Chương 59

Mà, dường như, cũng không có vấn đề gì……
Chí Hạo thân thể mềm nhũn, càng thêm lười không muốn nói chuyện: “Vậy vừa khéo, cầu người không bằng cầu mình, chỉ có cậu mới có thể chân chính đến giúp hắn.” Trong lời nói, thực rõ ràng đã muốn tiễn khách.


“Chính là Tiêu tiên sinh……” Lam Dịch rốt cục có chút gấp đứng lên.
“Cậu không cần quấn quít lấy tôi, tôi không có giá trị gì, hiểu chưa?” Chí Hạo bỗng nhiên tức giận.
“Sao có thể?”


“Cái gì sao có thể? Cậu đương nhiên không rõ, tôi cũng như tất cả những người khác bị hắn mê hoặc khiến cho không tự giác bị xoay vòng, là kẻ đáng thương, chúng tôi đối hắn hoàn toàn không trọng yếu, hắn tùy thời đều có một đám lớn để đệm lưng, chỉ có cậu, chỉ có cậu là đặc biệt, hắn đối với cậu nhớ mãi không quên, hắn yêu cậu!” Chí Hạo chỉ cảm thấy ngực có một nhúm hỏa đang bùng lên, cậu kiềm không được, ngọn lửa ghen tị vốn rất khó khống chế, hơn nữa chuyện cho đến bây giờ, cậu thật tình nguyện thua ở trên tay Lâm Ý Kết, dù sao người nọ cũng là người muốn tiền có tiền muốn sắc có sắc, cậu cũng phục đôi chút.


Vẻ mặt của Lam Dịch cho tới nay luôn bình tĩnh như nước, rốt cục có biến hóa, ánh sáng trong đôi mắt chớp động, tựa như tầng tầng lớp sóng gợn lên.


Chí Hạo rống xong cũng lấy lại bình tĩnh, nhưng lại không biết bản thân có gì sai, cho nên lười xin lỗi, chỉ thờ ơ lạnh nhạt. Lam Dịch trầm mặc một hồi cũng bình tĩnh lại, con ngươi cậu có chút đạm xuống , như ngọc lưu ly lóe sáng. Chí Hạo không khỏi có chút bội phục, nhìn người cũng phải nhìn tên cha mẹ họ đặt cho, cậu gọi Chí Hạo vì cả đời đều thoát không được một gông cùm xiềng xiếc nặng nề, người ta kêu Lam Dịch, là biển xanh trời xanh thanh bình yên tĩnh.


“Anh bảo hắn yêu tôi! Là hắn nói với anh sao?”
“Ân!” Chí Hạo trong lỗ mũi hừ một tiếng.
“Hắn còn nói gì nữa không?”
“Rất nhiều, tôi không nhớ được.” Kỳ thật từng chữ đều khắc vào trong lòng, xóa không được.


available on google playdownload on app store


“Tiêu tiên sinh nếu anh không ngại, có thể để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện rất xưa hay không?”
Chí Hạo kỳ thật rất muốn có cốt khí nói ra một câu: Không muốn!


Nhưng là người thì luôn luôn có lòng hiếu kỳ, nếu một người đàn ông không muốn nghe chuyện về người mà hắn từng ái mộ, vậy trên cơ bản chỉ có hai cái giải thích, thứ nhất, hắn không phải người, thứ hai, hắn đã không còn thương người kia.


Tiêu Chí Hạo hai điều đều không phù hợp, cũng chỉ có thể sử dụng biểu tình rất không tiết ý bảo Lam Dịch tiếp tục.
“Tôi từ nhỏ chỉ thích đọc sách, những cái khác vốn tôi chẳng bận tâm……”


Trẻ con ham học mà còn chưa đủ a! Chí Hạo giận dữ, nghe câu kia thật như đã chiếm được tiện nghi mà còn muốn khoe mẽ.


“Khi đó muốn thi vào Đại học Đài Loan, cũng không biết phải theo ngành nào, sau đó giáo sư nói tôi rất có năng khiếu vật lý, vậy học vật lý đi, tôi cảm thấy cũng không tồi, tôi kỳ thật đối rất nhiều chuyện đều không có chấp nhất gì, cảm thấy có thể nhận bất cứ điều gì……”


Mẹ nó, vật lý thì thực giỏi sao? Bất quá A Thanh còn giỏi hơn, kì thi nào cũng đạt 10 điểm vật lí…… Kỳ quái, Cận Thần vẫn thích những sinh viên khoa vật lý ngoan ngoãn, sao anh ta không đến Olympic làm giáo viên luôn nhỉ?


