi:
- Ngươi là... Tôn Ngọc Bá?
Lão Bá bình thản gật đầu.
Phương Cương đột nhiên lao người nhảy tới bên Lục Hương Xuyên gào lên:
- Các ngươi có cần tính mạng của hắn không?
Lão Bá vẫn đứng bất động, trả lời:
- Đương nhiên cần!
Phương Cương tiếp:
- Nếu vậy thì nhanh lùi ra!
Lục Mãn Thiên cười nói:
- Ngươi không muốn lấy luôn tính mạng của chúng ta nữa sao?
Lão Bá tiếp lời:
- Nếu ngươi làm hại dù chỉ một sợi tóc của Lục Hương Xuyên thì cả Thập Nhị Phi Bằng bang phải trả giá!
Phương Cương vung chân định giẫm vào ngực Lục Hương Xuyên, nhưng chưa kịp giẫm xuống thì chợt phát hiện thấy Lão Bá đã xuất hiện ngay trước mặt mình.
Thân pháp thần tốc như vậy, chẳng những chưa bao giờ hắn được chứng kiến mà còn không bao giờ ngờ tới.
Lão Bá lạnh giọng:
- Ngươi dám ư?
Phương Cương chưa kịp có phản ứng gì thì đã cảm thấy từ miệng mình có một vòi nước trào ra mặn chát, không hiểu đối phương đã xuất thủ thế nào?
Hắn không biết làm gì hơn đành lùi lại đến tận bốn tên trung niên hán tử mãi đến lúc đó vẫn đứng bất động.
Không những Phương Cương hoảng sợ, mà cả bốn tên hán tử được chứng kiến tận mắt những gì vừa diễn ra cũng đều đứng phát ngơ, không biết nên đối phó thế nào.
Phương Cương gào lên, với mục đích trấn an cho đồng bọn:
- Tên họ Tôn! Có giỏi ngươi cứ xông vào đây, cùng chúng ta quyết một trận sinh tử.
Lão Bá từ từ bước đến gần, cười nói:
- Đúng thế! Đây mới đúng là những nhân vật chủ yếu được Vạn Bằng Vương phái đến làm chủ lực cho cuộc tiếp kiến hôm nay.
Rồi quay lại hỏi một tên cung thủ duy nhất còn sống mà chưa chạy khỏi phòng:
- Chúng đều là các Đàn chủ trong Thập Nhị Phi Bằng bang, đúng chứ?
Tên cung thủ gật đầu cung kính đáp:
- Dạ...
Phương Cương biến sắc:
- Thì ra trong hàng ngũ chúng ta có gian tế do ngươi cài vào.
Hắn chưa dứt lời thì cả bốn tên kia đã xuất thủ bằng nhiều loại binh khí khác nhau gồm một mũi Chủy đao, một chiếc Phán Quan bút, một vòng Cương hoàn và một chiếc Nhuyễn tiên.
Bốn thứ binh khí nhất loạt phát ra nhằm đối phó với một người, có thứ dài, có thứ ngắn không cần nói đến sự bất ngờ mà chỉ cần nhìn chiêu thức cũng biết những người sử dụng nó đều là những cao thủ thượng thặng, thuộc hàng nhất lưu trên võ lâm.
Trong tay những nhân vật như vậy, tất nhiên các thứ binh khí đều phát huy cao độ uy lực của chúng, thứ ngắn thì hiểm, thứ dài thì cường, nhất là tập trung uy lực đánh một người thì khó lòng thoát hiểm.
Thấy bốn thứ binh khí phát ra với uy lực kinh hồn như vậy, cả Lục Hương Xuyên vốn dạn dày trận mạc và cũng là cao thủ thuộc hàng nhất lưu cũng phải phát run.
Y chợt hiểu võ công của bốn người kia tuyệt nhiên không kém gì Phương Cương mà mình vừa được lãnh giáo.
Mặc dù vậy, tuy bốn loại binh khí đã xuất phát, nhưng hầu như cơ hội để thi triển sở trường đều không có.
Thân ảnh Lão Bá đột nhiên cử động.
Ngọn nhuyễn tiên vừa vung tới thì Lão Bá đã tiếp cận ngay vừa trong vòng khống chế của nó. Khi tên hán tử còn chưa kịp thắt chặt ngọn roi lại quấn cổ đối phương như những trường hợp thông thường khác thì đã bị điểm trúng yết hầu, không kịp kêu lên tiếng nào, toàn thân rũ xuống như đống giẻ rách.
