Chương 47

Sáng hôm sau, tôi mặc quần áo thật nhanh sau khi Paul đi làm. Thực ra, tôi cố đợi anh ra đi. Chính xác hơn thì: tôi không thể đợi để Paul đi. 
Lúc định ném xắc vào chiếc Mini, tôi chợt nhớ ra Jeff Buslik nói về khẩu súng dùng giết Scott. Nó là vật chứng then chốt của vụ này. 


Tôi ra khỏi xe và chạy vội về nhà kho để dụng cụ, một câu hỏi duy nhất quay cuồng trong đầu tôi. 
Tôi sẽ ném khẩu súng này vào sông Hudson, sông Đông hay Harlem? 
Nhưng vừa mở khóa nhà kho, tôi khó mà tin nổi. Ngay trong những giấc mơ hoảng loạn nhất, tôi cũng không thể ngờ được.


Chỗ có túi đựng vật chứng rỗng tuếch! Chỉ còn không khí. 
Tôi nhìn phía sau những cái cào, những bao phân bón, can nước. Không có khẩu súng. Không có những khăn giấy đầy máu. Không có gì hết. 
Giờ thì làm gì đây? 


Tôi đứng trân trân tại chỗ mà nhìn, tự hỏi Paul có thể làm gì với khẩu súng giết người. Anh đã vứt nó đi lúc trở lại ôtô? Nếu không, thì ở đâu?
Nó làm tôi rất lo. Vũ khí giết người vẫn còn ở đâu đây, trên đó có dấu vân tay của Paul. 


Tôi đứng đó, ruột gan cồn cào khi chú ý đến cái xẻng. Đầu lưỡi xẻng thâm đen. Tôi sờ vào đấy. Nó ướt bùn. Tôi mang nó ra khỏi kho và chạy ra sân sau. 
Nếu tôi là Paul, tôi sẽ chôn vũ khí giết người ở đâu? Tôi nghĩ. 


Tôi cho là sẽ giấu ở nơi nào gần gần. Ở nơi có thể liếc qua cửa sổ cũng thấy và ở khu vực không bị quấy rầy. 


available on google playdownload on app store


Tôi nhìn khắp sân sau. Mới chớm trưa, nên sân vẫn còn rợp bóng. Tôi đi hết chiều dài, nhìn chăm chú mặt đất mát mẻ, đầy bóng cây khoảng hai chục phút, nhưng không thấy xáo động gì. Không phải trong các luống trồng cây, không phải dưới hàng rào hoặc các bụi đỗ quyên. 


Khoảng mươi phút sau, tôi chú ý một thứ khá lạ lùng bên cạnh phên sắt, cạnh đống gạch lát vườn chúng tôi mua ở Home Depot một năm trước. Bên tay phải đống gạch, tôi thấy những viên gạch hơi thụt vào trong đất. 


Tôi nhận ra nhiều viên gạch hơi dịch sang bên trái. Tôi dỡ hàng gạch trên cùng và xếp theo đúng hình ban đầu. Bên dưới hàng cuối, đất tơi xốp. 


Tôi dùng xẻng đào cho đến khi nó chạm vào thứ gì đó, kêu sột soạt. Tôi thở ra, tim đập đều vì nhẹ nhõm. Đấy là cái túi Stop & Shop. Tôi mở ra và nhìn thấy khẩu 38 nằm trên những cái khăn lau đầy máu. 


Tôi cho khẩu súng vào xắc, buộc túm cái túi mua hàng và cho vào thùng xe tải Impala của tôi, cái xe cảnh sát tôi thường lái đi làm. Rồi tôi trở lại, lấp hố, cẩn thận xếp các viên gạch đúng kiểu tôi tìm thấy. 


Tôi đẫm mồ hôi, đang đặt viên gạch cuối cùng xuống thì nghe thấy tiếng gì đó ở góc nhà tôi. 
Tôi quay lại. 
Tim tôi ngừng đập. 
Đó là cộng sự của tôi, Mike.
Mike? Đang ở đây, tại nhà tôi? 


Sau anh là Jeff Trahan và Roy Khương, các thành viên trong Đội Đặc nhiệm của Scott. Cả ba người đều mặc áo chống đạn. 
Tôi cảm thấy tuyến mồ hôi của mình mở toang như cửa cống. Nó đây, phần kết cục! 


Họ đến giám sát tôi, tôi nghĩ. Họ đã biết đích xác những gì xảy ra. Chắc là ngay từ đầu. 
Bây giờ thì sự việc chấm dứt.
Miệng tôi há hốc không thốt nên lời lúc tôi nhìn họ trân trân, vẫn quỳ tại chỗ. 


- Có chuyện gì thế, Lauren? Sao cô không trả lời điện thoại của tôi? - Mike nói và kéo tôi dậy. – Chúng tôi vừa có tin báo chính thức hiện giờ bọn Ordonez đang ở câu lạc bộ của chúng. Chúng tôi quyết định ghé qua và tóm cổ. Marut và Price đang đợi trong xe. 


Anh phủi đất trên bàn tay tôi, như thể tôi là đứa trẻ không vâng lời anh bắt gặp đang nghịch đất. Sau này cô tha hồ trồng cây lâu năm, Martha Stewart ạ. - Người cộng sự hăng hái của tôi nói và cười tươi tắn. - Đây là lúc cho chúng ta bỏ rọ vài tên giết cảnh sát.






Truyện liên quan