Chương 31

Hiệu suất làm việc của Quý Văn Nghiêu thật tốt, chỉ mới mấy ngày đãcho người đem hợp đồng đến chỗ Phó Lệ Na. Phó Lệ Na vừa lật xemmột tờ lập tức không xem nổi nữa, trực tiếp hỏi người Quý Văn Nghiêu phái tới: " Tiền thuê viết ở đâu?”


Nhân viên lễ phép lật bốn năm trang phía sau, chỉ cho Phó Lệ Na: “Viết ở đây, mỗi tháng một vạn, thanh toán nửa năm một lần.”


Đúng là một tháng một vạn, chỉ cần ba năm có thể lấy lại tiền vốn. Lúc đó, mình lại mua thêm một chiếc, đem trực thuộc danh nghĩa công ty Quý Văn Nghiêu, chẳng những tiết kiệm nhiều phiền toái mà còn mộtvốn bốn lời, thoải mái hơn bán quần áo nhiều!


Phó Lệ Na hớn hở ký tên, người nọ còn nói: “Ngài có muốn xem hợp đồng một lần nữa không?”
“không cần, không cần, Quý tổng của cậu là em rể của tôi, chẳng lẽ cậu ấy lại gạt tôi sao?”


Người nọ nghe xong cười nói: “đã như vậy, tôi đem hai bản hợp đồng này về công ty đóng dấu, xong lại mang qua cho ngài một bản, ngài hãy giữ kĩ bản hợp đồng nhé.”


Phó Lệ Na không ngừng cảm ơn, đưa người nọ xuống lầu mới trở về, vui mừng điện thoại cho Vương Thu Dung cùng Phó Lệ Giai, cổ động Phó Lệ Giai cũng mua xe, ba mẹ con khí thế bừng bừng thảo luận mấy tiếng đồng hồ.


available on google playdownload on app store


Quý Văn Nghiêu ngồi trong văn phòng nhàm chán đùa nghịch ngắm Lâm An Nhàn trong ảnh, lòng bắt đầu nhớ nhung, định điện thoại chocô, di động lại vang lên, là Dương Quân gọi đến liền cau mày nghe máy.
“Sao lại điện thoại cho anh?”


Đầu bên kia điện thoại, giọng của Dương Quân rất dịu dàng: “Văn Nghiêu, em muốn xin lỗi anh về chuyện hôm đó, em không nên nhất thời xúc động chạy đến công ty, không nên chất vấn anh, không nên tranh cãi ầm ĩ với bạn của anh, em sai rồi, anh đừng giận đượckhông?”


“anh không giận, chuyện nhỏ mà.”
Vừa nghe như thế, Dương Quân lập tức lấy lại tinh thần: “Văn Nghiêu có thể bỏ chút thời gian cùng ăn bữa cơm, xem như em xin lỗi anh.”


Quý Văn Nghiêu trả lời rất thẳng thắn: “không cần, Dương Quân, chúng ta đã chia tay rồi, em nên nhìn thẳng vào sự thật này. khôngcần biết em hay Mộng Khiết đều không ai có tư cách để tự nhận là bạngái của anh, em hiểu chưa? anh có thể hiểu tâm tình của em nhưng em nên nói rõ ràng với mọi người trong nhà sự thật này, nếu không sẽchỉ làm chậm trễ chính bản thân em. Em không thể nói thì cứ để anhnói, mọi chuyện sai đều là lỗi do anh, không liên quan đến em.”


Dương Quân nức nở khẩn cầu: “Văn Nghiêu, em không biết mình chỗ nào không tốt làm anh phật ý, chỉ cầu xin anh cho em một cơ hội, mộttháng, không, nửa tháng cũng được. Chúng ta bắt đầu lại có đượckhông, nếu như thế này em phải nói với người nhà em thế nào đây, tất cả đồng nghiệp ở trường đều biết chuyện chúng ta, anh làm thế chẳng phải đang bức em vào đường ch.ết sao!”


