Chương 56-2
Quay đầu lại, thật đúng là trùng hợp, lại là Tả Phàm Nghĩa vừa lái xe đến.
“cô không đi làm sao, đến đây làm gì vậy?” Tả Phàm Nghĩa đang hỏi thì nhìn thấy giấy ly hôn trong tay Lâm An Nhàn, lòng nhất thời vui vẻ.
“Thủ tục xong rồi sao, đi đâu tôi đưa cô đi.”
Lâm An Nhàn lắc đầu: “Thủ tục ly hôn xong rồi, không phiền anh, nơi này có rất nhiều taxi.”
nói xong liễn vẫy tay gọi chiếc xe taxi dừng lại rồi ngồi vào trong.
Nhìn Lâm An Nhàn ngồi vào taxi, Tả Phàm Nghĩa không tức giận mà càng cảm thấy cô là người phụ nữ đáng tôn kính. Sau đó lại nhớ đến hôm nay hàng hóa sẽ đến, nên nhanh chóng chui vaaof xe đi làm chuyện quan trọng hơn.
Lâm An Nhàn vừa về tới công ty đã bị Quý Văn Nghiêu kêu lên lầu.
Quý Văn Nghiêu xem chứng nhận ly hôn của Lâm An Nhàn như bảo bối, xem hoài không chán, vừa xem vừa cười khúc khích.
Qua nửa ngày, Lâm An Nhàn không chịu nổi nữa, đẩy Quý Văn Nghiêu nói: “anh đừng cười nữa, trả lại cho em.”
Quý Văn Nghiêu vội vàng đem chứng nhận ly hôn bỏ vào ngăn kéo bàn làm việc của mình: “anh có thể vui mừng sao, anh chờ cái này rất lâu rồi! Giấy chứng nhận này nên để chỗ anh để anh giữ giúp em, sau này lúc chúng ta đi đăng ký cũng tiện.”
“Coi cái lòng dạ nhỏ nhen của anh kìa.” Lâm An Nhàn bất đắc dĩ thở dài.
“Sao còn thở dài, lòng dạ của anh từ trước đến giờ vẫn chỉ có một mà nay như nguyện đương nhiên phải cao hứng, tối dẫn em đi ăn mừng.”
“không vội, em hỏi anh chuyện này, Bạch Tuyết Tinh có phải là người anh cài bên cạnh Phó Minh Hạo không?”
Quý Văn Nghiêu đầu tiên sửng sốt, sau đó lập tức nói: “Phó Minh Hạo ngả bài với em rồi à? anh ta đúng là một phút cũng chờ không được, Bạch Tuyết Tinh là nhân viên phục vụ karaoke ở nhà hàng, mỗi lần tới đó Phó Minh Hạo đều chỉ đích danh cô ấy, đương nhiên anh phải tốt bụng giúp đỡ người có tình thành đôi rồi. Chẳng qua chỉ dặn dò Bạch Tuyết Tinh thêm vài câu mà thôi.”
“Dặn dò thêm vài câu, vậy cô gái đó có làm theo lời anh dặn không?”
Quý Văn Nghiêu cười nói: “Xem ra em đúng là biết không ít chuyện, Bạch Tuyết Tinh cũng đúng là ngốc thật, lại thật sự yêu Phó Minh Hạo, đây không phải là chui đầu vào chịu khổ sao? anh đã nói rõ ràng với cô ấy rồi, nếu cô ấy vẫn nguyện ý đi theo Phó Minh Hạo thì cũng hết cách.”
“anh làm nhiều việc như thế sao lại không nói em một tiếng, ít ra em cũng có thể chuẩn bị tinh thần.” Lâm An Nhàn hỏi lại.
Quý Văn Nghiêu ôm Lâm An Nhàn ngồi xuống sô pha, hôn lên trán cô mới nói tiếp: “Nếu Phó Minh Hạo không hai lòng thì dù anh có sắp xếp bao nhiêu cô gái bên cạnh anh ta cũng vô dụng, Khúc Duyệt là một ví dụ. Sở dĩ anh không nói cho em biết là sợ em nghĩ anh cố tình gài bẫy Phó Minh Hạo, anh muốn em từ từ nhìn thấy rõ con người thật của Phó Minh Hạo, sau đó anh sẽ xuất hiện cứu em trong lúc nước sôi lửa bỏng, như thế mới có thể làm em thêm cảm động, quyết một lòng theo anh.”
