Chương 7

CHƯƠNG THỨ BẢY
Editor: Jung Tiểu Kú
Ngồi ở trước tảng đá to ấy, hai tay nâng cằm, ngơ ngác nhìn phía trước, Tần Tam Lượng cố gắng tiêu hóa tin Thúy Hoa từ hôn.
Nhưng thật ra cũng không thương tâm, khổ sở, dù sao y đối với Thúy Hoa, cũng không có loại tình yêu đến ch.ết đi sống lại.


Hai người chỉ bất quá gặp nhau hai lần, cũng bởi vì tại nơi đó có thật nhiều người, nói không đến hai lời liền tách ra, đính hôn mấy tháng trước, trừ lần về nhà kia tặng trâm bạc, cũng không đưa qua quà gì khác cho đối phương, dĩ nhiên đối phương cũng không có tặng lại mình khăn gấm hay cái gì, tình cảm như vậy, chính là khi bị từ hôn, lại có cái gì đó thương tâm chứ?


Chỉ bất quá, dù sao cũng đã đặt hôn rồi, trong mỗi ngày nhàn hạ vô sự, cũng thích nghĩ tương lai của hai người sau này.


Ở tại phòng nhỏ, nhìn thấy từng đứa con của mình xuất thế, sau khi quét sân xong nhìn lại, sẽ có hài tử đang bập bõm tập nói gọi phụ thân, những tình cảnh kia, chẳng qua thỉnh thoảng nghĩ đến, cũng không cảm thấy quá hạnh phúc. Y đã sớm nghĩ, quyết định, sau này khi cưới thê rồi, cũng sẽ đem Thúy Hoa đến đây, y muốn hầu hạ Nam Cung Giang Độ cả đời, trừ khi đối phương chán ghét mình.


Tâm nghĩ đến đây liền đau xót, hô hấp Tần Tam Lượng hơi chậm lại, không tự kiềm chế được nhìn về phía cửa phòng chủ tử, Nam Cung Giang Độ mới vừa đi ra ngoài, nói là đi gặp các chưỡng quỹ nơi khác, cũng là nói đi làm chuyện làm ăn, sẽ không dẫn y đi, để y trong phòng hảo hảo nghỉ ngơi.


Chủ tử sẽ chán ghét mình sao? Có không nhỉ? Hắn hiện tại rất thích mình, mình cũng rất thích hắn. Mình thích hắn đã nghĩ muốn ở với hắn cả đời, không rời khỏi hắn, như vậy, suy từ bụng ta ra bụng người, chủ tử hẳn cũng ôm loại ý nghĩ này nhỉ?


available on google playdownload on app store


Tần Tam Lượng cứ như vậy nghĩ lung tung, mờ mịt không biết thời gian qua bao lâu, cơm trưa cũng không có tâm tình ăn, mặc dù phòng bếp vẫn dựa vào lệnh của Nam Cung Giang Độ chuẩn bị canh cùng thức ăn tinh sảo, nhưng y chỉ ăn có vài miếng cơm thôi, lại đi ra ngoài ngồi trên tảng đá.


Không thương tâm, nhưng luôn cảm thấy có chút buồn bực, cuối cùng Tần Tam Lượng vẫn quyết định, chờ Nam Cung Giang Độ trở lại, sẽ xin phép hắn.
Y muốn đem chuyện này tr.a rõ ràng, rốt cục tại sao Thúy Hoa lại muốn như thế? Nếu nàng có người yêu, hoặc muốn trèo cành cao, mình cũng không cần để ý.


Nhưng nếu nàng là do không muốn mà bị bố mẹ nàng ép buộc, kia không thể không nói rõ ràng ràng. Chủ tử cũng đã nói, những thứ nhà giàu kia, thật ra không có chuyện gì tốt, mình không thể trơ mắt nhìn Thúy Hoa nhảy vào hố lửa mà đứng ở một bên khoanh tay đứng nhìn.


Cho đến khi định thần lại, Tần Tam Lượng cảm giác trong bụng thoải mái không thôi, vừa muốn đứng dậy, chợt thấy Nam Cung Giang Độ vào sân, y mừng rỡ đứng lên kêu một tiếng.


