Chương 42
Sự kiện đấu súng ở thành phố S lần này quá lớn, là địa bàn của nhà họ Cận, các phương tiện truyền thông của thành phố H đều muốn nhà họ Cận bày tỏ thái độ và ý kiến. Vậy nên Cận Viêm trở về thành phố H là chuyện kinh thiên động địa, về nhà chỉ vừa tắm rửa, lại phải vội vàng đến công ty.
Lê Mông ôm cừu con đến công viên cho ăn cỏ, mấy tên tay chân lão luyện lập tức đi theo bảo vệ nhóc.
Tưởng Khâm một mình ở nhà, tìm thấy một cái xẻng ở trong nhà kho, đi lên sân thượng.
Sát mép lan can sân thượng có một cái rãnh rộng bằng bàn tay, trong rãnh có đất, vốn là để cho gia đình trồng hoa. Hoa trong nhà Tưởng Khâm đều trồng ở sân thượng, chỗ này vẫn bỏ trống, lâu quá nên có cỏ dại.
Anh tìm được vị trí đánh dấu trước kia, mới bắt tay vào dùng xẻng đào đất.
Tuy nhiên cái rãnh đó quá sâu, đất lại cứng, đào được nửa tiếng mới lộ ra một cái túi ni-lông ở trong. Tưởng Khâm lại ra sức đào thêm mấy lần nữa, rồi lấy cái túi ra khỏi mặt đất.
Anh mở túi ra, bên trong được gói tầng tầng lớp lớp, bao bọc cái chặn giấy bằng ngọc.
Tưởng Khâm không lấy tay chạm vào, mà chỉ lặng lẽ nhìn cái chặn giấy một lúc, sau đó gói lại, rồi cẩn thận lấp đất lại, cỏ dại vẫn ở trên, trông không khác gì trước đây là mấy.
Làm xong tất cả anh mới đem túi ni-lông và cái chặn giấy xuống để trong két sắt ở phòng ngủ.
Sang hôm sau, tất cả nhân viên của Thời Tinh Giải Trí đều không ngờ rằng, Tưởng Khâm đến công ty!
——–Trước đây Tưởng Khâm cũng có đến công ty, lần gần nhất là đến chất vấn Cận Viêm vì sao chuyện đi chơi công viên bị phơi bày, Cận Viêm sợ đến mức chạy ra ngoài trốn cả buổi lần trước đó là đi cùng Phương Nguyên đến tìm Cận Viêm tính sổ, cả công ty đều truyền tai nhau là bà chủ cùng nhân tình đến tìm ông chủ ly hôn, từ giám đốc các phòng ban cho đến nhân viên tiếp tân và bảo vệ đều sếp hàng xem mặt Phương Nguyên.
Vì thế lần này khi thấy anh xuất hiện, phản ứng đầu tiên của cô thư ký là: ch.ết cha! Phải chạy nhanh đi báo cho thư kí!
Nhưng Tưởng Khâm không cho cô ta cơ hội này.
Tưởng Khâm gõ nhẹ ngón tay xuống bàn, nói với cô: “Tôi tìm Cận tổng, gọi điện bảo hắn xuống.”
Tiếp tân vừa thấy ánh mắt anh, lập tức bị rung động.
Trang phục hôm nay của Tưởng Khâm rõ ràng trang trọng, âu phục màu đen vừa người, áo sơ mi trắng, cà vạt màu lam thêu hoa, đồng hồ đôi với Cận Viêm là hiệu Vacheron Constantin số lượng có hạn, ngón áp út ở tay trái đeo một chiếc nhẫn không rõ được làm bằng nguyên liệu gì gương mặt anh giống hệt những gương mặt siêu sao được chăm sóc cẩn thận, nhìn theo góc độ này, thật sự không thấy dù chỉ một khuyết điểm nhỏ, đường nét khuôn mặt thì như được tạc từ bạch ngọc ra vậy.
So với sự giản dị trước đây của anh, thì cứ như hai người khác nhau vậy.
Tiếp tân thấp thỏm lo sợ cầm lấy dãy số trong tay Tưởng Khâm lên, cuối cùng đành phải gọi trực tiếp vào di động Cận Viêm: “Vâng Cận tổng, ngài, ngài… chuyện là, Tưởng tiên sinh đến đây ạ.”
“Ai cho cô gọi trực tiếp vào di động tôi —— cái gì? Ai tới?”
“Tưởng tiên sinh tới ạ…..”
