Chương 25
Editor: Tiểu Hắc
Beta – reader: Kumiko
Hơn 10 giờ, trong lều truyền ra tiếng cãi nhau. Lại còn có một âm thanh trầm trầm không ngừng khuyên can vang lên.
Trình Vi bị hai người giữ lại, mà Lý Quế Bình cũng bị hai người trong lớp lôi kéo, thế nhưng cả hai vẫn không ngừng trừng mắt nhìn đối phương.
“Thế nào? Không có ai nghe máy sao?” Tô Tử Mặc lo lắng hỏi Đại Thục.
Đại Thục lắc đầu, chau mày.
Mọi người đều trầm mặc.
“Ta từng nghe bà nội ta nói qua, Tung Vân sơn có lợn rừng, sẽ ăn thịt người a!” Một nữ sinh nhỏ giọng nói với người bạn đang đứng bên cạnh nàng. Thế nhưng trong không gian yên tĩnh như vậy, lời nói của nàng khiến mọi người lại càng căng thẳng hơn, mọi người bắt đầu lao xao bàn tán.
“Chúng ta có nên báo cảnh sát không?”
“Còn chưa tới hai mươi tư giờ đồng hồ a!”
“Các nàng nói hoạt động lần này chúng ta không báo với giáo viên chủ nhiệm, sợ rằng… “
“Có cần đi tìm lần nữa không?”
“Thế nhưng trên núi rất tối, ta sợ lắm!”
“Rõ ràng là đi tìm người, sao lại biến thành bị người tìm a?”
“Đã không thấy một người, giờ lại thêm một người nữa. Thật là kỳ quái!”
“… “
Trình Vi nghe thấy những lời này lại càng căm tức, hắn đẩy hai người bên cạnh ra, cầm lấy đèn pin rồi chạy ra ngoài. Những người khác còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã biến mất khỏi tầm mắt của họ tự bao giờ.
Đại Thục có thể đoán được ý định của Trình Vi. Thế nhưng lúc đó hắn đang gọi điện thoại, cũng không kịp ngăn cản. Đuổi theo một đoạn nhưng cũng không thấy bóng dáng của Trình Vi, bởi vì chưa kịp mang theo đèn pin, hắn cũng không thể tiếp tục đi theo. Đại Thục gọi điện thoại cho Trình Vi, thế nhưng đối phương lập tức từ chối cuộc gọi, biểu thị rõ ràng là không muốn nghe điện thoại của hắn.
Đại Thục cực kỳ bực bội, buột miệng mắng: “Mẹ nó! Đừng nói là lại lạc mất thêm một người nữa.”
Trình Vi gấp rút đi lên núi, trên đường đi không ngừng gọi điện thoại cho Chu Bân, thế nhưng vẫn như cũ không có ai bắt máy. Trong lòng hắn nóng như lửa đốt, luôn miệng kêu lớn tên Chu Bân, nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Đi thêm một chút, có lẽ là khoảng nửa giờ đồng hồ, rốt cuộc nghe thấy tiếng chuông điện thoại rất quen thuộc vang lên bên sườn núi. Trình Vi đi theo tiếng động đến bên cạnh một tảng đá thì nhặt được một cái điện thoại, là của Chu Bân.
Điện thoại vẫn không ngừng rung lên, Trình Vi liền nghe máy.
“Uy.”
“Uy! Chu Bân, ngươi đang ở đâu vậy? Mọi người đều đang đi tìm ngươi a! Ta…” Bên kia là tiếng Lý Quế Bình đang vô cùng kích động.
“Ta là Trình Vi.” Trình Vi ngắt lời Lý Quế Bình: “Ta vừa nhặt được điện thoại của Chu Bân, nhưng không nhìn thấy hắn.”
“Ngươi tìm thấy điện thoại của Chu Bân ở đâu?”
“Giữa sườn núi, không biết nên tả thế nào cho chính xác. À, nơi này có một tấm biển cấm đốt pháo!”
“Có phải ngươi đang đứng đối diện với mặt đường hay không?”
“Đúng!” Trình Vi trả lời.
Điện thoại bên kia trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nói: “Đó hẳn là nơi Chu Bân và Hồng Bảo bị ngã, có lẽ lúc đó hắn đã đánh rơi điện thoại.
Trình Vi nhíu nhíu mày, đây cũng không phải tin tức tốt lành gì, chỉ có thể chứng tỏ rằng điện thoại đã sớm không ở bên người Chu Bân, mà đây cũng không phải địa điểm gần với nơi hắn mất tích.
