Chương 54
“Anh không biết!” Cận Thần mỉm cười, thanh âm lại cực bình tĩnh.
“Nga!” Chí Hạo kinh ngạc.
“Lúc mới bắt đầu, anh tưởng đang nằm mơ, liền tự thử làm như xưa, chính là lại cảm thấy không đúng, trong mộng sao lại có người chân thật đến thế, mới suy nghĩ cẩn thận, nguyên lai không phải mộng, là em thật.”
“Nga.”
“Đi du lịch sao?”
“Ân!” Chí Hạo khẩn trương không biết nên nói thế nào, chỉ có thể thốt ra một câu khen ngợi không đâu vào đâu:“Nơi này thực đẹp a!”
“Có đặt trước phòng chưa? Cần hỗ trợ hay không?” Cận Thần cúi đầu xắt thịt, lông mi che lại hết thảy trong mắt.
“A! Không…… Có.” Chí Hạo đỏ mặt lên, cậu cũng không tính nán ở đây lâu, cậu vốn tính toán liếc xem một cái rồi đi ngay, không, xác thực mà nói, cậu không tính sẽ xuất hiện ở đây.
“Đã trễ thế này, có chút khó kiếm.”
Khó kiếm sao, không có vấn đề gì a, Chí Hạo không tự chủ được chớp mắt cầu nguyện lão thiên cùng thần phật, để cho cái thị trấn nhỏ này không nhà nào còn dư phòng.
“Nếu không ngại chật chội, bên anh còn có hai cái ngủ túi.” Cận Thần nâng lên một con mắt, liếc nhanh lên rồi lại rũ xuống.
Không ngại a, sao lại để ý chứ! Tiêu Chí Hạo bị sự vui sướng trong nháy mắt kia làm mờ mịt ý nghĩ, bất quá tốt xấu cũng còn biết tỏ ra rụt rè, thập phần khắc chế nói:“Không sao, nếu không quá phiền toái thì tôi có thể ngủ trên mặt đất.”
Chí Hạo nhìn thấy khóe miệng Cận Thần hơi hơi câu lên, liền không nói nữa.Trong lòng cậu đang rất loạn, rối nùi, rút cũng không ra đầu dây, chỉ có thể trầm mặc xuống, vùi đầu khổ sở mà ăn
Nữ đầu bếp mập mạp lại bưng đồ ăn lên, cười giống như là hoa nở, hướng về phía cậu nháy mắt, Chí Hạo thật sự ngượng ngùng, chỉ hướng bà chào một tiếng. Nữ đầu bếp kia đứng bên cạnh cười nửa ngày mà chưa có ai để ý tới bà, bây giờ ngay lập tức mừng rỡ tươi cười rạng rỡ, nhẹ nhàng tiến lại gần:“Ăn ngon không? Để người yêu của ngài ăn nhiều chút đi, đáng thương quá, ngài ấy gầy như vậy.”
Tươi cười của Chí Hạo toàn bộ cứng ở trên mặt, vội vàng biện bạch:“Bà đừng lầm, anh ấy không phải người yêu của tôi đâu.”
Mặt nữ đầu bếp biến đổi, thần tình mất hứng:“Ngài sao có thể nói thế chứ? Các ngài đều cùng một chỗ lâu như vậy, ngài còn nói giỡn như thế trước mặt ngài ấy, rất đả thương tâm người……”
“A……” Cận Thần rốt cục nhịn không được, cười lên tiếng.
Chí Hạo mặt đỏ tai hồng, méo miệng không biết nói lại thế nào, chỉ đến khi nghe thấy Cận Thần cười một tiếng này, bỗng nhiên lòng cũng buông lỏng, lười cãi lại.
Nữ đầu bếp mập mạp lại nhắc mãi, đối với Cận Thần thì đồng tình mà lại tỏ vẻ bất mãn với Chí Hạo, đem đĩa của Chí Hạo đặt thật mạnh trên bàn, bên kia lại nhẹ nhàng để xuống, làm Chí Hạo dở khóc dở cười.
