Chương 3
Trong mắt mọi người xung quanh, Cận Viêm là cái thằng giang hồ bất trị.
Chuyện này ít nhiều gì cũng có liên quan đến gia đình hắn, thêm vào đó hắn làm việc trong ngành giải trí, không khỏi tiếp xúc với mọi hạng người. Bọn họ trà trộn vào bạch đạo, còn hắc đạo thì đạp cho một cước, lễ tết năm nào cũng phải chi một khoản tiền cho họ, đồng thời cũng có một số người kính biếu hắn.
Mặc âu phục vào trông hắn cũng khá bảnh, không giống chó cho lắm, nhưng thực tế nội tâm hắn như thế nào, chỉ có lòng hắn rõ nhất.
Vậy nên lúc hắn nói: “Chuyện này không thể cứ để như thế được!” thì trong lòng hắn nhất định đã có chủ ý nham hiểm.
“Người đó là vợ anh, họ Tưởng, tên Khâm trong câu “Bố khâm đa niên lãnh tự thiết”[1]. Chiều cao 1m80, đeo mắt kính, lái một con Lexus bạc, làm nhân viên kế toán trong văn phòng.”
[1]“Bố khâm đa niên lãnh tự thiết”: Mền vải lâu năm lạnh tựa sắt. Trích trong bài thơ “Bài ca nhà tranh bị gió thu phá” của Đỗ Phủ, Khương Hữu Dụng dịch)
Cận Viêm gõ hai ngón tay lên tấm ảnh, tay nhẹ nhàng lướt qua hoa lê trên mặt bàn.
Côn Dương nheo mắt nhìn một lúc rồi hỏi: “Anh Cận, làm sao anh lại thích đàn ông, vừa nhìn đã biết người này là zai thẳng ưu việt mà.”
Hắn đổi giọng: “Gần đây anh nghi ngờ cậu ấy ngoại tình, hôm qua còn nói muốn ly hôn với anh. Anh muốn biết vì sao cậu ấy muốn ly hôn. Mày cho người theo dõi cậu ấy, thấy thằng nào dám động vào người của anh thì cứ đánh không cần nói nhiều, dù có là phụ nữ, nhưng khả năng này không cao lắm.”
Côn Dương ưng thuận: “Không thành vấn đề! Dám dụ dỗ vợ anh Cận em ngoại tình, đúng là không muốn sống nữa! Em mà bắt gặp được thì sẽ ném cả hai xuống lòng sông!”
Cận Viêm liền thay đổi sắc mặt: “Ném là ném thằng gian phu kia, ai kêu mày ném Tưởng Khâm hả?”
“…. Ơ?”
“Anh chỉ muốn nói với mày là, nâng cao đánh khẽ, đừng để vợ anh phát hiện, nếu không ông đây sẽ lột da mày!”
Công Dương nhất thời không biết nói làm sao, cả bọn đàn em dưới trướng đều hắc tuyến đầy đầu.
Giáp tiểu đệ tư duy logic mạnh, liền hỏi: “Chuyện này… Anh Cận, lỡ như họ chơi nhau trên giường, làm sao mà bắt được?”
“Mày ngu thế, không biết giả làm cảnh sát lên phòng kiểm tr.a sao? Nếu đúng là chơi nhau trên giường thì cũng đừng làm ầm lên, cứ trói thằng kia mang tới trước mặt anh, anh sẽ tự mình trị cả nhà nó. Còn cậu Côn, chuyện này mà làm tốt anh sẽ có thưởng, nhưng nếu làm không xong, coi chừng anh đến hủy biển vàng nhà mày, sau này đừng có mà lăn lộn giữa đường.”
Cận Viêm có một ưu điểm lớn nổi tiếng, đó là nói là làm. Bắt tay làm ăn với hắn phần lớn đều thua thiệt. Cho dù có lời thì cũng miễn cưỡng ấm thân mà thôi, chỉ có hắn vừa vẻ vang vừa được lợi.
Chính là vì hắn trọng lời hứa.
Ngày xưa khi mới bắt đầu làm ăn hắn rất dễ tin lời người khác, lấy danh nghĩa công ty đem tiền cho người bảo lãnh mượn sáu mươi vạn. Cuối cùng người đó bỏ chạy, cục nợ chạy tới cửa nhà rồi mà hắn vẫn cắn răng không chịu phá sản, còn suýt nữa phải bán nội tạng. Khi đó không giống như bây giờ, bán nội tạng tương đối có giá. Đang lúc hắn suy xét nên bán nội tạng nào thì Tưởng Khâm nghĩ ra cách tạo một khoản tiền, vội vàng giải thích khuẩn cấp cho hắn hiểu.
