Chương 30: Tiếp cận
Bên ngoài trời tuyết lại rơi, những bông tuyết bay bay giữa không trung làm cho vạn vật đều khoác lên một màu trắng xóa, vô cùng trong lành, thế giới này, thật sự có thể trong lành như vậy không?
Mùa đông ở thời đại này cũng thật là dài, tôi ngây người ngồi bên cửa sổ, nhìn những bông tuyết bay bên ngoài, nhớ đến Nam Cung Vân ở trong đại lao, đến lúc nào tôi mới có thể nhìn thấy anh, tôi phải làm thế nào để cứu được anh đây? Tôi đã đau khổ suy nghĩ mấy ngày nay nhưng không nghĩ ra được cách gì cả, trong lòng vô cùng sốt ruột nhưng lại không dám thể hiện ra bên ngoài.
Hôm nay là ngày thứ chín tôi bị nhốt, ban ngày luôn có người canh phòng cẩn thận, cả ngày tôi không bước ra khỏi phòng nửa bước, buổi tối tên điện hạ biến thái đó sẽ đến và đó là lúc tôi sẽ phản kháng, nhưng tôi nhận ra tôi càng phản kháng sẽ càng chọc giận anh ta, sau này tôi bắt đầu thuận theo, đột nhiên tôi trở nên thay đổi làm hắn không kịp thích ứng, hắn không biết nên đối xử với tôi thế nào, tuy rằng ngữ khí vẫn thể hiện sự căm hận nhưng ánh mắt lại mềm mại hơn, tôi đã biết hắn khó xử với tôi, hoặc nói là trong mắt hắn Trúc Thanh không mạnh mẽ như vậy. Đây có lẽ là nhược điểm của hắn sao? Có lẽ Mai Tốn Tuyết nói đúng, tình cảm của hắn đối với Trúc Thanh rất phức tạp, tuy tôi hận hắn đến xương tủy, nhưng có thể còn có một tia le lói, có lẽ tôi có thể lợi dụng nhược điểm này của hắn.
Tôi đưa tay vuốt nhẹ vào cây trâm cài tóc, hôm trước thị nữ có mang đồ trang sức đến để tôi tự do lựa chọn, tôi đã cố ý chọn ra vật này, tinh tế, sắc bén, không có chủy thủ trong tay nhưng vật này cũng có thể sử dụng được.
Tôi sẽ không đấu lại được tên Điện hạ biến thái kia, tôi nhận ra, ngoại trừ những lúc hắn bị tôi chọc giận đến cuồng loạn, còn lại hầu hết là hắn rất thông minh khôn khéo, ánh mắt sắc bén của hắn làm tôi sợ hãi, tôi không thể biểu hiện ra mặt về một chút gì liên quan đến Nam Cung Vân, nếu không sẽ mang đến cho Nam Cung Vân những tai họa ngập đầu.
Như vậy loại trừ hắn, tôi chỉ có thể thông qua Mai Tốn Tuyết vậy, mấy ngày nay Mai Tốn Tuyết không đến chỗ tôi, ban ngày hắn bận rộn hầu hạ phục vụ tên Điện hạ biến thái, trước đây bọn họ có quan hệ gì vậy? Chỉ đơn thuần là quan hệ thần tử thôi sao? Xem ra không giống lắm.
Tôi phân phó thị nữ bưng một chén trà nóng tới, khi cầm lấy chén trà nóng tôi cố ý làm tay mình run rẩy, nước trà sánh ra rơi trên tay nóng bỏng, tôi “Ối” lên một tiếng.
Thị nữ thấy tay tôi sưng đỏ, sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống kêu: “Nô tỳ có tội, nô tỳ có tội.”
“Là do tôi không cẩn thận, không thể trách cô được,” Tôi nhẹ nhàng nói, “Đi tìm Mai Tốn Tuyết đến đây, bảo anh ta mang ít thuốc đến thì càng tốt.”
Thị nữ vội vàng đứng dậy rồi chạy nhanh ra ngoài đi tìm Mai Tốn Tuyết, trong lòng tôi thầm cầu nguyện, hy vọng Mai Tốn Tuyết hiện giờ không phải đang ở bên cạnh tên Điện hạ biến thái kia.
Một lát sau, Mai Tốn Tuyết vội vã chạy đến, ngồi xổm trước mặt tôi lấy ra một lọ thuốc mỡ, bắt đầu nhẹ nhàng thoa cho tôi, tôi im lặng để yên cho Mai Tốn Tuyết thoa thuốc, rồi làm như vô tình hỏi: “Điện hạ đâu? Hôm nay sao không thấy hắn?”
Mai Tốn Tuyết nghe tôi hỏi về Điện hạ, ngẩn ra, sau đó nói khẽ: “Người đang ở kinh thành, Điện hạ đang cùng bọn họ bàn về chính sự, e rằng buổi tối muộn mới có thể đến đây được.”
Mắt tôi sáng lên, như vậy đúng là tạm thời hắn không có thời gian quản đến chuyện của tôi.
Tôi đẩy mạnh tay Mai Tốn Tuyết ra, lạnh lùng nói: “Đưa tôi đi gặp Nam Cung Vân, tôi biết anh có thể làm được.”
Mai Tốn Tuyết kinh ngạc nhìn tôi, sau đó kiên quyết lắc đầu, “Ta không thể đưa muội đi được.”
Không thể mang tôi đi? Hừ, tôi cười nhạt, đột nhiên xé vạt áo mình ra, sau đó dùng tay ôm cổ Mai Tốn Tuyết, nói: “Nếu điện hạ biết anh thừa dịp lúc hắn không có mặt ở đây có hành vi bất chính đối với tôi, để xem hắn sẽ xử lý anh như thế nào?”
Mai Tốn Tuyết bình thản nhìn tôi, không tỏ thái độ gì, thậm chí cũng không gỡ tay tôi ra, “Tĩnh Chi, không cần tốn công như vậy, điện hạ sẽ không tin tưởng muội đâu.”
“Không tin, thật không?” Tôi bật cười, buông tay ra, chậm rãi đứng lên, lấy chiếc trâm từ trên đầu xuống, đặt vào cổ họng mình, hơi dùng sức ấn đầu nhọn của kim trâm đâm vào cổ, “Như thế này này, nếu như tôi ch.ết trước mặt anh, Điện hạ sẽ tha thứ cho anh sao?”
Mai Tốn Tuyết ngây người muốn bước tới muốn đoạt chiếc trâm trên tay tôi, tôi lui về sau từng bước, vẫn ấn mạnh chiếc trâm vào cổ họng mình, “Đừng nghĩ sẽ đoạt được, chỉ cần anh bước gần hơn tôi sẽ đâm, không tin anh thử xem, dù sao tôi cũng không muốn sống nữa rồi.”
“Tĩnh Chi, muộn không cần làm chuyện điên rồ như vậy.”
“Tôi không làm chuyện điên rồi, tôi chỉ muốn xác định xem có đúng Nam Cung Vân còn sống hay không, anh chỉ cần dẫn tôi đi nhìn Nam Cung Vân một cái thôi.”
Mai Tốn Tuyết im lặng một lúc lâu, rồi cắn răng, “Ta đồng ý dẫn muội đi, nhưng muội không được làm tổn thương Điện hạ.”
Tôi gật đầu, nhưng cây trâm trên tay vẫn không rời cổ họng mình.