Điện thoại lập tức tắt đi, vài giây sau cửa thang máy chuyên dụng mở ra, Cận Viêm sải bước đi tới, theo sau là mấy vị trong hội đồng quản trị của công ty.
Chuyện này thật ra hội đồng quản trị không hề biết gì, vừa nãy vẫn còn đang ngồi họp. Mới nói được một nửa thì Cận tổng tiếp điện thoại, chỉ nghe hắn hỏi ai đến đây. Sau đó không nói năng gì, cuống quýt chạy xuống dưới. Các thành viên không hiểu có chuyện gì, cũng cuống quýt chạy xuống theo.
“Em bị thương còn chưa lành sao lại ra ngoài?” Cận Viêm kéo lấy Tưởng Khâm, “Không phải nói với em mọi chuyện đã có anh rồi sao?”
Tưởng Khâm mỉm cười: “Từng nghe anh nói em không quan tâm chuyện công ty, hôm nay em tới xem thế nào. Mấy vị này là ai, sao không giới thiệu đi?”
Cả hội đồng quản trị đều biết Tưởng Khâm đại thần thế nào, cho dù có người không biết, chỉ cần nghe ngữ điệu này cũng đoán được là ai —– có thể tồn tại trong giới giải trí mà không có EQ thì sớm muộn cũng bị đào thảo, nếu đã lên được cảnh giới cao nhất thì chỉ toàn yêu tinh. Tưởng Khâm bên này vừa mới dứt lời, mọi người bên kia đều gật đầu mỉm cười thân thiết, ánh mắt thân thiết kính cẩn như lò lửa vậy.
Cận Viêm giới thiệu qua loa xong, cầm lấy tay Tưởng Khâm vội vàng vào thang máy, nhỏ giọng hỏi: “Em không khỏe còn không ở nhà, đi đến đây làm gì? Chuyện ở Thời Tinh Giải Trí đều là nhỏ nhặt, sổ sách anh đã tiêu hủy rồi, mau thưởng cho anh một trăm hai mươi trái tim!”
Tưởng Khâm từ thấu kính nhìn sang hắn một cái, chỉ cười mà không nói gì.
Cận Viêm nhất thời cảm thấy bối rối, “Cười cái gì mà cười…. Đem đi ăn no rồi khiêng về nhà bây giờ!”
Cả đoàn người vào thang máy, Cận Viêm muốn nhấn lên tầng cao nhất, Tưởng Khâm đã chặn tay hắn lại: “Hiếm khi có dịp đến đây, anh đưa em đi tham quan đi.”
Cận Viêm không bằng lòng hỏi: “Tham quan chỗ nào?”
“Tầng một là gì thế?”
“Quảng cáo, tuyên truyền và marketing.”
“Vậy tới tầng một đi.”
Cận Viêm ra cửa không xem hoàng lịch, đúng là đi đêm có ngày gặp ma. Hai người chậm rãi đến bộ phận quảng cáo, còn chưa chuyển được mấy phòng, đã thấy người đại diện dẫn mấy cô người mẫu đi chụp ảnh quảng cáo, trong số đó rõ ràng có Từ Hiểu Tuyền.
Từ Hiểu Tuyền mang giày cao mười phân, nổi bật trong những nghệ sĩ trẻ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tưởng Khâm, vẻ mặt phấn khích vô cùng.
Cận Viêm cũng thay đổi sắc mặt, tự nói thầm rằng ông đây thật sự bị oan mà! Ông đây quên mất là đã ra lệnh tống ả đến xó nào rồi, ai lại thừa dịp ông không có mặt mà gọi ả về vậy?
Người đại diện hiếm khi thấy đại Boss ở tầng 1, đằng sau còn có cả hội đồng quản trị, lập tức ngây người ra, vài giây sau mới vội vã gật đầu nói: “Cận tổng! Anh xuống thị sát ạ?”
Tưởng Khâm thản nhiên hỏi: “Cô ta sao còn ở đây?”
Nháy mắt Cận Vêm đổ đầy mồ hôi lạnh, ngoài trời nóng như lửa đốt khiến người ta phát run lên.
Hội đồng quản trị mỗi người một vẻ mặt, nhưng đều thành tâm niệm Phật giúp Cận Viêm trong lòng. Chỉ có người đại diện trước kia không biết Tưởng Khâm, chưa hiểu hết về câu chuyện “Người đàn ông phía sau đại BOSS”, chỉ cảm thấy lạ là sao người này đi lại đi chung với hội đồng quản trị, lời nào nói ra cũng có sức mạnh, cũng khiến Cận tổng thay đổi sắc mặt.