Sau một khắc, y vốn đang cười nhìn Nam Cung Giang Độ đi về phía mình, sắc mặt đột nhiên thay đổi, tiép theo liền cảm thấy hoa mắt, thân thể chợt nhẹ, bất quá thời gian nháy mắt trôi qua, mình nghĩ bản thân sẽ rơi xuống, tiếp theo liền nghe “phốc” một tiếng, quay đầu nhìn lại, thấy một xác rắn mềm nhũn nằm trong vòng tay của Nam Cung Giang Độ.


“Ngươi không có chuyện gì ngồi ở chỗ này làm gì?”
Nam Cung Giang Độ kinh hồn chưa định, từ trên xuống dưới đánh giá thổ bao tử một phen, xác định y không có bị thương, lúc này mới cảm giác trái tim bình ổn trở lại.


Tiện tay đem xác rắn ném xuống, lại vuốt tóc Tần Tam Lượng nói: “Sau này đừng ngồi ở đây nữa, con rắn kia muốn đi dọc theo mái hiên để ăn chim sẻ, ăn xong sẽ theo vách tường đi xuống, ngươi ngồi ở đây mờ mịt không rõ nếu bị nó cắn thì làm sao? Mà cho dù không bị cắn, cũng sẽ bị kinh sợ. Sau này ngươi muốn ngồi thì qua bên kia đi nha.”


Tần Tam Lượng ngơ ngác gật đầu, một đôi con ngươi to tròn nhìn nhìn Nam Cung Giang Độ, một hồi lâu mới ấp úng nói: “Chủ tử, ta mới vừa… vừa thấy ngươi ở đại môn, làm sao…làm sao thời gian nháy mắt một cái,… ngươi đã tới đây rồi. ta … ta thật giống như thấy bóng của ngươi chợt lóe lên, chẳng lẽ… chẳng lẽ ngươi là …”


“Chẳng lẽ cái gì?” Nam Cung Giang Độ buồn cười nói, chỉ nhìn thấy Tần Tam Lượng nhanh như chớp mắt to vừa chuyển, cũng biết thổ bao tử này lại có suy nghĩ kinh người nào đó, sẽ không đoán hắn thành thần tiên chứ?


“Chẳng nhẽ ngươi là yêu ma quỷ quái trong truyền thuyết sao?” Tần Tam Lượng không có cô phụ kỳ vọng của Nam Cung Giang Độ, câu nói đầu tiên khiến đối phương đen mặt, y lại thực sự tin tưởng bổ sung thêm: “Chủ tử, ngươi yên tâm, cho dù ngươi là yêu ma quỷ quái, ta cũng không sợ ngươi, thật sự, ta một chút cũng không sợ ngươi.”


Nam Cung Giang Độ nghĩ thầm tốt nha, ta đại khái mình sẽ là thần tiên, kết quả ngươi trực tiếp làm ta giảm vài cấp, biến thành yêu ma quỷ quái rồi.


Vừa nghĩ đến đó liền oán hận gõ trán Tần Tam Lượng, giả bộ sinh khí: “Đồ hỗn trướng, dám nói chủ tử là yêu ma quỷ quái, ngươi cũng không nhìn hình dáng này của ta một chút, phong thần như ngọc, ngọc thụ lâm phong, tại sao ngươi không đoán ta là thần tiên?”


Tần Tam Lượng ha hả cười nói: “Thần tiên làm sao lại bận rộn những tục sự như thế này chứ? Chủ tử, hôm nay không phải đi nói chuyện làm ăn sao? Cho nên chỉ có thể là yêu ma thôi, bọn họ thích kiếm tiền. Về phần bộ dạng, nghe nói hồ ly tinh bắt kể là đực hay cái đều lớn lên vô cùng đẹp mắt.”


Nam Cung Giang Độ chán nản, nghĩ thầm tốt rồi, thổ bao tử này ngay cả đoán mò cũng muốn suy luận la tập (logic). Sau đó vừa bực mình vừa buồn cười, đem Tần Tam Lượng ôm càng chặt hơn, cố ý buồn rười rượi nói: “Ngươi nói đúng, ta hiện tại chính là yêu ma quỷ quái, nhưng ta không phải là hồ ly tinh, ta là lang tinh, ta hiện tại phải ăn ngươi, ngươi có sợ hay không?”


“Không sợ, chủ tử muốn ăn ta, đã sớm ăn rồi.” Trên mặt Tần Tam Lượng là nụ cười vui vẻ, một đôi mắt cười cong khóe môi, gương mặt vốn thanh tú lại càng thêm động lòng người.


