Chương 37-2

Lâm An Nhàn không tin nhìn Phó Minh Hạo, chẳng lẽ ngay cả điều này hắn đều nói?
Phó Minh Hạo kích động: “Khúc Duyệt, cô nói chuyện không có lương tâm, những gì tôi đáp ứng với cô tôi đều đã thực hiện, đều là cô mặt dày cố chập dây dưa!”


“Anh cho tôi cái gì? Một danh sách tiểu siêu thị, tổng cộng chưa đến 2000 phần trăm cổ phần, anh là nam nhân? Hừ, không bản sự còn muốn mèo mỡ, bố thí sao!” Khúc Duyệt khinh bỉ nói.
Phó Minh Hạo tức giận phát run, nói không ra lời.
Phó Lệ Na mặc kệ: “Minh Hạo, tức giận với loại người này chỉ hại thân.”


Sau đó, hùng hổ chỉ Khúc Duyệt nói: “Cô thật không biết xấu hổ, mặc kệ cô có chồng hay chưa, biết rõ Minh Hạo đã có vợ còn yêu thương nhung nhớ, rõ ràng là âm mưu lừa bịp tống tiền, nếu còn tự trọng thì mau biến đi!”


“Bà cô ăn nói thật ngang ngược nga, tôi nói chuyện cùng Phó Minh Hạo liên quan gì bà, giải quyết được thì giải quyết, không được thì cút một bên!”
Phó Lệ Na tức giận nghẹn lời, mặt đỏ bừng.
Lâm An Nhàn ngao ngán nói: “Tôi là vợ Minh Hạo, có tư cách nói chuyện với cô chứ.”


Khúc Duyệt lại cười lạnh: “Nói với cô? Chồng mình còn không quản được, không trước kiểm điểm còn ở đây bàn tư cách với tôi? Nếu thực cô giữ tiền thì tôi không ngại nói một chút, chỉ sợ Minh Hạo dùng cô lấy cớ thôi.”


Phó Minh Hạo tức giận, lớn giọng nói: “Cô, rốt cuộc cô muốn gì?”
Vừa nghe Phó Minh Hạo hỏi, Khúc Duyệt lập tức gào khóc: “Muốn gì? Lúc trước hống tôi anh nói sẽ nâng đỡ tôi còn nói vợ anh là người lãnh tình. Lời ngon tiếng ngọt, tới tay liền trở mặt!”


available on google playdownload on app store


“Tôi nói những lời này khi nào?” Phó Minh Hạo phản bác, những người khác cũng hát đệm theo.
Lâm An Nhàn nghe không nổi nữa, tư mật vợ chồng bị người ngoài đàm tiếu, đối với cô mà nói là một chuyện cực kỳ nhục nhã.
Đối mặt với quang cảnh tranh cãi ầm ĩ, đầu Lâm An Nhàn muốn nổ tung.


Chính lúc đau đầu kịch liệt, cảm giác có người ôm mình đi ra ngoài, ngẩng đầu lên đúng là Quý Văn Nghêu.
Lâm An Nhàn định nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt hắn âm trầm nghiêm túc, lời ra tới miệng đành nuốt ngược vào trong.
Giúp Lâm An Nhàn lên xe, Quý Văn Nghêu lái về nhà mình.


Ở một ngã tư chờ đèn đỏ, Quý Văn Nghêu nhịn không được hỏi: “Bây giờ em tính làm gì, chẳng lẽ còn nhẫn được?”
“Tôi không biết.” Lâm An Nhàn ăn ngay nói thật.
“Không biết anh dạy cho em, ly hôn đi.”
Lâm An Nhàn không nói lời nào.


Quý Văn Nghêu thở dài: “An Nhàn, anh biết em khó thừa nhận việc ly hôn, nhưng hôm nay em chưa học được điều gì sao, em cắn răng chịu đựng thì cô Khúc kia sẽ để yên sao, nhìn tư thế kia khẳng định cô ta sẽ không buông Phó Minh Hạo, em nghĩ tương lai yên tĩnh được sao?”


Sau đó, tạm dừng một chút lại nói: “Nếu em muốn tiếp tục chung sống với Phó Minh Hạo trong tình trạng dằn co này anh sẽ giúp giải quyết cô ta, nhưng tương lai anh không thể theo sau hốt rác cho Phó Minh Hạo mãi được.”


Lâm An Nhàn nhỏ giọng nói: “Từ đầu, lúc anh nói chuyện này, tôi cứ nghĩ do anh giở trò quỷ nên không tin. Hiện tại người đã tìm tới cửa, anh còn rộng lượng đề nghị, là tôi sai lầm, thực xin lỗi.”
Quý Văn Nghêu nói: “Anh nói rồi, anh chỉ nghĩ cho em, em muốn thế nào anh đều tôn trọng.”