Nhưng mà kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, người đại diện vẫn khôn khéo giải thích: “Hôm nay công ty quảng cáo tới bàn hợp đồng, tôi chỉ tạm thời tìm mấy người cho đủ quân số. Trùng hợp chỉ trùng hợp thôi, có gì không ổn ngài cứ nói.”
Tưởng Khâm không nói gì, hờ hững bước qua.
Cận Viêm chỉ kịp trừng mắt dữ tợn với người đại diện, rồi vội vàng chạy theo Tưởng Khâm.
Cái trừng mắt kia quả thật có sát khí bừng bừng, người đại diện đáng thương không hiểu mình đã làm sai điều gì, chỉ biết đứng một chỗ run rẩy. Mọi người trong hội đồng quản trị đều mang vẻ mặt thông cảm, thầm nghĩ rằng oh my god, may mà lúc ông chủ buồn phiền chuyện ly hôn mình không tặng cho ổng một người phụ nữ, nếu không hôm nay ch.ết chắc rồi.
Tin tức trong giới giải trí truyền đi rất nhanh, công ty giải trí lại là cái phong tiêu[1], tin nào tin nấy đều lan ra với vận tốc ánh sáng. Tưởng Khâm còn chưa đi hết một tầng, cả trên dưới Thời Tinh Giải Trí đều biết đại BOSS thật sự đã đến rồi, Cận tổng còn rụt rè sợ hãi tự mình đưa người ta đi thị sát nữa. Mấy cô gái mặc áo trễ ngực và mấy chàng trai cả ngày thơm phức nước hoa đều mau chóng vứt bỏ tâm tư đi nhé, không thấy Từ Hiểu Tuyền đã bị đóng gói với tốc độ ánh sáng cho vào tủ đá ướp lạnh một trăm năm rồi sao?
[1] Phong tiêu: chỉ hướng gió thổi tới. Định hướng đúng nhờ nhìn hoa gió luôn chỉ hướng bắc (N).)
Tuy trong lòng Cận Viêm biết rõ, điểm mấu chốt là bộ phận tài chính ở tầng thứ hai, nhưng mà thái độ Tưởng Khâm không vội không vàng, thậm chí anh còn đi xem studio chụp ảnh, nhìn thấy không ít người mẫu mặc bikini chụp ảnh nội y. Sau đó họ lên studio thu âm, có một vị đại oản[2]vừa thu xong một đoạn, đang ngồi trong phòng nghỉ, vừa thấy hai người lập tức tươi cười đứng dậy chào hỏi: “Cận tổng….”
[2] Đại oản: người vô cùng quyền lực và nổi tiếng, thường để chỉ trong giới giải trí.)
Cận tổng ngây người, đứng phía sau Tưởng Khâm.
Tưởng Khâm không có hứng thú với âm nhạc, chỉ xem vị đại oản này là người qua đường, đầu ngón tay chỉ hơi tiếp xúc đã buông ta, ngay cả cử chỉ khách khí cũng làm biếng.
Thái độ này thật làm cho người khác ngờ vực, cần phải biết trong giới giải trí không thiếu những người tự cao tự đại, nổi tiếng nhất chính là Đoàn Hàn Chi chuyên gia mắng chó mắng mèo mắng đến mười tám đời người ta nhưng đạo diễn nổi tiếng như vậy cũng chỉ có một, còn lại đa phần đều là ra vẻ.
Có những vị tai to mặt lớn trong hội đồng quản trị Thời Tinh Giải Trí đi cùng, bản thân lại cảm thấy mình không đến mức quan trọng đến nỗi những vị này phải đến thăm hỏi, vậy hiển nhiên người trước mắt không phải là ra vẻ, mà thật sự là quan lớn.
Đang lúc suy nghĩ xem vị này rốt cuộc là ai, giám đốc thu âm đã chen chân lên: “Ôi đây không phải anh Tưởng sao? Đã lâu không gặp anh, dạo này trông anh trẻ khỏe hẳn ra. Hôm nay có phải đến thăm Tiểu Mạnh của bọn em không? Ôi em vui đến nỗi không biết trời trăng gì rồi!”
Tưởng Khâm cười rộ lên, vỗ vai nói: “Tôi chỉ đi tham quan thôi, quấy rầy mọi người rồi. Trời đang nóng, đừng làm quá sức, gọi người mang nước đến đây đi.”
