Chương 21

Editor: Tiểu Hắc
Beta – reader: Kumiko
“Ngươi cứ ngây ra mà nhìn chằm chằm vào ta là có ý gì?”


Chu Bân định thần lại, lúc này mới ý thức được hắn đang nhìn chằm chằm vào Trình Vi. Thế nhưng đầu óc hắn thì đã đi đến tận đâu rồi không biết, hắn ho khan một tiếng, nói: “Đờ ra rồi còn có ý gì được nữa hay sao?”


“Đại mụ, hướng mười giờ.” Hồng Bảo thấp giọng nói vào tai Chu Bân.
Chu Bân nhìn theo hướng hắn nói, là một nữ sinh đang ngây ngốc ngắm Trình Vi.
“Còn có hướng bốn giờ.”


Chu Bân lại quay ra nhìn, lại một… nữ sinh khác đang lén nhìn Trình Vi, nữ sinh này thấy Chu Bân quay ra nhìn liền gục đầu vào sách.
Trình Vi lộ ra biểu tình đắc ý: “Ngươi không nói thì ta sẽ hiểu lầm ngươi và các nàng đều cùng có một ý tứ với nhau đó.”


Chu Bân khinh thường nhìn hắn, một lần nữa nằm úp sấp trên bàn. Một lát sau thì hồi phục lại tinh thần, liền phát hiện mình đang dừng ánh mắt lại ở chỗ Trình Vi. Chu Bân ảo não gục mặt vào hai cánh tay, lặng lẽ thở dài. Hắn không nghĩ tới chuyện này lại phiền phức như vậy. Vốn chỉ nghĩ rằng mình có thể chấp nhận được chuyện của ba ba và Vương thúc thúc, hiện tại làm sao ngay cả chính mình cũng lâm vào mê cung như vậy.


Lúc tan học, thầy chủ nhiệm đột nhiên xuất hiện trong phòng học, mỉm cười đáp lại một số học sinh rồi chậm rãi đi đến chỗ Chu Bân đang ngồi.
“Thầy Lâm.” Chu Bân lễ phép chào hỏi.
“Chu Bân, đã về rồi à?”
“Ân, ta đã quay về từ hôm qua rồi thưa thầy.”


available on google playdownload on app store


“Vẫn theo kịp chương trình học chứ?” Lâm lão sư vỗ nhẹ lên vai hắn hỏi.
“Có thể.” Chu Bân nghĩ thầm, những chương trình học này cũng không quá khó khăn, hắn vẫn có thể nắm bắt được.


Thầy Lâm nhìn Trình Vi đang ngồi bên cạnh Chu Bân, liền thân thiết hỏi: “Trình Vi, đi học lại rồi sao? Chân ngươi đã khôi phục hoàn toàn rồi chứ?”
Trình Vi căn bản đối với người này không có hứng thú, tùy ý ừ đại một tiếng.


Chu Bân thấy thầy giáo bị thái độ của Trình Vi làm cho xấu hổ, liền nói: “Trình Vi, đây là chủ nhiệm lớp chúng ta, thầy Lâm.”
“Ân, nga.” Trình Vi lại liếc mắt nhìn thầy giáo, sau đó lại cúi đầu nghịch điện thoại.


Chu Bân lén thở dài, lập tức chuyển hướng câu chuyện, tận lực che giấu sự xấu hổ vừa rồi của thầy giáo.
“Thầy vừa có giờ dạy ở gần đây ạ?”
“Không phải, ta vừa mới họp ban Giám hiệu. Tháng sau là kỷ niệm ngày thành lập trường, các ngươi có dự định chuẩn bị tiết mục nào không?”


“Còn chưa có dự định gì, thầy có ý tưởng gì không ạ?”
“Đóng kịch thì sao?”
“Đóng kịch? Có phải là hơi dài một chút không?”


“Hẳn là sẽ không. Năm trước có hát, khiêu vũ, cũng có tiểu phẩm, nếu như các ngươi có thể đóng kịch, khẳng định sẽ làm cho người xem cảm thấy mới mẻ.”


