Chương 71: Phiên ngoại –Tết âm lịch hạ văn [2]
Tiêu Chí Hạo vẫn nhớ rõ tình cảnh chạm mặt lần đầu tiên của họ ở văn phòng, nhớ rõ lúc ấy hai người đều sửng sốt một hồi, trong lòng đại khái đều kinh ngạc: Ách? Thật trẻ!
Nhưng, Lâm Khắc Đạt khi đó là thật trẻ tuổi, đó là một loại sức sống cùng dã tâm, cái loại này chính là loại khí thế nghé con không sợ hổ, có một loại người vĩnh viễn cũng không bao giờ thất bại, bởi vì mỗi lần thất bại hắn sẽ chỉ lắc đầu, nói: Ân, làm lại.
Trong nháy mắt, Tiêu Chí Hạo bị loại khí thế này cuốn hút, tin tưởng tăng lên nhiều.
Vì thế, cái buổi chiều kia, Lâm Khắc Đạt ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc của hắn, chỉ điểm trợ lý đem từng kiện trang phục giơ lên cho hắn xem, nhìn thần thái bay lên xung quanh, làn da dưới ánh mặt trời lóe ánh sáng nhạt, có thể thấy được là cỡ nào trơn bóng căng mịn.
Tuổi trẻ thật tốt, Tiêu Chí Hạo trong lòng cảm khái.
Sau khi quen rồi, Lâm Khắc Đạt một lần thần bí hề hề hỏi Tiêu Chí Hạo bao nhiêu tuổi
“Ba mươi sáu!” Tiêu Chí Hạo thản nhiên trả lời, cậu vừa không là nghệ nhân cũng không phải nữ nhân, giấu diếm tuổi không phải việc cậu cần làm.
“Ba mươi sáu!?” Lâm Khắc Đạt kinh ngạc vạn phần.
“Bằng không, cậu cảm thấy là bao nhiêu?” Tiêu Chí Hạo bật cười, lại bị người kéo cổ tới soi vào kính trước của xe:“Anh xem, anh xem, rõ ràng nhìn tôi còn lớn hơn anh.”
“Sao có thể!” Tiêu Chí Hạo thụ sủng nhược kinh.
“Anh nhìn thì cũng chỉ cơ 26, ai, tôi thì 28, so với anh còn lớn hơn hai tuổi, a, tôi nguyên lai đã già như vậy rồi.”
Tựa như tất cả nhà thiết kế thời trang đều biến thái yêu quý khuôn mặt chính mình, Tiêu Chí Hạo trơ mắt nhìn một tên còn nhỏ tuổi hơn cả mình mà ôm mặt kêu la: già rồi già rồi. Trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.
Mỗi lần hợp tác dị thường thành công, anh bạn nhỏ hưng phấn quá, ở bữa tiệc mừng công uống rượu say như là ngày kết hôn, đám người mẫu ở đó cơ hồ một người cũng không thoát khỏi, Tiêu Chí Hạo cười lớn đem Cận Thần đẩy ra làm tấm chắn, một thành trì vô cùng kiên cố.
Cũng chính là buổi tối ngày đó, Cận Thần bỗng nhiên đối cậu nói:“Tên nhóc kia có ý với em.”
Tiêu Chí Hạo nghĩ rằng anh nói giỡn, cười mắng:“Nói hưu nói vượn.”
“Hắn hôm nay say như thế mà vẫn còn nhận ra em.”
Tiêu Chí Hạo sửng sốt một chút, trầm mặc xuống.
Cận Thần làm lá chắn rất tốt, nhưng dù che cỡ nào thì cũng không thoát được kẻ say rượu quấn người, hơn nữa loại sự tình đối với tất cả mọi người đều không ai so đo, mấy đôi tình nhân thì có người đỡ, hôn lướt qua mặt đều không sao cả. Cho nên có vài lần như vậy, Tiêu Chí Hạo vẫn bị bắt tới, nhưng, Lâm Khắc Đạt, hắn không xuống tay.
Cái này thuyết minh cái gì
Hoặc là hắn chán ghét cậu, cảm thấy ghê tởm, hoặc là……
“Em, có phải nên nói rõ ràng với hắn không?” Tiêu Chí Hạo chần chờ, dù sao người ta cái gì cũng chưa làm.
“Hắn lại không có làm cái gì, trong lòng em rõ là được rồi.” Cận Thần cười cười, chuyện này cũng không đề cập thêm nữa.
Lâm Khắc Đạt đích xác không có làm cái gì, ngay từ đầu không có, sau lại cũng không có, hai người ở chung một chỗ đều ngồi cách nhau 5cm, quy củ đến mức không giống như người trong cái giới hỗn loạn hay hi ha đùa giỡn, cũng sẽ không hướng trên người Tiêu Chí Hạo vồ vào. Đương nhiên, từ lúc thành danh tới nay, lời nói và việc làm của hắn cũng nhanh chóng biến đứng đắn trưởng thành, dù sao ánh mắt đồng nghiệp, ánh mắt truyền thông, cùng nhau chiếu lại đây, nếu cuộc sống của một người có nhiều ánh mắt dõi theo như thế, tổng sẽ trở nên yên ổn một ít.
