Chương 40
Anh Hai là người duy nhất có học trong nhà họ Cận.
Mà đã có học thì khác hẳn với các anh em khác trong nhà. Ví dụ khi có chuyện gì xảy ra, phản ứng đầu tiên của anh Cả là: “Lôi ra ngoài đánh ch.ết!”
Chị Tư thì ra lệnh: “Lôi ra ngoài đánh ch.ết!”
Cận Viêm sau bao năm được Tưởng Khâm khai sáng mới dùng được não, có thể nghe đối phương biện bạch một hai câu, sau đó cũng: “Lôi ra ngoài đánh ch.ết!”
Còn anh Ba là một tên nhát cáy, chỉ có người khác lôi lão ra ngoài đánh ch.ết mà thôi.
Nhiều khi đối diện với người trong nhà mình, anh Hai cảm thấy áp lực cực kỳ.
Anh Hai có khuôn mặt của người trí thức rõ ràng, nước da nhạt màu, đeo mắt kính, ánh mắt có thần. Hình thể vừa chuẩn, bận áo sơ mi đen quần tây đen đứng bên kia trông rất giống những người đi làm bình thường trong phim.
Nhìn từ vẻ bên ngoài, anh Hai chắc chắn là người tài. Nhìn từ địa vị và tính cách mà nói, xem như là chuẩn thuần 1. Trước đây mỗi lần đến Thời Tinh Giải Trí tìm Cận Viêm anh Hai đều câu mất một tiểu ca sĩ, còn vô số mĩ thiếu niên xếp hàng xung quanh khóc lóc muốn đi theo. Sau đó lại bao nuôi mấy em zai ở thành phố S, rảnh rỗi thì chạy đến nằm lên đùi người ta xem TV, nói nôm na là thả lỏng đầu óc.
Anh Hai họ Cận cũng có IQ đáng gờm, có thể tin cậy hơn so với anh Cả, cẩn thận hơn so với chị Tư, bình tĩnh hơn so với Cận Viêm. Đây là người duy nhất có thể tìm được đề tài chung để nói chuyện với Tưởng Khâm, trước kia hễ rảnh rỗi còn tìm nhau chơi đánh cờ, không so thắng bại.
Mấy hôm nay Tưởng Khâm gặp chuyện chẳng lành khiến Cận Viêm như phát điên lên, anh Hai là người đầu tiên phát hiện trong lòng Cận Viêm rối bời. Anh Hai nhanh chóng quyết định tiếp nhận toàn bộ những gì Cận Viêm phụ trách, bước đầu tiên chính là nối liên lạc với Quan Phong, sắp xếp mọi chuyện ở thành phố S êm thấm vô cùng, hơn nữa còn kiếm thêm được một vài mối quan hệ, tốt đẹp đến nỗi có thể xưng huynh gọi đệ. Bước thứ hai là hạ lệnh tiêu hủy toàn bộ số hàng phạm pháp, vô số đá ngọc có giá trị nói hủy liền hủy, còn tất cả súng đạn đều bị cho vào lò nấu chảy. Những công việc trên đều hoàn thành trong vòng bốn ngày, ngoài hành động quả quyết còn có ý thức chính trị nhạy bén là điều hiển nhiên.
Đến ngày thứ năm, Tưởng Khâm tỉnh lại.
Lúc tin này tới được Cận Viêm là hắn đang cùng anh Hai trao đổi công việc, vừa nghe xong bỗng như phát cuồng, nhảy dựng lên chạy ào ra ngoài. Anh Hai né không kịp, bị giẫm lên chân còn bị đẩy ngã ra không thương tiếc, suýt chút đã bị gãy xương sườn, đến khi có người đỡ dậy mới nổi giận lôi đình: “Mẹ mày chạy cái gì? Ai không biết còn cho rằng Tưởng Khâm mới đẻ đấy!”
Cả đường đi cận Viêm hối thúc lái xe điên cuồng, đến bệnh viện rồi mở cửa xe ra lại bị trật chân. Nhưng vì hắn mừng rỡ quá đỗi đến nỗi không có cảm giác đau chân, chạy thẳng một mạch đến phòng bệnh, trên đường đi ai nấy cũng ngoái lại nhìn hắn, đều tưởng hắn là bệnh nhân khoa tâm thần chạy loạn.
Cận Viêm thật vất vả mới đến được trước phòng bệnh, đẩy cửa ra hô: “Tưởng Khâm!”
Bà Tưởng đang bưng bát canh cho Tưởng Khâm ăn, nghe vậy lập tức nhăn mặt: “Cút ngay đi! Không phiền cậu đến thăm con tôi.”