“Hiện tại chúng ta cũng đang đi tìm, ngươi cũng cẩn thận một chút. Còn có, nhớ giữ liên lạc.” Lý Quế Bình nói.
“Ân.” Trình Vi kết thúc cuộc gọi. Hắn nhìn bốn phía, sau đó quyết định đi dọc theo đường về. Nếu như không có gì sai sót, nếu Chu Bân có thể cố gắng đi tiếp, sau đó tại ngã ba thì do dự một chút, sau đó đã chọn lầm đường.
Trình Vi tự trấn an chính mình, người nọ chỉ là bị lạc đường mà thôi.
“Chu Bân!”
Nghe được thanh âm của người nọ, Chu Bân còn tưởng mình nghe nhầm. Nhưng mà tiếng kêu kích động của nữ sinh ở bên cạnh hắn khiến hắn ý thức được vô cùng rõ ràng, thanh âm vừa rồi là thật.
“Trình Vi!” Chu Bân cũng hướng lên phía trên hô lớn: “Trình Vi, là ngươi sao? Ta ở đây, ở đây!”
Trình Vi nghe thấy thanh âm của Chu Bân, vội vàng chạy tới: “Ngươi ở đâu?”
“Ở đây! Trong sơn động! Cẩn thận một chút, nếu không lại bị ngã xuống đây mất!”
“Chu Bân!”
Chu Bân ngẩng đầu lên thì bị một tia sáng chiếu thẳng vào mắt, khiến hắn phải vội vàng lấy tay che lại.
“Ngươi không sao chứ?” Trình Vi kích động la lên. Hắn thấy cái động này rộng khoảng hai thước, có một nữ nhân đang đứng trong đó, còn Chu Bân thì đang ngồi trong một góc tối của sơn động.
“Ta không sao, Trình Vi, ngươi đưa Phương Tạo lên trước đã.” Chu Bân hô.
Nguyên lai Chu Bân đã tìm được bạn nữ mất tích kia, chỉ là hai người đều bị rơi vào trong động, không thể cầu cứu ai được.
Trình Vi nằm sấp xuống, bắt lấy tay của Tiểu Phương, Tiểu Phương liền nắm chặt lấy tay hắn. Trình Vi khẽ cắn môi, dùng sức kéo một cái, lôi nàng từ phía dưới lên.
Tiểu Phương bị kinh hãi cả nửa ngày, liền ôm lấy Trình Vi khóc lớn lên.
Chu Bân còn đang ở trong động, Trình Vi làm sao đã có tâm tư quản chuyện gì khác. Hắn đẩy Tiểu Phương ra, cúi xuống nói: “Ngươi có thể đi qua đây không?”
Chu Bân cười khổ: “Ta bị trật chân rồi, tay cũng không động được.”
“Xin lỗi, là ta không tốt!” Tiểu Phương nức nở, nhìn về phía Trình Vi: “Hắn muốn đưa ta lên, liền ghé vai cho ta giẫm lên, thế nhưng… ta không biết dùng lực, kết quả… lại khiến hắn bị thương.”
Trình Vi tức giận trừng mắt nhìn nàng, cũng không thèm nói gì, hắn lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Lý Quế Bình kể lại toàn bộ sự tình.
“Các ngươi mang dây thừng tới đây. Đúng, đi dọc theo cái sườn núi lúc trước hắn bị ngã, đi thẳng qua ngã ba đầu tiên, đến ngã ba thứ hai thì rẽ trái, đi thẳng, sau đó sẽ thấy một tấm biển báo “Hãy bảo vệ thiên nhiên!”, tiếp theo…” Trình Vi kiên trì chỉ dẫn cho bọn họ qua điện thoại.
“Cầm lấy điện thoại, ở yên tại chỗ, không được đi lung tung, nghe rõ chưa?” Trình Vi đưa điện thoại của hắn cho Tiểu Phương.
Tiểu Phương cho rằng hắn muốn bỏ đi, lập tức sợ hãi, khẩn trương hỏi thăm: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Ta muốn xuống phía dưới.” Trình Vi không nhịn được mà nói.
“Trong động rất trơn, cho dù không bị thương cũng rất nguy hiểm, ngươi lại còn muốn xuống phía dưới…”
Tiểu Phương vẫn còn đang khuyên bảo, thế nhưng bị ánh mắt của hắn dọa cho câm bặt.
