Chương 5
Bạn nhỏ Lê Tiểu Mông trốn nhà ra đi thật ra là có ý đồ, bé để lại một phong thư trên đầu giường Tưởng Khâm:
“Ba, mẹ, con đã quyết định bỏ nhà ra đi, gia đình này đã không còn ấm áp cũng không có tình yêu! Con sẽ không đi học, không đến câu lạc bộ cờ vây, không đến hội tennis, không đến tiệm bánh ngọt, không đi ăn kem ly, không xuống công viên dưới nhà, không đến quán cà phê gần trường, không đến nhà hôm nọ chơi nữa…. Ba mẹ đừng đi tìm con, cứ để con tự sinh tự diệt đi! Con trai Lê Mông hai người thương yêu thắm thiết để lại.”
Cận Viêm phát biểu đánh giá con trai mình: “———- Thằng nhóc này thiếu đánh!”
Tối hôm qua Tưởng Khâm ở trong quán bar thấy Cận Viêm thì biết ngay hắn sẽ không về nhà. Lê Mông còn nhỏ dại, lại hay gây chuyện, thế nên Tưởng Khâm mới lo lắng bé ở nhà một mình, vội lái xe về ngủ một đêm.
Nào ai biết Lê Mông được nước lấn tới: tuy ba không cần nhưng mẹ cần ta, dù sao cũng luôn có người cần ta, ta đây gây áp lực một chút vậy.
Bây giờ nghĩ lại, Tưởng Khâm thấy đêm qua không về thì tốt hơn. Tính tình của Lê Mông rất giống Cận Viêm, được người khác chú ý sẽ huênh hoang, mà bị thờ ơ sẽ trở nên khó chịu. Nếu để bé ở nhà một mình cả đêm, đảm bảo bé sẽ không bao giờ ngoan ngoãn tắm rửa rồi đi ngủ.
Trong xe im lặng, Cận Viêm đầu đau như búa bổ lái xe, Tưởng Khâm không ngừng gọi điện thoại đến nhà bạn bè hỏi thăm. Vệ Hồng đóng phim suốt đêm không về, Đoạn Hàn Chi thì mang chó đến thú y khám, những bạn bè khác thì bận rộn, còn có một diễn viên mơ mơ màng màng nghe điện thoại: “Không biết anh Tưởng ạ, tối hôm qua em đi với bạn, trễ quá nên ngủ ở… Ngủ ở… Đây là đâu? Cô ai ai hả?”
Tưởng Khâm lặng lẽ cúp máy.
Cận Viêm dừng xe bên vệ đường: “Báo cảnh sát đi.”
Ngón tay tưởng Khâm đè lên bàn phím, nhấn 110. Đột nhiên Cận Viêm chạm vào tay anh, không đầu không đuôi nói: “Tối qua anh hơi quá chén, xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy.”
Tưởng Khâm không nói gì nhìn chằm chằm vào hắn.
Họ đã chung chăn chung gối bao năm rồi? Nếu câu này nghe còn không hiểu, quả thực uổng phí IQ 160 của Tưởng Khâm.
Cận Viêm là như vậy, nếu trong lòng hắn áy náy muốn làm rõ chuyện gì thì hắn tuyệt đối sẽ không nói từng từ từng chữ mà sẽ tóm gọn lại. Ví dụ như hắn nói hắn quá chén, có nghĩa là hắn ngủ say như ch.ết không thể đụng chạm với cậu nhóc kia, cũng có thể là hắn bị bạn bè lôi kéo không thể về trông con được, hoặc là hắn đang tự trách vì con bỏ nhà ra đi….
“Liên quan gì đến tôi,” Tưởng Khâm cúi đầu nói: “Thân thể anh cũng không phải của tôi.”
Anh giãy tay Cận Viêm ra, đã ấn 110 nhưng không ai bắt máy, chợt Cận Viêm giật lấy điện thoại.