Nam Cung Giang Độ nhìn đến ngây người, tim đập cũng trật mấy nhịp, vị huynh đệ dưới khố kia lại cũng không chịu thua kém, liền ngẩng cao đầu, hắn bị dọa sợ vội vàng hồi thần, nội công đều đem ra dùng hết, như thế huynh đệ mới miễn cưỡng đè xuống được.


Hắn bị dọa đến nỗi mồ hôi lạnh ra khắp người, thầm nghĩ nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là làm trò trước mặt Tam Lượng. Nhắc tới cũng thật đáng giận, thổ bao tử này sẽ không biết mình thích y đi? Mỗi lần đều bày ra những tư thế động lòng người để trêu chọc mình, rồi lại không để mình thống thống khoái khoái mà ăn y.


“Chủ tử, rốt cục là xảy ra chuyện gì?” Xem ra lần này Tần Tam Lượng quả thật là biết mình hoàn toàn đoán mò rồi, cho nên căn cứ vào đạo lý học giỏi không bằng không biết mệt mỏi học hỏi, nhất định phải làm cho rõ ràng chuyện này.


“Cái gì là chuyện gì xảy ra hả? Ta không phải là đã nói với ngươi rồi sao? Ta là người trong giang hồ, công phu kia tự nhiên là sẽ có, vừa mới rồi chỉ là một chút võ nghệ thôi, chính là khinh công, khinh công của ta đây cũng có tên gọi, chính là tên di hình đổi ảnh, ngươi không phải chỉ nhìn thấy cái bóng của ta thoáng qua một chút thôi sao? Đó chính là ta vội vã đi cứu ngươi, cho nên mới sử di hình đổi ảnh.”


Nam Cung Giang Độ nói xong, nhìn thấy Tần Tam Lượng vẫn là một bộ mờ miịt không giải thích được, bất giác trong lòng ngứa ngáy khó chịu, vì vậy nghĩ một lát, liền nói: “Ngươi có muốn bay lên hay không?”


Nói xong thấy thổ bao tử như trước bày ra bộ dạng chó con gật đầu lia lịa không ngừng, hắn khẽ mỉm cười, không nói hai lời liền ôm ngang Tần Tam Lượng, cười nói: “Đừng động, ta đây liền dẫn ngươi bay lên cao.” Lời còn chưa dứt, người đã phi thân lên mái hiên.


Tần Tam Lượng cảm giác tiếng gió bên tai thét gào, nhìn xuống dưới, mĩnh thế nhưng đang ở giữa không trung, phía dưới chính là các ngôi nhà quen thuộc.


Y liền cảm thấy trong lòng có một cỗ nghẹn tới họng, nghĩ thầm, xong đời, xong đời rồi, ta đây không phải là sẽ ngã ch.ết đó chứ. Sợ hãi, thế nên y không khỏi nhắm chặt hai mắt.


“Ngu ngốc, ngươi sợ cái gì, nhìn cho kỹ đi, ngươi cho rằng ta giống chim sao, có thể mang ngươi bay một ngày, cho ngươi có thời gian thích ứng?”
Nam Cung Giang Độ bị phản ứng của Tần Tam Lượng khiến cho vừa yêu vừa hận, vừa cười vừa tức, không nhịn được ở cơ thể y nhẹ nhéo một cái.


Tần Tam Lượng đối với võ công căn bản là không biết gì, cho nên cũng không hiểu trong quá trình sử dụng khinh công bay lên cao có thể bật hơi nói chuyện là cỡ nào khó khăn, bất quá nghe Nam Cung Giang Độ nói chuyện tự nhiên như thế, không giống như là đang khẩn trương, bối rối, y không khỏi cũng có chút yên lòng, cẩn thận thò đầu ra, mở mắt nhìn xuống dưới.


Chỉ thấy bên dưới là một hoa viên thật lớn, Nam Cung Giang Độ ôm y, mủi chân chỉ chạm nhẹ trên ngọn cây một chút, liền lại bay lên thật cao, thật xa, như thế khi cùng nhau dừng lại, đã thấy cả hai đang đứng ở sau tường trong phủ, mắt thấy chắc phải bay qua tường, chợt thấy thân thể trầm xuống, y bị dọa cho sợ vội vàng nhắm mắt lại thầm nghĩ không phải bây giờ sẽ bị ngã chứ?