“Ở đại học được một năm, lại được trường học phái đi New York làm sinh viên trao đổi, tôi chưa từng rời nước, mẹ tôi rất không yên tâm, quản gia ở trong gia phả tìm được tên hắn, biết hắn luôn sinh sống ở New York, thập phần quen thuộc tình hình, mẹ nhờ hắn chiếu cố tôi, hắn rất tốt, vừa nghe liền lập tức đáp ứng……”


“Cậu, cùng hắn rốt cuộc là quan hệ họ hàng gì.” Chí Hạo bỗng nhiên nghĩ đến một điều
“Mẹ tôi cùng mẹ hắn là chị em cô họ .”
Xa như vậy, quả nhiên như thế mới cần lật gia phả…… Nhưng… Cái này cũng kêu có quan hệ huyết thống sao? Chí Hạo té xỉu.


“Tôi vừa xuống máy bay thì gặp hắn, tôi chưa bao giờ gặp qua người nào suất như thế, thập phần dễ nhận ra, hắn hướng tôi ngoắc, cười đến thực vui vẻ. Bởi vì trước kia hai nhà ở xa nhau nên không thường qua lại, có thể tôi cũng từng gặp qua hắn ở lễ tang của cha mẹ hắn nhưng tôi không nhớ rõ. Cho nên đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, nhưng lập tức liền cảm thấy thực thích, có một anh trai như vậy chiếu cố, New York xa lạ cũng trở nên không còn đáng sợ, bởi vì tôi là người chuyển ngang, nên kí túc xá trong trường đều kín phòng hết rồi, vậy nên tôi ở lại nhà của hắn.”


Lam Dịch thần sắc vừa động, toát ra một chút biểu tình hoảng hốt: “Đó là một đoạn thời gian rất vui vẻ, hắn đối với tôi rất tốt, khi đó hắn công việc bề bộn, thích vẽ suốt đêm, sau đó giúp tôi làm xong bữa sáng rồi ngủ tiếp, lúc tôi tan học thì hắn cũng mua đầy đủ nguyên liệu chuẩn bị nấu ăn. Chúng tôi lớn lên ở trong hoàn cảnh hoàn toàn bất đồng, hắn một mình ở New York, tôi từ nhỏ đã ở cùng với cha mẹ ông bà, cho nên vô luận đối phương nói cái gì, nghe vào cũng đều rất mới mẻ. Lúc hắn giao xong case sẽ mang tôi đi ra ngoài chơi, hắn đối New York rất quen thuộc, biết rất nhiều địa phương thú vị, mệt mỏi sẽ trở về nhà cùng nhau ăn khoai tây chiên, xem phim truyền hình, nằm ở trên ghế nói chuyện……”


“Các cậu cùng ngủ chung?” Chí Hạo lắp bắp kinh hãi.
Lam Dịch đương nhiên biết cậu chỉ cái gì, bất giác đại quẫn, bên tai nháy mắt bị đỏ tới trong suốt: “Chúng tôi có hai cái giường……nhưng là…… Ngẫu nhiên……”


Chí Hạo lập tức ngượng ngùng, anh em bà con đi ra ngoài học, nếu điều kiện có hạn thì ngủ chung một giường là bình thường, mà nhóc này cũng không biết tâm tư của Cận Thần, khi mình nói câu kia thật giống như là bắt kẻ thông ɖâʍ vậy ấy, cậu liền cuống quít an ủi: “Không có việc gì, không có việc gì, cậu tiếp tục.”


Lam Dịch bị cử chỉ như thế của cậu dọa sợ, chỉ đành phải cố gắng bình tĩnh, cắn môi nói: “Tôi vẫn thực ngốc, cái gì cũng đều không hiểu, cũng không biết sống tự lập thế nào, hắn trợ giúp tôi rất nhiều, đối tôi phi thường tốt, cùng nhà trường liên hệ, báo danh, giúp tôi mua quần áo. Nhưng tôi lại không biết nên giúp hắn thế nào, thế giới của hắn xa lạ mà thần bí, hắn làm gì cũng thực mỹ lệ, nhưng tôi lại không hiểu…… Ngay cả khen ngợi cũng không biết phải chọn câu nào để nói.”


Chí Hạo cảm khái, hai người này thật đúng là xứng đến tuyệt, nhắc tới chuyện cũ, đều chỉ có một từ: Hắn đối tôi tốt lắm; Sau đó bắt đầu tự ti: Thế giới của hắn hoàn toàn xa lạ với tôi . Chỉ là Cận Thần lại si mê quyến luyến cậu ta như thế, Lam Dịch …… Nếu ấn tượng tốt như vậy, sao cuối cùng lại làm ra chuyện nhẫn tâm như thế?


“Bất quá, ba tháng sau, trường học rốt cục cũng có chỗ, kêu tôi dọn vào.”


“Cậu cứ như thế dọn đi?” Chí Hạo có điểm giật mình, cậu vẫn có thói quen nhìn mọi người biểu hiện ra lưu luyến với Cận Thần, nay lại nghe lí do đơn giản là trường học có chỗ trống kí túc xá liền dọn đi …… Ai, quả nhiên yêu cùng không thương là hai dạng khác biệt a.


