Chương 28: Nhận rõ vàng thau

Tiểu Điệp nhìn Mạnh Tinh Hồn bằng ánh mắt ngây dại, nước mắt lã chã tuôn rơi. Nhưng nàng không nói tiếng nào!
Người trên giang hồ đều biết độc môn ám khí của Lục Hương Xuyên vô cùng lợi hại, nhưng ít người biết rằng thủ thuật điểm huyệt của hắn cũng rất đáng sợ!


Cao thủ môn ám khí cũng đồng thời là cao thủ điểm huyệt, bởi vì hai loại võ học này có liên quan mật thiết với nhau, nếu không nói là tương đồng!
Bởi vì, ngoài việc xác định chính xác huyệt đạo, động tác cần chuẩn xác, thần tốc.


Tuy vậy, thủ thuật điểm huyệt dù cao cường đến đâu cũng không buộc người ta không nhỏ lệ, dù có thể làm người ta bất động, thậm chí không nói được.
Thấy tình cảnh Tiểu Điệp như thế, lòng Mạnh Tinh Hồn như xát muối.
Có lúc chàng muốn bất chấp tất cả, lao ra ôm lấy nàng vào lòng.


Nhưng đó là điều ngu ngốc không thể được.
Chỉ cần ngươi động đậy là hai lưỡi đao sẽ cứa đứt cổ Tiểu Điệp ngay!
Mặc dù Lục Hương Xuyên không nói ra câu ấy, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt hắn là đủ hiểu mà không cần nói ra.


Lúc này Lục Hương Xuyên không còn giữ chút nào dáng vẻ hào hoa thư sinh nữa mà trông rất ác độc.
Hắn nhắc lại câu hỏi:
- Vì nàng đáng để ngươi bán rẻ bằng hữu chứ?
Mạnh Tinh Hồn vẫn đứng bất động không trả lời, nhưng cảm thấy máu trong người sôi lên.


Chàng chợt liên tưởng đến con cá bị mắc vào lưỡi câu của Hàn Đường!
Bây giờ Mạnh Tinh Hồn thấy mình giống con cá đó, dù có giãy giụa bao nhiêu cũng là vô ích, là tuyệt vọng.
Lưỡi câu của Lục Hương Xuyên đã mắc vào cổ chàng!


available on google playdownload on app store


Lúc này, không ai có thể cứu được Mạnh Tinh Hồn, và thật sự không ai muốn cứu chàng cả.
Lục Hương Xuyên cười nói:
- Bản tính ta vốn kiên nhẫn, bởi thế có thể đợi một lúc. Nhưng hy vọng ngươi đừng để ta phải đợi lâu.
Lúc này quả là hắn không cần phải vội.


Cá đã mắc câu. Kẻ đáng phải vội là Mạnh Tinh Hồn chứ không phải hắn.
Nhưng dù có nấn ná thêm thì rút cục cũng làm gì được chứ?
Đừng nói thêm vài khắc mà dù chờ thêm vài canh giờ, thậm chí vài ngày, tình thế vẫn không thay đổi!


Toàn thân Mạnh Tinh Hồn ướt đẫm mồ hôi, áo quần dính bết vào da thịt!
Đột nhiên Cao lão đại thở dài nói:
- Ta thấy ngươi nên nói nhanh ra thì hơn. Nếu ta là nam nhân, vì một thiếu nữ xinh đẹp như Tôn cô nương, thì bất cứ việc gì cũng đáng làm.


Trái tim Mạnh Tinh Hồn đau nhói như bị một mũi dao nhọn đâm vào.
Mãi đến lúc này, chàng mới hiểu ra mọi chuyện.
Thì ra Lục Hương Xuyên và Cao lão đại đã cấu kết với nhau từ trước, và những gì vừa diễn ra chính là sản phẩm của âm mưu của chúng.


Người buông câu thật sự không phải là Lục Hương Xuyên mà chính là Cao lão đại.
Tuy vậy chàng không thù hận Cao lão đại, mà chỉ thấy tuyệt vọng và đau khổ mà thôi.
Cao lão đại đã thế, còn Thạch Quần thì sao?
Có phải Thạch Quần cũng là một nhân tố đắc lực trong âm mưu này?


Đột nhiên Mạnh Tinh Hồn nghĩ đến chiếc tiêu trên tay Thạch Quần và những mũi ám khí đó!
Giá như chàng đoạt được chiếc tiêu, biết đâu tìm được cơ hội phản kích?
Trong tình huống này, không có thứ võ công hay binh khí nào có hiệu quả bất cứ trong cơ hội nào.


Chàng vẫn nhìn Tiểu Điệp, nhưng chân lại lùi dần từng bước.
Lục Hương Xuyên cười hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi định bỏ đi? Chỉ cần ngươi đủ nhẫn tâm để cô ta ở lại đây, ta sẵn sàng để cho ngươi đi!


Mạnh Tinh Hồn lập tức xuất thủ, nhanh như chớp quan lại định đoạt lấy chiếc tiêu trên tay Thạch Quần.
Chàng đã tính toán cự ly và thời điểm hết sức chính xác, chỉ cần xuất thủ là đoạt được ống tiêu và phản kích ngay!
Nào ngờ hành động thất bại.