Cũng may trong công ty có cổ đông vì coi trọng hắn nên mới đầu tư tám mươi vạn vào, thấy hắn tuy rằng tuổi trẻ nhiệt huyết không làm được gì, nhưng là người có nguyên tắc, vợ cũng quy củ, gia đình hòa thuận đồng lòng, chung quy còn có ngày phát đạt.
Đúng là họ đã phát đạt, công ty giải trí Thời Tinh giờ đây là do người khác điều hành, họ đã có thể sai khiến kẻ khác.
Côn Dương không dám mảy may nghi ngờ, Cận Viêm mà nói muốn hủy biển vàng thì hắn có thể làm được.
Cận Viêm ra cửa hàng đồ cổ, ngồi trên xe hút thuốc khá lâu. Lúc này trời đen như mực, nhưng hắn không muốn về nhà, không biết vì sao trong lòng lại lười biếng không muốn làm việc gì, đến cử động cũng không.
Chiều hôm qua thấy bóng Tưởng Khâm đứng chiên trứng làm hắn kích thích như một con hổ động dục, nhưng bây giờ đã tan thành tro bụi, hoàn toàn nguội lạnh, mệt đến nỗi như vừa già thêm hai chục tuổi.
Thật ra với đàn ông thì việc này có nghĩa là, hắn rất có tư tưởng triết học.
Trước mặt bạn bè ra vẻ giàu có, ở công ty ra vẻ đại gia, trước giường vợ thì vĩnh viễn giả vờ là một cậu bé.
Tiền, quyền, sắc, thiếu cái nào cũng không được. Giống như ba đỉnh của hình tam giác, thiếu cái nào cũng không thể được, thiếu cái nào cũng sẽ đổ nát.
Thậm chí hắn cũng không muốn đến công ty, quan tâm thì sao thì sao chứ, ngày mai cho đóng cửa luôn, tất cả mọi người về ăn chính mình đi. Năm đó bần cùng muốn bán nội tạng hiện về, nếu không có cách khác thì bây giờ đi cũng không đi được đúng không?
Cận Viêm ấn mạnh đầu thuốc lá, đang định ngủ ở trong xe một đêm thì nghe tiếng gõ cửa xe.
“Anh Cận còn chưa đi à?” Côn Dương cùng với hai đệ tử đứng ở bên ngoài, cười xòa hỏi: “Tối nay không về trông tiểu thái tử ạ?”
“Tiểu thái tử với mẹ nó đồng lòng, còn không thèm mở to mắt nhìn bố nó.” Cận Viêm hỏi: “Tụi bay định đi đâu?”
“Em có thằng bạn mới mở quán bar, ngay tại lối rẽ trên đường, em dắt vài người qua đó ủng hộ cho nó. Anh Cận có muốn đi không? Nếu anh tới em sẽ bao cả quán, chúng ta cùng nhau vui vẻ.”
Vui cái rắm, vợ không cần ông đây nữa rồi.
Nghĩ vậy, trong lòng Cận Viêm bỗng nhiên sinh ra luồng khí uất ức, cho rằng Tưởng Khâm em có thể ra ngoài thông đồng với thằng mặt trắng thì dựa vào cái gì mà ông đây phải một mình ngơ ngác buồn bã trốn tránh như cái tên Dương Quá ngốc nghếch chứ?
Ông đây phải gọi bạn gọi bè tụm năm tụm bảy lại đi tìm thú vui, gọi điện thoại cho mấy em ca sĩ thay phiên ăn chơi đàng ***! Ông cũng không phải là Lâm Đại Ngọc, trốn ở đây khóc cái rắm á, khóc ra thành bã vợ cũng không thấy mà hồi tâm chuyển ý!
“Đi!” Cận Viêm cam chịu nói: “Hôm nay anh cho bọn bay đi nhờ xe, lên đi!”
Côn Dương không giống với Cận Viêm ——- Cận Viêm chủ yếu vẫn là người ở bạch đạo, một chân bị đen cũng là vì có chút liên quan đến gia đình, huống chi trong giới giải trí không tránh khỏi các mối quan hệ phức tạp. Nhưng Côn Dương chính là tên cầm đầu thứ thiệt, mở tiệm đồ cổ chỉ để cho vui, thuộc hạ đi theo cả bầy, mấy năm đầu còn ra ngoài dùng mã tấu thu phí bảo kê địa bàn.
Vậy nên bạn bè của Côn Dương cũng đều như thế, vừa khai trương quán bar đã đưa một tốp nam nữ vào để PR, trước khi khai trương ba ngày đã có những vị khách lớn đặt chỗ.