“Ừ!” Lam Dịch có chút bất đắc dĩ cười cười: “Khi đó không nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy sinh viên nên ở trong kí túc. Nhưng dọn ra ngoài mới phát hiện sự tình có phần không đúng, tôi bỗng nhiên cảm thấy đồ gì cũng ăn không ngon, ở trường học ngủ không được, tôi đành tùy tiện lấy sách ra xem, ngủ cũng không muốn, nhìn trời sáng thì đứng dậy đi học nhưng lại rât uể oải, bài tập cũng không muốn làm  ……”


“Cậu … chẳng lẽ … hắn rồi?” Chí Hạo nhất thời phản ứng lại, rốt cục hiểu được vì sao vẫn ẩn ẩn cảm thấy không được tự nhiên.


“Tôi không biết.” Lam Dịch vẻ mặt thập phần bình tĩnh: “Tôi khi đó chỉ cảm thấy tâm tình có phần khác thường, tôi đã cho là tôi nhớ nhà, chúng làm tôi bực bội bất an, không thể tập trung tinh thần, không thể học tập, tôi dùng hết toàn bộ tinh lực cùng chúng đấu tranh, bắt buộc chính mình học tập, liều mạng đọc sách, chỉ khi đọc thuộc chòm sao, trí hồi tưởng cùng đọc thuộc lòng sẽ khiến tôi chuyên tâm, khôi phục bình tĩnh.”


“Cậu lại chưa từng nghĩ đến……” Chí Hạo căn bản khó có thể tin.


Lam Dịch mỉm cười, tươi cười thậm chí còn mang theo một ít tính trẻ con: “Tôi luôn luôn không rõ lắm tình yêu là cái gì, càng không biết đàn ông có thể yêu nhau. Tôi khi đó đưa hắn coi là tín hiệu nguy hiểm, bởi vì mỗi lần hắn xuất hiện, tôi luôn cố gắng bình tĩnh nếu không tâm trạng sẽ hỏng mấy. Tôi không thích tâm thần trong trạng thái không yên, đó là điều chưa từng có, tôi cũng chưa thử qua cảm giác đặc biệt chú ý cái gì, cái loại cảm giác mãnh liệt muốn làm chuyện gì đó, làm cho tôi cảm thấy sợ hãi. Vì thế tôi không liên lạc với hắn, hơn nữa cũng không tiếp tục chủ động gặp mặt hắn ……”


Chí Hạo cảm thấy thực vô thố, cậu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện xưa lại là như vậy, chuyện này và tưởng tượng ban đầu của cậu thực khác nhau rất lớn, một Cận Thần vĩnh viễn sẽ không chủ động, một Lam Dịch đơn thuần trì độn đến ngay cả thích một người cũng không biết, một hồi bi kịch không biết giải thích làm sao.


Chỉ là cậu có điểm nghĩ không ra, vậy cậu và kẻ ở giữa này thì có liên quan gì? Vì cái gì đầu năm nay tất cả mọi người thích tìm cậu tâm sự, phiền đến hai tai cậu cũng ù ù, trong đầu như muốn đọng huyết, nên cậu cũng không tính sẽ ăn nói dễ nghe.


“Cậu……” Chí Hạo thử mở miệng, phát hiện thanh âm khàn khàn như trong tưởng tượng: “Cậu nói cho tôi biết chuyện này, có ý gì? Nếu cậu tính toán quay đầu lại đi tìm hắn về, cậu nên nói rõ với người trong nhà cậu, mà không phải với tôi, tôi không là gì của Cận Thần hết, cậu muốn làm gì, kỳ thật đều không quan hệ với tôi đâu.”


“Không, tôi cũng không muốn tìm hắn về, tôi nói chuyện này, chỉ là vì muốn anh tín nhiệm tôi thôi.”


Trời đã sắp xẩm tối, Chí Hạo quên đi bật đèn, vì thế khuôn mặt đều trở nên mơ hồ, ánh mắt Lam Dịch ở dưới ánh tà dương trời chiều lòe lòe sáng lên, nơi đó tựa như có hơi thở của biển. Chí Hạo có chút cảm khái, rất muốn nói, kỳ thật cậu không cần phải nói chuyện xưa bí ẩn cho tôi thì tôi cũng tin cậu, rất khó có người nào lại không tin đôi mắt như vậy, bình thản thanh thuần.


Cùng cậu ta ở chỗ tối một lúc lâu, Chí Hạo bỗng nhiên nhớ tới lời Cận Thần từng nói qua: Hắn sẽ làm lòng của cậu trở nên yên tĩnh, thực yên ổn.
Đích xác, đích xác như thế, người khiến Cận Thần thích, đương nhiên không thể đơn giản.






Truyện liên quan