Chương 104
Tôi trở lại 221 Riggs Place đúng lúc thấy Paul trở về nhà cùng cô bé, một chiếc xe đạp Dora the Explorer hoàn hảo, nhiều bánh xe để tập đi. Tôi gật đầu mỉa mai khi anh đẩy đứa bé đang cười trên xe đi xuống hè đường phía nam.
Chắc là ra sân chơi. Tôi biết Paul sẽ là người cha tuyệt vời.
Khi họ khuất tầm nhìn, tôi ra khỏi chiếc Taurus và tiến đến cái cổng vòm nhỏ. Làm thêm một việc nữa ở đây, tôi nghĩ lúc trèo lên các bậc một cách máy móc và bấm chuông. Một chi tiết cẩn thận cuối cùng.
Tôi chỉ cần rứt những mảnh lẻ cuối cùng khỏi trái tim tôi.
- Vâng. - Người phụ nữ mở cửa nói. Cô ta tóc vàng nhưng không trẻ trung. Và không nhỏ nhắn. Ít nhất là bộ ngực. Tôi đoán cô ta trạc tuổi tôi, và thật lòng, tôi chẳng nhẹ nhõm tí nào. Tôi chăm chú nhìn cách cô ta trang điểm thật đậm, cái váy đen bó chặt hằn rõ bụng. Nom cô ta như mới lên cân.
Một phụ nữ hấp dẫn chiến đấu một cách tuyệt vọng với tuổi gần bốn mươi. Chào mừng người cùng hội.
Tôi nhìn chằm chằm vào cặp mắt nâu sẫm dưới vệt tóc vàng hoe, đối chọi gay gắt như ánh sáng và bóng tối. Lúc ngửi thấy mùi nước hoa của cô ta, một thứ lạnh buốt cắt ngang bụng tôi. Như lưỡi dao cạo.
- Chị là Veronica? - Cuối cùng, tôi nói.
- Vâng, - cô ta lại nói. Tôi chú ý cô ta nói giọng miền Nam, chắc là dân Texas.
Tôi chìa phù hiệu.
- Tôi là thám tử Stillwell, - tôi nói. - Tôi có thể hỏi chị vài câu được không?
- Về việc gì ạ? - Cô ta nói, căng thẳng và không rời khỏi cửa. Tôi không biết vì cô ta không ưa tôi hay chỉ không ưa cái phù hiệu.
Tôi rút ra bản dữ liệu của DMV[53] lấy của Zampella.
- Chị có một chiếc Range Rover 2007 màu đen? - Tôi hỏi người phụ nữ tóc vàng. Người vợ khác của Paul?
- Vâng, - cô ta nói. - Có chuyện gì thế?
- Tôi đang điều tr.a một vụ đụng xe. Tôi có thể vào trong nhà không? Chỉ mất một lúc thôi.
- Sao một thám tử của thành phố New York lại muốn điều tr.a về vụ đụng xe ở Washington DC? - Cô ta hỏi và vẫn giữ cửa.
Tôi có sẵn câu trả lời:
- Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi nên giải thích. Ba ngày trước, mẹ tôi xuống đây cùng nhóm Giáo hội của bà. Mẹ tôi là nạn nhân. Nếu có vấn đề gì, tôi sẽ tiến hành và bắt giữ xe của chị.
- Mời vào, - cô ta nói và bước tránh sang bên. - Chắc có nhầm lẫn nào đó.
Trong tiền sảnh có một tấm gương của quán rượu trắng nhờ và một bàn xinh xắn dây vệt cà phê. Thiết kế hiện đại, thẩm mỹ vừa phải. Các phòng sáng sủa và ấm cúng.
Cô ta dẫn tôi vào bếp, nơi cô đã lựa chọn những đồ dùng theo lối cổ. Một máy trộn màu hồng đặt trên thớt kê cạnh túi bột mì. Cô ta đang nấu ăn cho Paul? Một phụ nữ dịu dàng.
- Hôm nay là sinh nhật con gái tôi, Caroline tròn bốn tuổi. Tôi phải làm một chiếc bánh Dora the Explorer hoặc thế giới sẽ tuyệt diệt, - Veronica nói và nhìn đăm đăm vào mắt tôi.
Thế giới đang tuyệt diệt, tôi muốn nói thế lúc nhìn lảng đi.
- Chị uống cà phê nhé? - Cô ta hỏi.
- Thế thì hay quá, - tôi nói. - Cảm ơn chị.
Cô ta mở và đóng cái tủ bên trên bồn rửa. Tôi như người mê sảng, cố đứng cho vững. Tôi đang làm cái quái gì ở đây? Tôi đang cố tìm gì ở ngôi nhà này?
Dưới hành lang, tôi phát hiện một bức tường phù hoa, nhiều tấm ảnh trên những cái giá di động.
- Tôi có thể dùng nhà vệ sinh được không? - Tôi hỏi.
- Dưới hành lang, bên tay phải.
Các bức tường dường như đổ sụp lên người tôi lúc tôi nhìn thấy Paul trong một bức ảnh. Anh ta ở trên bãi biển đầy nắng cùng Veronica và đứa trẻ, có lẽ là cô bé lúc nãy. Sóng vỗ tung tóe, cát trắng như đường bột. Bức ảnh bên cạnh - như bắn vào tim tôi - là họ, Cha và Mẹ, má áp má, đang cười, những ngọn đèn của thành phố nhấp nháy phía sau họ.
Bức ảnh thứ ba như một lưỡi cưa cứa vào giữa hai mắt tôi. Veronica khoác áo choàng đêm, nửa trần truồng, Paul tỳ cằm lên vai cô lúc vòng tay ôm lấy cái bụng bầu của cô.
Lúc tôi tiến đến bức ảnh thứ tư, bức cuối cùng, một tiếng thét vang vang trong đầu tôi. Paul, mi là đồ khốn.
Hơi thở của Veronica bỗng ở ngay sau lưng tôi.
- Chị không đến đây để hỏi về tai nạn ôtô, - cô ta tuyên bố.
Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh cưới của họ, mắt tôi khô khốc. Cũng trên bãi biển ở bức đầu tiên. Một mục sư đứng đó. Những bông hoa trắng muốt cài trên tóc Veronica. Paul mặc sơ mi lụa trắng, mở khuy cổ. Anh đang mỉm cười. Hết sức rạng rỡ.
Cô ta khôn ngoan nhảy tránh đường lúc tôi vấp phải cửa trước.
_____________