Chương 8
Lâm An Nhàn giúp em trai xong thì chạy ngay qua bên này, bước vào phòng tiệc liền thấy mọi người đã có mặt đông đủ nên có chút luống cuống, đứng ở cửa cũng không biết nói gì.
Quý Văn Nghêu nhìn Lâm An Nhàn có chút chật vật nghĩ: Cô gái này chui từ hang chuột ra sao? Chẳng những vẻ mặt đầy mồ hôi còn một thân bụi bặm, thật sự rất khó coi!
Bất quá vẫn ôn hòa nói:“Chị dâu đừng vội, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.”
Lâm An Nhàn bước nhanh đi đến ngồi cạnh Phó Minh Hạo, bên cạnh Phó Lệ Na liếc mắt nhìn Lâm An Nhàn nói:“Em dâu, dù cô có giúp công chuyện của em trai cô một chút, nhưng nhà chồng cô có chuyện quan trọng như vậy, có đầy đủ mọi người chỉ thiếu cô, cô không sợ người ta chê cười sao!”
Lâm An Nhàn mặt lập tức liền đỏ, cúi đầu không nói lời nào.
Phó Minh Hạo không vui nói :“Chị, chị nói như vậy An Nhàn mất mặt, có việc gì về nhà nói.”
Phó Lệ Na xoay đi không thèm nhìn Lâm An Nhàn nữa .
Lâm An Nhàn cũng biết mặt mũi mình đầy mồ hôi còn đầu cổ thì bụi, có chút ngồi không yên, liền lấy cớ đi toilet muốn sửa sang lại một chút.
Trong toilet đem mặt rửa sạch, cảm thấy mát mẻ, lại thuận tay chải lại tóc rồi ra ngoài.
Kết quả mới vừa đi đến góc liền thấy Quý Văn Nghêu đang hướng này đi tới, nghĩ chắc là muốn đi toilet, muốn chào hỏi nhưng lại không biết nói gì cho phải, đành phải xấu hổ đứng tại chỗ.
Quý Văn Nghêu đi đến trước mặt Lâm An Nhàn thì dừng lại nhìn cô không nói lời nào.
Lâm An Nhàn càng bối rối, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói:“Tôi đi trước .” Sau đó liền chuồn đi.
“Cô
sợtôi?” Không nghĩ tới Quý Văn Nghêu lại đột nhiên hỏi.
Lâm An Nhàn ngẩng đầu kỳ quái nhìn Quý Văn Nghêu, tuy mình có chút không được tự nhiên nhưng sao lại nói sợ chứ, vì thế lắc đầu phủ nhận.
“Không sợ?”
“Không sợ.” Lâm An Nhàn khẳng định.
“Nếu không sợ thì tại sao lại trốn tránh tôi?”
“Nga, anh đừng để ý, tôi chỉ cảm thấy không có gì để nói nên có chút không tự nhiên, không phải cố ý trốn tránh anh.” Lâm An Nhàn giải thích .
Không có gì để nói? Cô gái này cư nhiên dám đối với mình nói như vậy!
“Thì ra là không có chuyện gì để nói với tôi, Lâm An Nhàn, vậy đừng trách tôi không nói tình cảm !” Quý Văn Nghêu lạnh băng nói xong câu đó xoay người trở về phòng ăn.
Anh ta không phải muốn đi toilet sao, nhưng sao lại trở về? Cũng không gọi mình là chị dâu nữa ? Người này nói chuyện thật sự là làm cho người ta ngạc nhiên, đúng là hết thuốc chữa !
Khi Lâm An Nhàn chậm chạp trở lại phòng ăn, thấy tất cả mọi người đứng lên, chỉ nghe cha chồng Phó Nham hỏi:“Văn Nghêu a, đang vui vẻ náo nhiệt như vậy, sao đột nhiên muốn đi ?”
Quý Văn Nghêu cười nói:“Cháu thấy chị dâu hình như rất mệt, cũng ngồi không được, vẫn là hôm nào xin hẹn gặp lại.”