“Nếu như muốn đóng kịch, đầu tiên là phải chọn kịch bản, sau đó tổ chức luyện tập. Thế nhưng cuối tháng này đã sơ tuyển rồi, ta sợ không đủ thời gian, hơn nữa…” Chu Bân cười cười. “Chúng ta ban ngày đi học đều rất mệt mỏi rồi, nên cũng không muốn quá lao lực nữa.”


Chủ nhiệm nghe xong, bất đắc dĩ cười cười:
“A, lần này có thể hợp tác với các khoa khác, ngươi đã biết chuyện này hay chưa?”
“Biết.” Chu Bân gật đầu nói.


“Vừa rồi một cô giáo bên lớp của khoa tiếng Trung có tới hỏi mượn ta mấy nam sinh, lớp bọn họ âm thịnh dương suy, có kịch bản nhưng không có diễn viên. Việc này ta vốn không định nhúng tay vào, muốn để các ngươi tự do phát huy tài năng. Nhưng các ngươi đã lười suy nghĩ thì có lẽ cứ cử ra mấy nam sinh qua hợp tác với bọn họ đi.”


“Lớp nào vậy?”
“Ta cũng không nhớ lắm. Ta sẽ cho ngươi số điện thoại di động để tiện liên hệ nhé.”
“Vâng.”
Sau khi Chu Bân liên hệ với cô giáo, liền hẹn gặp lớp trưởng bên kia. Đó là một người rất có khí chất, một nữ nhân ôn nhu dịu dàng, tên là Tô Tử Mặc.


Chu Bân cùng Tô Tử Mặc thương lượng, mọi việc về kịch bản, bối cảnh, trang phục, phân vai toàn bộ do các nàng phụ trách, còn đạo cụ, sân bãi, gì gì đó đều do lớp của hắn làm. Kết luận lại chính là nữ sinh góp trí tuệ, nam sinh góp sức lao động.


Buổi học ngày hôm sau Chu Bân liền tập hợp toàn bộ nam sinh trong lớp lại. Trái ngược với dự đoán của Chu Bân, bọn họ nghe thấy kế hoạch thì đều rất tích cực. Thì ra là do lớp của Tô Tử Mặc có thể nói là nhiều người đẹp nhất trong khoa tiếng Trung. Hơn nữa, hoa khôi của năm nay cũng nằm trong lớp các nàng.


Chu Bân nghe xong cảm thấy ớn lạnh cả người. Cũng tốt, mặc kệ động cơ của bọn họ là gì, dù sao thì có thể giúp mọi người tích cực như vậy thì đều là điều tốt.


Tô Tử Mặc đến muộn, thế nhưng không có nam sinh nào tỏ ra giận dữ, bởi vì nàng còn đưa những người tham gia vở kịch trong lớp của nàng cùng đến. Quả nhiên, mỗi người đều là mỹ nữ, đặc biệt là nữ sinh tên Diệp Doanh Doanh sẽ diễn vai chính kia.


Đơn giản giới thiệu xong, Tô Tử Mặc bắt đầu nói rõ cho mọi người nội dung khái quát của kịch bản cũng như những yêu cầu với vai diễn.


Khi Chu Bân hỏi người nào trong lớp hắn muốn tham gia đóng kịch thì hầu hết mọi người đều đồng ý cả hai tay. Đương nhiên là ngoại trừ Trình Vi lúc này đang lười biếng dựa vào ghế. Nguyên nhân duy nhất hắn vẫn còn ngồi ở đây là bởi vì hắn phải đợi Chu Bân cùng đi ăn với hắn.


Diệp Doanh Doanh từ lúc tiến vào đây vẫn luôn để ý tới Trình Vi, nàng vốn đã quyết định chọn người này làm nam nhân vật chính trong kịch bản. Thế nhưng Trình Vi lại không tích cực tham gia như những người khác, điều này làm cho nàng không cao hứng lắm. Nàng đi tới bên cạnh Chu Bân, nói nhỏ điều gì đó với hắn.