Tưởng Khâm dựa người vào giường, sắc mặt tái nhợt, mỉm cười với Cận Viêm.
Cận Viêm mừng rỡ đến nỗi không còn quan tâm được đến điều gì, chủ động cầm lấy muỗng: “Ây da bác gái, bác nghỉ một chút đi, để con cho để con cho. Đây là canh cá lóc sao? Mùi thơm quá, thảo nào Tưởng Khâm cứ nhớ bác mãi. Bác đã ăn chưa? Nè người đâu mau mời bác gái xuống dưới hầu hạ!”
Bà Tưởng muốn tranh với Cận Viêm, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Cận Viêm gào rú cướp lời. Tưởng Khâm không có sức nói chuyện, nhưng trông ánh mắt như không muốn cản lại, Cận Viêm cẩn trọng đút cho anh một muỗng canh, anh cũng mở miệng ra hớp.
Bà Tưởng thấy đôi vợ chồng anh ơi em à lại phát cáu, lái xe vội vã đến đỡ bà: “Ơ kìa bác gái, bác kiềm chế một chút, cháu đưa bác tới quán Kim Bích kêu ra một bàn thức ăn ngon được không? Bác ở đây từ sáng rồi, phỏng chừng cũng đã mệt, gọi thêm mấy cô em mát xa cho bác nhé?”
“Tôi không đi! Tôi……”
“Những em gái này tuy hơi mạnh tay nhưng là số một đấy, đảm bảo bác sẽ thông thái sảng khoái, ngọc thể vạn an, thanh xuân vĩnh trú, long phụng trình tường…..[1] Nào nào nào bác gái, mát xa xong chúng ta lại về bệnh viện, Cận tổng cam đoan sẽ hầu hạ anh Tưởng thỏa đáng, bảo đi hướng đông tuyệt đối sẽ không đi hướng tây, kêu đánh chó tuyệt đối không mắng gà…..”
[1] Ngọc thể vạn an: Cơ thể luôn khỏe mạnh, an lành.’ Thanh xuân vĩnh trú: tuổi thanh xuân mãi mãi ở lại -> không già đi./ Long phượng trình tường: rồng và phượng đến báo điềm lành.)
Bà Tưởng giận dữ đã bị lái xe đưa ra ngoài.
Trưởng bối vừa đi Cận Viêm lập tức trở về vẻ mặt lưu manh, cúi xuống hớp một ngụm canh cá lóc, rồi miệng chạm miệng truyền cho Tưởng Khâm. Uống hết canh không còn lại gì, mới vui vẻ hài lòng hỏi: “Ai nói yêu anh cả đời? Hửm? Ai?”
Tưởng Khâm điềm tĩnh nói: “Em không nhớ.”
“Không thể nào, IQ cao đến 160 của em có thể lưu trữ toàn bộ ký ức mà…..”
“À đúng rồi, Từ Hiểu Tuyền.” Tưởng Khâm nghiêng đầu suy nghĩ, “Có thể còn có Trương Hiểu Tuyền, Vương Hiểu Tuyền gì gì nữa, em không nhớ lắm.”
Cận Viêm hôn mạnh anh một cái, nói: “Những người này anh không yêu, anh chỉ yêu Tưởng Khâm thôi.”
Sắc mặt Tưởng Khâm tái nhợt tiều tụy, thậm chí môi cũng thâm lại, nhưng ánh mắt lại dịu dàng rực rỡ. Ánh nắng chiếu vào sâu trong đồng tử của anh, dường như bao bọc lấy thân ảnh Cận Viêm trong màu hổ phách ấy.
Cho dù anh không nói thành lời thì Cận Viêm cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp.
Đó là tình yêu của Tưởng Khâm.
Sự thật chứng minh chỉ cần đã có một đứa con tồn tại, đôi vợ chồng đừng nghĩ đến việc có thể thắm thiết mặn nồng.
Lê Mông đang ở khách sạn gần bệnh viện, lúc Tưởng Khâm tỉnh lại nhóc còn đang ngủ, ngủ dậy mới hay tin, lúc này mới bắt đầu nhảy dựng lên chạy đến bệnh viện. Chạy được nửa đường sực nhớ ra quên mang theo cừu con, bèn gọi điện thoại cho người ta đưa tới.
Sau một hồi trì hoãn, đến nơi đẩy cửa vào thì vừa đúng lúc Cận Viêm cúi đầu xuống hôn Tưởng Khâm.
Lê Mông kinh ngạc 0.01 giây rồi phe phẩy cái đuôi qua lại: “Mẹ————!”