“Ngươi câm miệng. Hiện tại ta nhìn thấy ngươi là lại bực mình! Nếu không phải tại ngươi đi lung tung, chúng ta đêm nay lại phải vất vả như vậy sao?”
“Trình Vi!” Chu Bân nghe thấy tiếng hắn mắng người, lập tức hô lớn.
“Ngươi cũng câm miệng cho ta!” Trình Vi hô to: “Mẹ nó, là ngươi hại ta đêm nay phải chờ đợi lo lắng như thế!”
Chu Bân không kịp ngăn cản Trình Vi, kinh ngạc nhìn Trình Vi theo đường vừa nhấc Tiểu Phương lên mà trượt xuống dưới sơn động, sau đó lại nhảy dần xuống, cuối cùng vững vàng đứng trước mặt hắn.
“Ngươi nhảy xuống đây làm gì…”
Chu Bân còn chưa nói dứt lời, cả người đã bị Trình Vi hung hăng ôm lấy.
“Đau quá!” Chu Bân kêu lên.
Trình Vi lập tức buông tay, hắn đã quên mất Chu Bân đang bị trật khớp.
“Là tay nào?”
“Tay phải.”
“Ta giúp ngươi chỉnh lại, thả lỏng ra.” Trình Vi ngắn gọn ra lệnh.
“Ngươi có biết làm không đấy?” Chu Bân hỏi hắn.
Trình Vi khinh thường liếc mắt nhìn hắn: “Ta khi đánh nhau đã gặp nhiều rồi, chút chuyện vặt ấy làm khó được ta sao?”
Chu Bân thấy hắn nói vậy thì cũng không lên tiếng nữa, liền quay đầu sang bên trái, ý bảo mình đã chuẩn bị tốt rồi. Trình Vi phủ tay lên bờ vai của hắn, kéo tay hắn một chút, nhẹ nhàng xoa vài cái, sau đó rắc một tiếng, Chu Bân kêu lên, tay hắn cũng có thể cử động được rồi.
Chu Bân cẩn thận cử động vài cái, quả nhiên là đỡ đau hơn nhiều, hắn mừng rỡ nhìn về phía Trình Vi.
“Không tồi!” Chu Bân cười yếu ớt nói.
Trình Vi nhìn Chu Bân, vẫn nhíu mày thật chặt, không hề thả lỏng.
“Ngươi làm sao thế?”
“Cho dù hiện tại ngươi đang ở trước mặt ta, thế nhưng ta vẫn không thể yên tâm. Chu Bân, ta muốn đem ngươi buộc chặt bên người! Ta hận chính bản thân mình đêm nay vì sao lại không vào cùng một tổ với ngươi, như vậy thì ta sẽ không cần cảm nhận sự sợ hãi kia nữa!”
Chu Bân nghe xong, trong lòng liền căng thẳng. Một tia cảm động không nói nên lời, chỉ cảm thấy trong cổ họng có chút ê ẩm, ở tận đáy lòng lại có chút ngọt ngào. Hắn đưa tay lên, muốn chạm vào nơi hai hàng lông mày vẫn đang nhíu chặt vào nhau của Trình Vi. Nhưng lại bị đối phương bắt lấy. Trình Vi đem tay của Chu Bân vòng qua thắt lưng mình.
“Ôm ta!” Trình Vi đột nhiên nói như ra lệnh, thế nhưng trong giọng nói lại tràn ngập ôn nhu.
“A?”
Chu Bân còn chưa kịp phản ứng, Trình Vi lại ôm chặt lấy hắn.
“Ngươi có biết ta đã lo lắng cho ngươi nhiều đến thế nào không hả?”
Trong động rất tối, thanh âm tràn ngập từ tính của Trình Vi vây quanh hắn, bất tri bất giác khiến hắn quay lại ôm lấy Trình Vi. Chu Bân nhắm mắt lại, cảm thụ được khi tức ôn hòa của Trình Vi, rất an toàn, rất ấm áp. Nhiệt độ của Trình Vi có thể xua đi khí lạnh trên người hắn, giống như có một dòng nước ấm áp chảy vào cơ thể hắn vậy.
Trình Vi vùi đầu vào vai của Chu Bân, không ngừng dụi đầu lên vai Chu Bân, dần dần chuyển thành hôn nhẹ lên cổ hắn. Chu Bân cảm thấy trên cổ nóng ran lên giống như bị bỏng, tim đập cũng bắt đầu gia tốc.
Trình Vi hôn dọc theo cổ, một đường hôn dọc về phía trước. Chu Bân lại ngửa cổ lên, vô tình càng tạo điều kiện cho Trình Vi hôn tiếp lên cằm hắn, cuối cùng là hôn lên môi của hắn.