“Anh…”
“Tưởng Khâm,” Cận Viêm hỏi, “Em nói thật với anh, có phải đã có người khác không?”
Tưởng Khâm sững sờ, không nói một câu liền tát hắn một cái.
Cái tát này vừa nhanh lại vừa đau, nếu là bình thường thì Cận Viêm có thể tránh được. Nhưng lúc này còn chưa chuẩn bị tâm lý đã bị ăn tát, Cận Viêm thuận tay kéo lấy tay tưởng Khâm, nháy mắt đã kéo Tưởng Khâm từ ghế phụ lái sang bên này!
Từ nhỏ Cận Viêm đã kéo bè kéo lũ đi bắt nạt người khác, Tưởng Khâm là cậu ấm trong một gia đình khá giả làm sao có thể so sánh với hắn được? Tưởng Khâm dùng sức kéo tay trở về, nhưng Cận Viêm giữ lại càng mạnh hơn, Cận Viêm ở vị trí bên trên nhìn anh nói: “Em nói thật với anh đi, cho dù có cũng không sao cả, chúng ta có thể làm lại từ đầu….”
Sắc mặt Tưởng Khâm thay đổi, giận dữ nói: “Buông tay!”
Cận Viêm lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt thâm trầm nội liễm, hai bên gò má cũng căng ra.
Kỳ thật hắn như vậy rất đáng sợ, giống như một con dã thú không thể khống chế bản thân trước mặt con mồi.
Tưởng Khâm mở miệng, lúc nói chuyện mới phát hiện ra thanh âm khàn khàn của mình: “Cận Viêm, anh buông ra… Con còn chưa tìm được, anh muốn ở trong xe đánh nhau hả?”
“Mỗi lần chúng ta ồn ào lại bắt đầu đánh nhau, em ra tay cũng không nhẹ, vậy mà bọn họ đều nói anh bạo hành em ——- Tưởng Khâm, em đúng là hay thật, làm cho ai nấy đều cho rằng em ôn hòa vô hại nhẫn nhục, thật ra có ai biết được em tr.a tấn anh suốt chín tháng, tr.a tấn đến nỗi sống không bằng ch.ết!”
Cận Viêm ngưng lại một chút, sâu trong ánh mắt lóe lên một tia sáng khiến kẻ khác không rét mà run.
“Con người anh có nhiều tật xấu, nhưng đều là do em nuông chiều mà ra. Em không thể biến anh thành ra như vậy sau mười mấy năm trời rồi phút cuối đột nhiên nói em ghét anh, không cần anh, quay đầu đi tìm người khác được.”
“Anh đừng làm tôi bực mình, cẩn thận tôi sẽ xuống tay với anh thật đấy!”
Cận Viêm nheo mắt lại, hơi cúi đầu, khi nói chuyện môi như chạm vào trán Tưởng Khâm: “Vợ, anh thật lòng muốn cùng em chung sống hạnh phúc, không muốn đến phút cuối chỉ có một mình anh vui vẻ, còn em thì hận anh cả đời.”
——
Bạn nhỏ Lê Mông nói: “Ngay cả ông trời cũng ghét mình———-!”
Buổi sáng ra khỏi nhà trời vẫn còn lạnh, vậy mà đến chiều đã nóng bức rồi. Bạn nhỏ cởi áo khoác ra ném thẳng lên cái ghế trong công viên, vô tình làm mất áo.
Lê Mông đấm lên nền đất khóc lớn: “Túi tiền vẫn còn bên trong mà a a a —–!”
Có câu “rồng gặp nước nông tôm bỡn cợt, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, phượng hoàng mất lông không bằng gà”… Cậu ấm không có túi tiền trong tay lập tức đau khổ, đứng trong công viên xa lạ không biết đi hướng nào. Không lẽ phải kiếm một cái chén bể ngồi bên vệ đường, vươn cái đuôi ra vẫy vẫy, xin tiền về nhà sao?