Cận Viêm nhảy dựng lên như bị điện giật, chỉ thấy trước mắt là một màn đen thăm thẳm, Lê Mông bám lên cổ Tưởng Khâm: “Mẹ——-! Mấy hôm nay con ngoan lắm! Con có một tin tốt muốn nói cho mẹ, chúng ta đã có thêm thành viên mới rồi!”
Tưởng Khâm mặt không đổi sắc, hỏi: “Ba con có người khác?”
Cận Viêm trào ra máu họng.
“A không phải, chưa từng có phụ nữ nào vào cửa hết, con đã khoét một cái lỗ sau nhà to lắm. Nhìn nè! Con nói thành viên mới là đây, về sau nó chính là con của con, là cháu của hai người đó!”
Lê Mông phấn khích xách giỏ tre lên, kéo tấm vải ra, một con cừu nhỏ vươn đầu ra kêu: “Mieeeee”
Cận Viêm: “………….”
Tưởng Khâm: “………….”
Tưởng Khâm ch.ết lặng nói: “Đã nói với anh bao lần rồi Cận Viêm, đừng có mua này nọ lung tung cho nó nữa. Con cái lớn như vậy rồi mà suốt ngày chơi cừu điện, người ngoài nhìn vào xấu hổ muốn ch.ết đi được.”
Lê Mông đi đến cạnh giường, ôm cừu con ngượng ngùng nói: “Con cảm thấy con cuối cùng cũng tìm được tình yêu thật sự! Tối qua con còn ôm nó ngủ nữa! Mấy hôm trước con đã cho nó tắm rồi, xem lông sạch bao nhiêu! Đôi mắt long lanh làm sao! Nào Tiểu Mị, cho Tưởng Khâm xem cái đuôi tiêu hồn của con đi!”
Cừu con ngoe ngẩy đuôi: “Mieeeeee”
“………..” Tưởng Khâm gật gật đầu: “Đã đạt đến đỉnh cao rồi, bây giờ đồ chơi chạy bằng điện càng ngày càng tinh xảo.”
Cận Viêm cũng đồng ý: “Ừ đúng thế, suýt chút nữa anh cũng tưởng là thật…. Lê Tiểu Mông ngoan, mang đồ chơi của con ra hành lang nạp điện đi.”
Một người một cừu bị nắm cổ ném ra khỏi phòng bệnh, đáp xuống hành lang, sau đó cửa “ầm” một tiếng đóng lại.
Rồi sau đó cửa lại mở ra, Cận Viêm lấy đâu ra vài xu tiền lẻ: “Cầm lấy, thưởng cho con đi mua pin.”
Lê Tiểu Mông liền xoay người nhào đầu về phía trước, kết quả đúng lúc cửa đã đóng lại! Tiểu thái tử kêu oai oái ôm mặt, máu mũi chảy dài, đau không nói nên lời.
Tưởng Khâm hồi phục rất nhanh, dùng rất nhiều loại thuốc tốt. Cận Viêm còn biếu tặng bà Tưởng một củ nhân sâm to như em bé, ban đầu bà Tưởng làm mặt lạnh không nhận, Cận Viêm không chịu nổi nữa mới bảo là vậy thì để cho Tưởng Khâm ăn, lúc ấy bà mới cắt nhỏ ra nấu canh mang tới cho Tưởng Khâm.
Ông Tưởng không đến, nhưng lần nào cũng nhờ bà Tưởng thăm hỏi ân cần. Cận Viêm chỉ biết cười nhạt đối với ông lão, nhưng Tưởng Khâm vẫn rất cảm động, anh không nghĩ cha mẹ lại có thể quan tâm đến mình như vậy. Có lần anh kìm lòng không được nói với bà Tưởng rằng không ngờ mình bị thương mới được ăn canh mẹ nấu, lần này bị thương thật đáng giá. Bà Tưởng nghe xong hai mắt đỏ hoe, suýt nữa thì rơi lệ.
Cận Viêm ngồi dưới chân tường nghe lỏm qua vách, nghiến răng nghiến lợi nghĩ em trúng vết thương này không phải vì anh hay sao! Người nói yêu anh chẳng lẽ không phải là em! Đàn ông thay lòng đổi dạ nhanh như chớp! Tôi đây tuyệt đối không tin vào tình yêu nữa!
Phương Nguyên cũng có đến một lần, nói là hết hạn nghỉ phép nên phải quay về thành phố H. Lúc đến cũng mang theo rất nhiều đồ, còn có một bó hoa bách hợp tươi tắn, mùi thơm tỏa ra cả căn phòng. Có lẽ vì nằm viện quá lâu nên Tưởng Khâm rất thích nhìn thứ gì đó tràn trề sức sống, liền bảo Cận Viêm đi tìm bình cắm hoa, để trên đầu giường.