Lâm An Nhàn vừa nghe vừa cười: “anh đó, chỉ biết có mấy chuyện kiểu vậy! Nhng dù anh tính toán sâu xa đến bực nào vẫn không thể đoán được lòng dạ của phụ nữ, Bạch Tuyết Tinh đã đến tìm em từ lâu, cô ấy tuy theo Phó Minh Hạo nhưng lại sợ đắc tội với anh nên đến tìm em năn nỉ.”
Quý Văn Nghiêu trừng mắt nhìn Lâm An Nhàn: “Ý em là, em cũng đã sớm biết chuyện của Bạch Tuyết Tinh? Tốt lắm, đi một vòng tròn lớn rốt cuộc em mới là người biết tất cả mọi chuyện, Bạch Tuyết Tinh tìm em làm gì, còn không thành thật khai báo!” nói xong liền đè lên người Lâm An Nhàn thọt lét.
Lâm An Nhàn bị Quý Văn Nghiêu chọc cười muốn tắt thở, lớn tiếng kêu: “Quý Văn Nghiêu, anh khôngdừng tay em sẽ giận thật đó.”
Quý Văn Nghiêu nghe thế, cắn lên mặt Lâm An Nhàn mấy cái mới kéo cô ngồi dậy. Bởi vì Lâm An Nhàn cười khan cả giọng nên anh rót cho cô ly nước.
“Về sau không được động thủ, động cước như vậy!” Lâm An Nhàn tức giận nói.
“Tuân lệnh, vợ yêu đại nhân, em mau nói đầu đuôi câu chuyện đi.”
“Kỳ thật cũng không có gì, chẳng qua Bạch Tuyết Tinh thật lòng muốn sống chung với Phó Minh Hạo, lại không dám đắc tội với anh, nên tìm em nói hết chân tướng. cô ấy hy vọng sau khi em biết được sự thậtcâu chuyện thì có thể mau chóng ly hôn với Phó Minh Hạo, như vậy cô ấy vừa có thể sống chung với Phó Minh Hạo vừa có thể giúp anh đạt được mục đích. Tuy cô ấy biết anh sẽ không dễ dàng buông tha cho Phó Minh Hạo nhưng vẫn chưa từng có ý định rời khỏi anh ta, cô ấy chỉ mong sao nhà họ Phó có được mảnh đất dung thân đã đủ.”
“Hừ, cô ta nghĩ chu đáo thật, biết lén lút đi cầu xin em!”
Sau đó Quý Văn Nghiêu đột nhiên chợt phát hiện một sự kiện: “không đúng, nếu em đã sớm biết chân tướng sao lại không nói với anh?”
Lâm An Nhàn gục đầu nhẹ giọng nói: “anh một lòng nghĩ cho em, không quan tâm bất cứ thứ gì, làm cho em nhiều chuyện như thế, đương nhiên em cũng muốn làm gì đó cho anh. Em biết việc anh cấp nhiều ưu đãi cho nhà họ Phó cũng không phải cho không, nhưng nếu muốn động đến vốn gốc của bọn họ thì cần phải cố gắng thêm một chút mới được. Vì thế em tìm tình nhân của Phó Nham, bày kế cho côta lấy hết tiền nhà họ Phó, rồi lại gợi ý cho Vương Thu Dung thế chấp ngân hàng căn nhà đang ở để lấy tiền mua căn hộ bên anh giới thiệu.”
Quý Văn Nghiêu nhắm mắt thở dài: “An Nhàn, dù anh có làm bất cứ điều gì thì chỉ câu nói vừa rồi của em đã đủ, đúng là vợ hiền của anh! Tuy nhiên từ nay về sau anh không dám nói em không có lập trường, cũng không dám đắc tội với em, lòng dạ phụ nữ thay đổi nhanh quá, nói nhẫn tâm thì nhẫn tâm ngay!”