Lúc này một vị quản lý khách sạn đi đến Quý Văn Nghêu nói:“Quý tổng, tổng cộng hết 8600 nguyên, nhưng ngài đã là khách quen, chúng tôi xin tặng ngài 2000 nguyên, cho nên tổng cộng là 6600 nguyên.”
Quý Văn Nghêu cũng không xem hóa đơn, lấy phiếu trên tay người quản lý rồi nói với Dương Quân:“Anh đưa em trở về.”
Sau đó nói với những người còn lại:“Đại tỷ phu, nhị tỷ phu lái xe về trước đi, lát nữa tôi sẽ cho người đưa dì về.”
Nói xong liền kéo Dương Quân đi trước .
Dương Quân trong lòng ngọt ngào, Quý Văn Nghêu chưa bao giờ đối mình có thân mật động tác, hôm nay lại chủ động như vậy, có phải hắn thích mình rồi không.
Vương Thu Tĩnh thấy thế vội vàng lôi kéo bạn già đi theo đi ra ngoài.
Phó gia thế này mới cũng lục tục đi ra ngoài.
Đến sảnh lớn đợi trong chốc lát thì có xe chạy đến , mọi người cùng nhau đi ra ngoài thì thấy hai chiếc xe dừng trước cửa, Quý Văn Nghêu trước gọi một nhà ba người của Dương Quân , rồi chào tạm biệt nhà Phó gia.
Phó gia run sợ nhìn chiếc xe rời đi, nửa ngày mới lấy lại tinh thần đi đến chiếc còn lại.
Đến nhà liền cảm ơn lái xe của Quý Văn Nghêu, Phó Minh Hạo đưa qua một điếu thuốc, kia lái xe nhận xong thì lái xe đi.
Lên lầu vào phòng Vương Thu Dung nhịn không được , lớn tiếng chỉ trích Lâm An Nhàn:“Cô nói đi, tôi trước đó đã không đồng ý, ngươi phải đi ăn bữa cơm này, cô không nghe mà đối nghịch tôi! Nếu cô muốn giúp em trai cô tôi cũng không cản vậy thì cô đừng đến chứ! Từ lúc cô đến, không khí trong phòng thay đổi hẳn, vốn vô cùng náo nhiệt , cô xem sắc mặt của Văn Nghêu đã bị cô làm cho giận như thế nào kìa !”
“Mẹ, sao lại la An Nhàn ? An Nhàn không nói chuyện gì, làm sao lại chọc tới Quý Văn Nghêu được, An Nhàn giúp đỡ em trai một chút, mẹ lại giận vậy sao?”
“Vì không nói lời nào mới càng giận, trừ bỏ trốn tránh chính là ngẩn người, sao không nói được vài câu? Công việc của anh rể con còn phải nhờ vào người ta đó! Quý Văn Nghêu có thân phận, địa vị như vậy, mời chúng ta ăn cơm đó là không xem chúng ta như người ngoài. Người ta đã chi ra số tiền lớn như vậy, kết quả cô lại hờ hững , ngay cả một cái cười cũng không có!”
Nghe mẹ chồng giáo huấn, Lâm An Nhàn chỉ có thể chịu đựng, cô biết nếu mình mở miệng, Vương Thu Dung sẽ không từ bỏ , đến lúc đó sẽ gọi hai cô chị đến lại càng rắc rối.
“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, cho qua đi . Bất quá, An Nhàn, ta làm cha chồng vốn không nên nhiều lời, nhưng cô hôm bay thật không biết chừng mực, về sau phải chú ý.” Phó Nham nói.
Vương Thu Dung còn nói vài câu mới cùng bạn già về phòng, tiếng đóng cửa rất lớn vang lên.
Phó Minh Hạo nhìn vợ mình ngấn nước mắt đứng một chỗ, liền đau lòng, hắn cũng khó xử, vừa không thể chống đối cha mẹ, lại không muốn Lâm An Nhàn chịu ủy khuất, nhưng hai chuyện này không có khả năng cân bằng.