Cận Viêm vừa vào quán bar, chủ quán đã cười ha hả hoan nghênh: “Hây, anh Cận! Hôm nay quán ít khách, chúng ta phải uống với nhau no say mới được! ——- Mau bật nhạc lên rồi gọi mấy em gái ăn mặc đàng hoàng ra đây, ai có thể ngồi được vào lòng quý nhân như anh Cận thì ngày mai anh sẽ thưởng cho một hồng bao thật dày!”
Cận Viêm một mặt được mấy em nóng bỏng dẫn vào ghế ngồi, một mặt thì cười nói: “Dạo này tiết trời không tốt, làm ăn sao rồi?”
“Haizzz… lỗ nặng lắm anh ạ. Chỉ có bạn bè đến đây động viên em thôi, mà làm sao em lấy tiền chúng nó được. Còn anh Cận thì sao?”
Cận Viêm xua tay không trả lời.
“Anh Cận, hình như khiêm tốn quá không giống với anh thì phải. Ai ai cũng đều biết anh đầu tư vào điện ảnh thì phim liền chiếu, mấy hôm trước em còn nghe nói trước cửa rạp chiếu phim dán tấm áp phích to lắm, Đoạn Hàn Chi nổi tiếng tự mình đạo diễn! Đội ngũ diễn viên đều là ngôi sao nổi tiếng! Mà em nói này, mấy em gái này chờ anh đã muốn điên lên rồi, anh xem xem ai vừa ý anh thì cho em biết, cả đời em cũng không quên đại ân đại đức của anh!”
Mọi người xung quanh cười rộ lên, mấy cô em gái ăn mặc túm thiếu cũng cười đến run rẩy cả người.
Cận Viêm hỏi cho có lệ: “Phải vậy không?” với cái mặt tỏ rõ sự cự tuyệt.
Ở thời điểm những năm trước khi hắn còn trẻ trung ngạo mạn, được nghe ai nói như vậy đều không tránh khỏi tự đắc, thế nhưng so với một người đàn ông đã qua ba mươi tuổi thì tâm trạng không còn giống nhau nữa, bây giờ hắn chỉ thấy hư không lãnh đạm.
Quán bar này đúng là không hổ danh là nơi tập trung của mọi tầng lớp xã hội. Yên vị trên ghế chưa được bao lâu đã có mười mấy cô gái núi đồi phì nhiêu bước vào, có cô thanh khiết hoàn mỹ như hoa sen trắng, có cô nóng bỏng như hoa hồng đen, tất cả đều có tố chất nghề nghiệp ngang nhau, song họ không dán sát mình vào thân thể người khác mà chỉ ngồi một bên cắt hoa quả niềm nở chào hỏi khách đến.
Thuộc hạ Cận Viêm nhìn những cô em gái này còn khiếp sợ hơn khi nhìn thấy quái vật, lúc các em bắt chuyện chỉ dám ngồi khép nép một bên. Chủ quán bar thăm dò ý xong, vỗ đùi nói: “Chắc anh Cận muốn xem những gì mới mẻ, đúng lúc chỗ bọn em vừa có mấy nhóc tuyệt vời lắm —– Đây, gọi lên cho anh đây!”
Nói xong đứng dậy đi ra ngoài, hút xong một điếu thuốc, quả nhiên mang đến ba bốn cậu nhóc hơn mười tuổi xinh đẹp trắng trẻo.
Côn Dương vừa thấy đã vui vẻ: “Ôi trời, mày đúng là cái gì cũng có! Lại đây cho anh xem khuôn mặt nhỏ nhắn này nào… Ôi… Này… Mày tìm đâu ra loại hàng ngon thế này hả?”
Chủ quán cười ha hả, đẩy mấy cậu nhóc lên: “Ra đó đi, châm thuốc cho anh Cận đi!”
Cận Viêm chỉ cười mà không nói.
Mấy cậu nhóc này quả thật xinh xắn, bước từng bước đi trung tính, nhìn sơ qua thật chẳng khác mấy cô gái kiều diễm là bao. Đặc biệt là có hai khuôn mặt đẹp cực kỳ, còn hơn cả Tưởng Khâm.
Nhưng mà Cận Viêm lại không thể có hứng thú với mấy cậu nhóc không kém con mình bao nhiêu tuổi này được., trong lòng có chút gượng gạo.
Chủ quán thấy hắn vẫn không xiêu lòng nên có vẻ nôn nóng, nháy mắt gọi một cậu nhóc xinh xắn nhất lên chủ động châm thuốc cho hắn. Cậu nhóc kia cũng sẵn lòng, lấy tay rút ra điếu Đại Trung Hoa rồi đặt lên miệng mình châm thuốc, thẹn thùng hỏi: “Anh Cận hút một điếu không ạ?”