Thạch Quần đã không còn ở đó nữa, và cũng không thấy ở bất cứ nơi nào trong phòng.
Không ai chú ý rằng y đã đi khỏi phòng từ lúc nào.
Mạnh Tinh Hồn thầm nghĩ:


- Nếu hắn không tham dự vào âm mưu này thì sao Lục Hương Xuyên và Cao lão đại có thể để hắn đi khỏi đây một cách dễ dàng như vậy?
Chàng thấy lòng mình càng thêm chua xót, đau đớn lại mất đi thêm một bằng hữu nữa.


Khi bị bằng hữu bán đứng thì mới thấm thía nỗi đau khổ và thất vọng ở đỉnh điểm.
Lục Hương Xuyên lạnh lùng nói:
- Ta chờ khá lâu rồi đó, đừng để ta chờ thêm nữa. Dù người ta có kiên nhẫn đến đâu cũng đến lúc nối giận. Chẳng lẽ ngươi bắt ta phải nổi giận?


Mạnh Tinh Hồn thầm thở dài. Tình thế này khó tránh khỏi xảy ra cuộc quyết tử ở đây, và chàng lâm vào thế hoàn toàn bất lợi.
Bây giờ không cần quan tâm đến vấn đề sống ch.ết nữa, mà phải ch.ết sao cho xứng đáng.


Phải tính toán thế nào để có thể xông vào trước khi ám khí của Lục Hương Xuyên cắm vào người.
Dù thành công hay không cũng nhất định phải thử.
* * * * *
Không biết đã qua bao nhiêu lâu.
Ánh dương soi vào cửa sổ, tuy đem theo ánh sáng nhưng không mang tới chút hy vọng nào.


Mạnh Tinh Hồn buông lỏng mình, rồi ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Điệp.
Có lẽ đây là lần cuối cùng được nhìn thấy nàng.
Trong ánh mắt Tiểu Điệp chứa đựng sự khẩn cầu, khẩn cầu chàng hãy quyết định!
Mạnh Tinh Hồn hiểu rõ cái nhìn cầu khẩn đó, nhưng không biết phải làm gì.


Nếu ch.ết, chúng ta sẽ ch.ết bên nhau!
Chừng như Tiểu Điệp cũng hiểu ý nghĩ của chàng!
Nước mắt nàng vẫn không ngừng rơi xuống, trái tim nàng vỡ ra thành nhiều mảnh.
Đột nhiên ngay lúc đó hai thanh đao dí vào thái dương Tiểu Điệp bị đánh bay đi rơi xuống đất.


Đồng thời từ sau cánh cửa dẫn vào hậu phòng vang lên hai tiếng la thảm, và thoáng thấy bóng hai tên hán tử ngã sấp xuống.
TIếp đó là tiếng người nói nhanh:
- Mau lùi ra đi!
Mạnh Tinh Hồn nhận ra giọng nói của Thạch Quần.


Không chút chậm trễ, chàng nhảy lùi một bước ra tới cửa, dùng chân đá mạnh vào cánh cửa mở toang ra, và liền đó người đã lao vút lên cao ra ngoài.
Chỉ nghe một loạt tiếng vút vút và mười mấy ánh hành tinh lóe sáng vun vút bay ra phía cửa.


Mạnh Tinh Hồn nhảy lên thượng phòng, đã thấy mấy mũi đao lấp lánh trước mặt, đó là ba mũi khoái đao.
Ba mũi đao xuất thủ với khí thế rất hiểm ác, một ngọn bổ xuống vai, một thanh chém vào chân và mũi thứ ba với thế Vương đai trảm yêu phạt ngang lưng định chém chàng làm hai đoạn.


Mạnh Tinh Hồn nghiêng người chững lại làm thanh đao từ trên bổ xuống sướt qua trước mặt, nhưng có một thanh đã chém rách một mảnh áo.
Mạnh Tinh Hồn lập tức xuất thủ, một chưởng đánh xuống hán tử đang chém vào chân, đồng thời lao vút lên nhằm tên từ trên chém xuống tung một cước.


Thanh đao bay lên cao làm ngói vỡ loảng xoảng, đồng thời tên hán tử cũng bị đánh bắn vào tường, bịch một tiếng nặng nề rồi rũ xuống bất động.


Tên vừa chém rách áo Mạnh Tinh Hồn chưa kịp chuyển thế đao thì chàng đã quay lại vung mạnh tả chưởng đánh vào ngực làm hắn rú lên một tiếng, máu trào thành vòi ra miệng, đưa đôi mắt dại dần nhìn đối phương trước khi đoạn khí.


Tên thứ ba hốt hoảng bỏ chạy nhưng Mạnh Tinh Hồn đã chộp được một ngọn đao phóng theo.
Tên này khựng ngay lại, bị mũi đao cắm suốt từ sau lưng xuyên tới trước ngực, máu trào ra như suối, ngã sấp mặt ch.ết ngay trong vũng máu.


Mạnh Tinh Hồn lướt tới rút thanh đao lau máu vào người tên hán tử rồi nhằm hướng cửa lao đi.


Thạch Quần đang đứng giữa ƈúƈ ɦσα viên vẫy Mạnh Tinh Hồn, trên bộ y phục trắng tuyết cũng có mấy vết máu loang lổ, còn Tiểu Điệp đứng ngay sau lưng, mắt mở to hoảng sợ nhưng ánh mắt đã linh hoạt, chắc huyệt đạo đã được giải.
Mạnh Tinh Hồn vừa đáp xuống đã phi thân lao tới bế thốc lấy Tiểu Điệp.