Ngay lúc đó vòng cương hoàn đánh tới với uy lực ngàn cân, tỏa ánh sáng rợp mắt.
Một chiếc đòn bằng thép từ phía sau phóng tới, làm vòng cương hoàn đánh keng một tiếng lại rơi ngay xuống đất. Tên hán tử vừa đánh ra vòng cương hoàn còn chưa kịp trở tay thì lại bị một chỉ khác điểm trúng yết hầu, máu phun ra như bị chọc tiết.
Vẫn không nghe tiếng kêu nào phát ra.
Mũi chủy đao bị chưởng lực làm chệch hướng, tên này chưa kịp thu đao về đã bị chưởng thứ hai đánh bật cả vào tường, cả bộ ngực nát nhừ.
Tên hán tử thứ tư xuất ngọn Phán Quan bút, còn chưa hết tầm thì bị chiếc Thiết đảm đánh bạt đi, Lục Mãn Thiên thừa thế quật ngược đầu Thiết đảm vào đầu hắn làm óc não bắn ra tung tóe.
Đó là võ công của Lão Bá và Thiết Đảm Kim Cương Lục Mãn Thiên.
Chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: thần tốc.
Nhanh đến mức không sao tưởng tượng được, ngay cả Lục Hương Xuyên cũng không kịp nhận ra cử động của họ.
Lục Mãn Thiên đã nhanh, Lão Bá lại càng nhanh.
Trong suốt cuộc đấu với cả năm cao thủ thượng thặng, chỉ phát ra một tiếng la thảm.
Đó là tiếng la của Phương Cương khi bị ném vào đống lửa của chiếc xe ngựa đang cháy rừng rực bên ngoài phòng. Đó là chiếc xe ngựa của Lão Bá và Lục Mãn Thiên dùng để tới Hàng Châu.
Phương Cương là nạn nhân cuối cùng. Lão Bá chộp lấy hắn, vừa ném vào đống lửa vừa nói:
- Ngươi định thiêu ch.ết chúng ta thì chính ngươi phải bị ch.ết thiêu trong lửa.
Tiếng la thảm của Phương Cương chỉ vang lên một lần rồi lập tức bị ngọn lửa rừng rực nuốt chửng.
* * * * *
Lục Hương Xuyên phải nằm trị thương ba ngày mới bình phục.
Y đến gặp Lão Bá, ánh mắt đầy cảm kích và hối hận.
Lão Bá biết tên thủ hạ đắc lực của mình định nói gì, liền mở lời trước:
- Ngươi không có lỗi gì!
Lục Hương Xuyên cúi thấp đầu nói:
- Lão nhân gia, thuộc hạ đã sơ xuất, chẳng những không bắt được Hàn Đường mà suýt nữa làm hại đến lão nhân gia và gia thúc...
Lão Bá cười, nhẹ giọng:
- Hàn Đường không tới đó, và bây giờ đã bị trọng thương bởi người của Vạn Bằng Vương.
Lục Hương Xuyên ngớ người hỏi:
- Chẳng lẽ tin tức của chúng ta không đúng?
Lão Bá lắc đầu:
- Cái đó ta sẽ giải thích cho ngươi sau.
Lục Hương Xuyên im lặng, không dám hỏi thêm.
Lão Bá lại nói:
- Lần này tuy ngươi bị thương nhưng bọn chúng đã phải trả giá đắt...
Lục Hương Xuyên chợt nhớ lời tên cung thủ khi ở Đại Phương khách điếm, liền hỏi:
- Lão nhân gia, ngoài Phương Cương, cả bốn tên hôm đó cũng là Đàn chủ của Thập Nhị Phi Bằng bang?
Lão Bá gật đầu:
- Bây giờ không còn Thập Nhị Phi Bằng bang nữa mà chỉ còn Thất Phi Bằng bang thôi!
Lòng khâm phục của Lục Hương Xuyên đối với Lão Bá chợt tăng lên gấp bội.
Đây là lần đầu tiên y thấy Lão Bá động thủ. Cả Thập Nhị Phi Bằng bang không tên nào không thuộc hàng nhất lưu cao thủ võ lâm, thế nhưng đối với Lão Bá, chúng chưa đáng là đối thủ một chiêu.
Lão Bá tiếp:
- Chúng ta đã cho Vạn Bằng Vương một bài học. Nhất định từ nay chúng không dám hỗn xược với chúng ta nữa, và cũng bớt thói ngông cuồng đi.
