Chương 49
Khoảng phút rưỡi sau, đặc vụ Thaddeus Price gắn xong cái micro không dây Typhoon nhỏ xíu vào dưới khuy áo khoác của tôi. Hầu như tôi muốn bảo anh là tôi chẳng vội gì việc này, nhưng tôi vẫn giữ tin đặc biệt cho riêng mình.
- Xong rồi, - anh ta bảo. - Nơi này là một cái hố bẩn thỉu, nhưng tin hay không thì cứ đến sáng thứ Sáu là hàng đoàn dân chúng Manhattan đổ đến. Đi đi, gõ cửa và nói với tên gác cổng là cô tìm DJ Lewis, bạn trai của cô. Đừng lo, hắn không có ở đấy đâu. Nhưng chắc chắn tên gác sẽ để cô vào.
- Sao lại phải thế? - Tôi hỏi.
Răng Thaddeus lại lấp lánh lúc anh mỉm cười với tôi:
- Cô soi gương xem nào, thám tử. Các cô gái da trắng xinh đẹp như cô không cần phải ghi danh đâu.
- Nhìn thấy một trong hai gã đó, Mark hoặc Victor, - Trahan dặn. - tôi muốn cô gọi to: “Mã đỏ” rồi tìm ngay một góc gần nhất. Nếu cô gặp nguy hiểm cũng hô y như thế. Chúng tôi sẽ đến đó trong chớp mắt, được không?
- Mã đỏ, - tôi nói. - Tôi nhớ rồi. - Quỷ thật, tôi đã ở trong “mã đỏ” suốt hai mươi tư giờ qua.
- Tốt, còn gì nữa nhỉ? - Trahan nói. - Bỏ ngay vũ khí và phù hiệu ra. Có khi người gác muốn lục soát cô.
Các thành xe chật chội dường như đột ngột thu hẹp vào gần tôi, cho đến lúc tôi cảm thấy như đang nằm trong cỗ quan tài. Quan tài của riêng tôi.
Lạy Chúa lòng lành!
Tôi có thể đưa ngay khẩu Glock và phù hiệu của tôi cũng không sao.
Nhưng khẩu súng của Scott, khẩu mà Paul đã dùng để giết anh ta vẫn trong xắc tôi. Nó có thể làm các cặp lông mày trong xe nhướn cao. Bây giờ tôi sẽ làm quái gì đây?
Tôi thò tay vào xắc và đưa khẩu Glock của tôi cho Trahan. Rồi đưa anh nốt phù hiệu màu vàng của tôi.
Nhưng tôi để vũ khí giết Scott trong xắc, dưới cái ví và hộp Altoids.
- Hãy cầu phúc cho tôi nhé, - tôi nói.
- Mã đỏ, - Trahan nhắc lại. - Đừng tỏ vẻ anh hùng trong đó, Lauren.
- Hãy tin tôi, tôi không phải là anh hùng.
Cửa xe tải trượt mở, tôi bước ra ngoài, chớp chớp mắt, bước lên vỉa hè nứt nẻ và đầy vết bẩn. Tôi nhìn quanh. Tôi không biết đây là nơi hoang vắng, là khu phố cổ hay những cơ hội eo hẹp để làm trò đánh đố này trở nên vô hiệu.
- Đừng lo, cộng sự nhé, - Mike nói. Chúng tôi sẽ theo dõi cô từng bước.
Vâng, tôi nghĩ, nhấc cái xắc lên lúc cánh cửa đóng sầm lại.
Đấy mới thực là bài toán khó giải.
Tôi nhìn chăm chú vào ngôi nhà được gọi là câu lạc bộ. Những cánh chớp bằng thép. Ô cửa giữa các cánh chớp tối om giống một cái huyệt mở toang, dựng đứng.
Nhân danh mọi thánh thần, điều gì sẽ xảy ra tiếp theo với tôi?
Mã đỏ là nhỏ nhất trong các vấn đề rắc rối của tôi.