Giám đốc thu âm vừa thấy người đại diện đã choáng váng, chắc hẳn sẽ không ai dám giao vị trí nói vui điều tiết bầu không khí cho hắn ta, đành phải tự thân vận động, cười tươi như hoa: “Đi nào anh Tưởng, em đại diện họ cảm ơn anh! Anh có muốn ăn đồ ngọt không? Ở dưới có tiệm bánh ngọt làm bánh quế mật ong ngon lắm, có cần em gọi mang lên tầng cao nhất cho anh không?”
Tưởng Khâm cười, nói: “Đưa đến bộ phận tài chính đi, làm phiền.”
Lập tức trong đầu Cận Viêm đều là “ch.ết đến nơi rồi mà còn vui vẻ được!” Sau đó bắt đầu liều mạng nghĩ xem hôm đó ở tiệm trà có gì chưa nói với Tưởng Khâm không, nghĩ tới nghĩ lui nghĩ đến hoa cúc cũng thấy đau.
Tưởng đại BOSS và Cận tổng mặt mày xanh xao cùng đàn em ngoan ngoãn lên tầng trên, Mạnh đại oản rùng mình, hỏi giám đốc thu âm: “Anh Thái, người vừa rồi là ai thế?”
“Là đổng sự của công ty chúng ta, một trong những cổ đông lớn.” Anh Thái lau mồ hôi, nói: “Còn thân phận khác là người giám hộ hợp pháp của con trai Cận tổng…. trước đây không lâu đòi ly dị nhau, tin nội bộ là anh ta bỏ Cận tổng.”
“….. ch.ết rồi! Vậy hôm nay đến làm gì?”
“Tôi nào biết, chắc không phải tự nhiên muốn quản lý công ty đâu, không nghe nói vừa rồi đến bộ phận tài chính sao? Nếu như người này phát uy, Cận tổng sẽ lập tức đứng sang một bên, oh my god! Đây chính là tin tức cực lớn!”
Mạnh đại oản ngây dại vài giây, đột nhiên phản ứng lại: “Vậy còn chờ gì nữa, mau ra hẹn ăn cơm đi chứ. Anh Thái, chúng ta giao tình đã bao năm, anh không thể bỏ mặc em được, nhanh đi xây dựng quan hệ đi chứ!”
Tưởng Khâm đối với chuyện bản thân đã trở thành tâm bão hoàn toàn không có cảm giác —- hoặc là có nhưng cũng mặc kệ. Anh đang đắm chìm trong khoái cảm được hội đồng quản trị vây quanh, đi từ tầng một lên đến tầng cao nhất, phòng thư ký cũng không chừa, sau đó mới nhàn nhã đuổi hội đồng quản trị đi.
Bấy giờ chỉ còn lại hai người, Cận Viêm lập tức bạo phát: “Vết thương còn chưa lành, không biết ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, em nói xem em có ý gì…..”
Tưởng Khâm liếc một cái lạnh lùng về phía hắn.
Cận Viêm hạ giọng: “Người ta xảy ra chuyện gì cũng không tránh kịp, chỉ có em góp nhặt chuyện cũ, em nói xem em đang mưu tính gì….”
Tưởng Khâm hơi nheo mắt lại.
Lập tức âm cuối của Cận Viêm run lên, lui xuống nửa bước lại mạnh miệng: “Rõ ràng tự anh cũng có thể làm tốt được, nếu em có gì chỉ bảo thì nói với anh, không nên ra ngoài thu hút ánh nhìn….”
“Nói câu nữa đi.” Tưởng Khâm không nặng không nhẹ nói.
“….”
Cuối cùng Cận Viêm cũng nhũn ra, quỳ xuống ôm chặt đùi vợ: “Vợ à, anh thật sự đã tiêu hủy toàn bộ tài khoản đen rồi, xin em hãy tin anh mà—–!”
Tưởng Khâm từng bước kéo lê, kéo cái bao cát hình người nào đó kéo từ thang máy đến tận bộ phận tài chính để kiểm tra.
Thời Tinh Giải Trí có hai bộ phận tài chính, một là để làm công việc tài chính của công ty thật sự, những tài khoản ở đây đều là thật, mang đến cho cục Thuế xem cũng không có vấn đề còn một là để ghi chép những giao dịch rửa tiền của công ty, ngoài cửa ghi là trợ lý đặc biệt, bên trong chỉ có hai kế toán làm việc, quanh năm đóng cửa kín mít.
