Chương 87
Lúc đó tôi hét lên. Một trong những tiếng gào trong cổ họng, không thành lời vang trong tai tôi lúc tôi trườn bằng cả hai tay vẫn bị còng sau lưng.
Lao đầu đi trước, hấp tấp, không kịp nghĩ, tôi trườn tới cánh cửa mở toang phía lái xe. Tôi cách cánh cửa mở đến một dặm, song cố hết sức đập đầu vào bánh lái trước khi ngã lộn ngược vào khoảng trống dưới ghế lái xe. Không thể tin nổi.
Động cơ chạy không rồ lên lúc tôi ấn vào chân ga đằng sau. Tôi đá chân, cố tạo một lực đòn bẩy để thoát ra ngoài. Chân tôi bị mắc vào giữa bánh lái và chân ga.
Tôi cố đá, cố thoát thân.
Ôi chao.
Chân ga trượt khỏi chân tôi, cái xe bỗng chuyển bánh. Chiếc xe tải đang vào số!
Nhờ những tiếng còi xe gay gắt và tiếng kèn kéo dài từ một ngôi nhà, tôi đoán mình đã vào dòng xe cộ.
Tôi cố nép sang một bên lúc Ordonez chạy tới và nhảy đại vào xe qua cánh cửa mở toang.
- Mày định đi đâu, con chó điên kia? - Hắn quát. Hắn tát vào mặt tôi, túm lấy tôi và ném tôi lên ghế. Sau đó hắn lái chiếc xe tải vào lề đường.
Hắn tắt động cơ, kéo phanh và đút chìa khóa vào túi trước khi bước ra ngoài.
Ordonez giơ một ngón tay dọa tôi và cười gằn, hiểm ác:
- Chúng ta thử lần nữa nhé, - hắn nói. - Mày vẫn... Tôi không bao giờ nghe được hết câu hắn nói.
Một xe chở hàng cỡ lớn cuốn phăng hắn và cánh cửa của chiếc xe tải. Một chiếc Chevy Tahoes chất đầy hàng và kêu ken két như một bãi xe trong cơn lốc xoáy. Hẳn nó đang chạy với tốc độ bảy nhăm hoặc tám mươi dặm.
Một giây trước Ordonez còn đứng đó, giây sau hắn đã mất rồi. Biến hẳn, như trong một trò quỷ thuật.
Trò hay nhất tôi từng xem.