Cận Viêm vẫn mặc kệ cậu nhóc, trong lúc vô tình quét mắt nhìn qua thì bỗng nhiên sững sờ.
Cậu nhóc kia không biết vì sao, hỏi: “Anh Cận?”
Cận Viêm hơi hốt hoảng, trong đầu không biết đang nghĩ gì, vừa có bi thương, mà trong bi thương lại có chút nực cười chua xót.
———- Vẻ bên ngoài của cậu nhóc này giống Tưởng Khâm lúc trẻ đến mười phần!
“Anh Cận?” Cậu nhóc tiến lùi không xong, ngại nhùng hỏi: “Anh làm sao vậy, trên mặt em có gì à?”
“…… Cậu tên gì?”
“Em, em tên là Ôn Văn,” Cậu nhóc còn bổ sung thêm: “Anh có thể gọi em là Văn Văn.”
Cận Viêm lặng lẽ gật đầu, nhận lấy điếu thuốc hút một hơi, nói: “—- Cậu ở lại.”
Đuôi lông mày của Văn Văn khẽ động, nét mặt lộ ra vẻ vui mừng, hào hứng lấy ra một cây tăm châm vào miếng dưa hấu đưa đến miệng Cận Viêm.
Sự ân cần này của cậu nhóc lại hoàn toàn khác xa Tưởng Khâm. Tưởng Khâm làm cho người ta có cảm giác mọi chuyện đều thản nhiên, chuyện gì cũng biết nhưng chuyện gì cũng không nói, nếu bạn phạm sai lầm, Tưởng Khâm sẽ lặng lẽ thay đổi, không nói lời trách móc, cũng không bực dọc, không lạnh nhạt và không bao giờ nổi giận.
Cận Viêm ghét nhất Tưởng Khâm như vậy.
Lúc nhàn rỗi không phải làm gì hắn cũng đã nghĩ, nếu Tưởng Khâm cũng có thể chủ động, ân cần, dịu dàng như nước giống người khác thì sẽ như thế nào? Nhưng dù có nghĩ như thế nào, hắn cũng không thể tưởng tượng ra cảnh Tưởng Khâm cao cao tại thượng chịu cúi mình xuống thế nào.
Có đôi khi hắn điên lên, nghĩ phải bạo lực với Tưởng Khâm đôi chút, nhưng có lúc lại cảm thấy Tưởng Khâm như thế tốt hơn, nếu không sẽ không phải là Tưởng Khâm trong lòng hắn mười mấy năm trời.
Cận Viêm nhìn những người ngồi trên ghế qua làn khói trắng, bỗng thấy thật rầu.
“Anh Cận có tâm sự sao?” Văn Văn hỏi cẩn thận: “Nếu anh không cảm thấy phiền, em mời anh uống hai chén nhé?”
Cậu nhóc này biết cách trông mặt đoán ý, nhưng lại không nói ra. Cận Viêm thấy buồn cười, hỏi lại ngay: “Cậu thấy tôi buồn phiền gì sao?”
Văn Văn ngượng ngùng nói: “Tâm tư của khách quý như anh em sao có thể đoán được, chắc là chuyện làm ăn lớn?”
“À, không phải.”
“Vậy… Là chuyện bạn bè? Em thấy có mấy ông chủ quan hệ rộng rãi đi ra đi vào nơi này rất nhiều, hôm nay đi với người này, ngày mai lại đi với kẻ khác, so với bàn tính còn thay đổi nhanh hơn, em chắc chắn anh không gặp được bạn.”
“Cũng không đúng.”
Văn Văn thản nhiên nói: “Vậy em không biết. Anh Cận đừng trách cứ, em ít hiểu biết, ông chủ cũng hay nói em như vậy.”
Cận Viêm cười, thở dài nói: “———-Hiểu biết ít mới là tốt ấy!”
Câu nói không đầu không đuôi này Văn Văn không thể nói tiếp được, đành ngồi cười bên cạnh, đột nhiên nghe hắn hỏi: “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
“Dạ, tết này em vừa tròn mười bảy tuổi, chẳng qua nhìn mặt non tí thôi. Ông chủ nói nếu khách có hỏi thì nói mười sáu, nhưng anh là bạn với ông chủ nên em nói thật.”
“Sao lại không đi học?”
Văn Văn nói một cách quen thuộc: “Gia đình bần cùng, có lúc em phải đi làm công. Anh Cận nếu muốn em được sống tốt thì cho em nhiều tiền boa vào, lần sau anh đến em sẽ đón tiếp đầu tiên.”