Tưởng Khâm nắm lấy cổ áo Cận Viêm ném vào, rồi phủi phủi tay bước vào, chỉ nói một câu: “— mang ra đây sổ cái của hai năm gần nhất và bản ghi chép chi tiết những giao dịch trên ba trăm vạn tiền mặt, sau đó có thể ra ngoài.”
Đã làm công việc này thì hiển nhiên các kế toán viên đã gặp người quen, không buồn đưa mắt nhìn Cận Viêm một cái, đứng dậy không nói một lời lấy ra sổ sách, ghi chép, hóa đơn sau đó cúi người, chạy nhanh ra ngoài.
Tưởng Khâm ngồi xuống ghế, một tay cầm sổ sách, một tay mở máy tính, một máy chủ kết nối với bốn màn hình, hiện ra những con số.
Cận Viêm bị ném ra sô pha làu bàu, sau đó đứng dậy ngẩn người, nhón chân bước nhẹ ra ngoài, lúc về còn mang theo bữa trưa thịnh soạn với bánh quế mật ong, lấy lòng: “Vợ ơi.”
“Bỏ xuống.”
Cận Viêm vặn tay một hồi, nhìn vào các con số đủ màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím trên phần mềm tài chính, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, một lúc sau mới cẩn trọng hỏi: “Không có vấn đề gì chứ?”
Tưởng Khâm nói: “Nếu chỉ để che mắt vợ anh thì không có vấn đề, nhưng để che mắt người khác thì mơ đi.”
Tức thời trong cổ họng Cận Viêm như có một cục máu đọng lại, không nói năng gì đã nằm quỳ xuống. Động tác này gây ra tiếng “bùm” rất lớn, cuối cùng Tưởng Khâm đành rời mắt khỏi sổ sách dày cộm, hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Anh….Anh….” trong đầu Cận Viêm chợt lóe sáng, nói: “Anh bóp chân cho em.”
Tưởng Khâm: “………….”
Tưởng Khâm im lặng xé bỏ trang hợp đồng đã ký với tổng trị giá hơn bốn trăm vạn, sau đó im một bản khác từ máy tính ra, bắt chước chữ ký của Cận Viêm, dán lại vào sổ.
Khi thực là hư, hư bỗng thực lúc hư là thực, thực bỗng hư[4]. Chữ ký giả càng giống, hỏa mù càng to, bằng chứng có tính thuyết phục càng ít. Vốn Tưởng Khâm có thể làm cẩn thận hơn nữa, nhưng hiện giờ thời gian cấp bách, Phương Nguyên có thể điều tr.a ra bất cứ lúc nào, chỉ có thể kịp làm thế này.
[4] Trích trong câu “Giả tác Chân thời, Chân diệc Giả Vô vi Hữu xứ, Hữu hoàn Vô” của Tào Tuyết Cần, dịch nghĩa là “Khi Thực là Hư, Hư bỗng Thực Lúc Không làm Có, Có đành Không.”)
Anh ở trong phòng xem sổ sách đến tối muộn, lúc ra khỏi cửa liền gọi nhân viên kế toán vào thay ca, gằn từng câu chữ và nghiêm túc dặn dò: “Trông coi sổ sách liên quan đến vụ xuất nhập ngọc thạch, tất cả để nguyên không được di chuyển, để ngày mai tôi quay lại xử lý.”
Nhân viên kế toán đã sớm thói quen để sổ sách lộn xộn do Cận Viêm lây nhiễm, không dễ dàng gì mới gặp được một lãnh đạo trong nghề, tỏ vẻ không thành vấn đề, nghe theo tất cả những gì anh Tưởng nói!
Tuy nhiên Cận Viêm đã ra khỏi cửa vẫn không giải được trăm mối tơ vò, nhịn không được hỏi:”Sao em lại lo sổ sách ngọc thạch như vậy?”
“Em không biết, chắc là trực giác.” Tưởng Khâm nói, “Cảm thấy nếu có chuyện gì xảy ra, chắc chắn là do ngọc thạch.”
Áo khoác âu phục của anh vắt trên cánh tay, một tay đút trong túi quần, cà vạt đã tháo lỏng, kẹp cà vạt đính đá quý lấp lánh dưới ánh đèn đường. Cận Viêm nhớ trước đây khi đi công tác ở Hongkong, thấy kẹp cà vạt này rất hợp với Tưởng Khâm, liền mua ngay về, nhưng đến bây giờ Tưởng Khâm vẫn chưa dùng. Không ngờ hôm nay đeo lên hợp quá, hắn không khỏi đắc ý, nghiêng đầu thưởng thức một hồi.