Quý Văn Nghiêu híp mắt lại, giọng nói bắt đầu trở nên lạnh lùng: "Dương Quân, Tôi không biết mình tốt ở chỗ nào làm em không thể buông tay, giữa chúng ta cơ bản chỉ có ăn cơm, xem phim, tôi chưa hề nợ em bất cứ thứ gì. Nhận sai về phần mình đó bởi vì tôi là đàn ông, tôi không để một phụ nữ gánh vác trách nhiệm. Hơn nữa việc em ch.ết hay sống, hoàn toàn không liên quan gì đến tôi, nếu em thực sự sốngkhông nổi nữa, tôi cũng sẽ không vì trách nhiệm và tội danh mà em ép lên đầu tôi, để tôi có chút đồng tình nào với em bị thương tổn cũng chỉ có ba mẹ em thôi.” nói xong lập tức ngắt di động. 


anh ghét nhất loại thủ đoạn dùng cái ch.ết để uy hϊế͙p͙ thế này, hoàn toàn chán ngắt, chỉ làm người khác càng thêm chán ghét.
không thèm suy nghĩ về Dương Quân nữa, Quý Văn Nghiêu gọi điện thoại cho Lâm An Nhàn.


Nghe tín hiệu nhấc máy, khóe miệng Quý Văn Nghiêu cong cong thành nụ cười: “thật đúng là nhận điện thoại của anh, em đang ở đâu?”
“đi làm.”
“Em xin nghỉ đi, ra ngoài đi dạo với anh.”


“Tôi đi làm, anh nghe không rõ à? Công ty tôi không cho xin nghỉ.” Lâm An Nhàn không thèm để ý đến loại yêu cầu vô lý của Quý Văn Nghiêu.
Quý Văn Nghiêu không vui: “Công ty gì mà không cho nghỉ, chẳng lẽ bệnh cũng không cho nghỉ sao?”


“anh muốn tôi bị bệnh à, tôi không bệnh thì xin nghỉ làm gì!”
Quý Văn Nghiêu vội vàng nói: “anh không có ý đó, anh chỉ suy luận thôi, em đừng giận nha. An Nhàn, em đến đây với anh đi, anh đang ở công ty buồn quá, qua ngồi với anh một lát thôi.”


“không có chuyện gì khác tôi gác máy đây.” Lâm An Nhàn không muốn tranh cãi với người này.
“Khoan, khoan, em không đến thì anh qua tìm em.”
“Quý Văn Nghiêu, tôi đang làm việc, đừng cố tình gây sự, đượckhông!”


Quý Văn Nghiêu đâu thèm để ý mấy chuyện nhỏ này: “Công việc gì mà nghiêm túc đến thế? Em chỉ cần nói là em tới hay không, nếu emkhông đến thì tan tầm em đến với anh cũng được, nhưng như thế anhsẽ không cho em về đâu.”


Lâm An Nhàn đành thỏa hiệp: “anh chờ, tôi xin phép tổ trưởng.”
Mục đích đã đạt được, Quý Văn Nghiêu hớn hở chờ.


Hai tiếng trôi qua, không thấy Lâm An Nhàn gọi lại, đang định cầm chìa khóa xe đến công ty của cô, thì nhận được điện thoại nói cô đãđến lầu 15. 
Quý Văn Nghiêu chạy nhanh ra ngoài tiếp.
Lâm An Nhàn cau có ngồi trên sô pha bằng da thật.


Chờ Quý Văn Nghiêu ngồi xuống, mày càng nhăn thêm: “Tìm tôi có chuyện gì? anh ngồi bên kia được không, nóng nực quá.”


"Có máy điều hòa mà nóng cái gì, anh nhớ em, anh chỉ muốn gặp em, lát nữa anh đưa em đi ăn cơm, rồi đi xem phim, nếu em không thích xem phim thì chúng ta đi dạo phố cũng được, em thích mua gì mua.”