Cậu nhóc đùa làm Cận Viêm bật cười, nhưng nụ cười ấy không được mấy giây.
Văn Văn hàn huyên cùng hắn mấy câu xong không câu nệ nữa, lớn mật hỏi: “Vừa nãy khi thấy em anh có sững sờ một lúc, có phải mặt em làm sao không?”
Cận Viêm quay đầu lại nhìn cậu bé, thản nhiên nói: “Trông cậu rất được.”
“Vâng——— Em còn nghĩ là anh quen nhìn minh tinh rồi, tiêu chuẩn đặc biệt cao, hơn hẳn em là cái chắc. Anh dọa em sợ quá!”
Vẻ mặt Cận Viêm phức tạp, một lúc sau mới nói: “Nói ra thì ngũ quan cậu cũng không tệ, nhiều diễn viên còn chưa bằng cậu.”
Văn văn nghe thế càng thêm vui vẻ, nhích gần đến Cận Viêm thêm một chút, dường như dán mình lên cánh tay Cận Viêm hỏi: “Vậy anh Cận thích em ư?”
Câu này không hỏi thì không sao, hỏi rồi làm nét mặt Cận Viêm liền thay đổi.
Cả đời này hắn chỉ thích có một người, người đó chính là Tưởng Khâm.
Năm đó Tưởng Khâm mười sáu tuổi, được gia đình dạy dỗ tử tế, cha mẹ đều là thành phần trí thức, bản thân còn là học sinh ưu tú, có khen ngợi đến trăm triệu lời cũng không quá. Đừng thấy Lê Mông bây giờ một sung sướng hai phong cách đòi Cận Viêm lấy xe đẹp chở đi học đã là sướng, vẫn còn kém xa Tưởng Khâm được nuông chiều năm đó nhiều lắm.
Khi đó cuộc sống của Tưởng Khâm như ở trên đỉnh, còn Cận Viêm thì thảm hại dưới đáy vực.
Nếu năm đó Tưởng Khâm không đi theo Cận Viêm đang trong tình trạng tồi tệ nhất thì một người thông minh có thể đọc làu làu một dãy số Pi cùng với gia đình dòng dõi nức tiếng của mình bây giờ chắc chắn sẽ không trở thành nhân viên kế toán bình thường.
Văn Văn thấy sắc mặt người đàn ông này lạnh dần, định bụng nói một vài câu, nhưng chưa kịp nói thì Cận Viêm đã đứng dậy, thản nhiên nói: “Tôi đi vệ sinh một lúc, cậu làm gì thì làm đi!”
“Anh Cận…”
Cận Viêm bước ra khỏi ghế, lúc ra cửa còn tiện tay ném điếu thuốc lên sàn dẫm mạnh vài phát, động tác hung hãn làm Văn Văn đuổi theo ở phía sau ngơ ngác.
Đúng lúc này, phòng đối diện mở cửa ra, Tưởng Khâm cùng mấy đồng nghiệp mặc tây trang bước ra, nháy mắt hai người đã mặt đối mặt.
Cận Viêm dừng bước lại: “Tưởng…”
Tưởng Khâm hơi nhíu mày, ánh mắt chuyển lên người Văn Văn ở phía sau. Anh cứ ngây người như thế mấy giây, sau đó xoay người không nói không rằng, bỏ đi.
Cận Viêm đứng lại sững sờ.
“Tưởng Khâm, anh quen người đó à?” Một cô gái xinh đẹp mặc bộ váy công sở đuổi theo phía sau, vừa cười vừa hỏi: “Không biết sao em thấy người đó rất quen, người đó vẫn còn đang nhìn anh đấy.”
“Cô nhìn nhầm rồi.”
Tưởng Khâm theo thói quen muốn đưa tay lên đỡ kính, đưa tay được một nửa mới nhớ ra cặp kính đã hỏng, bị ném vào thùng rác rồi. Thế nhưng anh vẫn không hạ tay xuống, tiện thể bóp bóp ấn đường[2], trong nháy mắt móng tay đâm sâu xuống da, đau đến nỗi làm anh giật mình.
[2] Ấn đường: đường giữa cặp lông mày.)
Người đẹp quan tâm hỏi han: “Nếu không thì làm cái khác đi, em có người bạn là chuyên gia về mắt, giới thiệu cho anh được không?”
Tưởng Khâm lắc đầu lại bóp bóp ấn đường.
“Không được,” Anh nói, “Kính đó tôi đã đeo mấy năm, quen rồi.”