Sau một khắc, chân chạm vào đất, Tần Tam Lượng mở mắt ra nhìn, liền thấy mình cùng Nam Cung Giang Độ hảo hảo đứng trên đất bằng.


Lần này không khỏi mừng rỡ, thổ bao tử nắm lấy cánh tay Nam Cung Giang Độ, hét lớn: “Chủ tử, chủ tử, ngươi làm sao được thế, ngươi làm sao được thế? Ta còn nghĩ rằng chúng ta nhất định sẽ ngã xuống cơ đấy, ai ngờ thế những chỉ qua một cái nhắm mắt, thế mà đã đứng trên đất rồi, đây là công phu gì a? Dạy ta được không?”


Nam Cung Giang Độ xoa xoa mồ hôi trên trán, nghĩ thầm, nếu là ngã thật, ta còn chỗ đứng trên giang hồ nữa sao? Bất quá nhìn thấy Tần Tam Lượng hưng phấn như vậy, trong lòng giống như được ăn mật ngọt, mỉm cười nói: “Ngươi hiện tại học không còn kịp nữa rồi, ngươi đã hơn hai mươi tuổi, xương cốt sớm đã trưởng thành. Huống chi, ngươi nhìn ta hiện tại đi, không biết đã phải ăn bao nhiêu khổ cực trong quá trình luyện tập rồi đó, hôm nay có ta đứng cạnh ngươi, nên việc gì ngươi lại phải chịu khổ một lần nữa chứ?”


Lời này ẩn chứa rất nhiều tình ý trong đó.


Tuy chỉ là vài ba câu mà thôi nhưng cũng có thể khiến Tần Tam Lượng cảm động đến nỗi sắp rơi nước mắt, nghĩ thầm, chủ tử đối với ta thật tốt, ta một kẻ nông phu, lại lấy cái gì để báo đáp hắn đây? Cũng đúng, Thúy Hoa vừa mới thôi cưới, không bằng ta cả đời này không thành thân, chỉ ở bên cạnh chủ tử hầu hạ hắn cho tốt, liền ngay cả cha mẹ cũng không tốt với ta như thế.


Vừa nghĩ tới đây, dõi mắt nhìn lại chỉ thấy trên mặt đất cách đó dăm ba thước chính là một lùm hoa tươi, màu gì cũng có, tranh nhau khoe sắc, xinh đẹp vô cùng. Y cẩn thận phân biệt một chút, không khỏi vui mừng kêu lên một tiếng, chạy lên phía trước, cười nói: “Chủ tử, thì ra trong phủ của chúng ta cũng có trồng hoa khoai lang? Thật là kỳ quái, ta tại sao trước đó lại không biết nhỉ?


Nam Cung Giang Độ đi tới phía trước, hoàn toàn thất vọng: “Người nào lại để mấy thứ cây cỏ dại ở đây chứ? Lúc trước có một người chăm sóc cây ở đây, mấy năm qua đều là gã ở đây dọn dẹp đám cây cỏ này, trồng thành khu hoa viên, chờ sau khi gã đi liền không có ai để ý đến những cây này nữa, không nghĩ tới sinh lực thế nhưng lại tràn đầy như thế, vẫn ở hậu viện này sinh sôi nảy nở như vậy.”


“Tại sao nói những thứ này là cây dại chứ? Hoa khoai lang rất đẹp nha, trước nhà chúng ta cũng có hai bụi đấy, ta không thích hoa khác, liền cảm thấy hoa này nở thật tốt, màu sắc cũng tươi đẹp.”


Tần Tam Lượng tiếc hận nhìn Hoa khoai lang sau hậu viện, không biết tại sao, trong lòng lại có chút khổ sở, y quay đầu lại nhìn Nam Cung Giang Độ, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, không bằng chúng ta dời những cây hoa này vào sân trong viện được không? Dù sao có tiểu viện này làm hoa viên, cũng không tốn chỗ cho mấy bụi hoa này lắm.”


Nam Cung Giang Độ quả thật khâm phục suy nghĩ của Tần Tam Lượng, trong đầu y không hiểu sao có nhiều ý nghĩ cổ quái như thế.