Lâm An Nhàn nhìn nhìn Quý Văn Nghiêu, cảm thấy tên này bệnhkhông nhẹ, hai người bọn họ quan hệ không minh bạch, anh ta lại làm như hai người là người yêu, rêu rao khắp nơi, Quý Văn Nghiêu anh takhông biết xấu hổ thì mặc anh ta, cô không thể làm thế được!


“Tôi không đi, về sau anh đừng nhàm chán như vậy được không, công ty tôi không thể tùy tiện xin nghỉ, hơn nữa tìm người thay ca trực cũng rất khó khăn, tôi nghỉ không phải sẽ tăng việc cho người khác sao, xin nghỉ phép thế này thì phần thưởng chăm chỉ của quý này cũng mất luôn..”


Quý Văn Nghiêu ôm ôm hôn hôn không ngừng: “Em tới công ty anhlàm đi, muốn bao nhiêu anh đều trả, làm ở đó phải trực đêm không tốt cho thân thể đâu.”


Lâm An Nhàn không kiên nhẫn đẩy Quý Văn Nghiêu ra: “Chuyện của tôi không cần anh quản, anh tránh ra, để người khác nhìn thấy thì coi sao được!”


“Thấy thì thấy, anh cùng bạn gái thân thiết liên quan gì đến ai chứ, mỗi ngày chỉ được nhìn ảnh em thôi, thân thể anh cũng đang bị tổn thương đây, để anh ôm chút xíu thôi.”
Lâm An Nhàn lập tức cảnh giác: “Ảnh gì, anh chụp lén tôi?”


“Đừng khẩn trương, em nghĩ anh tiểu nhân như vậy sao, em xem đi, chỉ chụp thế này thôi.” nói xong đưa di động cho Lâm An Nhàn xem, lại tranh thủ ôm cô, hôn hôn lên cổ và vành tai cô.


Lâm An Nhàn chẳng quan tâm Quý Văn Nghiêu quấy rầy, lấy qua di động xem, đều là hình khi mình đang ngủ, cũng không có gì quá đáng, nhưng vẫn muốn xóa hết
“Em xóa đi, anh lưu trong máy tính hết rồi.” Quý Văn Nghiêu nhìn động tác của Lâm An Nhàn, nói với giọng thờ ơ.


“anh cách xa tôi một chút.” Lâm An Nhà ném di động sang một bên, bắt đầu đẩy đẩy người Quý Văn Nghiêu.


Quý Văn Nghiêu kéo tay Lâm An Nhàn sờ sờ vào đũng quần của mình: “anh cũng muốn cách xa em lắm chứ, nhưng ‘thằng em của anh’ nókhông nghe lời, làm sao bây giờ? Em sờ cái này đi, nó đáng yêu lắm ấy.”


Lâm An Nhàn ra vẻ trấn tĩnh, trừng mắt nhìn Quý Văn Nghiêu, nhưng mặt lại đỏ bừng: “anh đứng đắn chút đi!”
Quý Văn Nghiêu lại bị cái liếc mắt này làm bay mất cả linh hồn: Chịu nhìn anh rồi sao? Môi em thoa cái gì mà đẹp thế?’


Mình có thoa cái gì đâu, Lâm An Nhàn vừa nghĩ, môi đã bị Quý Văn Nghiêu hôn, nụ hôn sâu và dày đặc, bàn tay của cô bị Quý Văn Nghiêu kiềm chặt, đặt ở nơi đó, bắt đầu di chuyển lên xuống.


Chỉ một lát, cả người Quý Văn Nghiêu hừng hực cháy bừng lên, nửa nằm nửa đè lên người Lâm An Nhàn, sờ vào ngực cô, cười hỏi: “Chỗ này giấu cái gì mà phồng to thế, để anh kiểm tr.a mới được.”


Lâm An Nhàn gần như bị nhấn chìm vào chiếc sô pha bằng da mềm,cô hoàn toàn không ngờ tên khốn Quý Văn Nghiêu lại dám giở trò ở tại văn phòng, liền liều mạng giữ chặt quần áo không buông.
“Cộp! Cộp!” Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
“Văn Nghiêu, là em, sao anh lại khóa cửa?”