Tiểu Điệp không nói gì ôm chặt lấy chồng, khóc nấc lên.
Hai người vừa từ ranh giới của sự sống với cái ch.ết bước ra, lúc này tuy vẫn còn trong vòng nguy hiểm nhưng họ không để ý đến bất cứ điều gì khác, chỉ có một ý nghĩ là đang được sống bên nhau.


Nhưng Thạch Quần thì không quên rằng cả ba người đang bị đe dọa.
Có một điều lại là tại sao Lục Hương Xuyên lại không truy sát ngay?


Tuy thế, Thạch Quần hiểu rằng không đời nào Lục Hương Xuyên và Cao lão đại chịu bỏ mặc, và dù chúng dùng thủ đoạn nào để truy sát cũng đều đáng sợ khó lường.
Y kéo tay Mạnh Tinh Hồn nói:
- Mau thoát khỏi đây ngay! Nếu bọn chúng đuổi theo đã có ta chặn lại!


Mạnh Tinh Hồn buông Tiểu Điệp ra, đưa mắt cảm kích nhìn Thạch Quần.
Chàng chỉ gật đầu mà không nói gì, nhưng trong cái nhìn đó đã hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ.
Sau đó chàng quay lại quan sát xung quanh xem nên ra bằng lối nào.


Mặc dù trong ƈúƈ ɦσα viên không thấy một nhân ảnh, nhưng với kinh nghiệm lâu năm như của loài thú săn, Mạnh Tinh Hồn biết rằng không có đường nào an toàn.
Bất cứ nơi nào cũng có mai phục.
Mạnh Tinh Hồn nghiến răng, quyết định xông ra theo lối cửa chính.


Nhưng khi chàng vừa kéo bàn tay giá lạnh của Tiểu Điệp đi được vài bước thì thấy từ mé tả có một người đang lao tới.
Đó là nữ nhân bận y phục của nam nhân nhưng không phải để hóa trang, bởi vì mái tóc dài đen nhánh xổ tung bay phơ phất theo gió.


Mạnh Tinh Hồn nhận ra ngay nữ nhân đó là ai: Phượng Phượng!
* * * * *
Phượng Phượng đã đi hết con đường rải đá, hướng thẳng vào dãy hậu phòng mà từ đó Mạnh Tinh Hồn vừa thoát ra.


Hình như cô ta cũng nhận ra Mạnh Tinh Hồn nên càng chạy nhanh - võ công của Phượng Phượng cơ bản là khinh công dựa vào đôi chân.
Tiểu Điệp thấy vẻ mặt chồng khác thường, nhìn sang Phượng Phượng hỏi:
- Chàng biết cô ta ư?


Mạnh Tinh Hồn gật đầu rồi chợt nghiến răng đẩy Tiểu Điệp về phía Thạch Quần nói:
- Nàng hãy đi theo anh ấy, anh ấy sẽ chiếu cố...
Tiểu Điệp biến sắc kêu lên:
- Nhưng còn chàng?
Mạnh Tinh Hồn nói:
- Ba ngày sau ta sẽ đến tìm nàng!
Thạch Quần hỏi:
- Tìm ở đâu?
Mạnh Tinh Hồn đáp gọn:


- Chỗ cũ!
Lời chưa dứt, người đã lao đi, dùng thân pháp nhanh nhất truy theo Phượng Phượng.
Chàng quyết không thể để nữ nhân đó sống, đem những bí mật của Lão Bá nói cho Lục Hương Xuyên.
* * * * *


Cửa phòng vẫn mở toang như khi Mạnh Tinh Hồn vừa thoát ra, có mấy mũi ám khí cắm ngập vào cửa sâu tới ba tấc!
Lúc này Phượng Phượng chỉ còn cách cửa phòng chừng ba trượng.


Cước lực của cô ta không kém, nhưng từ Mã gia thôn chạy tới đây chẳng phải ngắn nên đã thấm mệt. Thêm nữa lại phải mang bộ y phục nam rộng thùng thình nên vướng víu, phần nào ảnh hưởng tới tốc độ.
Mạnh Tinh Hồn tính rằng nhất định mình sẽ đuổi kịp tiện nữ đó trước khi tới cửa.


Nhưng chàng đã tính sai.
Bởi vì chàng chỉ tính riêng phần chủ quan về mình mà quên mất địch nhân.
Đang chạy, đột nhiên Mạnh Tinh Hồn cảm thấy đất dưới chân sụt xuống, lộ ra một miệng hang.
Có bốn tên hán tử đã mai phục ở đó từ trước, tay lăm lăm cung nỏ nhằm chàng bắn tới loạn xạ.


Mạnh Tinh Hồn đã từng trải qua nhiều mối nguy hiểm tương tự nên phản ứng rất nhanh, ngay cả ám khí trong thước tấc cũng đủ sức tránh khỏi.
Nhưng lần này chàng không kịp tránh vì dốc hết tâm lực đuổi theo Phượng Phượng.


Vừa thấy phát sinh sự cố, chàng nhún chân lao vọt lên nhưng vừa lướt qua một luống hoa thì bị một mũi tên cắm vào bắp chân trái, đau buốt tận xương.
Nhưng chàng vẫn không dừng lại.
Đây là thời điểm quyết định. Chỉ cần chàng dừng lại thì không biết bao nhiêu người sẽ vì việc đó mà phải ch.ết.


Mái tóc dài đen của Phượng Phượng vẫn phơ phất ở phía trước như trêu ngươi.
Mũi tên cắm ở bắp chân đau nhói, nhưng chàng không có thời gian dừng lại để nhổ ra, việc đó chẳng những phân tán ý nghĩ mà còn làm giảm tốc độ của chàng.