Lập tức lắc đầu: “Ngươi miễn nghĩ cho ta, những loại hoa này nếu chuyển đến trong sân kia, nếu có người tới, không chê cười đến ch.ết à? Này không thể so với ngươi trồng rau được, có thế nói chúng ta ham mới mẻ, ăn lại ngon, liền có thể chấp nhận được, hoa này không tệ, nhưng không thể trồng loại hoa này được, đây là … loại cây không có phẩm vị, các ngươi ở nông thôn gieo trồng thì có thể chấp nhận được thế nhưng trăm triệu lần cũng không thể xứng với thân phận địa vị của phủ chúng ta được.”


Vừa nói lại vừa nhéo một đóa, khinh thường nói: “Mặc dù đóa hoa nở rất lớn, nhưng vô cùng tục, thời kì nở hoa lại rất dài, chẳng lẽ chưa nghe qua đạo lý hoa nở có thì sao? Ngươi nếu thích hoa, trong nhà ta còn có hai bồn hoa quỳnh cực phẩm, đợi chút ta sẽ cho ngươi một chậu, buổi tối có thể nở một lát rồi sẽ rụng ngay, nhưng trên mặt đất sẽ tràn đầy mùi thơm của hoa, khiến người ta nhớ mãi không quên.”


Hắn đem đóa hoa kia vứt trên mặt đất, cau mày nhìn một chút cả hậu viện, nói: “Thiệt là, cũng đã nở hết rồi, ngày thường không rảnh quan tâm đến nó, hôm nay xem ra cũng không thể bọn chúng mọc tùy ý như vậy được, chừng hai năm nữa, sợ ngay cả tiền viện cũng sẽ lan ra mất, phải gọi ngươi tới bấng đi mới được.”


“Chủ tử, ta không chuyển bọn nó qua tiền viện nữa được rồi, tại sao còn muốn bấng nó đi, ngươi mặc dù không thích nhưng ta nhìn thấy bọn nó giống như nhìn thấy nhà mình vậy, sau này ta sẽ ngày ngày qua đây, ngươi không cần vứt chúng đi được không?”


Tần Tam Lượng nghe muốn bấng Hoa khoai lang đi, không khỏi nóng nảy, y cũng không hiểu tại sao mình lại khó chịu như thế, không khỏi nghi ngờ nghĩ ngợi, chẳng lẽ tổ tiên nhà mình trước đây là Hoa khoai lang sao?


“Vậy sao, thế tùy ngươi.” Nam Cung Giang Độ cũng không đem chuyện này để trong lòng. Chỉ cần Tần Tam Lượng không muốn đem những thứ tục như vậy đến tiền viện thanh nhã là được, còn lại thì nghe lời y.


“Được rồi, đừng nhìn nữa, hậu viện này không có ai xử lý cả, có cái gì đẹp đâu mà nhìn, đi, ta dẫn ngươi đến hoa viên, có một thời gian không tới rồi, ta hôm nay mới nhớ đến, tựa hồ từ lúc ngươi vào phủ đến giờ cũng chỉ bận rộn trong sân thôi, còn chưa xem hoa viên nhà ta nữa đâu đó? Chúng ta đúng lúc này qua đó nhìn một chút, xem xem những người hầu kia có lười biếng hay không?”


“Hảo.” Tần Tam Lượng thật ra không muốn đi xem hoa trong vườn gì đó, y cảm thấy những bông hoa trong vườn kia dù có xinh đẹp thế nào cũng không thể so với những bông Hoa khoai lang muôn hồng nghìn tím trong viện này được. Bất quá nếu như Nam Cung Giang Độ hăng hái như thế, mình cũng không cần làm hắn mất hứng, vì vậy tùy tiện để hắn nắm tay dẫn vào hoa viên.


Hoa viên Giang Độ Ma cung, tự nhiên là vừa to vừa tao nhã, có cầu nhỏ dẫn vào đình các, đầy đủ mọi thứ, còn có một hồ lớn, bên hồ có đủ loại hoa sen, chẳng qua là sắp Trung Thu, lá cây hơi thưa thớt.