Nữ thư ký đứng sau lưng Trần Mộng Khiết thở phào một hơi nhẹnhõm. May mà Quý tổng khóa cửa, nếu không mình thật không thể ngăn được vị Trần tiểu thư ương ngạnh này. Ban nãy nhìn thấy Quý tổng nôn nóng kéo một phụ nữ vào phòng, bên trong chắc chắn có những hình ảnh cấm trẻ em.


Đại khái qua hai ba phút, cửa từ bên trong mở ra, Trần Mộng Khiết nhìn bộ dáng âm trầm của Quý Văn Nghiêu càng không hiểu: “anh sao thế? không vui liền tự nhốt mình trong phòng, em biết có nhiều người muốn bàn chuyện làm ăn với anh, nhưng có ai lại trốn tránh tiền bạc tự dâng tới miệng như anh không?”


Trần Mộng Khiết vừa nói vừa đi vào phòng, mới đầu còn không chú ý, nhưng khi đến bên sôpha định ngồi xuống, mới thấy một người phụ nữđang cúi đầu ngồi, nhìn không rõ dung mạo, liên tưởng đến cánh cửa khóa kín ban nãy, lập tức hiểu rõ.


Mặc cho cô có kinh nghiệm xử lí tình huống giỏi đến đâu, cũng khôngchịu nổi việc giữa thanh thiên bạch nhật người đàn ông mình thích lại thân thiết cùng phụ nữ khác: “Văn Nghiêu, vị tiểu thư này là ai thế? Sao ban ngày ban mặt một mình cùng anh khóa cửa ở trong phòng?”


Quý Văn Nghiêu thản nhiên đứng một bên, nói: “Bạn gái anh, Lâm An Nhàn.”
Trần Mộng Khiết lập tức quay đầu, có chút khó chịu hỏi: "Bạn gái củaanh không phải cô giáo tiểu học Dương Quân kia sao, cô gái này ở đâu ra thế?”


nói xong lại nhìn Lâm An Nhàn: “Tôi nói nè cô gái, nếu cô là bạn gáiVăn Nghiêu sao thấy tôi lại không biết chào hỏi, cũng không ngẩng đầu, có biết phép lịch sự hay không?”


Lâm An Nhàn đương nhiên biết Trần Mộng Khiết là ai nào dám ngẩng đầu để cô ta thấy mặt mình, đành vẫn cúi đầu.
“Mộng Khiết, có phải cô quản quá nhiều rồi hay không? bạn gái tôi tại sao phải chào hỏi cô, cô không rõ mình vừa quấy rầy chuyện gì hay sao?”


Trần Mộng Khiết là người thẳng tính lại mạnh mẽ, nào chấp nhận việc Quý Văn Nghiêu không cho mình mặt mũi như vậy.


“Em là bạn của anh. Giao tình bao nhiêu năm của chúng ta mà anh lại vì một người phụ nữ mới quen mắng mỏ em vậy sao? anh nói em nghe thử cô ta tốt ở chỗ nào đáng để anh làm như thế? Loại đàn bà có thể bắt anh khóa cửa phòng làm chuyện không đứng đắn như thế, chỉ giỏi ở trên giường chờ đàn ông thôi.”


Lâm An Nhàn nghe không nổi nữa, đứng lên bỏ đi, lại bị Trần Mộng Khiết cố tình ngăn cản.
“cô đi đâu vội thế, tôi còn chưa nhìn rõ người dám châm ngòi ly gián tôi và Văn Nghiêu mà.”


không hổ là bạn bè của Quý Văn Nghiêu, đều là những người tự bổ não nghĩ quá nhiều, mình có nói câu nào đâu mà bảo là châm ngòi? Lâm An Nhàn lách người bước sang bên cạnh.
Trần Mộng Khiết vốn ương ngạnh sao dễ dàng buông tha, dùng sức giữ chặt tay Lâm An Nhàn kéo cô trở về.