Cứ chạy thêm mỗi bước, chàng càng cảm thấy khó chịu hơn, tưởng chừng như không thể chịu đựng thêm được nữa mà ngã nhào xuống.
Mạnh Tinh Hồn nghiến chặt răng dốc chút sức lực cuối cùng nhằm Phượng Phượng bổ tới, xuất trung chỉ với mười thành công lực điểm vào Khí Hải huyệt của cô ta.


Đó là huyệt chí mạng, chỉ cần dùng ba bốn thành công lực cũng đủ làm mất mạng đối phương.
Vừa dốc chút sức lực cuối cùng trong cơn đau đớn, Mạnh Tinh Hồn như đã sắp hôn mê, nhưng vẫn còn cảm thấy đầu ngón tay giữa của mình chạm vào da thịt mềm mại của nữ nhân, sau đó mới ngất đi.
* * * * *


Sao lấp lánh đầy trời soi sáng mặt biển bao la với những đợt sóng vô bờ êm ái.
Họ cầm tay nhau dạo bước dọc bờ cát, mắt lấp lánh niềm vui, tận hưởng cảnh trời đất thanh bình và say trong hạnh phúc.
Chàng kéo nàng vào sát người mình, thủ thỉ những lời êm dịu, vuốt ve mái tóc êm như sóng biển.


Mạnh Tinh Hồn chợt mở bừng mắt. Giấc mộng đẹp lập tức tan biến, không có muôn vàn vì sao lấp lánh, không có biển, cũng chẳng có nàng.
Chàng lập tức nhớ lại sự việc vừa xảy ra và hiểu rằng mình vẫn nằm ở nơi đã ngã xuống, cơn đau ở bắp đùi trái còn kịch liệt hơn trước.


Ý nghĩ đầu tiên thoáng qua đầu:
- Ta vẫn chưa ch.ết!
Nhưng đó vẫn chưa phải là vấn đề trọng yếu nhất. Việc quan trọng hơn là Phượng Phượng còn sống hay không?
Chàng tuyệt đối không thể để cô ta tiết lộ tin tức về Lão Bá.
Chợt vang lên tiếng cười gần đó.


Mạnh Tinh Hồn cố sức ngẩng lên và bắt gặp Lục Hương Xuyên đang nhìn mình.
Ánh mắt Lục Hương Xuyên lấp lánh, chứng tỏ hắn đang phấn khích, nhưng không phải là tiếng cười mà Mạnh Tinh Hồn vừa nghe phát ra từ hắn.
Đó là tiếng cười của Phượng Phượng.


Cô ta cười đến là sảng khoái, đến là đắc ý.
Mạnh Tinh Hồn chợt thấy toàn thân như cứng đờ lại, đầu óc mụ mị đi.
Cô ta đến gần Mạnh Tinh Hồn, tươi cười nhìn chàng.
Mạnh Tinh Hồn cố ghìm cơn buồn nôn sắp trào ra, nuốt vào mấy hơi mới hỏi:
- Ngươi... đã nói ra chưa?


Phượng Phượng cười khanh khách:
- Ta đương nhiên đã nói ra rồi! Thế ngươi tưởng ta đến đây làm gì chứ?
Mạnh Tinh Hồn buột miệng:
- Thật ư?
Nhưng lập tức chàng thấy câu hỏi của mình là thừa.
Phượng Phượng cười nói:
- Sao không thật? Chẳng lẽ mẹ kế lại đi nói dối con rể hay sao?


Mạnh Tinh Hồn cúi xuống. Chàng không còn đủ sức để tức giận nữa.
Lời Phượng Phượng vẫn tiếp tục tuôn ra:
- Ngươi không ngờ gặp ta ở đây, đúng không? Ngươi không ngờ lão đầu đó lại để ta đi chứ gì?
Thị dừng một lúc rồi cười to nói tiếp:


- Ta nói cho ngươi biết điều này, tuy ta không có bản lĩnh gì đáng kể, nhưng từ lúc 13 tuổi đã học cách làm thế nào để lừa được những lão già máu gái. Nếu hành nghề như chúng ta mà không lừa được những lão đầu thì còn biết lừa ai?


Mạnh Tinh Hồn không buồn nghe nhưng những lời ti tiện đó vẫn vọng vào tai.
Phượng Phượng lại tiếp:


- Thật ra ngươi không thể trách ta được. Ta còn trẻ, đâu có thể phó thác tấm thân phơi phới thanh xuân cho một lão già? Nếu là ngươi thì lại là chuyện khác. Còn lão ta sắp ch.ết, hơn nữa sau khi ch.ết lại không còn một đồng xu nhỏ để lại cho ta!


Mạnh Tinh Hồn hướng ánh mắt sang Lục Hương Xuyên. Lúc đó thần tình của chàng trở nên hết sức bình tĩnh.
Mạnh Tinh Hồn nói bằng giọng rành rọt:
- Ngươi lại đây!
Lục Hương Xuyên nhíu mày hỏi:
- Ngươi có gì muốn nói với ta ư?
- Ngươi có muốn nghe không chứ?


Lục Hương Xuyên cười đáp:
- Có những lúc người đến lúc quan đầu mới hiểu ra lẽ phải trái. Ngươi là hạng người đó...
Vừa nói hắn vừa bước tới phía Mạnh Tinh Hồn nhưng rất thận trọng.
Hổ báo dù sa bẫy vẫn còn có thể sát thương người. Lục Hương Xuyên đề phòng điều đó.