“Bà ấy thích nói giỡn mà thôi, không cần để ý.”
“Không sao.” Chí Hạo mặt lại đỏ lên, nhưng bỗng nhiên phát giác, đúng là thật sự không ngại, một chút miễn cưỡng cũng không.
Xem ra né tránh anh là phương châm chính xác, người này đối với mình có tuyệt đại lực hấp dẫn, vẫn đang còn khát vọng, muốn theo đuổi, cầu không được sẽ khiến người ta làm ra những chuyện xấu xa nhất. Trên đời này quan trọng nhất là tư thế hình tượng nhất định phải đẹp, nếu là ác hình ác trạng, gặp nhau, sẽ rất dọa người, cậu không muốn bị Cận Thần xem thường, tuyệt không muốn, nếu không lúc trước cũng không phải ra đi như thế.
Đến bây giờ còn có thể cùng ngồi ăn với nhau một bữa cơm trong không khí hòa hợp như vậy, đã là rất khó rồi, đàng này lại có thể ở cùng một chỗ giống như những ông bạn già, cái này quả thực như trong giấc mộng, cũng không nên tham lam quá nhiều,, không cần phát sinh chuyện gì nữa.
Ăn một bụng no căng như lần trước, con đường xóc nảy gồ ghề, sườn mặt Cận Thần ở dưới ánh đèn đường lúc sáng lúc tối, dọc đường cả hai đều không nói chuyện, Chí Hạo cảm thấy tâm rất an ổn, chỉ lẳng lặng cẩn thận nhìn, cậu nguyên bản cũng không tìm được lời nào để nói.
Mắt thấy nhà gỗ đã gần bên, Cận Thần chuyển đầu xe rẽ về phía bờ hồ thì dừng lại
“Hôm nay sao trời đẹp lắm, ra ngoài ngồi một chút nhé?” Cận Thần tắt máy xuống xe, ở dưới ánh trăng ngoái đầu nhìn lại, mắt sáng như sao.
Chí Hạo nhìn mà kinh ngạc, như vậy làm sao có thể nói không muốn cơ chứ.
Hoa oải hương cũng đã tàn hết, nhưng trong không khí vẫn lưu lại mùi hương làm người ta mê say, dưới ánh trăng, tĩnh hồ thật dễ hòa hợp khác với bình thường, những gợn sóng đều hóa thành tinh quang lóe sáng.
“Có bạn gái chưa?” Cận Thần đi vài bước, đột nhiên hỏi.
“Không!” Chí Hạo mặt đỏ lên.
“Nga, đúng rồi, hẳn phải là bạn trai đi.”
“Không có đều không có, anh suy nghĩ cái gì vậy!” Chí Hạo mặt càng hồng.
“Nga? Vẫn không có tiến bộ a.”
“Ai!” thanh âm Chí Hạo bỗng cao, dừng một chút, rốt cuộc là khí không thuận, trào phúng nói:“Có ai cần mẫn như anh đâu.”
Cận Thần lại không đáp lời, chỉ trầm thấp cười, ánh trăng lấp lánh chiếu trên mặt anh, nửa sáng nửa tối, vẻ tươi cười nhìn không giống thật.
“Làm sao vậy?” Chí Hạo thấy anh bỗng nhiên dừng bước, đành phải né người đi qua, chỉ tự trách mình buột miệng, rốt cuộc lại làm tổn thương anh ta, không khỏi có điểm ảo não.
Trăng bị mây che khuất, ngay cả tinh quang cũng bị chặn lại, sau lưng Cận Thần là hồ nước, hắc thủy bạch quang, như một bức màn nhung tối như mực, Chí Hạo nhìn mà có chút ngẩn người, lại cảm thấy trước mắt tối sầm, một đôi môi nhẹ nhàng đưa tới, như gần như xa, chạm nhẹ lên môi cậu mềm mại triền miên.
Chí Hạo đột nhiên mở to hai mắt.