Bạn nhỏ Lê Tiểu Mông khóc đến nghẹn, cảm thấy cái đuôi vẫn rất quý báu, ngoài Tưởng Khâm ra dù có là Cận Viêm cũng chưa từng được sờ, nói gì đến chuyện phải triển lãm cho người lạ xem ——– thật tổn hại đến tôn nghiêm cậu ấm này!
Sau một lúc lâu đi dọc bên đường, bầu trời dần dần tối đen, những ông lão ôm mèo dẫn chó đều đã đi cả, bên trong cửa hàng tỏa ra mùi thơm tôm hùm nướng cay phưng phức. Bạn nhỏ vừa mệt vừa đói, đành chống cằm ngồi bên vệ đường, bỗng nhiên thấy ở ngã tư đối diện có câu lạc bộ cờ vây, vài người mang theo hộp cờ đi vào bên trong.
Khi Lê Mông còn nhỏ là lúc công ty giải trí đang trên đà phát triển, Cận Viêm bận rộn lo làm ăn, chỉ có Tưởng Khâm là dạy bé vỡ lòng. Vì thế Tưởng Khâm từ chức ở nhà, không có thú vui khác, chỉ mụ mị chơi cờ. Tiếc rằng trong nhà chỉ có đứa con đang bú, không thể ra ngoài tìm bạn cờ, thế nên tận dụng luôn những người trong nhà chơi cờ với mình.
Thật ra Cận Viêm cũng cố gắng học, nhưng học bảy phần thì chỉ thông sáu phần ——còn lại dốt đặc cánh mai, Tưởng Khâm thấy gỗ mục không thể khắc được, chuyển mục tiêu sang bé con đang bập bẹ học nói – Lê Tiểu Mông ngây thơ vô tội. Kết quả phát hiện ra Lê Tiểu Mông còn xuất sắc hơn.
Chuyện này thật điên rồ, nên nhớ Tiểu Mông khi đó mới hai tuổi rưỡi, đang học đếm từ một đến chín mươi chín. Thế là tiểu thái tử đáng thương của chúng ta từ đó đều ở bên bàn cờ học ăn học uống đến nỗi vấy ra cả bàn cờ, sơ sẩy một tí liền bị Tưởng Khâm dùng tờ báo đánh nhẹ vào lòng bàn tay.
Cứ như vậy từ hai tuổi đến sáu tuổi, Lê Mông phải đi học, Tưởng Khâm cuối cùng cũng được giải thoát. Anh vui vẻ cầm theo máy tính ra ngoài đi làm, về nhà đã thấy Lê Tiểu Mông bày quân cờ ra, mặc áo khoác nhỏ, thẳng người ngồi trước bàn cờ nói: “Mẹ, đến đây chơi cờ.”
Tưởng Khâm: “………”
Vì thế Tưởng Khâm đau đớn hạ thủ khiến cho Lê Tiểu Mông sáu tuổi đại bại đến nỗi gào khóc thảm thiết.
Đó là khoảng thời gian hoàng kim trong sự nghiệp của một người đàn ông, cha mẹ đều bận rộn không có ai ở bên cạnh, Lê Tiểu Mông vừa cảm thấy hiu quạnh vừa cảm thấy cô đơn, mỗi khi tan học về đều đến câu lạc bộ cờ vây nhạt nhẽo. Kết quả ngoài mong đợi, năm tốt nghiệp tiểu học, Lê Tiểu Mông giành giải vô địch của câu lạc bộ, trở thành thần đồng nhỏ tuổi nổi tiếng. Ngày nọ khi Cận Viêm đến đón con tan học, đi ngang qua câu lạc bộ lại thấy bé đưa bàn tay béo ụ ra chỉ vào cửa câu lạc bộ nói: “Ba, nơi này là của con!”
