Chương 23
Thuê thêm mấy sinh viên làm công việc bán thời gian, sau mấy ngày cố gắng chạy hàng, buổi chiều Tết Trung Thu, Đỗ Dĩ Du cùng Nhâm Hi Vi rốt cuộc cũng thuận lợi đem điểm tâm ngọt cùng bánh trung thu đến trại trẻ mồ côi - nơi khách hàng chỉ định.
Trại trẻ mồ côi này là hoạt động phúc lợi bởi Công ty Khoa học và Công nghệ địa phương tổ chức, vì lo lắng vấn đề vận chuyển sách lên núi, cho nên lúc đặt hàng, đặc biệt yêu cầu đưa lên núi, cũng đồng ý trả thêm chi phí vận chuyển cho “Ba Đóa Hoa”.
Nhưng Đỗ Dĩ Du cũng không thu thêm phí vận chuyển, còn chủ động giảm 0.7%, cảm tạ cấp trên của Công ty Khoa học và Công nghệ đặt mua trăm hộp bánh trung thu tặng nhân viên, vả lại cô tình nguyện ủng hộ hoạt động phúc lợi của Công ty Khoa học và Công nghệ, tự mình đưa lên núi cùng chung hoạt động lớn, chỉ cần nhìn thấy những bạn nhỏ vui mừng, cô cũng rất vui vẻ.
"Đến nơi rồi." Nhâm Hi Vi sắp xếp gọn gàng, xe dừng lại ở trước cửa trại trẻ mồi côi.
"Trại trẻ mồ côi này chính là nơi tổ chức hoạt động phúc lợi của Công ty Khoa hoc và Công nghệ địa phương sao ?" Thật là trùng hợp, cô trước kia cùng Tử Uy chính là tới trại trẻ mồ côi này cùng với những bạn nhỏ ăn tết.
"Đúng vậy." Nhâm Hi Vi gật đầu, nghe bên trong viện truyền đến tiếng nhạc cùng tiếng nói vui vẻ của những đứa trẻ, đoán "Nhân viên công ty chắc đã đến rồi."
Khó trách, dọc theo đường đi Đỗ Dĩ Du đã cảm thấy cảnh đẹp trước mắt rất quen thuộc.
Rừng núi tự nhiên bao la hùng vĩ, sương mờ mông lung, còn có suối nước nóng dọc đường kiến trúc theo kiểu Nhật Bản, lúc trước cô và Địch Tử Uy thường nghỉ mát ở đây, mà trên sườn núi này có trại trẻ mồ côi, bọn họ cũng từng ghé qua.
Nơi này có dấu chân của anh đi qua, khắp nơi tràn đầy kỷ niệm ngọt ngào của hai người, cô nên mời anh cùng tới.
Tết Trung Thu là Chủ nhật, liền nghỉ ngơi hai ngày, sau ngày nghỉ, anh sẽ rời Đài Loan trở về Thượng Hải.
Lần sau cùng Tử Uy gặp mặt, sẽ là khi nào? Ba năm sau sao?
Nghĩ đến chuyện này làm cái gì, trước làm công việc quan trọng hơn đi!
Họ cùng nhau xuống xe, kiểm tr.a lại lần cuối.
Trước quảng trường có một sân khấu nhỏ, trân sân khấu có sắp xếp một số âm li và loa, có một ít người trẻ tuổi cùng người bạn nhỏ ở trên sân khấu hát hò, những người bạn nhỏ ở dưới đài thì vui vẻ hát theo, vỗ tay theo bài hát, không khí hiện trường rất náo nhiệt, tràn đầy tiếng cười vui.
Còn có người thổi bong bóng, phát kẹo, vội vàng mang từng thùng chăn bông, bộ sách, máy vi tính thiết bị tiến vào bên trong trại trẻ, hy vọng cung cấp cho bọn nhỏ cuộc sống và giáo dục hoàn thiện nhất .
"Ăn, mặc, chơi, học, chu đáo như vậy… không nghĩ đến ông chủ của Công ty Khoa hoc và Công nghệ đến, anh là một mạnh thường quân." Đỗ Dĩ Du một mặt quan sát, một mặt tán dương.
"Đúng vậy, không biết mạnh thường quân có tới không?" Nhâm Hi Vi đang tìm kiếm một người trong đám đông.
"Các cô là. . . . . ." Một người đàn ông trung niên đeo mắt kiếng mặc áo bông, quần jean, tò mò hỏi.
"À… tôi là người phụ trách bên của hàng “Ba Đóa Hoa” - Đỗ Dĩ Du." Đỗ Dĩ Du hào phóng chào hỏi.