Chu Bân nghe xong thì có chút bối rối nhìn Trình Vi, sau đó quay lại nói với nàng vài câu. Hai người thương lượng một hồi, thấy nàng quá mức kiên trì, Chu Bân không thể làm gì khác hơn, đành phải quay ra nói với Trình Vi.


“Doanh Doanh cho rằng ngươi rất phù hợp với hình tượng nam chính, ngươi có hứng thú tham gia không?”
“Cũng được, thế nhưng nữ chính thì phải đổi thành ngươi diễn.” Trình Vi nhìn thẳng vào Chu Bân mà nói.


Chu Bân vốn đã biết Trình Vi sẽ không chịu, đành bất đắc dĩ quay ra nhìn Diệp Doanh Doanh tỏ vẻ bất lực.
Diệp Doanh Doanh cắn cắn môi, nhưng biểu tình trên mặt lại rất bình tĩnh, còn cười đáp lại Chu Bân.


Việc phân vai có chút rắc rối. Chu Bân vốn nghĩ rằng chỉ cần nửa tiếng đồng hồ là xong, kết quả lại kéo dài tới hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa quyết định được vai nam chính. Nguyên nhân là bởi vì Diệp Doanh Doanh ai cũng không hài lòng, nàng vẫn là chưa hết hy vọng mà nhìn chăm chăm vào Trình Vi.


Trình đại thiếu gia vẫn không hề hay biết, bởi vì từ nửa tiếng đồng hồ trước do hắn cảm thấy nhàm chán không chịu được nên đã gục đầu lên bàn ngủ mất rồi. Mà khi Chu Bân đánh thức hắn thì phòng học chỉ còn lại hai người bọn họ cùng Tô Tử Mặc và Diệp Doanh Doanh.


“Kỳ thực ta định gọi ngươi dậy đi ăn trước cùng với bọn Lý Quế Bình, thế nhưng nhìn ngươi đang ngủ ngon, hẳn là cũng chưa đói lắm nên lại thôi.”
“Hiện tại có thể đi được chưa?” Trình Vi vừa mới tỉnh ngủ, cũng rất đói bụng rồi.


“Ân, đi thôi. Tử Mặc và Doanh Doanh muốn đi ăn cùng chúng ta.” Chu Bân ôn hòa cười với hai nàng.
Trình Vi nhún nhún vai, cũng không phản đối.
Bởi vì đã qua thời gian ăn trưa, nên khi bọn hắn tới thì chỉ còn lại một ít đồ ăn đều đã nguội lạnh.


“Nếu vậy thì ăn tạm với cơm cũng được.” Trình Vi nói nhỏ bên tai Chu Bân.
Chu Bân nghe xong lại cảm thấy có chút thoải mái, hắn biết Trình Vi chịu ăn những thứ này đều là do nể mặt mình mà thôi.


Đồ ăn đều đã nguội, nên Chu Bân quay sang hỏi ý hai nữ sinh kia, cuối cùng là đồng ý cùng nhau ra ngoài ăn trưa.
Trình Vi chọn một nhà hàng cao cấp. Khi hai nữ sinh kia đi lên phía trước, Chu Bân kéo kéo áo Trình Vi, nói nhỏ với hắn: “Ở đây đắt lắm!”
“Ta mời.”


Chu Bân là người địa phương, hắn biết ở chỗ này đắt muốn hù ch.ết người. Chu Bân thì nghĩ không cần lãng phí nhiều tiền như vậy chỉ để ăn một bữa trưa. Thế nhưng hai người kia đã ngồi xuống rồi, hắn liền không nói gì nữa.


Diệp Doanh Doanh hiển nhiên không phải lần đầu tiên ăn ở nhà hàng cao cấp này, nàng rất thuần thục gọi món ăn khai vị, món chính cũng như điểm tâm. Trình Vi cũng vậy. Chu Bân thì chỉ chọn một phần ăn kinh tế, là suất ăn rẻ nhất và có thể ăn no ở đây. Diệp Doanh Doanh liếc xéo Chu Bân, chỉ là trong thoáng chốc nhưng ánh mắt này lại vừa vặn bị Chu Bân nhìn thấy, nàng lập tức thu hồi ánh mắt cao ngạo đó, cười cười với hắn.