Cận Viêm đành phải ra ngoài, nhưng quay đầu lại ghé tai vào tường.
Dù sao Phương Nguyên cũng có trực giác của cảnh sát, đã sớm đoán được có thể bị nghe lén nên không nói gì nhiều với Tưởng Khâm, chỉ hỏi han về sức khỏe rồi đứng dậy cáo từ.
Lúc này Cận Viêm mới giả vờ là mình vừa mới quay lại, muốn tiễn Phương Nguyên ra ngoài cổng. Nhìn cái lỗ mũi hướng lên trời của hắn trong tư thế chủ nhân, như thể đây là bệnh viện nhà hắn vậy.
Nói là làm, Phương Nguyên và Cận Viêm vừa đi ra, bà Tưởng liền mang cháo dinh dưỡng vào. Bà trông thấy một bó hoa lớn để trên đầu giường, tưởng là do Cận Viêm tặng, không thể không càm ràm vài câu: “Bọn bây không biết ngại gì cả, trong bệnh viện biết bao người tới lui, nhỡ may biết được thì chướng tai thế nào?”
“Mẹ không biết rồi, đây là do Phương Nguyên vừa đến tặng ạ.”
Bà Tưởng ngạc nhiên nói: “Phương Nguyên? Thôi bỏ qua đi….. À hôm qua mẹ có gặp dì con, dì có hỏi thăm sức khỏe con. Nghe nói bây giờ Phương Nguyên lên chức nhanh lắm, lần này đến thành phố H là có nhiệm vụ gì đó rất quan trọng, hỏi là gì thì cũng không nói, bí mật vô cùng. Con xem lúc nhỏ cái gì nó cũng không bằng con, mà bây giờ tuy lương bổng ít hơn con một chút, nhưng công việc vừa chính nghĩa, lại vừa ổn định nữa….”
Tất cả cha mẹ trong thiên hạ đều nói “Con nhà người ta” như thế này như thế nọ, bà Tưởng cũng không ngoại lệ.
Ban đầu Tưởng Khâm cũng ừ hử lắng nghe, sau đó cảm thấy có gì đó không ổn, đành ngắt lời: “Dì nói Phương Nguyên lên chức nhanh lắm ạ?”
“Đúng rồi, nhưng vậy cũng hợp lý mà. Dượng con trong ngành công an cả đời, chắc chắn muốn bồi dưỡng Phương Nguyên tiếp bước mình….”
“——- Anh ấy không phải chỉ là dân cảnh thôi ạ?”
Bà Tưởng trợn mắt nhìn con mình: “Làm sao thế được, Phương Nguyên chỉ bị thành phố S “điều đi tạm thời” thôi, quay về còn được lên chức nữa. Ban đầu dượng con không cho nói, dì con mới lén nói cho mẹ biết, có vẻ tự hào lắm….”
Đột nhiên Tưởng Khâm hiểu được điều gì, con ngươi bỗng co lại.
Ngành công an mà đã ra lệnh điều đi tạm thời, có thể có rất nhiều nguyên nhân, nhưng thường thường sẽ là phá án của tỉnh khác.
Không có cái sở cảnh sát nào cần mượn một dân cảnh bình thường, trừ phi là cục công an địa phương, bởi vì đặc thù công việc phá án là cần những cảnh sát cấp cao đến hỗ trợ điều tr.a —— mà nghe lời bà Tưởng nói, nhà họ Phương có mối liên kết sâu sắc với ngành công an, Phương Nguyên đã bị điều đến thành phố H tạm thời, chắc chắn phải có nguyên nhân quan trọng.
Bất chợt Tưởng Khâm nhớ ra bản thân mình rất nhiều lần tan sở đều vô tình gặp Phương Nguyên, cùng hắn và đồng nghiệp cũng là dân cảnh ra ngoài uống rượu, nghe bọn họ ném đá giấu tay nói về những tin đồn nhà họ Cận…. Xong lại nhớ về ngày họp thường niên của Thời Tinh Giải Trí, anh ở trong vườn hoa khách sạn, tình cờ gặp được Phương Nguyên và đồng nghiệp của mình.
Thì ra là tất cả có liên quan đến nhau, không phải là trùng hợp.
Bách hợp ở đầu giường tỏa ra mùi hương thơm ngát thấm vào ruột gan, bông hoa trắng noãn còn đọng hơi sương, trông thật tinh khiết mềm mại. Sắc mặt Tưởng Khâm lại biến đổi, giống như trông thấy thứ gì nguy hiểm, từ từ nheo mắt lại.