Chương 114
Chiếc Jaguar biến mất và Paul biến cùng với nó. Tôi vấp vào một chiếc xe bán hàng bị vùi một phần lúc tôi nửa chạy nửa ngã xuống đê. Giờ là gì đây? Tôi đã lộn một cú ba vòng nguy hiểm trước khi đập bụng rất đau vào dòng sông. Rồi tôi đạp chân, lao thẳng xuống và nhìn khắp làn nước tối tăm tìm chiếc Jag và Paul.
Tôi không biết vì sao mình lại can đảm hoặc ngu ngốc đến thế - gọi việc này thế nào cũng được. Có lẽ vì đây là một việc đúng đắn nên làm.
Tôi định ngoi lên hít thêm ít không khí thì phát hiện ra một mảnh kim loại vỡ, cong queo. Tôi bơi thẳng đến chỗ đó.
Không!
Là chiếc Jag. Paul vẫn bị dây an toàn buộc vào ghế, đằng sau túi khí đã nổ.
Mắt anh ta nhắm nghiền, mặt bị nhiều vết rách, máu chảy thành nhiều vệt. Anh ta đã ở trong nước bao lâu? Khi nào thì não bắt đầu bị hỏng? Tôi nghĩ và giật mạnh cửa xe.
Tôi cúi xuống Paul, vật lộn một cách tuyệt vọng với cái túi khí để gỡ dây vắt qua vai anh ta. Sợi dây ch.ết tiệt không chịu mở.
Lúc đó tôi cảm thấy đôi bàn tay anh ta bấu chặt vào cổ tôi.
Anh ta đang làm gì thế này?
Cổ họng tôi bắt đầu nóng rát. Tôi không thể tin nổi. Tôi thấy mình mới là người đầu óc hỏng bét! Tôi ở đây, cố cứu anh ta, còn anh ta muốn giết ch.ết tôi dưới đáy dòng Potomac. Paul điên thật rồi.
Nước sông bỏng rát khoang mũi lúc tôi vùng vẫy. Tôi sắp kiệt sức và hết ôxy ngay bây giờ. Rồi sau đó? Rất đơn giản - tôi sẽ ch.ết chìm.
Tôi cố chống lại anh ta, nhưng không được. Paul quá to lớn, quá khỏe. Tôi phải tìm cách khác. Và nhanh lên!
Tôi đạp mạnh vào kính chắn gió. Rồi huých ngược khuỷu tay vào cổ họng Paul. Sau đó, tôi huých mạnh lần nữa!
Sức ép lên cổ tôi nới lỏng lúc một bong bóng khí to tướng ùng ục thoát ra khỏi miệng Paul. Tôi chúi đầu xuống dưới cánh tay Paul. Tuy vậy, tôi cảm thấy mình sắp bất tỉnh.
Paul vồ lấy bàn chân tôi lúc tôi cố vùng vẫy thoát khỏi anh ta. Paul vẫn mắc trong xe, cặp mắt mở, lồi hẳn ra. Anh ta muốn dìm tôi ch.ết cùng, nếu đây là việc cuối cùng có thể làm được.
Tôi đá lung tung trong nước, rồi đạp thẳng vào mũi Paul. Chắc tôi đã làm vỡ mũi anh ta. Máu nở bung quanh mặt Paul. Rồi tay anh ta buông ra và tôi đạp vào chiếc ôtô, lấy đà lao thẳng lên chỗ sáng.
Tôi nhìn lại và thấy mặt Paul bên dưới. Anh ta đang chảy máu và hình như đang hét. Rồi anh ta ch.ết.
Tôi trồi lên mặt nước và hớp lấy hớp để không khí quý giá thì bị luồng nước mạnh cuốn đi. Tôi bập bềnh trôi đến tận cây cầu, có nhiều ngọn đèn của cảnh sát quay tròn và hàng chục bộ mặt đang nhìn chăm chú. Cây cối ven sông lắc lư trong tiếng rít của cánh quạt trực thăng.
Một người lính cứu hỏa gào to và ném cho tôi chiếc áo phao. Tôi vồ lấy nó và giữ chặt để thoát ch.ết.