Hắn dừng lại cách Mạnh Tinh Hồn bốn năm bước.
- Bây giờ ngươi nói gì ta cũng đều có thể nghe rõ.
Mạnh Tinh Hồn nói:
- Ta muốn ngươi cho ta một vật!
- Vật gì?
- Nữ nhân kia!
Lục Hương Xuyên cười hỏi:
- Ngươi thích cô ta?
- Không! Ta cần tính mạng nó!


Lục Hương Xuyên không cười, nhưng Phượng Phượng lại cười.
Thị thấy rằng đó là chuyện nực cười nhất trong thiên hạ nên cười đến oằn cả người.
Sau đó thị chỉ vào Mạnh Tinh Hồn nói:
- Ta tưởng rằng ngươi không phải là hạng quá đần độn, đâu ngờ ngươi ngu ngốc đến thế!


Rồi quay sang Lục Hương Xuyên, tiếp:
- Anh ấy làm sao có thể giao ta cho ngươi được? Ngươi dựa vào đâu mà đòi lấy mạng ta chứ? Ngươi tự cho mình là người gì ở đây?
Lục Hương Xuyên không chờ Phượng Phượng nói hết, đột nhiên cầm đầu tóc nhấc bổng thị tới trước mặt Mạnh Tinh Hồn hỏi:


- Có phải ngươi cần nữ nhân này không?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
- Phải!
Lục Hương Xuyên từ từ quay mặt qua nhìn Phượng Phượng.
Nữ nhân cố nén hoảng sợ, gượng cười nói:


- Đương nhiên chàng sẽ không đời nào giao thiếp cho hắn, đúng không? Thiếp đã giúp chàng làm được rất nhiều việc, còn tìm được cả Tôn lão đầu nữa...
Lục Hương Xuyên lạnh lùng ngắt lời:
- Nhưng tất cả những việc đó cô đã hoàn thành!


Sắc mặt Phượng Phượng chợt trở nên trắng bệch. Thị rung giọng nói:
- Sau này thiếp còn có thể vì chàng mà làm thêm nhiều việc khác nữa. Chàng muốn thiếp làm bất cứ điều gì, thiếp cũng xin vâng lời.


Lục Hương Xuyên đưa tay sờ lên mặt Phượng Phượng rồi lướt dần xuống, đột nhiên hắn chộp lấy ngực áo nữ nhân giật mạnh làm nửa mình trên của thị lộ ra trần trụi.
Nhưng Lục Hương Xuyên không buồn để mắt đến thị mà nhìn Mạnh Tinh Hồn hỏi:
- Ngươi đã từng biết nhiều nữ nhân?


Mạnh Tinh Hồn đáp:
- Không sai!
Lục Hương Xuyên lại hỏi:
- Nữ nhân này thế nào?
- Trông cũng được!
- Nếu thế thì tại sao ta lại phải giao nó cho ngươi chứ? Ta cũng có thể giữ lại cho mình!
- Có thể! Nhưng có những việc ngươi không làm được...
Lục Hương Xuyên gật đầu:
- Phải!


Mạnh Tinh Hồn chợt hỏi:
- Bây giờ ngươi đã biết Lão Bá ở đâu rồi chứ?
- Đương nhiên!
- Ta biết nhất định ngươi sẽ tìm được chỗ của Lão Bá. Nhưng lúc này ngươi không thể tới đó.
- Đúng thế. Bây giờ ta chưa thể!
Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi nói thêm:


- Nhưng ta có thể lấp kín miệng giếng để lão ta ch.ết ngạt trong đó!
- Nhưng ngươi có thể chờ được bao lâu trước khi ông ta ch.ết ngạt chứ? Chắc không phải chỉ một hai ngày!
Lục Hương Xuyên trầm ngâm nói:
- Ta có thể chờ. Tính ta vốn kiên nhẫn.
Mạnh Tinh Hồn lại hỏi:


- Nhưng ngươi làm sao khẳng định được ông ta sẽ ch.ết ngạt?
Lục Hương Xuyên nhìn Mạnh Tinh Hồn hồi lâu rồi mới buông rõ từng chữ:
- Ngươi muốn nói rằng có thể xuống giếng giết Lão Bá cho ta chứ gì?
Mạnh Tinh Hồn nhắm mắt lại, khó nhọc nói:


- Chỉ cần ngươi trao nữ nhân đó cho ta, ta có thể giúp ngươi đi giết ông ấy. Chính ngươi cũng biết rõ ta là người duy nhất có thể làm việc đó.
Nói những câu này nước mắt Mạnh Tinh Hồn chỉ chực trào ra.
Nhưng chàng không thể không làm thế.


Lục Hương Xuyên phóng tia mắt sáng quắc nhìn đối phương một lúc mới hỏi:
- Làm thế nào để ta tin được ngươi nói có thật lòng không?
Phượng Phượng vẫn đứng nghe cuộc đối đáp giữa hai người, đến đó liền gào lên:


- Xin đừng tin hắn! Đó chỉ là quỷ kế thôi, hắn không bao giờ giết Lão Bá đâu!
Lục Hương Xuyên đột nhiên giang thẳng cánh tay tát bốp vào giữa mặt thị.


Sắc mặt đang tái mét của Phượng Phượng liền hằn rõ năm vết ngón tay đỏ lựng, đồng thời thị nhổ ra một búng máu tươi cùng mấy chiếc răng gẫy.
Mạnh Tinh Hồn điềm nhiên nói:
- Chưa bao giờ có ai nghi ngờ lời nói của ta.
Lục Hương Xuyên hỏi:
- Vì sao ngươi làm thế?