Đến nơi, hai người theo thang máy lên lầu.
Vào nhà, Quý Văn Nghêu ôm chầm Lâm An Nhàn nhẹ giọng nói: “An Nhàn, sự tình hôm nay đừng để trong lòng, loại đàn bà đó không đáng, em muốn anh giáo huấn ai đều được, chỉ cần em hết giận, đừng mất hứng.”


Lâm An Nhàn nhịn không được khóc: “Chẳng lẽ tôi nhẫn nhịn chưa đủ nhiều sao!” Nói xong, vùi mặt vào lòng Quý Văn Nghêu ô ô khóc.
“An Nhàn, ngoan, đừng khóc, Phó Minh Hạo là tên hỗn đản.”
Lâm An Nhàn khóc nửa ngày trong lòng cũng dịu bớt, ngẩng đầu nhìn Quý Văn Nghêu nức nở: “Cám ơn anh.”


Vô luận trước kia Quý Văn Nghêu đã làm gì, nhưng hắn một lòng vì mình, điểm ấy ai cũng không so được.
“Ngốc, cảm ơn làm gì! Tốt lắm, đừng khóc, đi tắm rồi nghỉ ngơi.”
Nói xong Quý Văn Nghêu giúp Lâm An Nhàn vào nhà vệ sinh, còn đưa cho cô nội khố và váy ngủ.


Lâm An Nhàn xấu hổ tiếp nhận, hỏi: “Sao anh có mấy thứ này?”
“Cố ý chuẩn bị cho em, vì em kể cả chuyện mất mặt này anh cũng làm, chẳng những mua bvs, còn mua nội y, em yên tâm anh cam đoan sạch sẽ.”


Nước mắt mới khô thiếu chút nữa rơi xuống, một đại nam vì mình giặt nội khố, cô không xứng với tấm lòng của anh.
“Sớm biết em lại khóc anh sẽ không nói, mau tắm đi khóc nữa mắt sẽ đau đó.” Quý Văn Nghêu xoa nhẹ tóc Lâm An Nhàn, đóng cửa đi ra ngoài.


Lâm An Nhàn thay xong quần áo, Quý Văn Nghêu đưa cô vào phòng nằm xuống giường, rồi nằm bên cạnh cô.
Nhìn Lâm An Nhàn bất an chấn động, Quý Văn Nghêu hôn hai má cô: “Nhĩ hảo hảo nghỉ ngơi, anh cái gì cũng không làm, chờ em ngủ anh sẽ ra ngoài.”


Một lát sau, Lâm An Nhàn thấy Quý Văn Nghêu cũng thành thật nằm im, người mới thả lỏng, trầm tĩnh lại.
“An Nhàn, thời gian này em không cần về, xem sự tình phát triển nói sau, anh giúp em hỏi thăm tin tức được không?”
Lâm An Nhàn vẫn còn khí nên không nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng.


Được Lâm An Nhàn đồng ý, Quý Văn Nghêu hào hững nói muỗn dẫn cô đi mua ít đồ dùng, lại tính toán còn thiếu cái gì.
Lâm An Nhàn nghe âm thanh trầm ổn bình thản huyên thuyên bên tai, chậm rãi đi vào giấc ngủ.


Chờ Lâm An Nhàn ngủ say, Quý Văn Nghêu đứng dậy chỉnh chăn giúp cô, nở nụ cười âu yếm nhìn bộ dáng khi ngủ của cô, mới đi ra ngoài.
Vào thư phòng đóng cửa lại, Quý Văn Nghêu ngồi trên sô pha uống trà, nhìn đồng hồ nhấn điện thoại.


Không biết đối phương nói gì, Quý Văn Nghêu ngẫu nhiên nói: “Khúc Duyệt, tôi không muốn nghe cô khoe thành tích, tôi muốn kết quả. Nếu đồng ý, cô nên biết phong cách làm việc của tôi, đừng nghĩ một bước dễ dàng lên trời, Quý Văn Nghêu tôi muốn cô một bước tiến địa ngục kỳ thật dễ như trở bàn tay!”


Buông di động, Quý Văn Nghêu tiếp tục nhàn nhã uống trà, nhịn không được nở nụ cười: Phó Minh Hạo, chỉ cần ngươi đi sai một bước, ta có thể cho ngươi vĩnh viễn trở mình không được!






Truyện liên quan