Chương 89
- Sữa và đường nhé? - Cảnh sát Harrington nói lúc đến chỗ tôi trong phòng đợi của Trung tâm Y tế UConn.
Từ lúc cô và đồng sự, cảnh sát Walker nhìn thấy phù hiệu của tôi, họ đối xử hết sức ân cần. Thay vì đợi xe cấp cứu, họ đặt Paul vào ghế sau xe của Harrington và chỉ hỏi khi chúng tôi nhằm tới bệnh viện gần nhất. Cảnh sát Harrington còn cho tôi mượn đôi dép trong túi đồ của cô trên thùng xe và lồng vào bàn chân trần, đau đớn của tôi.
- Chồng và con chị thế nào? - Cô muốn biết.
- Siêu âm cho thấy ổn cả, - tôi nói. - Nhưng Paul bị chấn thương và phải khâu. Họ muốn giữ anh ấy qua đêm để theo dõi. Ơn Chúa, bác sĩ cho là anh ấy sẽ ổn. Cảm ơn cô và đồng sự của cô.
- Không thể nói như thế về gã Ordonez, - người nữ cảnh sát lắc đầu. - Tôi đã gọi điện đến hiện trường. Họ tìm thấy hắn trong cỏ, cách đường cái vài chục mét. Chiếc xe chở hàng đã cuốn hắn đi. Người ta bảo trông hắn như một đồng xu để quên trên đường ray. Đấy là mặt trái của việc tìm kiếm những rắc rối, phải không nào? Đôi khi ta tìm thấy hơn dự tính một chút. Quan trọng nhất là chị khỏe mạnh. Cả chồng con chị nữa chứ. Cả gia đình chị an toàn. Còn cần gì hơn nữa?
Tôi nhìn vào gương mặt ân cần của người nữ cảnh sát. Mái tóc vàng hoe của cô chải gọn ra sau, đôi má nhẵn nhụi, cặp mắt xanh xám thông minh của cô tràn trề cảm thông. Có lẽ cô mới ra trường được một, hai năm. Ngày xưa tôi đã từng sốt sắng, nghiêm chỉnh như thế sao? Tôi cho là thế. Dường như cách một triệu năm trước vậy. Và trên một hành tinh khác. Tôi vừa khâm phục vừa ghen tị với cô.
- Đội Điều tr.a các vụ giết người New York như thế nào? - Cô hỏi. Trong mắt cô lấp lánh vẻ háo hức. - Thực ra nó giống cái gì? Tôi hy vọng không giống như trong phim Luật pháp và Mệnh lệnh.
- Đừng nghe cô ấy, - một giọng nói oang oang phía sau chúng tôi. - Cô ấy nói dối như Cuội.
Tôi quay nhìn bộ mặt tươi tỉnh đã một thời gian tôi không thấy. Dường như lâu lắm rồi.
Đó là cộng sự của tôi, Mike.
- Anh làm gì ở đây? - Tôi nói.
- Một trong những anh chàng Connecticut lanh chanh gọi cho Keane, và ông ấy gọi cho tôi, - Mike nói lúc xiết chặt bàn tay tôi. - Tôi đến thẳng đây. Các bạn đã đến giúp cô hả? Không thể tin nổi. Một chuyến đi kinh khủng. Cô cừ lắm, Lauren ạ. Đấy là những tin tốt lành nhất tôi đã nghe suốt ngày.
Tôi gật đầu. Cuối cùng, tôi bật khóc. Tôi đã đối xử với Mike như với kẻ thù, còn lúc này anh ở đây, nắm tay tôi, ủng hộ tôi như thường lệ.
- Tôi xin lỗi Mike, - tôi nói. - Tôi...
- Sẽ mua cho tôi bữa ăn khuya nhé? - Mike nói, nối kết khuỷu tay chúng tôi lúc đỡ tôi dậy. - Tốt, nếu cô muốn thế.
Chúng tôi tìm thấy một quán ăn mở suốt đêm ngay trên phố có bệnh viện.
- Có gì mới không, Lauren? - Mike hỏi lúc chúng tôi đã yên vị. Anh trở lại là một cảnh sát dí dỏm.
Tôi uống cà phê trong khoảng im lặng lúng túng giữa chúng tôi. Niềm vui chan chứa và chua xót. Giống như những điều lúc này tôi phải thú nhận.
Mike nháy mắt với tôi:
- Nói đi, Lauren. Tôi đã giết một tên Ordonez, - anh nói khẽ. - Giờ cô giết nốt một tên Ordonez. Nếu cô không thể nói với tôi, thì còn với ai nữa nào?
Tôi kể hết với anh. Nhìn đăm đăm vào tách cà phê, tôi thuật lại toàn bộ câu chuyện. Tôi đã biết những gì. Biết khi nào. Từng thay đổi nhớp nhúa và từng diễn biến hào nhoáng.
Mike uống ngụm Diet Coke cuối cùng của anh thật to và nhìn những ngọn đèn pha lướt qua.
- Cô có hiểu gì không, Lauren? Tôi lắc đầu.
- Cứ gọi tôi là kẻ đê tiện, nhưng ngay cả khi nghe xong toàn bộ chuyện này, tôi hầu như mừng vì sự thể đã diễn ra. Có lẽ bọn chúng không giết Scott, nhưng cả hai tên Ordonez này đều thuộc loại ác hiểm đáng sợ. Nếu thằng anh Mark nói đúng về việc Scott dính dáng với bọn chúng, thì Trời ạ, có khi cậu ta có một chuyện gì đó. Lạy Chúa, - Mike nói. - Chắc cậu ấy làm việc theo nhiều cung cách bí ẩn.