- Vì ta bắt buộc phải làm, không còn cách nào khác.
- Nhưng không ai bắt buộc được ngươi đi giết Lão Bá, và chẳng ai có thể buộc được ngươi làm chuyện đó mà?
Mạnh Tinh Hồn nghiến răng nói:
- Nếu ông ta đường nào cũng phải ch.ết, thì ai giết cũng thế cả thôi!
Lục Hương Xuyên gật đầu:


- Ngươi nghĩ thế là phải. Đằng nào ông ta cũng ch.ết thì ai giết cũng như nhau cả.
Ngoài ra ông ta từ từ mà ch.ết thì chẳng bằng ch.ết ngay, vì ch.ết dần ch.ết mòn sẽ thống khổ hơn.
- Đúng thế!
Lục Hương Xuyên thở ra một hơi nói:
- Bây giờ ta đã hiểu ý ngươi.
- Chỉ hiểu thôi cũng là vô ích.


- Ngươi cho rằng ta không chấp nhận sao?
Phượng Phượng vừa quệt vết máu trên môi, thân thể chợt lao lên, cả hai chân nhằm vào ngực Lục Hương Xuyên đá tới!
Lục Hương Xuyên không thèm nhìn, dùng sống tay chém mạnh xuống hai bàn chân thon nhỏ.


Phượng Phượng liền ngã uỵch xuống đất, rên rỉ ôm lấy đôi chân đã mềm oặt.
Lục Hương Xuyên nhìn Mạnh Tinh Hồn nói:
- Từ bây giờ cô ta là của ngươi, muốn sử dụng thế nào tuỳ ý.!
Phượng Phượng căm hận nhìn Lục Hương Xuyên, gào lên:


- Ngươi là đồ súc sinh không phải là người! Ngươi sẽ bị báo ứng, ch.ết rất thê thảm...
Bây giờ Mạnh Tinh Hồn đã nhổ được mũi tên khỏi bắp chân, cố nén đau gượng đứng lên được.
Chờ cô ta nói xong, chàng lạnh lùng nói:


- Cô hối hận vì đã nhìn lầm hắn ư? Còn việc mà cô đã làm thì sao?
Phượng Phượng gào to:
- Ta đã làm gì chứ? Ta có gì đáng phải hối hận?
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
- Không có gì phải hối hận?


- Ta chỉ là một nữ nhân. Mỗi nữ nhân đều có quyền lựa chọn nam nhân mà mình thích. Vậy thì sao ta không có quyền đó? Vì sao các ngươi muốn ta phải trao cả cuộc đời mình cho một lão đầu sống dở ch.ết dở?
Thị trừng mắt nhìn Mạnh Tinh Hồn tiếp:


- Nếu có người bắt ngươi phải gắn bó với một bà già sắp xuống lỗ thì ngươi sẽ làm gì?
Sắc mặt Mạnh Tinh Hồn vẫn không thay đổi, nhưng nỗi căm giận và sát cơ trong lòng chàng đã giảm đi nhiều.
Phượng Phượng cố gắng ngồi lên nhưng không nổi lại ngã xuống, vừa khóc vừa kêu:


- Ta làm gì sai nào? Ngươi hãy nói xem, vì ta mà nói một câu cho thật công bình xem?
Mạnh Tinh Hồn nắm chặt tay nói:
- Việc này ngay từ đầu lẽ ra cô không nên tham gia vào.
- Ngươi cho rằng ta thích làm chuyện đó sao? Thích ngủ với một lão già đáng tuổi tổ phụ mình ư?
- Nhưng tại sao cô lại làm việc ấy?


Phượng Phượng khóc hu hu trông rất thảm thiết, vừa khóc vừa nói:
- Ngươi bảo ta biết làm gì được? Mới mười tuổi ta đã phải bán mình cho Cao lão đại, bà ta có muốn ta phải ngủ với chó ta cũng không có quyền phản kháng.
Mạnh Tinh Hồn ngập ngừng nói:
- Nhưng cô...
Phượng Phượng gào át đi:


- Chẳng lẽ ngươi chưa vì Cao lão đại mà giết bao nhiêu người? Chẳng lẽ ngươi chưa từng vì nó mà làm những việc trái lương tâm? Không sai! Ta là nữ nhân vô sỉ, còn ngươi thì sao? Ngươi tốt đẹp hơn ta gì nào?
Cô ta chợt vừa khóc vừa khấn vái:


- Cha ơi! Mẹ ơi! Tại sao cha mẹ sinh con ra làm gì? Cũng hoài thai chín tháng mười ngày, vì sao số phận con không bằng loài chó?
Mạnh Tinh Hồn mím chặt môi, da mặt trắng bệch, lộ vẻ đau đớn thực sự.
Chàng nhận ra những lời cô ta vừa nói không phải hoàn toàn không có lý.


Cô ta cũng là người, cũng có quyền được sống, được lựa chọn người mình yêu, trao tất cả tình yêu và thể xác của mình cho người đó rồi cùng nhau sinh con đẻ cái, nuôi chúng thành người.
Đó là quyền cơ bản của mỗi con người và không ai có thể cướp đi quyền đó.


Cô ta bán rẻ Lão Bá, nhưng trước đó đã có người bán rẻ cô ta.
Mạnh Tinh Hồn thấy rằng có chỗ nào đó cô ta đáng được đồng tình.
Cô ta lùa dối người khác, nhưng buộc phải làm thế chỉ vì để bảo vệ mình mà thôi.
Muốn tiếp tục sống, cô ta không còn cách nào khác.