“Cảm thấy em nhẫn tâm à? Vậy anh phải cách em xa xa một chút, không sẽ bị em hại đó.” Lâm An Nhàn liếc xéo Quý Văn Nghiêu.
“Khó mà làm được, đây mới là vợ của Quý Văn Nghiêu anh mà, có cừu oán tất báo, quyết không nhân nhượng, em có thể thay đổi thế này anh mừng còn không kịp thì làm sao có thể tránh xa em chứ? Vợ chồng chúng ta là nhất thể, nhất thể! Biết không?” nói xong, Quý Văn Nghiêu liền bổ nhào lên người Lâm An Nhàn.
“anh đừng giỡn nữa, trước kia em không có lập trường nhưng không có nghĩa là không phân biệt được tốt xấu. Tai nạn lần đó làm em hạ quyết tâm theo anh, mà Phó Minh Hạo tham lam lại làm em hận thấu nhà họ Phó. Văn Nghiêu, cám ơn anh đối xử tốt với em như thế, em thề trừ phi anh không cần em nữa, nếu không thì suốt đời này em sẽ luôn đi theo anh!”
“Ai, em muốn anh cảm động khóc sao! Chúng ta đi đăng ký kết hôn ngay bây giờ luôn đi, bây giờ anhrất muốn đấm ngực mà gào thét vì mừng đó.”
Lâm An Nhàn vội vàng kéo tay Quý Văn Nghiêu lại: “không phải bình thường anh rất nghiêm túc ổn trọng sao, sao bây giờ lại lỗ mãng như thế, hôm nay em vừa ly hôn xong lại lập tức kết hôn với người khác thì sao em dám ngước mặt nhìn ai. Kết hôn là chuyện lớn, phải được gia đình anh đồng ý mới được.”
“Ai, thật sự là nôn nóng đến ch.ết đi được, con bé Văn Văn vẫn không chịu về, buổi tối chúng ta đến khách sạn thuê phòng nha?”
“anh rang đợi thêm vài ngày không được sao, chuyện của nhà họ Phó còn chưa xử lý xong, anh thì cả ngày chỉ nghĩ chuyện không đứng đắn, em phải quay lại làm việc đây.” Lâm An Nhàn đẩy Quý Văn Nghiêu ra, đứng lên đi ra ngoài.
“Ngày mai anh sẽ bắt đầu tính sổ với bọn họ, anh nghĩ đều là chuyện đứng đắn mà, này, đừng quên cùng ăn tối với anh.”
Sau khi ăn tối, Quý Văn Nghiêu lái xe đưa Lâm An Nhàn về nhà, đến nơi lại ở trong xe quấn quýt si mê nửa ngày mới bằng lòng để Lâm An Nhàn xuống xe.
Sáng sớm hôm sau, Quý Văn Nghiêu liền bảo nhân viên bên công ty thuê xe đến gặp Phó Lệ Na.
Vừa thấy người, Phó Lệ Na đã biết chắc là Quý Văn Nghiêu cho người mang tiền tới nên vồn vã mời vào nhà, vừa châm trà rót nước, vừa dọn hoa quả.
Người nọ vội vàng nói: “cô không cần khách sáo, tôi đưa tiền xong phải đi ngay, công ty còn rất nhiều việc.”
“Đừng vội, lần trước đến vẫn không kịp chiêu đãi, nếu sợ trễ nãi công việc thì cứ để tôi nói Văn Nghiêu một tiếng là được, không sao đâu!”
Người nọ cười cười không tiếp lời, lấy phong thư từ trong túi xách đưa cho Phó Lệ Na: “Quý tổng nóicũng gần nửa năm rồi nên thanh toán trước cho cô luôn, cô kiểm tra đi, nếu đúng thì tôi về công ty.”
Phó Lệ Na cười đến trên mặt đều nhiều hơn mấy nếp nhăn, nhưng khi cầm phong thư liền cảm thấy độ dầy không đúng.