Trình Vi hỏi Chu Bân có muốn gọi thêm cái gì hay không, Chu Bân lắc đầu rồi khép thực đơn lại.
“Xin hỏi vị tiểu thư này muốn dùng món gì?” Bồi bàn hỏi Tô Tử Mặc.


Tô Tử Mặc nhìn thực đơn một lượt, sau đó trả lại cho bồi bàn, cười cười nói: “Cũng cho ta một phần ăn kinh tế đi, cám ơn.”
“Thỉnh các vị chờ trong chốc lát, chúng ta sẽ nhanh chóng đưa món ăn lên.”


Kết quả khi bắt đầu ăn thì bàn ăn bốn người này có chút không phù hợp. Chu Bân cùng Tô Tử Mặc thì phần ăn được đưa lên cùng một lúc, hiển nhiên rất nhanh là có thể ăn xong rồi. Mà Trình Vi cùng Diệp Doanh Doanh thì lại chậm rãi ăn từng món một. Khi Chu Bân cùng Tô Tử Mặc ăn xong rồi thì hai người kia mới ăn đến món chính.


Ngồi chờ không cũng buồn chán, Chu Bân liền cùng Tô Tử Mặc nói chuyện phiếm. Tính cách của hai người tương đồng, đều thuộc kiểu người ôn hòa, hơn nữa lại cùng là lớp trưởng, tự nhiên sẽ có nhiều chuyện để nói với nhau. Từ các hoạt động ở trường hay cách dạy của các giáo viên ở trong trường đến việc sinh hoạt trong ký túc xá, bọn họ nói chuyện rất vui vẻ. Thinh thoảng Diệp Doanh Doanh cũng sẽ góp vào vài câu, nhưng Trình Vi thì hoàn toàn bị bỏ sang một bên. Chuyện bọn họ nói đều là chuyện ở trường, chuyện này thì hắn hoàn toàn không biết gì, cho nên cũng không tham gia cùng được. Nhưng thật ra Diệp Doanh Doanh luôn cố gợi chuyện với Trình Vi. Nếu như là bình thường, Trình Vi sẽ hoàn toàn không phản ứng lại với mấy vấn đề này. Thế nhưng thấy Chu Bân cùng Tô Tử Mặc nói chuyện vui vẻ như vậy, hắn đố kị muốn ch.ết. Xuất phát tử tâm lý trả thù nên hắn liền cùng với Diệp Doanh Doanh trò chuyện rất hăng say. Hắn muốn quan sát một chút, xem đến tột cùng liệu Chu Bân có đố kỵ giống như hắn hay không.


Kết quả đương nhiên là làm cho hắn thất vọng. Chu Bân còn chẳng buồn liếc mắt nhìn bọn họ, mà chỉ chú tâm nói chuyện với Tô Tử Mặc, còn cười rất hài lòng. Lúc bọn họ muốn trở về thậm chí còn kéo ghế cho nàng và cùng nàng sóng vai đi ra khỏi nhà hàng.


Gọi một cái taxi, hai nữ sinh kia liền lên xe. Trình Vi đột nhiên nói hắn không muốn quay về trường học.
“Ta không thể đi cùng ngươi, chiều nay ta còn một môn nữa.” Chu Bân thản nhiên nói.
Trình Vi mất hứng liếc hắn, cuối cùng xoay người gọi một cái taxi nữa.


“Trình Vi, ngươi muốn đi đâu?” Diệp Doanh Doanh ngó ra ngoài cửa xe hỏi.
“Đi mua xe.”
“Mua xe? Thế nhưng ngươi mới…” Chu Bân lo lắng, đang muốn bảo Trình Vi không cần mua xe mới, thì Diệp Doanh Doanh lại ngắt lời hắn.


“Trình Vi, ngươi muốn đi mua xe sao? Ta có thể đi cùng ngươi không? Ta cũng muốn tìm hiểu phương diện đó một chút.”
Trình Vi liếc mắt nhìn Chu Bân.
“Được.”


