Chương 71
Tôi chớp chớp mắt trên các bậc thang cũ kỹ, kêu cót két xuống tầng hầm nhà Thayer. Chẳng phải cuộc tình nào cũng có những ràng buộc nhất định đó sao? Tôi phải ra khỏi nơi này trước khi bị giao việc sắp xếp những bức tranh của Scott từ thời tiểu học, rồi sau đó là dọn ngăn đồ lót của anh.
Tôi đứng lặng trên ngưỡng cửa sau khi bật đèn. Sau tầng hầm bên ngoài tối tăm, lem luốc dầu, tôi tưởng sẽ bước vào một phòng làm việc điển hình của đàn ông dưới tầng hầm. Dụng cụ rải rác trên bàn gỗ dán. Có thể trong góc, trên chồng Sport Illustrated là một máy in kim.
Vì thế tôi phải công nhận là khá sửng sốt khi mắt tôi no nê vì cảnh tượng không khác gì văn phòng của Don Corleone[34] trong Bố già.
Các bức tường ốp gỗ sồi đen. Bàn kiểu cổ bằng gỗ hồng sắc trông như làm từ một con tàu cổ. Trên bàn đặt chiếc laptop Apple PowerBook[35].
Một đivăng da màu đen, trên tường bên phải là màn hình tivi tinh thể lỏng 42 insơ. Trên nóc giá sách thấp sau bàn, tôi đếm được ba cái điện thoại di động và một cái BlackBerry đang tải.
Chao ôi bạn đồng ngũ, cả hệ thần kinh của tôi căng thẳng, khiếp đảm lúc tôi để cái hộp cạnh laptop. Đầu tiên là khoản tiền kếch sù trong tủ Scott, giờ là nơi ẩn náu huy hoàng này trong tầng hầm nhà anh.
Tôi đã chọn anh chàng muôn mặt để ngủ, còn gì? Có lẽ Scott là một Người dơi trong việc nhét khoản tiền bẩn xuống dưới giày và ngủ với các cảnh sát có chồng.
Tôi ngồi lún sâu trong chiếc đivăng da và nhắm mắt lại vài giây. Việc khám phá hang ổ điều hành của Scott khiến tôi thêm lo lắng. Liệu anh có ghi chép về cuộc hành trình anh định đến trong đêm bị giết không? Tôi thầm hình dung cuốn sổ lịch bìa da ghi Lauren 11 giờ đêm viết ngay dưới ngày anh ch.ết. Trong các vụ giết người, nhiều sự kiện lạ lùng xảy ra.
Tôi vội vã nhìn khắp laptop, BlackBerry và các điện thoại di động của anh, nhưng may thay, không tìm thấy tên hoặc số của tôi ở đâu.
Xong xuôi, tôi chú ý đến một tủ đựng hồ sơ và một tủ đứng bằng kim loại trong góc trái căn phòng.
Tôi lắng nghe tiếng chân Brooke trên cầu thang lúc tiến thẳng tới đó.
Lẽ tất nhiên cả hai tủ đều khóa.
Tôi lật đi lật lại cái bàn của Scott cho đến khi tìm thấy vòng đeo chìa khóa bé xíu giữa nhiều thứ trong hộp bút chì. Chìa khóa mở được tủ hồ sơ nhưng không mở được tủ đứng.
Những ngón tay đẫm mồ hôi của tôi gần như trượt khỏi tay cầm lúc tôi mở ngăn kéo đầu tiên, nặng chịch. Tôi phần nào nhẹ nhõm khi thấy các giấy tờ giống như của các gia đình bình thường. Các túi hồ sơ đề “Thuế Thu nhập”, “Thẻ Tín dụng”, “Sửa xe”, “Nha sĩ”.
- Lauren? - Tôi nghe thấy Brooke gọi từ đầu cầu thang. - Chị không sao chứ?
Tôi mong là thế, tôi nghĩ.
- Một phút nữa thôi, - tôi gọi trong lúc lật nhanh các tập khác. - Tôi sắp xong rồi, Brooke.
Tôi quay người rời đi sau khi đóng ngăn kéo cuối cùng. Nhưng lúc đó, tôi lần tay vào dưới ngăn bàn trên cùng, một thói quen của cảnh sát điều tr.a các vụ giết người.
Tôi tìm thấy một đĩa DVD dán cẩn thận vào mặt dưới ngăn bàn.