Vì thế thở dài ôm Lâm An Nhàn trở về phòng, hai người ngồi ở trên giường, Phó Minh Hạo mới nói:“An Nhàn, anh nhất định cố gắng kiếm tiền, mau chóng nhất có thể mua nhà mới, em sẽ không bị ức hϊế͙p͙ nữa .”
Lâm An Nhàn xoa xoa nước mắt nói:“Em thật không biết chỗ nào đắc tội Quý Văn Nghêu ,nhưng hắn không xem em vừa mắt, còn có thể làm sao bây giờ? Phòng ở không phải nói mua thì có thể mua, chúng ta một tháng kiếm được bao nhiêu tiền chứ, đừng nói phòng ở, ngay cả nhà vệ sinh còn mua không được.”
“anh cũng chưa nói lập tức mua, thà rằng đi vay tiền mua nhà chuyển ra ngoài sống, anh là một đại nam nhân sao có thể để cho vợ mình chịu ủy khuất!”
Lâm An Nhàn nghe xong liền nở nụ cười:“Anh có tâm là được rồi, từ từ sẽ mua mà.”
Sau đó hai người đi ra ngoài rửa mặt , nằm ở trên giường Phó Minh Hạo lại trêu chọc Lâm An Nhàn vài câu liền ngủ.
Qua vài ngày Vương Thu Dung mới xem như hết giận, cũng không nhìn Lâm An Nhàn.
Bởi vì thường xuyên cùng Tôn Bằng cùng nhau tan tầm, một lúc sau Lâm An Nhàn cũng cơ bản đã biết chuyện nhà Tôn Bằng, nguyên lai vợ Tôn Bằng là giáo viên, hai người kết hôn rất sớm. Lúc trước là vì Tôn Bằng thật thà mới đồng ý kết hôn, nhưng không nghĩ tới Tôn Bằng quá thành thật, thay đổi công việc mấy lần, cuối cùng đành phải nhờ thân thích tìm công viêc hiện tại này mới tạm ổn.
Nhưng một nam nhân không thể chăm sóc cho gia đình, cho dù vợ không câu oán hận, mẹ vợ cũng không nói gì, trong nhà toàn dựa vào con gái lo lắng, mấy ngày hôm trước Tôn Bằng không đi làm chính là bởi vì trong nhà lại có chuyện ầm ĩ.
“Vốn vợ tôi cũng có chút buồn bực, nhưng vài lần tranh cãi ầm ĩ tôi thực sự không muốn xa cô ấy, con còn nhỏ như vậy, mà tôi thì không thể kiếm nhiều tiền để chăm lo cho gia đình.” Tôn Bằng vẻ mặt mây đen.
Lâm An Nhàn cũng buồn thay cho Tôn Bằng, vốn tưởng rằng chính đã rất khó khăn, Tôn Bằng là một nam nhân so với mình gặp phải áp lực còn lớn hơn nữa .
“cậu trước cứ khuyên nhủ vợ mình, công việc thì chậm rãi tìm.” Lâm An Nhàn khuyên Tôn Bằng.
Tôn Bằng cười khổ:“ Nếu tôi có thể đi cũng không để sự việc tới tình trạng này
Hai người xuống xe, đến cửa nhà Lâm An Nhàn liền tạm biệt.
Lâm An Nhàn vào cửa chỉ thấy Phó Lệ Na đang cùng mẹ chồng tán gẫu, vì thế kêu một tiếng nhị tỷ.
“Cô đã về rồi à. An Nhàn, mẹ tôi lớn tuổi rồi , cô về sau nói chuyện làm việc gì thì chú ý chút, nếu chân khí thân thể hư, không phải sẽ khiến mọi người lo lắng sao? Chúng ta đang nói chuyện, lần trước Văn Nghêu nói gửi tiền ở ngân hàng anh chồng cô, tôi đã gọi điện mời Văn Nghêu ăn cơm, kết quả người ta ch.ết sống không đi, chỉ nói nếu ở nhà dì Hai gia ăn cơm bình thường mới đi, còn nếu chúng ta mời ăn tiệc thì hắn sẽ không đi, ngươi tỷ phu nghe xong rất bội phục Văn Nghêu, nói đây mới là thật sự thân thích gần gũi hơn.”