Một người để bảo vệ cuộc sống của mình, bất luận y làm gì cũng đáng được tha thứ.


Đừng bao giờ chỉ nhìn vào mặt xấu, mặt tiêu cực của người ta mà không xem xét toàn diện một cách khách quan. Tiếc rằng trên đời phần lớn người ta quen xem xét sự việc phiến diện như thế, tức là chỉ chú trọng vào cái ác mà cố tình lờ đi mặt tích cực, mặt đáng thương của họ.


Nếu con người có thể độ lượng với người khác như chính bản thân mình thì cuộc đời đáng yêu biết bao.
* * * * *
Tiếng kêu khóc của Phượng Phượng nhỏ dần, cuối cùng cô ta bức thị nhìn Mạnh Tinh Hồn hỏi:
- Chẳng phải ngươi định giết ta ư? Tại sao vẫn chưa động thủ đi?


Mạnh Tinh Hồn không biết phải trả lời thế nào, nét mặt lộ rõ vẻ thống khổ.
Trước đây chàng quyết giết nữ nhân này để trả thù cho Lão Bá, nhưng bây giờ chàng không sao hạ thủ được nữa. Bởi vì chàng chợt thấy rõ là mình không có quyền giết cô ta.


Bất cứ ai sinh mệnh cũng đáng quý, và không ai có quyền cướp đi tính mạng của người khác.
Mạnh Tinh Hồn buôn tiếng thờ dài rồi từ từ quay người bỏ đi.
Lục Hương Xuyên trố mắt nhìn hai người, vừa ngạc nhiên vừa thích thú.
Đột nhiên Mạnh Tinh Hồn quay lại nói:
- Chúng ta đi thôi!


Lục Hương Xuyên ngớ người hỏi:
- Đi đâu?
- Ngươi quên rồi sao? Đến chỗ Lão Bá!
Lục Hương Xuyên nháy mắt hỏi:
- Còn nữ nhân kia thì sao? Ngươi không định giết nó nữa ư?
Mạnh Tinh Hồn nghiến răng nói:
- Còn nhiều người khác đáng giết hơn cô ta nhiều nhưng vẫn sống...


Lục Hương Xuyên cười to nói:
- Quả nhiên lời Cao lão đại không sai!
Mạnh Tinh Hồn sầm mặt hỏi:
- Nói thế nào?
- Cô ta biết rằng ngươi không nhẫn tâm giết một nữ nhân. Và nói chung ngươi không thể vì mình mà giết người, chỉ Cao lão đại mới buộc được ngươi làm việc đó.


Mạnh Tinh Hồn lơ đãng nói:
- À...
Lục Hương Xuyên lại tiếp:
- Bời vì tâm trường ngươi không độc địa, tính cách ngươi không đủ cứng rắn. Bởi thế ngươi vĩnh viễn chỉ là một thích khách bị người ta lợi dụng mà thôi.
Mạnh Tinh Hồn cố nén cơn giận đang trào lên cổ:
- Chị ấy đâu?


Lục Hương Xuyên cười hỏi:
- Ngươi muốn gặp cô ta?
Rồi không chờ Mạnh Tinh Hồn trả lời, hắn lại tiếp:
- Ngươi có gặp cô ta thì cũng có ích gì? Chẳng lẽ ngươi định phản kháng Cao lão đại? Hay ngươi định giết cô ta? Nếu ngươi dám, ta sẽ bắt trói đưa cho ngươi ngay.


Hắn cười xởi lởi nói tiếp:
- Nhưng ta biết ngươi không thể, vì cô ta là ân nhân của ngươi, là lão đại của ngươi.
Ngươi nợ cô ta một món ân tình mà suốt đời cũng không trả hết.
Mạnh Tinh Hồn không nói gì, nhưng mồ hôi bỗng túa ra đầy mặt.
Lục Hương Xuyên giục:
- Nào đi thôi!


- Đi ư?
Lục Hương Xuyên nhướng mày hỏi:
- Chứ sao? Ta đã giao nữ nhân đó cho ngươi, như vậy là đúng thoả thuận. Còn ngươi không thể giết cô ta, đó lại là việc của ngươi.
Mạnh Tinh Hồn gật đầu:
- Ta hiểu!
- Bởi thế lời của ngươi cũng phải được thực hiện.
Mạnh Tinh Hồn gật đầu.


Phượng Phượng bỗng bò lại gần kéo áo Mạnh Tinh Hồn nói:
- Đừng đi! Ngươi hãy đừng vì loại súc sinh kia mà làm bất cứ việc gì. Nếu không ngươi càng ch.ết nhanh mà thôi.
Mạnh Tinh Hồn rầu rĩ trả lời:
- Ta đã nói ra việc gì đều phải thực hiện!
Phượng Phượng hét lên:


- Chẳng cần thế! Lời hắn nói ra như phát trung tiện, việc gì ngươi phải giữ lời với hắn!
Mạnh Tinh Hồn bình tĩnh đáp:
- Vì ta không phải là hắn.
Phượng Phượng nhìn kỹ Mạnh Tinh Hồn với ánh mắt kỳ dị, nửa như kinh ngạc, nửa như lại nghi hoặc.