Tần Tam Lượng đi vào hoa viên, cùng nhau đi vào, cũng có cảm giác mới lạ, Nam Cung Giang Độ dẫn y đến một cái đình, vừa ngồi xuống nơi đó, chỉ thấy y đi dạo quanh đình tứ giác một lần, lại kỳ quái tự hỏi: “Xây gian phòng như vậy, tại sao lại không có tường chứ? Bốn bề đều bị gió lùa, trời mùa hạ tất nhiên sẽ mát mẻ, nhưng mùa đông đến không phải sẽ lạnh ch.ết người sao? Huống chi cũng không cản được muỗi đến đây.”


Nam Cung Giang Độ thật may mắn không mang theo nha hoàn, nếu không giờ phút này hắn đại khái sẽ đang uống trà và tất nhiên sẽ phun ra hết.


Lắc đầu một cái, thật là phục tư duy thần kì của Tần Tam Lượng, tiến lên lôi y ngồi xuống: “Ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là đình, trong ngày thường, khi ngươi đi trên quan đạo, sẽ không nhìn thấy những cái đình khác ở đó sao?”


Tần Tam Lượng mở to hai mắt: “Nga nga nga, đúng rồi, chẳng trách ta thấy chúng quen mắt, nguyên lai là đình a. Thật là kỳ quái, bên đường lại xây đình, đây là muốn để người qua đường dừng lại nghỉ chân trú mưa, dù sao cũng là đồ của dân chúng, cũng không cần phải xây quá tốt, ngươi trong phủ cũng xây những cái này làm gì? Lại không có phải dùng để cho người ở?”


Nam Cung Giang Độ há miệng, cuối cùng không nói được cái gì, chẳng qua là liều mạng nhịn cười.


Hắn muốn dạy thổ bao tử này những kiến thức căn bản nhất, tình thơ ý họa, không khác đàn gảy tai trâu, vì vậy chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Đẹp mắt a, Tam Lượng, ngươi không cảm thấy đình được xây ở nơi này, cảnh đẹp chung quanh đều thu vào mắt cả, hết sức đẹp sao?”


Nghĩ cũng biết, Tần Tam Lượng tất nhiên không hiểu rồi. Trong mắt y, loại đình này lãng phí tài sản nhân lực, lại không thực dụng, cho dù có thể xem cảnh sắc một chút nhưng nơi đâu mà không thể nhìn thấy chứ? Hai người suy nghĩ khác nhau ra khỏi đình, giây lát sau liền đi lên cầu nhỏ, chỉ cảm thấy phía dưới sóng xanh kia động đậy, các loại cá chép muôn màu muôn vẻ tự do tự tại lui tới lui đi, trong rất đẹp mắt.


Nam Cung Giang Độ hài lòng gật đầu, thầm nghĩ bọn hạ nhân trông nom hoa viên này quả thật cũng chăm chỉ, lúc sau phải thưởng cho bọn họ mỗi người mười lạng bạc. Con cá này bơi cũng rất tốt, chủng loại cũng hiếm thấy, loáng thoáng còn thấy được đây là giống trân quý, không biết từ đâu mà tìm được cực phẩm như vậy.


Đang suy nghĩ, chỉ thấy Tần Tam Lượng hưng phấn vén lên ống quần, sắn tay áo, lại còn vui sướng kêu lên: “Trời ạ, chủ tử, trong phủ của ngươi cái hồ này cũng quá kiêu ngạo đi, nhìn một chút, nhìn một chút, nhiều cá như vậy, sông lớn ở trước nhà của ta, trong ngày thường cũng không thấy bất cứ một con cá nào, còn phải lặn sâu xuống nước để thả lưới. Ngươi nơi này không cần, ta có thể dùng tay mà bắt được cả trăm con, hắc hắc, chủ tử, ngươi ở nơi này đợi nhé, hmm, chúng ta tối nay có thể ăn canh cá tươi sống, ngươi nếu thích, sau này mỗi ngày ta sẽ tới đây bắt cho ngươi.”


Sắc mặt của Nam Cung Giang Độ càng ngày càng tái, nghĩ thầm ngươi muốn xuống sao? Những con cá này không thể để ngươi bắt sạch được?


Bởi vì vội vàng túm lấy thổ bao tử đang hưng phấn bừng bừng, bất đắc dĩ kêu lên: “Tam Lượng, những thứ này chỉ có thể nhìn, không phải để cho ngươi ăn, ngươi nếu thích ăn cá, bên kia hồ cũng có, ta sai người đem bắt mấy con qua, buổi tối cho ngươi ăn thêm thịt kho tàu nữa, hầm một lúc lâu, sau đó rồi làm tiếp canh cá, ngươi đừng đánh chủ ý lên những con cá này của ta nhé, kia toàn là cá quý, mười mấy lượng một con đó.”