Cận Viêm trăm triệu lần cũng không ngờ năm đó con mình học gì không học mà lại học mình độc chiếm địa bàn, trong lòng vừa chua xót lại vừa sung sướng, cảm thấy giang sơn muôn đời đã có người kế thừa.
Tiểu học Lê Mông nhảy hai lớp, lên sơ trung nhảy một lớp, Cận Viêm nhét ít tiền cho con mình mới mười hai tuổi đã lên được trung học. Đại khái do tuổi còn quá nhỏ, nền móng không vững vàng nên thành tích Lê Mông ở trung học cũng bình thường, chỉ có cờ vây là xuất sắc.
Năm bé mười lăm tuổi đánh thắng Tưởng Khâm, giành được quyền “chưa thành niên nên không phải làm việc nhà cũng như đổ rác”. Về sau chơi cờ với Tưởng Khâm bé đều thắng trên 80%, cuối cùng bé chấp luôn Tưởng Khâm quân đen 8,5 mục.
Kỳ thật Tưởng Khâm có chút uất ức, vì anh đã không chơi cờ nữa, bây giờ anh đang mê mẩn tiểu thuyết trinh thám.
Cận Viêm thì lại cảm thấy áp lực đang lớn dần, có một người vợ chỉ số thông minh cao đã mệt rồi, vậy mà còn đột biến gien sinh ra thằng con thần đồng! Trong nhà quả thật không có địa vị!
Vì thế Lê Tiểu Mông bị đàn áp nghiêm khắc, ở nhà chỉ bắt học, không cho chơi cờ vây. Đó cũng là tấm lòng cha mẹ của Cận Viêm, từ xưa đến nay chỉ nghe nói đi thi mới có thể vào cao đẳng đại học, chưa từng nghe nói chơi cờ cũng có thể, không chăm chỉ học hành làm sao đậu được? Tuy rằng trong nhà có tiền là có thể đút lót, nhưng muốn đậu trường hạng nhất thì phải tự đi thi!
Năm đó Cận Viêm nhờ Tưởng Khâm liều ch.ết ôm tập cho hắn mới đậu được đại học hạng ba, kết quả mới học được hai năm đã bỏ dở, thế nên Tưởng Khâm đã không tiếc lời xỉ vả hắn. Sự cằn nhằn của vợ đã khiến Cận Viêm ăn sâu một tư tưởng, đó là con trai mình phải thi đại học! Không thi tương lai không hơn vợ được! Không thi ông đây lấy thắt lưng đánh ch.ết!
Từ đó về sau Lê Tiểu Mông không còn cơ hội vui vẻ bên bàn cờ nữa.
Tựa như tiểu thuyết trinh thám là tình yêu của Tưởng Khâm, tình yêu của Lê Tiểu Mông đối với cờ vây cũng rất chân thành và nhiệt huyết. Lúc có Cận Viêm quản thì không được chơi, nhưng bỏ nhà ra ngoài thì có thể.
Hơn nữa Lê Tiểu Mông đi trên đường đã lâu, biết được vào câu lạc bộ cờ là có thể kiếm được vài đồng nên đánh cược một phen. Trong người bé giờ không có đồng nào, có tiền là có thể ăn tôm hùm, có tiền là có thể ăn kem, có tiền sẽ nhanh chóng về nhà vẫy đuôi với Tưởng Khâm.
Lê Tiểu Mông dứt khoát quyết định, trà trộn vào câu lạc bộ cờ vây vừa thấy ban nãy, quả nhiên bên trong đã có sẵn ba năm bàn cờ, ở giữa còn có màn hình quay lại mỗi ván cờ, có hai nhân viên công chức đang nhìn vào màn hình, trên tay cầm mấy cái đĩa nhỏ bằng tre được sơn màu đỏ, vàng, lam, lục, vân vân.
Bé nghênh ngang tiêu sái đi qua, đúng lúc có một người nhận thua đứng dậy, Lê Mông lập tức đặt mông xuống, mở miệng hỏi: “——-Cược nhiều hay ít?”