Lâm An Nhàn cũng tức giận, Trần Mộng Khiết này thật quá đáng, ngẩng đầu nói: “Buông tôi ra.”


Trần Mộng Khiết cảm thấy người phụ nữ này nhìn thật quen mặt, trong đầu nhanh chóng lướt qua những người bạn và những người hợp tác làm ăn, thật đúng là không nhớ đã gặp qua ở chỗ nào.


“Tôi từng gặp cô ở đâu phải không?” Trần Mộng Khiết nghĩ không ra, trực tiếp hỏi.
Lâm An Nhàn không nói gì, trừng mắt ý bảo Trần Mộng Khiết buông tay.
“cô ấy là chị dâu của Dương Quân.” Quý Văn Nghiêu trả lời thay Lâm An Nhàn.


Đúng vậy, lần trước người phụ nữ này cùng Dương Quân đến tìm Quý Văn Nghiêu.
không đúng! Chị dâu, không phải vợ của anh họ Dương Quân sao?! Tình huống này là thế nào?


Trần Mộng Khiết tức điên. thật đúng là đồ đàn bà không biết xấu hổ, lại có thể có thể gian díu với bạn trai của em chồng mình, quá vô sỉ.


“cô có biết xấu hổ không, bạn trai em chồng cũng không tha, quyến rũ Văn Nghiêu chia tay Dương Quân để cưới cô sao? Loại phụ nữ thiếu đạo đức này thế gian thật hiếm thấy, Dương Quân cùng nhà chồng có biết cô làm việc này không?”


Lâm An Nhàn vẫn im lặng không nói lời nào, sỉ nhục hôm nay mà côchịu cũng là do Quý Văn Nghiêu mang lại cũng do chính cô tự tìm,không trách được người khác.
Quý Văn Nghiêu ôm chặt Lâm An Nhàn vào lòng, úp mặt cô vào ngực mình, đưa lưng về phía Trần Mộng Khiết.


Mộng Khiết, nói đến đây tôi nghĩ đã đủ rồi. nói đến thứ tự trước sau,cô và Dương Quân đều đến sau. An Nhàn là mối tình đầu của tôi, nếukhông vì một chút sai lầm thì cô ấy đã sớm là vợ Quý Văn Nghiêu này. Những lời cô nói hôm nay, nghĩ tình cô là bạn bè của tôi, nên không so đo, nhưng sau này nếu còn xảy ra những chuyện thế này, tôi sẽ khôngkhách sáo, cô biết tôi mà, đâu cần nói nhiều, đúng không?”


Trần Mộng Khiết đương nhiên không xa lạ gì con người Quý Văn Nghiêu.


Lúc trước, khi nhận những hợp đồng trên công trường, Quý Văn Nghiêu không biết bị bao nhiêu người cố tình làm khó, quan hệ trong môi trường này cực kì phức tạp, không phải người bình thường nào cũng có thể biết vào để chia một chén canh. Quý Văn Nghiêu bị người ta chặn đánh không biết bao nhiêu lần, sau đó thực sự không thể nhịn được nữa, cũng chỉ có thể đánh bừa, nhưng sau này giống như khôngmuốn sống, liều mạng chém tàn phế không biết bào nhiêu kẻ dám đến gây chuyện mới có thể yên tĩnh. Về sau nữa cũng là Quý Văn Nghiêu biết làm người, co được dãn được, tự nhận sai đến bồi thường thuốc men cho những đàn anh lớn mới có thể tiếp tục làm tiếp.


Sau đó cũng nhờ chính bản thân anh cố gắng, làm người luôn nói đến nghĩa khí, mới được mọi người thực sự tán thành, kinh doanh ngày càng lớn. Kỳ thật việc kinh doanh của Quý Văn Nghiêu đương nhiên sau khỏi có những mảng tối, không kết bạn với một số người, một số vật thì sao có thể tiến xa hơn. Cùng chỉ có công ty vận chuyển hàng hóa hiện nay thì mới có thể xem như trong sạch một chút.