Nếu một người bản thân cũng rất khắc chế, như vậy chúng ta bình thường đều không có biện pháp gì cầm giữ hắn, huống chi, Lâm Khắc Đạt lại là một mĩ thiếu niên, thắt lưng tế rộng chân dài, tuy rằng sinh ra ở Hương Cảng, nhưng lại được người dẫn sang Châu Âu nuôi dưỡng, làn da là màu lúa mạch nhạt, dưới ánh mặt trời bán trong suốt. Được một mĩ thiếu niên như thế nhung nhớ, nhớ nhung tao nhã mà hữu lễ, lúc nào cũng dõi mắt theo bạn, cùng người khác nhắc tới bạn cũng vẫn là ngữ điệu mến mộ, chuyện vui thế này vẫn làm người ta sung sướng. Cho dù là thành thật như Tiêu Chí Hạo, cũng vẫn như thế, hư vinh nho nhỏ trong lòng cùng đắc ý nho nhỏ đương nhiên là tránh không được, mà đồng thời, đối người nọ cũng hơn vài phần thiên vị chiếu cố.
Lâm Khắc Đạt nổi thật sự mau, mũi nhọn của hắn là thời trang nữ, phong cách phiêu dật duy mĩ, lấy đường cong lưu loát mà thủ thắng, chỉ cấp nữ siêu sao làm áo dạ tiệc, thu nhập cũng thập phần khả quan, chính là xuất đạo ba năm vẫn làm trong phòng làm việc cá nhân, không tiến vào công ty lớn, cũng không mở công ty, Tiêu Chí Hạo khuyên hắn nhiều lần, luôn bị nói lái sang chuyện khác.
Lại xong một quý thời trang, được hưởng ứng là nằm trong dự kiến, lại có mấy công ty muốn mời hắn về, Tiêu Chí Hạo thấy hắn còn muốn mơ hồ, rốt cục nổi giận:“Công ty lớn vẫn dễ cầu tiến hơn nhiều, cậu suy nghĩ cái gì vậy.”
Lâm Khắc Đạt buồn nửa ngày, mới nói:“Vào công ty lớn, khó tránh khỏi phải đi theo ý nghĩ của tổng giám, tôi còn chưa đủ thành thục, tôi sợ đi vào lại không thể ra.”
Tiêu Chí Hạo nghĩ lại, cái này cũng hữu lý, suy nghĩ nửa ngày bỗng nhiên nói:“Bằng không, đi giúp Cận Thần đi, anh ấy sẽ không ảnh hưởng tới suy nghĩ của cậu .”
Phong cách của Cận Thần thiên hướng tương lai cùng phục cổ, kết cấu linh hoạt kỳ ảo, chi tiết phiền phức, hơn nữa chủ công vẫn là trang phục nam, phong cách Lâm Khắc Đạt duy mĩ phiêu dật lại là trang phục nữ vừa vặn có thể cùng anh xứng đôi, đây chính là hợp tác không tồi. Trên thực tế Cận Thần ngay từ đầu nhìn thấy Lâm Khắc Đạt đã động tâm tư muốn đem hắn về dưới trướng mình, chỉ là sau lại không biết như thế nào, kế hoạch đành gác lại.
Tiêu Chí Hạo càng nghĩ càng cảm thấy hợp tác này thực song doanh ( cả 2 bên đều lãi), ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, ngay cả thanh âm cũng hưng phấn lên, bắt đầu vạch kể hoạch chi tiết.
“Quên đi, tôi không có khả năng cùng hắn hợp tác.” Lâm Khắc Đạt bỗng nhiên cất tiếng, ánh mắt nhìn ngón tay dưới bàn của mình.
“Vì cái gì?”
“Không vì cái gì, tôi không thể ở dưới tay hắn làm việc.”
“Người trẻ tuổi đừng luôn nghĩ một bước lên trời, được không, anh ấy cũng từng ở dưới tay người khác làm việc mà……”
“Tôi biết!” Lâm Khắc Đạt khó được lớn tiếng, Tiêu Chí Hạo có thói quen được hắn tôn kính, nhất thời bị rống đến sửng sốt.
“Đúng, anh nói đúng lắm, tôi chính là muốn một bước lên trời, tôi xuất đạo muộn, thiên phú kém, người khác phải hơn 20 năm mới làm nên chuyện, tôi cố tình muốn vài năm liền vượt qua họ.” Lâm Khắc Đạt thần sắc suy sụp, tựa như mĩ thiếu niên trong sáng trong nháy mắt bị đánh tan.
Tiêu Chí Hạo sắc bén cảm giác được vấn đề không đúng, nhất thời giận tái mặt:“ Cảm xúc hiện tại của cậu không tốt, về sau chúng ta bàn lại vấn đề này.” Nói xong, đứng dậy muốn đi.
Lâm Khắc Đạt sốt ruột vươn tay cầm lấy cổ tay cậu:“Anh không hỏi tôi vì cái gì sao?”