Lập tức đếm thật kĩ, quả nhiên chỉ có một vạn, Phó Lệ Na để tiền xuống hỏi: “Đây là tiền thuê trong bao lâu?”
“Nửa năm, lần trước Quý tổng đã đưa cho cô một vạn rồi, đây là phần còn lại.”
“không đúng, lúc trước đã nói tiền thuê là một vạn một tháng đúng không?”
“Đúng.” Người nọ gật đầu thừa nhận.
“Vậy số tiền này trả cho nửa năm là đâu có đủ, một tháng một vạn, Quý tổng đưa tôi một vạn, thì nửa năm phải còn lại là năm vạn mới đúng chứ.”
Người nọ bật cười nói: “Có lẽ cô Phó không đọc kỹ phụ lục hợp đồng rồi, xe cô giao cho công ty quản lý và cho thuê, tiền thuê một tháng một vạn là đúng nhưng chẳng lẽ cô không tính phí bảo trì, phí xăng dầu, phí sửa chữa sao? Hơn nữa công ty chúng tôi cũng đâu là công ty từ thiện làm không công, chúng tôi cũng trích phần trăm nữa chứ. Vì thế sau khi trừ tất cả chi phí thì tiền thuê nửa năm của cô chính là hai vạn, hoàn toàn không hề có bất cứ sai sót nào, cô có thể xem lại hợp đồng mà cô đang giữ.”
không có khả năng! Phó Lệ Na không thể tin được sẽ phát sinh loại chuyện này, lần đầu ký hợp đồng, tuy cô không quá để ý nhưng có xem qua một lần, lúc ấy vốn không có điều khoản phụ, sao tự dưng lại xuất hiện phụ lục hợp đồng!
Hơn nữa, nửa năm chỉ có hai vạn, một năm chỉ có bốn vạn, thì đến chín năm mới có thể lấy vốn lại. nóicách khác là đến năm thứ mười cô mới có thể sinh lãi được bốn vạn, đây không phải cố tình hại người khác sao, cho dù đem đi gửi ngân hàng thì lợi tức mười năm tính ra còn nhiều hơn!
“Nhất định là có vấn đề, tôi không nói với anh nữa, tôi muốn nói chuyện với Quý tổng của các người!” Sắc mặt của Phó Lệ Na lúc này đã sa sầm xuống.
“Vậy thì theo ý cô vậy, số tiền này nếu cô Phó không nhận thì tôi cũng chỉ có thể tạm cầm về, nếu nhận thì cô ký tên vào đây.”
“Lấy cái gì mà lấy chứ, ít tiền như thế sao tôi có thể nhận được, là anh anh có lấy không!”
Người nọ cũng không so đo, sau khi thu tiền lại, rồi lễ phép cáo từ.
Chờ người kia đi khỏi, Phó Lệ Na lập tức vào phòng lấy hợp đồng rồi mang theo túi xách đến nhà mẹ đẻ, bởi vì trong lòng hốt hoảng nên nửa ngày mới mang xong giày.
Lúc đi lên lầu nhà mẹ cô ta, còn bị vấp ngã mấy lần.
Vương Thu Dung mở cửa, nhìn thấy bộ dáng bối rối của con gái thứ hai liền hỏi: “Con sao vậy, sao mặt mày con trắng bệch vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ lấy hợp đồng thuê xe của mẹ cho con xem, mau!”
Tuy Vương Thu Dung cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn mang hợp đồng ra.
Phó Lệ Na cầm hai hợp đồng, đọc tỉ mỉ từ đầu tới đuôi xong ngã ngửa vào ghế, hai tay buông lỏng đánh rơi hai bản hợp đồng xuống đất.
“Con bé này, có chuyện gì thì nói, sao lại ném hợp đồng.”
Nhìn mẹ mình cẩn thận nhặt hai bản hợp đồng lên, Phó Lệ Na thất thần nói: “Mẹ, đừng nhặt nữa, hai xấp giấy vụn này có giữ cũng chẳng được gì, chúng ta sập bẫy Quý Văn Nghiêu rồi!”