Sau một hồi thưởng thức liền phát hiện có vấn đề, hỏi: “Cái nhẫn này của em ở đâu ra?”
Tưởng Khâm thản nhiên trả lời: “Không phải lúc đăng ký kết hôn anh tặng sao, anh cũng có mà.”
“…..Không đúng, em chìa tay ra đây cho anh nhìn kĩ xem….. Này em giấu cái gì! Này!”
“Không có mà, không phải chỉ có cái nhẫn thôi sao, làm sao đến cả nhẫn kết hôn của mình anh cũng không nhớ rõ? Em đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm nào.”
“Tưởng Khâm từ lúc nào em nói dối thản nhiên như vậy! Cái này rõ ràng không giống! Chất liệu không giống!”
“Rõ ràng là đúng, đừng suy nghĩ nhiều nữa, em đói bụng rồi, về ăn cơm đây.”
“Chắc chắn là không phải!” Cận Viêm nổi giận: “Nhẫn kết hôn của chúng ta chỉ hơi ngả vàng! Nhẫn của em lại rất vàng! Nói, là thằng nào tặng, ông đây làm thịt nó cho hả giận!”
“…………”
“Đừng hòng bao che cho nó!”
“………” Tưởng Khâm cuối cùng cũng thừa nhận: “Lúc trước ở tòa án…. Em nhất thời kích động….. ném xuống cống.”
Cận Viêm như bị sét đánh trúng, bộ dạng giống bị ruồng bỏ.
“Không phải chỉ là cái nhẫn thôi sao.” Tưởng Khâm an ủi.
“… Ném xuống cống….”
“Một cái nhẫn thôi mà.”
“Xuống cống…..”
“Nhẫn thôi mà.”
“Cống….”
“Mẹ nó anh nói thêm một chữ nữa xem!” Tưởng Khâm cuối cùng cũng phát hỏa: “Nhẫn kết hôn còn chưa tới 5 cara kim cương! Sáng giờ nhìn anh đã chướng mắt! Chuyện Từ Hiểu Tuyền hôm nay là sao, quỳ xuống giải thích mau!”
Cận Viêm: “………….”
Cận Viêm đã bị đả kích lớn, mặt mày ủ ê ra bãi đỗ lấy xe, thầm than oán sao thế giới này vô tình thế sao mà lạnh lùng thế sao mà vô duyên vô cớ lại đau buồn.
Chúng ta không thể không nỏi trong lòng Cận Viêm vẫn có một nơi bí ẩn nào đó rất yếu mềm, gì mà bên trong nhẫn cưới nhất định phải khắc tuyên ngôn của hai người yêu nhau, gì mà em lại ném nhẫn có khắc tên anh xuống cống nước…. Đúng là đâm vào điểm yếu của người ta mà, tâm tình giờ phút này của Cận tổng giống như tâm tình của thiếu nữ mười bốn tuổi bị từ chối vậy, thậm chí điện thoại reo lên báo tin nhắn năm sáu tiếng cũng không nghe thấy.
Cuối cùng Tưởng Khâm không chịu nổi, với tay vào túi quần Cận Viêm lấy điện thoại, mở ra là tin nhắn của giám đốc thu âm mời cơm, nói đêm nay do Mạnh đại oản làm chủ, mời rất nhiều bạn đến tham gia, rất mong Cận tổng và phu nhân đại giá quang lâm.
Hai chữ “phu nhân” trong tin nhắn hiển nhiên khiến Cận Viêm thích thú, nếu là Tưởng Khâm nói thì chắc chắn anh sẽ không nói những câu hài hước thế này, từ đầu đến chân đảm bảo nhu thuận vô cùng.
Tưởng Khâm trả lại di động cho Cận Viêm, nói: “Bản hắn là bây giờ chúng ta đi ngay.”
Cận Viêm cầm lấy điện thoại nhưng vẫn rối bời, không lái xe, cũng không trả lời tin nhắn, chợt ngẩng đầu hỏi: “Em nói bây giờ chúng ta đi mò cống nước á, còn có thể mò được sao?”
Tưởng Khâm ngây người: “Từ Hiểu Tuyền….”
Cận Viêm liền giật mình, cả người hãi hùng, ngoan ngoãn trả lời tin nhắn và lái xe.