Chương 19: Mẹ
Khi chỉ còn một phút đồng hồ, trước mắt Khúc Phương bỗng nhiên tối sầm. Lát sau mở mắt tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên giường. Cô nằm nhìn trần nhà, có hay không sẽ có một người đàn ông đứng chờ cô dưới sân ? Khúc Phương một đêm không ngủ, rời giường đi rửa mặt, mở tủ quần áo, cảm giác như nằm mơ. Cô đã sắm sửa không ít, đồ trang sức cũng rất nhiều nhưng trong tủ lúc này lại không có gì cả, chỉ còn lại duy nhất bộ quần áo ban đầu. Điện thoại di động vang lên, ngày mới đã tới, chồng cô sẽ đòi ly hôn, cô vẫn chưa gặp được Chân Vượng, nên xử lý thế nào đây? Cảm giác buồn chán, tâm trạng thống khổ ngập tràn trong lòng. Cô ấu trĩ dùng tiền để trả thù nhưng rốt cuộc cô không biết mình đang trả thù ai, bản thân thì không thấy vui vẻ. Thậm chí anh ta vẫn náo loạn tìm mọi cách để đòi chia tay, còn người đàn bà kia được thể càng tỏ ra hùng hồn, kiêu ngạo. Khi trước gặp gỡ Chân Vượng, cô đưa ra mọi phương án để đến gần, tìm hiểu con người anh, muốn được ở cùng chỗ với anh. Nhưng tối hôm qua, Khúc Phương mới phát hiện, cô rất sợ, sợ đến ngày mai vẫn như vậy, mọi việc lại trở nên hỏng bét. Ngày hôm nay lặp đi lặp lại đã lâu, cô trở nên nhát gan bởi mong chờ mãi vẫn không thể có ngày mai. Cho nên đối với mọi việc đã làm, cô không muốn chịu trách nhiệm. Cô không chút kiêng kỵ, có ý định chạy đi tìm người đàn ông trẻ tuổi đó để chấm dứt chuyện tình cảm đơn phương nhưng hành động đó khác nào đùa với lửa? Vương phu nhân từng nói: phụ nữ chỉ nên dựa vào chính bản thân. Thật ra cô không hiểu lắm những lời đó, bởi từ trước đến nay cô luôn sống phụ thuộc vào đàn ông.
Khúc Phương không đi spa, không đi mua sắm, mặc bộ quần áo bình thường, vô thức đến Lưu Gia. Cô không có mục đích đi dạo, chả là hôm qua mua chén ở đây cô thấy có rất nhiều người. Mặc dù chén đã bị mua mất, nhưng câu chuyện về người “ tích đức” vẫn được lưu truyền. Cô không cố gắng chen lấn, đến một góc phố thấy trên nền đất chất đầy đá, chung quanh rất đông người. Khúc Phương đứng ở xa không tiến lên chờ đợi được nhìn thấy dáng dấp của ai đó.
Bỗng một tiếng la lớn vang lên: “ Mở ra, mở ra, đế vương lục”. Giọng nói thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, Khúc Phương không hiểu “ đế vương lục” là gì chỉ lặng nhìn đám người điên cuồng kích động. Cô thấy có một tảng đá, trên đỉnh là một khối vàng xấu xí. Đám người tiếp tục la hét ra giá. Người đàn ông đứng giữa đặt giá 11 vạn, rất nhanh tảng đá xấu xí đó được một người mua lại với giá 850 vạn. Khúc Phương thấy nhiều người còn phấn khích hơn thế như thể họ không phải những kẻ cần tiền.
“ Thần Thần, em không biết đâu, nhất định em phải có viên ngọc bích đó, anh mua cho em đi”. Một phụ nữ trong trang phục đỏ lắc lắc tay người đàn ông bên cạnh làm nũng. Khúc Phương như nghe thấy ảo giác, không đứng đó nữa mà quay gót bỏ đi. Chu Thần thấy bóng lưng cô, thoáng đăm chiêu:
“ Molly, hình như anh vừa nhìn thấy Khúc Phương”.
“ Không thể nào, anh chẳng bảo hôm nay gọi điện cho cô ấy không được. Hay là anh vẫn lưu luyến, không muốn ly hôn? Không phải anh từng nói cô ta chỉ là loại phụ nữ nơi xó bếp sao, cô ta đến đây làm gì?”.