Lục Hương Xuyên trầm mặc một lúc rồi với hỏi:
- Chúng ta không có hành động gì tiếp theo ư?
Lão Bá đứng lên chắp tay đi lại trong phòng một lúc rồi chậm rãi trả lời:
- Tạm thời chúng ta cũng chưa nên có hành động gì.
Tuy không dám hỏi, nhưng trên mặt Lục Hương Xuyên lộ rõ nét nghi hoặc.
Sau trận đại thắng vừa qua, tại sao phải án binh bất động? Đó không phải là tác phong của Lão Bá xưa nay.
Lão Bá hiểu ngay, từ tốn giải thích:
- Ngươi cũng biết đấy. Chúng ta bị tổn thất cũng không nhẹ. Lúc này chính là thời gian để củng cố lực lượng. Ngươi còn chưa biết một điều rằng trước mắt, chúng ta không chỉ có một kẻ thù là Thập Nhị Phi Bằng bang. Rất có thể nếu chúng ta truy ép quá, chúng sẽ liên kết lại. Hơn nữa thế lực của Vạn Bằng Vương tuy có tổn thất nhưng muốn đối đầu trực diện không phải dễ.
Ông đưa mắt nhìn ra cửa sổ hồi lâu rồi chợt thở dài nói sang chuyện khác:
- Thu đã tàn. Mùa đông sắp đến rồi...
Quả vậy. Trước vườn, cây ngô đồng đã gần như trụi hết lá, run rẩy dưới ngọn gió thu.
Lục Hương Xuyên lặng thinh một lát rồi không nhịn được, bất chợt buông câu hỏi:
- Lão nhân gia, Dịch Tiềm Long không tới sao?
Lão Bá quay lại, lắc đầu:
- Không hiểu sao chưa thấy tới.
Lần đầu Lục Hương Xuyên bỗng thấy lo lắng, thậm chí có phần hoảng sợ.
Quả thật trong thời gian qua, lực lượng của Hoa Viên tổn thất không ít. Tôn Kiếm ch.ết, Hàn Đường trọng thương, có thể không còn tiếp tục giúp được gì cho tổ chức nữa.
Mấy chục người bị tiệu diệt ở Vạn Cảnh Sơn Trang...
Bây giờ Dịch Tiềm Long lại không biết tình hình thế nào.
Lục Hương Xuyên hiểu rõ Dịch Tiềm Long có địa vị rất quan trọng trong tổ chức.
Nếu người này có lòng nào thì sẽ là một tổn thất thật hết sức đáng sợ.
Lão Bá thêm:
- Ta đã cho thúc thúc ngươi đi hỏi vì sao Dịch Tiềm Long không đến theo hẹn. Ta tin ông ấy nhất định có lý do chính đáng.
Lục Hương Xuyên lo lắng buột miệng hỏi:
- Nếu không thì sao?
Lão Bá không đáp, nhưng trong đôi mắt ánh lên một đốm sáng.
Lục Hương Xuyên ân hận rằng mình vừa hỏi một câu thừa.
Lão Bá khoát tay nói:
- Thương thế ngươi chưa hoàn toàn bình phục. Trong hai ngày tới, ngươi không cần phải đến gặp ta.
Lục Hương Xuyên cúi đầu đáp khẽ:
- Dạ...
Lão Bá tiếp:
- Nhiệm vụ trước mắt của ngươi là điều trị thương thế và giữ mình cẩn thận, vì sau này công việc của ngươi sẽ nặng nề hơn trước rất nhiều.
Lục Hương Xuyên hiểu điều đó nghĩa là từ nay địa vị của mình càng được củng cố thêm, sự tín nhiệm của Lão Bá đối với y càng lớn hơn trước.
Y chợt thấy lòng mình run lên, cảm động nói:
- Thuộc hạ xin tuân lệnh, lão nhân gia...
Lão Bá chợt quay lại, nhìn sâu vào mắt Lục Hương Xuyên hỏi:
- Hình như ngươi muốn hỏi ta điều gì?
- Dạ không...
- Chẳng lẽ ngươi không muốn biết Lâm Tú đi đâu?
Lục Hương Xuyên trầm ngâm một lúc mới trả lời:
- Thuộc hạ không muốn biết. Cho dù cô ấy đi đâu, nhất định đều có lý do chính đáng!
Lão Bá cười vang nói:
- Ngươi quả là đáng mặt một nam tử hán, không làm ta thất vọng.
Biết không còn việc gì thêm, Lục Hương Xuyên cáo từ trở về phòng mình.