Thấy Trình Vi đồng ý, Diệp Doanh Doanh lập tức chuyển sang ngồi cùng xe với hắn. Chu Bân thấy vậy liền không nói gì nữa, cũng lên xe để quay về trường.
“Gia cảnh của Trình Vi hẳn là không tồi?” Tô Tử Mặc hỏi.


“Ân, nghe nói nhà hắn có một tập đoàn rất lớn, ngoài ra còn có nhiều hạng mục đầu tư khác.”
“Nghe nói trước đây hắn thường lái một chiếc Ferrari màu đỏ, ngày hôm nay ta còn tưởng có thể mở rộng tầm mắt một chút.”


“Cái xe đó là loại dành cho hai người thôi.” Chu Bân nói. “Hắn còn có một cái BMW nữa, nhưng mà hắn để ở chỗ khác.”
“Đã có hai chiếc xe rồi, mà hắn còn muốn mua xe nữa sao?”
“Hắn có rất nhiều tiền.” Chu Bân nói, thế nhưng trong thâm tâm hắn cũng cho rằng Trình Vi làm vậy là quá xa xỉ.


“Trình Vi gia cảnh tốt như vậy, hơn nữa ngoại hình lại xuất chúng, trách không được lại có nhiều nữ sinh thích hắn như vậy.”
Chu Bân nghi hoặc nhìn Tô Tử Mặc.


Tô Tử Mặc cười cười: “Có điều này nam sinh các ngươi có lẽ không biết. Nhưng trong trường có rất nhiều nữ sinh đều thầm để ý đến Trình Vi, hỏi thăm xem hắn là người ở khoa nào, thế nhưng hắn lại chỉ đến lớp có vài lần.”
“A?”


“Ha ha, những điều này các ngươi hẳn là không biết đi?”
“Xác thực là không biết.” Chu Bân đang suy nghĩ, có lẽ may ra chỉ có Lý Quế Bình biết thôi.”
“Hơn nữa cũng có rất nhiều người để ý đến ngươi đấy.”
“Ta?” Chu Bân cho rằng cái tin tức này rất là ngoài ý muốn.


“Bởi vì ngươi rất thân thiết với Trình Vi, chỉ cần ở gần ngươi thì cơ hội nhìn thấy Trình Vi là rất lớn.”
Chu Bân kinh ngạc nhìn nàng. Việc này cũng quá là khoa trương đi, hắn cũng chẳng biết nói gì, bất đắc dĩ cười cười với nàng.


“Nguyên lai ta cũng nổi tiếng quá nhỉ, có lẽ phải đi cảm tạ Trình Vi thôi.” Trong giọng nói có chút tự giễu.


“Hiện tại hoa khôi của trường ta đang cùng một chỗ với Trình Vi, kỳ thực vừa nãy ta cảm thấy có lẽ chúng ta không nên làm bóng đèn.” Tô Tử Mặc cười nói rất tự nhiên, cảm giác giống như nàng thật sự là suy nghĩ vì bạn bè.


“Bọn họ ở chung một chỗ cũng rất xứng đôi.” Tô Tử Mặc quay đầu lại nhìn Trình Vi, hưng phấn nói. “Ta nghĩ hai người bọn họ hẳn là đều có hảo cảm với nhau. Ngươi thấy thế nào?”


Chu Bân sửng sốt một chút, vừa rồi thì quả thật hắn cũng thấy thái độ của Trình Vi với Diệp Doanh Doanh xác thực là nhiệt tình hơn so với những nữ sinh khác. Tô Tử Mặc nói cũng có lý, không phải nữ nhân đều có cảm giác tương đối chuẩn trong việc này hay sao?
“Ta không biết.” Chu Bân lắc đầu.


Trình Vi tức giận, Trình Vi lãnh khốc, Trình Vi ôn nhu, Trình Vi giống như tiểu hài tử làm nũng với hắn, hiện tại Chu Bân có chút mong muốn nhìn thấy Trình Vi đang yêu sẽ như thế nào. Chỉ là, hình như hai người kia ở cùng nhau khiến hắn có chút chướng mắt, nếu thay đối tượng khác thì có lẽ sẽ tốt hơn.






Truyện liên quan