Molly nhìn theo ánh mắt của Chu Thần có chút ảo não, Chu Thần ở nơi này vẫn còn nhớ đến người đàn bà vô dụng đó sao?
Khúc Phương đi chưa xa, giọng nói của người đàn bà cùng chồng cô đến ch.ết vẫn không thể quên được. Họ đã ngang nhiên qua lại với nhau nên đi đến đâu cũng thấy xuất hiện cùng nhau.
Buổi tối, Khúc Phương lần đầu tiên không đến quán bar. Cô mua rất nhiều rượu mang về nhà, vừa xem ti vi vừa uống. Trên ti vi, người dẫn chương trình đang thông báo kết quả sổ xố, tiết lộ người dành chiến thắng số tiền 1.908.870 tệ. Nhìn những quả bóng xoay vòng, Khúc Phương uống một hớp rượu lớn, tìm điều khiển ti vi để đổi kênh nhưng lâu quá không dùng được mà cũng không biết cô đã vất ở đâu. Một lúc sau, người dẫn chương trình bắt đầu công bố: 04, 07, 08, 12, 19#06, 16 . Khúc Phương tìm thấy chiếc điều khiển ti vi dưới gầm ghế, đang định chuyển kênh thì nghe thấy dãy số này. Rất quen tai, chẳng phải ngày sinh của cô sao: ngày 07 tháng 12 năm 1984 và kỷ niệm ngày cưới là 16 tháng 6. Cô cười, tiếp tục uống rượu đến nỗi đứng không vững, vào nhà vệ sinh bị ngã trên bồn cầu, cảm thấy lạnh nhưng bò dậy không nổi.
“ Bé con, bé con, dậy đi nào”. Khúc Phương mơ màng, hình như có người đang gọi cô. Mở mắt thì âm thanh nhẹ nhàng kia biến mất, chỉ có tiếng đồng hồ báo thức reo to, chiếc đồng hồ điện tử ghi rõ ngày 22 tháng 12 năm 2012. Gọi cô là bé con chỉ có mẹ. Khi còn bé cô luôn nghĩ lớn lên sẽ chăm sóc mẹ cẩn thận, sống cùng mẹ đến hết đời. Nhưng khi bước chân vào đại học, vì người đàn ông khác mà cô đã rời xa mẹ mình. Ở quê có phong tục, con gái đi lấy chồng thì bố mẹ coi như không còn quan hệ. Nhưng vì sống ở thành phố nên cô không ngại vấn đề đó, nhiều lần mời bà đến chơi. Mẹ cô từng tới đây một lần. Hồi đó mẹ chồng cũng đến chơi, sai bảo và coi mẹ cô như người giúp việc. Đã thế cứ mở miệng là tỏ ý giễu cợt. Khúc Phương bị mẹ chồng sai bảo không sao nhưng thấy mẹ đẻ bị đối xử như vậy sau này không dám mời bà đến chơi thêm lần nào nữa.
“ Con gái, ngày mai mẹ về. Định ở đây chơi hai ngày nhưng thế thì lâu quá, không muốn người khác nhìn vào rồi gây khó dễ cho con”. Mẹ Khúc Phương vừa đậy vung nồi vừa buồn bã quay sang phía con gái nói. “ Mẹ”, đến lúc này thì Khúc Phương nhịn không nổi òa lên, hai mẹ con đứng trong phòng bếp chật chội ôm nhau khóc.
“ Mẹ không sao đâu, con lập gia đình, là con gái nhà người ta, con phải sống tốt thì mẹ mới vui được”. Giọng bà khàn khàn vỗ lưng Khúc Phương căn dặn.
Đến bữa tối, Chu Thần thấy mắt Khúc Phương đỏ, hỏi tại sao. Cô chỉ nói tại cắt hành tây nên bị vậy. Mẹ chồng vừa xới cơm cho Chu Thần vừa cười: “ Thần Thần, con đau lòng thay cho vợ à? Vợ con có làm gì đâu mà kêu là cắt hành tây”. Chu Thần thấy mẹ xới cơm cho mình, nhất thời cảm động: “ Mẹ, mẹ cực khổ rồi, không dễ được dịp mẹ khỏe mạnh tới chơi, những chuyện như vậy lần sau đừng làm nữa”. Trong bữa cơm chỉ có chồng và mẹ chồng nói qua nói lại, còn cô và mẹ đẻ ngồi im không đáp lời. Ngày hôm sau Khúc Phương đưa mẹ về quê.