Mọi người xung quanh đều nhìn bé kinh ngạc.
Nhìn gì vậy, không thấy như vậy rất đẹp trai hay sao? Bạn nhỏ Lê Tiểu Mông lắc đầu tự kỷ, nói: “Chán các vị quá, muốn chạy thì chạy nhanh đi, người ta không có thời gian đâu.”
Ông chủ câu lạc bộ: “…………”
Mọi người xung quanh: “…………..”
Lúc này, cách cậu lạc bộ cờ năm trăm mét trên đường lớn, cuộc chiến ly hôn khiến đôi phu phu kia loạn hết cả lên.
Nếu bình thường đã đến mức này, chắc chắn người vợ sẽ bắt đầu khóc lóc, còn người chồng bắt đầu quát nạt, sau đó vợ chồng đại chiến, ở bên đường đấu võ.
Giờ phút này, Cận Viêm tình nguyện bị Tưởng Khâm đánh một cái.
Nhưng Tưởng Khâm không đánh hắn. Mặt Tưởng Khâm trắng bệch, môi vểnh lên, bàn tay run run lấy điếu thuốc.
Màn đêm dần buông xuống, anh đứng bên vệ đường, lưng dựa vào cửa xe, Cận Viêm biết đó là vì anh không thể đứng được nữa. Nếu nói Tưởng Khâm là cuộc sống của Cận Viêm, thì Lê Mông chính là tròng mắt của Tưởng Khâm. Đứa bé này từ nhỏ đã thể hiện sự thông minh hơn người, Tưởng Khâm đã nỗ lực dạy dỗ bé rất tâm huyết, không tiếc mình năm đó ở nhà chăm con. Sau này càng lớn Lê Mông càng giống Tưởng Khâm, khiến anh xem bé như bảo bối của riêng mình.
Cận Viêm cho rằng đây chính là duyên phận của họ.
Trước đây khi nhờ mang thai hộ, Tưởng Khâm luôn canh cánh trong lòng vì chuyện mình không thành công, thế nhưng lúc Lê Mông vừa mới chào đời, khuôn mặt phúng phính của bé lại khiến anh rất vui. Cuối cùng khi Lê Mông khoảng bảy tám tuổi, phu phu hai người nghi ngờ bệnh viện nhầm kết quả, rõ ràng Cận Viêm không thể sinh ra một đứa con thông minh như vậy được.
Sau đó đi bệnh viện kiểm tr.a lại DNA, Lê Mông và Cận Viêm là cha con đến 99,9%, lúc này Tưởng Khâm mới bỏ cuộc, cho rằng ông trời đền bù mình năm đó thụ tinh trong ống nghiệm không thành.
Anh đã bỏ mặc gia đình, bỏ mặc tương lai mà ở bên hắn, cùng hắn chịu nhiều đau khổ, thế mà đến từng tuổi này lại mất đi đứa con dạy dỗ tâm huyết của mình.
Cuộc sống của Tưởng Khâm là một canh bạc, anh đem tất cả của cải bản thân đặt hết lên hai bàn tay trắng của Cận Viêm lúc đó, nhưng Cận Viêm đã chứng minh anh hoàn toàn thất bại.
Thật độc ác, Cận Viêm nghĩ.
Ngay cả bản thân hắn cũng nghĩ như vậy.
“Về nhà xem thế nào,” Tưởng Khâm hút xong điếu thuốc vào lại xe ngồi, mệt mỏ nói: “Có lẽ nó đã về, nhưng không muốn nghe máy.”
Cận Viêm vỗ vỗ lưng anh, nói: “Sau này anh…”
Ngàn vạn lời nói dường như nghẹn lại trong họng, Tưởng Khâm nhắm mắt lại, rõ ràng không muốn nghe hắn nói thêm gì.