"Cô khỏe chứ, tôi là giấm đốc Trần bộ phận PR, trước tiên xin đem món điểm tâm ngọt đưa đến bàn dài bên kia, hộp quà Trung thu thì dời đến phòng làm việc của viện trưởng được không?"
"Tốt!" Nhâm Hi Vi cùng Đỗ Dĩ Du bắt đầu đem từng hộp từng hộp điểm tâm ngọt cùng bánh trung thu mang xuống xe.
Họ hoàn thành nhiệm vụ, không vội rời đi, Nhâm Hi Vi đi tới sân khấu náo nhiệt, Đỗ Dĩ Du đi vào phòng nhỏ bên trong nơi bọn trẻ chơi trò chơi.
"Oa ——"
Đột nhiên, cô nghe một tiếng khóc, men theo âm thanh tìm được một cô gái nhỏ hơn hai tuổi, bé không cẩn thận té nhào, cô rất nhanh tiến lên ôm lấy bé.
"Đừng khóc, đừng khóc. . . . . ."
"Đau đau..." Cô gái nhỏ gương mặt mếu máo, nước mắt chảy ròng, làm đau lòng người.
"Để dì xem một chút." Đỗ Dĩ Du xoa xoa đầu gối của bé, thổi thổi một chút, ánh mắt che chở chăm sóc.
"Cái anh kia đoạt kẹo của con." Cô bé không ngừng khóc.
"Kẹo à!" Thì ra là đuổi theo kẹo mới ngã nhào.
Một que kẹo, đột nhiên xuất hiện trước mặt cô bé, cô bé chợt ngừng khóc.
Bé nhận lấy que kẹo, ánh mắt tràn đầy vui mừng, que kẹo này so với que kẹo bị anh trai cướp đi còn lớn hơn.
"Ngoan."
Đỗ Dĩ Du nghe thanh âm quen thuộc, ngước mắt kinh ngạc nhìn anh.
"Làm sao anh lại đến nơi này?"
"Bởi vì anh nghe nói em sẽ tới trại trẻ mồ côi, anh tới thử vận may một chút, quả nhiên chúng ta tâm ý tương thông." Địch Tử Uy giữ vững bí mật, cười.
"Tâm ý tương thông?" Cô không tin "Ít nói dối đi, em không có nói với anh em đến trại trẻ mồ côi, làm sao anh biết mà đến?"
"Đây chỉ là trùng hợp."
Thật chỉ là trùng hợp? Đỗ Dĩ Di cảm thấy kỳ quái, giống như anh gắn thiết bị theo dõi trên người cô vậy, mặc kệ cô đi tới chỗ nào cũng sẽ đụng phải anh.
"Ăn ngon không?" Địch Tử Uy đùa với cô bé kia.
"Ăn ngon." Cô bé ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ kẹo que, cười.
"Anh thật giỏi."
Cô bé hít mũi một cái, dừng lại khóc sụt sùi, hai mắt thật to chớp chớp nhìn cô, cái miệng nho nhỏ môi nở nang đầy đặn, gương mặt trắng hồng, thật đáng yêu.
Sợ bé lại té nhào, Đỗ Dĩ Du ôm cô bé đến ghế đá phía sau viện, cùng Địch Tử Uy sánh vai ngồi.
Cô lấy tay quấn quấn sợi tóc mềm mại của cô bé, gò má trắng noãn, vẻ chán nản thoáng qua đáy mắt "Thế giới này thật không công bằng."
"Vì sao?"
"Một số trẻ em cần sự chăm sóc của ba mẹ, ba mẹ lại vứt bỏ chúng, mà một số ba mẹ muốn có con cái, lại không giữ được chúng." Đỗ Dĩ Du nghĩ đến đã từng có một sinh mệnh nhỏ bé ở trong bụng cô lớn lên, lúc ấy tâm tình của cô rất là vui mừng , bởi vì đứa bé là hy vọng của cô.
"Thật xin lỗi, là anh không làm tròn trách nhiệm của mình, không chăm sóc tốt cho em." Anh biết cô nhớ tới chuyện đã qua, tính toán thời gian, nếu như đứa bé không mất đi, có lẽ cũng bằng tuổi cô bé này.
"Không, điều này cũng không hoàn toàn trách anh được, là do em không cẩn thận." Là cô không có tự chăm sóc mình tốt, mới có thể ở trong phòng tắm trượt chân "Nếu anh không bận rộn công việc, chạy về nhà, kết quả cũng vẫn vậy, em cũng không giữ được đứa bé."
"Đứa bé không có duyên với chúng ta."