Nhìn ánh mắt cảnh cáo cùng uy hϊế͙p͙ của Quý Văn Nghiêu, Trần Mộng Khiết cười khổ, vốn luôn tự tin mình có địa vị đặc thù trong lòng Quý Văn Nghiêu, nhưng hiện tại xem ra là đã suy nghĩ nhiều, chỉ đơn phương một phía mà thôi.


“Em hiểu, em chỉ khuyên anh một câu, anh và cô ấy như thế cũngkhông phải ý hay, hơn nữa có một số việc chính anh cũng từng nóimột số việc không thể miễn cưỡng, sao anh vẫn còn cố lao vào? Cho dù chúng ta không thành đôi cũng không sao, em không muốn thấyanh mù quáng lao đầu vào tường.” Trần Mộng Khiết cố làm ra vẻ thong dong.


Quý Văn Nghiêu vuốt tóc Lâm An Nhàn, rất nghiêm túc trả lời Trần Mộng Khiết“cô cũng rõ con người của tôi, không có gì mù quáng, của tôi chính là của tôi, ai cũng không thể ngăn cản!”


Ai, xem như người đàn ông kia xui xẻo, bị Quý Văn Nghiêu coi trọng bà xã của mình, nhưng Trần Mộng Khiết cũng thật sự hâm mộ cô gái này, Quý Văn Nghiêu là một người đàn ông có trách nhiệm, cô ấy nhất địnhsẽ rất hạnh phúc.


Trần Mộng Khiết quay lại nhìn hai người đang ôm nhau một lần nữa, vẫy tay chào tạm biệt Quý Văn Nghiêu rồi xoay người rời đi.
Quý Văn Nghiêu thấy Trần Mộng Khiết rời đi mới nới tay: "An Nhàn, em đừng buồn, sau này sẽ không xảy ra những chuyện như thế này nữa đâu."


"Tôi không sao, cô ấy nói rất đúng, đây vốn chính là chuyện vô liêm sỉ nhất trên đời, nếu anh thật sự thương tôi, sau này đừng đến tìm tôi nữa." Dùng sức đẩy Quý Văn Nghiêu ra, Lâm An Nhàn cũng đi ra ngoài.


Quý Văn Nghiêu nghe xong tuy rằng tức giận, nhưng lại không có cách nào khuyên Lâm An Nhàn, đành phải theo cô cùng nhau xuống lầu, nhất quyết phải đưa cô về tận nhà.


Lâm An Nhàn không đồng ý, hai người dây dưa đã gây sự chú ý khôngít người, Lâm An Nhàn đành phải cùng Quý Văn Nghiêu lên xe.
Đến cửa khu chung cư nhà họ Phó, Lâm An Nhàn trực tiếp xuống xe, Quý Văn Nghiêu cũng đi theo ra.
"anh còn đi theo tôi làm gì?"


"An Nhàn, em đừng bỏ mặc anh như thế được không, anh biết là anhkhông tốt, nhưng em như thế này làm trong lòng anh đau quá."
Lâm An Nhàn đâu thèm quan tâm lòng của Quý Văn Nghiêu có đau gì hay không: "Đừng nói mấy chuyện đó nữa, anh đi đi."


Quý Văn Nghiêu đứng tại chỗ thẳng đến khi nhìn không thấy bóng lưng Lâm An Nhàn nữa mới thở dài chuẩn bị lên xe.
"Văn Nghiêu, Văn Nghiêu!"
Quý Văn Nghiêu xoay người nhìn Phó Lệ Na đang bước về hướng mình, nhướng mày, trùng hợp thế!


Phó Lệ Na thở hổn hển, vừa nôn nóng vừa nổi giận, đến trước mặt liền hỏi Quý Văn Nghiêu: "Văn Nghiêu, sao lại đưa An Nhàn về thế?"






Truyện liên quan