Tiêu Chí Hạo quay lại đầu, nhìn thấy Lâm Khắc Đạt mặt hơi hơi ngẩng lên, tóc mềm mại dấu đi nửa con mắt.
Có một chút mềm lòng, sẽ luôn có chút mềm lòng, nhìn thấy người như vậy, dùng vẻ mặt như vậy nhìn mình, chính là Tiêu Chí Hạo lại cắn chặt răng:“Không muốn biết.”
Trong con mắt minh nhuận của Lâm Khắc Đạt cất giấu đau thương:“Anh không muốn biết, tôi càng muốn nói, tôi nhịn lâu lắm, tôi đã nhịn không nổi nữa. Thế giới này không công bằng, hắn so với tôi nhận thức anh sớm hơn, so với tôi xuất đạo sớm hơn! Mười năm, hắn so với tôi có thanh thế địa vị, tôi cố gắng thế nào cũng cản không nổi hắn, chính là, nếu tôi cản không nổi hắn, nơi có tôi sẽ không có hắn, tôi nào dám đi nói với anh? Tôi nào dám?”
Tiêu Chí Hạo trợn mắt há mồm, xong rồi! Gặp gỡ thầm mến, sợ nhất cái gì, sợ nhất hắn cái gì cũng chưa bắt đầu làm mà rễ tình đã đâm sâu vào! Khó lòng phòng bị!
Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ? Tiêu Chí Hạo chân tay luống cuống.
“Lần đầu tiên tôi gặp anh đã thích, càng ngày càng thích, anh bất đồng với họ, với ai cũng không giống. Tôi biết anh sẽ không thích tôi, anh cũng sẽ không thèm liếc tôi một lần, đối với anh tôi chỉ mong được đứng bên anh, có thể nhìn thấy anh, nghe được thanh âm của anh, tôi nghĩ như vậy là tôi có thể thỏa mãn. Chính là nguyên lai…… Thực xin lỗi, tôi nghĩ rằng……” Lâm Khắc Đạt đem mặt chôn ở trong lòng bàn tay, nước mắt theo kẽ hở rơi xuống.
Tiêu Chí Hạo tiến thối không được, chỉ có thể cẩn thận ngồi xổm trước mặt hắn, chờ hắn khóc xong.
“Thực xin lỗi!” Lâm Khắc Đạt cuối cùng cũng buông tay Chí Hạo, tự mình lau khô khô mặt, cười khổ:“Thực xin lỗi!” Một tiếng nói xong, đáy mắt lại nổi lên tinh quang.
“Không, không có việc gì!” Tiêu Chí Hạo nột nột.
“Thật sự…… Thực xin lỗi.”
“Không, không sao!” Tiêu Chí Hạo vội la lên:“Không sao, tôi sẽ không……” giữa lúc điện quang hỏa thạch, cậu từ từ ‘Tôi sẽ không sinh khí’,‘Tôi sẽ không để trong lòng’, nghĩ tới ‘Tôi sẽ không để ý’…… Đáng tiếc, dùng câu nào cũng không được, vì thế bèn ngừng lại.
“Tôi…… Còn có chút truyện, tôi đi trước……” Tiêu Chí Hạo cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, quả nhiên nhìn thấy một chút thảm thống, trong lòng nhất thời lại rối rắm, nguyên lai cự tuyệt người là một chuyện thống khổ như thế, nhiều năm này thật đã làm khó Cận Thần rồi. Tiêu Chí Hạo thấy người ta không tỏ vẻ, lập tức lắc mình đứng lên, vội vàng hướng cửa đi tới, chính là gần đến cửa, lại nghe một tiếng trầm thấp sau lưng:“A Hạo.”
Tiêu Chí Hạo thân mình cứng đờ, lại đành phải đứng lại.
Mấy năm qua, Lâm Khắc Đạt đối cậu từ Tiêu tiên sinh đến Tiêu Chí Hạo đến Tony, chính là không có kêu A Hạo bao giờ.
“Chúng ta vẫn là bằng hữu sao?”
“Có, đương nhiên, đương nhiên là!” Tiêu Chí Hạo cố gắng cười thật tự nhiên.
“Vậy, anh còn có thể giúp tôi nữa không?”
“Có, đương nhiên, cái đó là đương nhiên……”
“Thực xin lỗi!” Lâm Khắc Đạt mỉm cười, tươi cười hoảng hốt:“Tôi phá hư mọi chuyện rồi, anh có thể quên lời tôi vừa nói hay không? Tôi thề về sau không bao giờ … nữa……”
“Ách…… Nga, cậu vừa mới nói qua cái gì sao?” Tiêu Chí Hạo lộ ra thần tình vô tội:“Tôi hiện giờ vội quá, có việc gấp muốn làm.”
Lâm Khắc Đạt ngơ ngác nhìn cậu, rốt cuộc vẫn cười ra tiếng, có chút bất đắc dĩ:“Được, tôi không quấy rầy anh, anh mau đi đi.”
Tiêu Chí Hạo như được đại xá, biến mất ở phía sau cửa.