Trên máy bay, nghĩ lại chuyện vừa qua, nước mắt ngăn không được cứ chảy ra, cô hận bản thân mình. Sau khi kết hôn một năm, Chu Thần có về quê một lần. Lần đó Chu Thần và anh trai cãi vã một trận rùm beng, buổi gặp mặt không mấy vui vẻ, cô còn tỏ ý oán trách anh mình. Hàng năm cứ đến ngày Tết, Chu Thần muốn về nhà bố mẹ, cô phải đi cùng nên càng ít dịp về thăm mẹ đẻ. Mấy năm rồi, cô thấy mình thật ngu ngốc, vì người đàn ông mình yêu mà quên đi tất cả.
Mẹ chồng luôn nói cô mang tiền về cho bên ngoại. Bản tính hiền lành nên cô chỉ thấy xấu hổ. Sau khi kết hôn, cô chưa cho mẹ được đồng nào. Thậm chí lúc cô lấy chồng, mẹ còn cho cô hơn hai nghìn tệ làm của hồi môn.
Khúc Phương nhớ lại hàng loạt chuyện đã qua mà thấy đau lòng. Nhớ tới sự bạc tình của chồng cô tâm trạng càng thêm khổ sở. Hàng năm mẹ cô đều mong cô về nhà đón tết nhưng năm nào cô cũng lấy lý do để từ chối.
“ Cô ơi, cháu cho cô này”. Khúc Phương ngẩng đầu, thấy một bé gái đôi mắt mở to sáng lung linh đứng trước mặt, đưa cho cô một chiếc khăn.
“ Cảm ơn cháu”. Nhìn đôi mắt to tròn đấy cô không nỡ từ chối nên cầm lấy.
“ Cô à, sao cô lại khóc? Ba cháu nói chỉ có trẻ con mới khóc thôi. Cô đừng khóc nữa nhé”. Cô bé lên tiếng hỏi giọng điệu không khác gì người lớn.
“ Bởi vì cô đang nghĩ đến mẹ cô. Ba cháu nói đúng đấy, chỉ có trẻ con mới khóc nên cô sẽ không khóc nữa”. Khúc Phương nhớ đến hình ảnh ngày mình còn bé hay quấn lấy mẹ, mặc dù nói không khóc nữa nhưng không nhịn được nước mắt cứ thế tuôn rơi.
“ Cháu cũng nghĩ tới mẹ nhưng cháu không khóc đâu, cô cũng không được khóc nữa nhé. Cháu đi ra với ba đây”. Cô bé nói xong còn vươn tay kiễng chân vỗ vỗ bả vai Khúc Phương rồi mới rời đi. Khúc Phương thấy cô bé đi tới bên cạnh một người đàn ông trung niên, người đàn ông đó nhìn cô khẽ mỉm cười, Khúc Phương lúng túng cúi đầu. Vì quá chuyên tâm nghĩ chuyện của mình nên cô không phát hiện ra có người để ý. Trông cô lúc này tâm trạng u sầu, trang phục trên người rất đỗi bình thường nhưng người khác vẫn có thể nhận ra sự khá giả, thanh lịch.
Máy bay hạ cánh, cô vội vàng muốn về nhà, muốn gặp mẹ, gặp anh trai, muốn tìm lại quãng thời gian đã mất của mình. Không như ở thành phố dễ dàng bắt xe. Xe buýt ở sân bay phải chờ hơn nửa tiếng mới có một chuyến, taxi đến bắt khách rồi nhanh chóng rời đi, một số người thì có xe riêng đến đón. Cô không nói với mẹ là mình trở về, sợ bà lo lắng đã xảy ra chuyện gì. Khúc Phương tỉnh tỉnh mê mê cảm nhận không khí nóng ấm nơi đây. Đã bao lâu rồi cô mới trở lại, hai mắt nhắm nghiền, hít một hơi thật sâu.