Chu Bân hô hấp rồi loạn, hắn không biết vì cái gì mà Trình Vi lại ở chỗ này mà hôn môi hắn. Mà bản thân hắn lại đột nhiên vô lực, không có chút lực nào để đẩy Trình Vi ra, cũng không còn khí lực để suy nghĩ bất cứ cái gì nữa. Bị Trình Vi hôn đến hít thở không thông, hắn run rẩy mở miệng ra tìm chút không khí, lại càng hợp ý đối phương, khiến đầu lưỡi Trình Vi có thể tiến nhập càng lúc càng sâu trong khoang miệng của Chu Bân.
Đột nhiên có một tiếng la làm hai người giật mình bừng tỉnh. Chu Bân vội vã đẩy Trình Vi ra, thở hổn hển không ngừng, lồng ngực cũng vì hô hấp kịch liệt mà phập phồng lên xuống theo.
Ở phía trên sơn động truyền đến rất nhiều âm thanh, có chút rối loạn, không thể nghe rõ là bọn hắn đang nói cái gì. Cuối cùng thì có thể nghe rõ tiếng gọi tên Chu Bân vọng xuống.
Chu Bân cố gắng ổn định lại tâm trạng, đáp lại tiếng gọi của bọn họ. Mọi người liền dùng đèn pin soi xuống, nhìn thấy Chu Bân cùng Trình Vi, sau đó liền thả một sợi dây xuống.
“Ta nâng ngươi lên.” Trình Vi dìu Chu Bân đứng dậy, chỉ vào mỏm đá nhô ra của sơn động.
“Vậy còn ngươi?” Chu Bân kéo lấy tay áo Trình Vi nói.
“Bọn họ sẽ nghĩ biện pháp. Chân của ngươi bị thương, không tự trèo lên được đâu.” Trình Vi bán ngồi xổm xuống: “Mau lên đi.”
“Ta…” Chu Bân do dự một chút.
“Lên đi, nhanh lên!”
Bị Trình Vi thúc giục, Chu Bân tận lực cẩn thận leo lên. Trình Vi chậm rãi vừa nâng hắn vừa đứng thẳng lên. Chu Bân cầm lấy dây thừng, mượn lực của Trình Vi, cuối cùng có thể thuận lợi được những người khác kéo ra ngoài.
“Lớp trưởng!”
“Chu Bân!”
Mọi người thuận lợi kéo được Chu Bân lên, tất cả đều cao hứng, vui vẻ hô lớn.
“Mau đi giúp Trình Vi!” Đây là câu đầu tiên Chu Bân nói sau khi được kéo lên.
Mọi người lại tập trung lại một lần nữa.
“Sợi dây này không đủ dài!” Có người nói.
“Trình Vi, ngươi có thể trèo lên mỏm đá nhô ra trong sơn động hay không?” Đại Thục chỉ vào chỗ Trình Vi vừa nâng Chu Bân lên mà hỏi.
Chu Bân nhíu mày, trong sơn động khắp nơi đều là rêu xanh, rất trơn, nếu hắn phải bò lên đó thì vô cùng khó khăn. Trừ phi giống như mình và Tiểu Phương, có người ở phía dưới đỡ lên thì mới an toàn được.
“Không thể trèo lên được đâu, cử vài người trở về lấy thêm dây đi, nhanh lên!” Chu Bân nói.
Đại Thục gật đầu, sau đó cúi xuống hô lớn: “Trình Vi, ngươi chờ chút, chúng ta quay lại khách sạn tìm xem có còn sợi dây thừng nào nữa hay không!”
“Ân, mau đi đi.” Trong động truyền ra thanh âm bình tĩnh của Trình Vi.
Ngoại trừ những người trở về lấy thêm dây, những người còn lại đều canh giữ ở cửa sơn động. Lý Quế Bình nhẹ nhàng chạm vào cổ chân của Chu Bân một cái, Chu Bân liền cắn răng chịu đau.
“Thế nào?” Lý Quế Bình hỏi.
“Rất đau!”
“Ta cõng ngươi về khách sạn bôi thuốc.”
“Chờ Trình Vi lên đây đã.”
“Yên tâm, nơi này có Đại Thục với Lục Hạo rồi, không có vấn đề gì đâu.”
“Ta phải tận mắt nhìn thấy hắn lên đây mới yên tâm!”
Lý Quế Bình thấy hắn kiên trì như thế, cũng không biết nói gì nữa.