Sao lại muốn đến nhà cô ăn cơm ? Lâm An Nhàn hiện tại có chút sợ gặp Quý Văn Nghêu.
Quả nhiên Phó Lệ Na nói:“Lần này mời Văn Nghêu đến, vốn lo lắng tính tình của cô, nhưng sau khi tôi cùng mẹ thương lượng, lần trước không thoải mái chủ yếu bởi vì cô chậm trễ, cho nên lần này cô phải khắc phục, coi như chị cầu cô, nếu Văn Nghêu đến đây, cô ít nhiều gì cũng chào hỏi vài câu, thái độ cho tốt, có lẽ Văn Nghêu cũng sẽ không so đo, cô xem thế nào?”
Chẳng lẽ bởi vì chính mình không nịnh hót giống những người khác cho nên mới đắc tội Quý Văn Nghêu?
Mặc kệ nói như thế nào, chỉ cần mình gỡ xuống được tội danh này về sau cũng sẽ không chịu ủy khuật nữa.
Nghĩ vậy Lâm An Nhàn nói:“Mẹ, chị, mọi người yên tâm đi, lần này ta nhất định chiêu đãi hắn thật tốt.”
Vương Thu Dung trên mặt mang theo chút tươi cười, nhưng miệng lại nói : cô đừng làm nhiễu loạn như trước là được.”
Đợi lúc Phó Minh Hạo trở về, Lâm An Nhàn liền cùng hắn nói chuyện này.
“Vương tỷ cùng nhị tỷ phu thấy tiền là sáng mắt, khi nào thì hắn đến nhà ta dùng cơm?”
“ Chị em là người làm ăn, khó tránh khỏi tính toán, chắc khoảng tối thứ năm, hôm đó em xin nghỉ.”
Phó Minh Hạo nghe xong nói:“Vậy em lần này biểu hiện cho tốt vào, vừa lúc anh không ở nhà, mừng rỡ thoải mái chứ!”
“Anh nói gì kì vậy, hắn cùng anh lại không có quan hệ gì,chắc hắn không phải nhìn anh không vừa mắt.”
Phó Minh Hạo thở dài:“Là anh nhìn hắn không vừa mắt, người ta so với anh còn nhỏ tuổi hơn, nhưng em xem anh cùng hắn có thể so với nhau sao, mỗi lần vừa thấy hắn lòng anh sẽ không thoải mái, bà dì còn đem hắn so sánh với anh, em nghĩ có khó chịu không!”
Lâm An Nhàn ngẫm lại cũng phải, đây là vấn đề tự tôn cùng mặt củ nam nhân, Quý Văn Nghêu thật đúng là khắc tinh của cô và Phó Minh Hạo.
Đến thứ 5, Lâm An Nhàn cũng không xuống bếp, quyết định đi khách sạn đặt một bàn đồ ăn đem trở về, như vậy khỏi phải khen chê mình nấu ăn ra sao nữa.
Vương Thu Dung nhìn bàn đồ ăn vừa lòng nở nụ cười, lại dặn Lâm An Nhàn để ý một chút, Lâm An Nhàn cũng không hiểu là để ý chuyện gì, nhưng phải gật đầu cho có.
Lại một lát sau Phó Lệ Na cùng chồng cũng đến đây, còn mang theo hai bình rượu ngon, Phó Nham thấy rượu mới cao hứng đứng lên.
Đến 5h Quý Văn Nghêu rốt cục cũng đến, Lâm An Nhàn đem dép lê đặt xuống dưới chân Quý Văn Nghêu, hít sâu một ngụm mới ngẩng đầu mỉm cười nói:“Văn Nghêu, anh đã tới!”