Cô ta không sao tin được rằng trên đời lại có kẻ ngu ngốc như thế.
Xưa nay cô ta chưa từng gặp kẻ nào như vậy.
Tuy rủa Mạnh Tinh Hồn là đồ ngốc, nhưng mãi đến bây giờ Phượng Phượng mới biết rằng trên đời vẫn còn có người đáng quý trọng như vậy.


Lục Hương Xuyên bỗng vẫy tay, lập tức từ ƈúƈ ɦσα viên có người đi nhanh đến.
Bây giờ mệnh lệnh của Lục Hương Xuyên cũng là mệnh lệnh của Lão Bá trước đây.
Lục Hương Xuyên ra lệnh cho hán tử vừa đến:
- Đem nữ nhân này đến Phi Bằng bảo! Ta biết Đồ bảo chủ rất thích loại nữ nhân như thế!


Tên thuộc hạ kính cẩn đáp:
- Tuân lệnh!
Lập tức có hai hán tử khác xuất hiện túm lấy Phượng Phượng.
Cô ta không phản kháng. Có lẽ chỉ cần biết mình vẫn được sống là cô ta đã thỏa mãn rồi.
Mạnh Tinh Hồn chợt nói:
- Khoan đã!
Lục Hương Xuyên cười hỏi:


- Thế nào? Chẳng lẽ ngươi cũng thích... dùng cô ta? Hô hô! Thế cũng được! Chỉ cần ngươi đưa Lão Bá tới đây, dù sống hay ch.ết, thì ngươi cần gì cũng được thỏa mãn hết.
Mạnh Tinh Hồn cố giấu sự khinh miệt nói:
- Ta chỉ muốn hỏi ngươi, vừa rồi ngươi nói đến Đồ bảo chủ?


Chàng đoán rằng cả Vạn Bằng Vương cũng chịu cảnh ngộ y như Lão Bá, bị tên thủ hạ thân cận nhất là Đồ Đại Bằng phản bội. Lục Hương Xuyên nhất định là đã cấu kết với tên này.


Như vậy là cuộc huyết chiến giữa Lão Bá và Vạn Bằng Vương chính là do Lục Hương Xuyên và Đồ Đại Bằng khởi xướng nhằm tiêu diệt bớt vây cánh còn trung thành với Lão Bá và Vạn Bằng Vương, và làm cho Lục Hương Xuyên cùng Đồ Đại Bằng được tín nhiệm thêm và hai chủ nhân lệ thuộc hơn vào chúng


Và quả thật âm mưu của chúng đã thành công.
Lục Hương Xuyên ngưng mục nhìn Mạnh Tinh Hồn một lúc rồi cười to nói:
- Bây giờ thì ngươi chẳng cần hỏi cũng biết trò diễn của chúng ta thành công như thế nào?
Mạnh Tinh Hồn nói:
- Việc gì? Trong trò diễn này ta đóng vai gì?


Lục Hương Xuyên cười đáp:
- Chỉ là vai phụ thôi!
- Vai phụ?
- Đúng thế! Lục Mãn Thiên mua ngươi để gây áp lực với Lão Bá, làm lão ta càng tín nhiệm ta hơn. Nhưng sau đó...
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
- Sau đó thì sao?
Lục Hương Xuyên thở dài, tiếp:


- Không ngờ sau đó ngươi tự làm cho vai diễn của mình phức tạp thêm. Ta đã hối hận đáng lẽ không để ngươi tham gia vào tấn kịch này.
Quả thật hắn đã hối hận, vì đáng lẽ Mạnh Tinh Hồn chỉ là hạng thích khách vô danh.
Mạnh Tinh Hồn trầm mặc hồi lâu, chợt hỏi:


- Còn Cao lão đại? Chị ấy đóng vai gì?
Lục Hương Xuyên trả lời lấp lửng:
- Cô ta chỉ là một nữ nhân.
- Ý ngươi là...
- Ý ta là nữ nhân thì không thể thay đổi được bất cứ việc gì, cả cô ta cũng không ngoại lệ.
Mạnh Tinh Hồn phản đối:


- Thông thường trong những màn diễn, nữ nhân đều đóng vai trò trọng yếu.
Lục Hương Xuyên nói bằng giọng kiên quyết:
- Nhưng ta không muốn thế vì ta hiểu rõ nữ nhân có thể và không thể làm được gì.
Hắn cười vẻ tự đắc và nói thêm:


- Trong màn kịch này, chỉ có một người chủ xướng, đó là ta!
Mạnh Tinh Hồn lại hỏi:
- Chủ xướng sẽ hạ trường như thế nào?
- Đương nhiên mọi cảnh đều do chủ xướng dàn dựng thì màn kịch kết thúc thế nào đều theo ý của chủ xướng, cả số phận và việc sinh tử của tất cả các vai diễn.


Mạnh Tinh Hồn không hỏi nữa.
Càng biết rằng Lục Hương Xuyên tự cho mình là thiên tài thần thánh.
Những kẻ như vậy chẳng khác người điên là mấy, và thông thường chúng nhận một kết cục bi thảm.


Tiếc rằng bây giờ đã rất gần thời điểm hạ màn nên số phận của từng vai diễn đã được an bài không thay đổi được nữa.
Đến khi tấn màn hạ xuống, có lẽ chỉ còn mình Lục Hương Xuyên với vô số tử thi.
Ngoại trừ có kỳ tích xuất hiện, ngoài ra kết cục đã được quyết định.


Trông chờ vào kỳ tích là chuyện viển vông.
Tuy vậy, không phải là hoàn toàn không có kỳ tích.






Truyện liên quan