Nửa tiếng đồng hồ sau, mấy người đi về lấy dây đã trở lại, mang theo một sợi dây thừng rất lớn, vừa chạy vừa thở hổn hển.
Lúc này mọi người liền thả dây thừng xuống, Trình Vi nắm chặt lấy dây, sau đó mọi người cùng nhau kéo hắn lên, rốt cuộc đã có thể kéo hắn ra khỏi sơn động. Hiện trường lại vang lên những tiếng vỗ tay vui mừng của mọi người.
Cuối cùng thì mọi chuyện đều đã được giải quyết xong hết. Tất cả mọi người đều nghĩ đó là một tai nạn nguy hiểm mà thôi, nhưng đương nhiên, đối với nhóm của Chu Bân thì lại là một kỷ niệm khó quên.
Nguyên lai người tên là Tiểu Phương kia khi đi từ trên núi về nhìn thấy một con thỏ vô cùng đáng yêu. Nàng xuất phát từ lòng hiếu kỳ nên mới lén lén lút lút đi theo nó, muốn tìm một cơ hội để bắt nó. Những việc làm thiếu suy nghĩ hầu như đều có một kết cục như vậy. Sau khi nàng bắt được con thỏ thì mới phát hiện ra là mình đã bị lạc đường, muốn cầu cứu thì cũng không tìm thấy điện thoại, nàng không thể làm gì khác hơn là cố dựa theo trí nhớ để mò mẫm quay về. Về phần vì sao lại rơi xuống sơn động đó thì nàng nói là bởi vì nhìn thấy rắn, cho nên hoảng loạn lùi lại mấy bước. Bống nhiên cảm thấy dưới chân trơn trượt, sau đó liền ngã vào trong động, rồi bị ngất đi. Khi nàng tỉnh lại thì trời đã chuyển thành đen kịt một mảnh. Đầu của nàng có chút đau nhức, phỏng chừng là do bị đập vào đâu đó khi ngã xuống. Khi đó xung quanh vừa tối lại vừa lạnh, khiến nàng vô cùng sợ hãi. Nàng vừa khóc vừa kêu cứu, hy vọng có ai đó sẽ tìm được nàng, kêu thật lâu, rốt cuộc thì Chu Bân cũng phát hiện ra nàng.
Chu Bân lúc đó đang tựa vào một gốc cây đại thụ để nghỉ ngơi. Chợt hắn nghe thấy một thanh âm rất lạ từ đâu đó truyền tới, nghe giống như là tiếng khóc. Lúc đó phản ứng đầu tiên của hắn là rùng mình một cái. Phải biết rằng nếu phải ở một mình tại nơi hoang dã như thế này, lại nghe thấy loại âm thanh như thế, bất luận là người nào thì trước tiên giật mình một cái là chuyện bình thường. Ngay sau đó, hắn bình tĩnh lại và cẩn thận lắng nghe một chút, mới nghe ra được là tiếng nói của một người. Hắn trấn tĩnh lại, đi lần theo hướng của tiếng động, rốt cuộc cũng tìm thấy Tiểu Phương ở trong sơn động. Hắn định lấy điện thoại ra báo cho mọi người đến giúp, thế nhưng tìm khắp nơi mà vẫn không tìm thấy, có lẽ là lúc bị ngã cùng Hồng Bảo đã làm rơi mất mà không biết. Chu Bân nói Tiểu Phương chờ hắn một chút để hắn đi gọi người. Thế nhưng Tiểu Phương lại sợ hãi khóc nức nở, bảo hắn đừng đi. Chu Bân thấy nàng quá sợ hãi, liền phân trần là bản thân mình cũng bị thương, không thể cứu nàng lên được.
Sau đó Chu Bân cũng thừa nhận là hắn sốt ruột cứu người, thành ra nôn nóng mà tính toán sai lầm. Ban đầu hắn dự định giúp Tiểu Phương trèo lên mỏm đá kia, rồi để nàng tự trèo ra ngoài. Thế nhưng hắn vẫn là không suy nghĩ cẩn thận, lấy chiều cao của Tiểu Phương, quả thật là không có khả năng tự thoát ra ngoài được. Vì vậy, Chu Bân liền ngây ngốc đi xuống bồi nàng. Về sau mọi người thường hay cười chế nhạo lớp trưởng của bọn họ, nói Chu Bân bị nước mắt của nữ hài tử tấn công một cái chỉ số thông minh liền giảm xuống thấp một cách trầm trọng.