“ Cô ơi, bên này, bên này”. Giọng trẻ con có chút quen thuộc vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Khúc Phương. Cô mở mắt, cách đó không xa là một chiếc xe thời thượng, cô bé vừa cho cô chiếc khăn tay đang ra sức vẫy gọi. Lúc ở trên máy bay, cô định nói lời cảm ơn nhưng vì quá nhớ nhà nên vừa hạ cánh cô đã vội vàng đi ngay. Hơn nữa Khúc Phương cho rằng sẽ không gặp lại họ nên việc này thấy không cần thiết. Cũng có thể do người đàn ông kia trông rất ưa nhìn. Trên mặt anh ta có những sợi râu nhàn nhạt trông vô cùng nam tính. Khúc Phương theo bản năng cố gắng gạt bỏ. Cô đã tiếp xúc với vài người đàn ông. Chu Thần luôn tỏ ra lịch sự như ánh nắng. Chân Vượng có chút ít vẻ trẻ con. Với người đàn ông này, cô thấy có sự thuần thục, thậm chí có nét nguy hiểm. Mặc dù cô bé kia luôn nở nụ cười ngọt ngào nhưng cô vẫn thấy vô cùng bất an.
Cuối cùng, cô vẫn không thể từ chối được nụ cười và giọng nói dễ thương của cô bé mà lên xe.
“ Khúc tiểu thư đi đâu?”. Khúc Phương lên xe có chút khẩn trương, cô bé cũng phấn khích líu lo cùng cô nói chuyện. Cô bé tự giới thiệu về mình và ba, lại còn thân mật gọi cô lên xe, khi xe vừa rời đi, người đàn ông mới lên tiếng hỏi.
“ Chở tôi đến thị trấn là được rồi. Không dám làm phiền anh nữa”. Khi nói chuyện với Đan Đan, cô hết sức vui vẻ nhưng khi nói chuyện với người đàn ông này cô tỏ ra gấp gáp.
“ Địa chỉ cụ thể của cô ở đâu”. Chân mày anh ta không một chút nhăn, tiếp tục hỏi.
“ Đường Trung Sơn, đối diện cửa trường tiểu học thực nghiệm”. Khúc Phương vô dụng trả lời. Tiểu Đan quay sang làm mặt xấu: “ Cô Khúc đừng sợ, ba cháu trông dọa người vậy chứ thật ra tốt lắm đấy”. Khúc Phương bị cô bé nhìn thấu, lúng túng cười. Cũng may Tiểu Đan luôn miệng nói nên xóa tan không khí có chút e dè sợ hãi của Khúc Phương.
“ Khúc tiểu thư, số di động của cô là bao nhiêu”. Chẳng mấy chốc xe đến nơi. Vừa dừng lại, người đàn ông đó lên tiếng hỏi. Khúc Phương đối diện với tình huống này không biết trả lời ra sao.
“ Cô đừng để ý. Tôi đưa Đan Đan đến nhà bà ngoại, chiều phải quay về. Cảm ơn cô đã đi cùng với con bé nên muốn mời cô ăn cơm. Cô cho tôi số điện thoại để lưu lại”. Anh ta nói một cách bình thản.
Khúc Phương bị hai cặp mắt nhìn vào cảm giác như mình phạm tội nghiêm trọng, vội nghĩ cô sẽ không gặp lại bọn họ, hơn nữa cô biết chỉ có một ngày rồi tất cả sẽ kết thúc, hay là cho?
Xuống xe, anh ta đưa cho cô tờ danh thiếp màu vàng. Trên đó ghi tên Hác Kiến Hồng cùng một dãy số điện thoại. Khúc Phương suy nghĩ một chút, đem tờ danh thiếp đó ném vào thùng rác ven đường, sẽ không gặp lại nên cần gì phải liên lạc cơ chứ. Nghĩ đến đây cô bất giác dừng bước đứng nhìn. Lúc này, trước mặt Khúc Phương là một ngôi nhà cũ kỹ. Ngày bé cô cho rằng ngôi nhà này thật đẹp, thật mới. Giờ trông mới cũ kỹ, tồi tàn làm sao.
“ Mẹ, con đã về”.