“Những con cá này chỉ có thể nhìn? Không thể ăn sao?” Tần Tam Lượng bối rối, nghĩ thầm cá, tôm, ba ba đều không phải chỉ dùng để ăn thôi sao? Chưa từng nghe qua có người chỉ nhìn cá mà không thể ăn. Lập tức nghi ngờ nói: “Chủ tử, mười mấy lượng bạc một con, đó là cá làm bằng vàng sao? Loại cá này, bọn họ…”


Nam Cung Giang Độ không đợi y nói xong, cười nói: “Ngươi trước kia ở nông thôn, tự nhiên không biết những thứ này, ta cho ngươi biết ngươi liền nhớ kĩ. Đừng để đến sau này ta dẫn ngươi đi gặp huynh đệ của mình, ngươi đi dạo vườn nhà người ta, đem cá nuôi trong hồ nhà người ta một lưới bắt hết, ta làm sao ngẩng đầu trước bọn họ được. Đi thôi, đi thôi, ta để người hầu đi vào hồ bắt lấy mấy con cá tươi nhé.”


“Ta là không hiểu những thứ này. Đại khái chính là đồ mà những người quý tộc thượng lưu chỉ đùa giỡn mà chỉ trông thì ngon mà không dùng được. Sau này ta sẽ không đi đến nơi ở của những huynh đệ của chủ tử, như vậy ngươi không cần lo lắng ta sẽ làm ngươi mất mặt đâu.”


Tần Tam Lượng giận dỗi nói xong, định gạt tay của Nam Cung Giang Độ ra, miệng thở phì phò đi tới bên hồ sen.
“Ta bất quá chỉ nói có một câu thôi mà, có gì mà lại sinh khí như thế?”


Nam Cung Giang Độ bất đắc dĩ lắc đầu mỉm cười, nhìn về bóng lưng Tần Tam Lượng đang buồn bực đi về phía trước, thật sự là khả ái không nói nên lời, cho nên chậc lưỡi đuổi theo vài bước, lại kéo tay của y, ôn nhu nhẹ nhàng nói: “Ngươi mỗi ngày đều bận rộn với vườn rau xanh, đây không phải là muốn dẫn ngươi đi giải sầu sao? Giải sầu, giải sầu, không có những thứ để nhìn ngắm thì có gì tâm trạng nữa chứ.”


Loại bộ dạng nhu tình như nước này của hắn, khiến lửa giận đang ngùn ngụt trong lòng Tần Tam Lượng lập tức liền biến mất, suy nghĩ một chút, đích xác mình có chút quá mức.


Chủ tử dẫn y đi qua hồ cá, đó là bao nhiêu vinh hạnh a, y thế nhưng ở chỗ này giận dỗi. Vừa nghĩ như thế, càng cảm thấy bản thân cố tình gây sự. Liền gãi gãi đầu, hướng về phía Nam Cung Giang Độ thẹn thùng cười, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, là ta không đúng, ngươi chớ để ở trong lòng.”


Nam Cung Giang Độ nhìn thấy nụ cười này của y, nghe y nói như vậy nữa, chỉ cảm thấy xương cốt đều nhuyễn, động tình liền muốn đi qua ôm lấy bả vai của Tần Tam Lượng, lãm trong ngực mình, lại thấy y nhìn chằm chằm những lá sen khô cằn trong hồ kia, nói: “Ao này trong vắt, những lá sen cũng đã khô queo rồi, củ sen chắc cũng rất lớn, còn có cá, khẳng định rất mập.”


Nam Cung Giang Độ ôm chặt eo y, chỉ cảm thấy tất cả nhu tình mật ý vào giờ khắc này đều xông thẳng lên não, nhẹ giọng cười nói: “Giữ lại lá sen cũng không có gì, nếu có mưa, ta dẫn ngươi tới nơi này ngồi thuyền, Lý Nghĩa Sơn có câu nói: “lưu đắc khô hà, thính vũ thanh” (giữ lá sen khô, nghe tiếng mưa rơi), là cảnh vô cùng hữu ý đúng không? Đến lúc đó, chúng ta vừa ngắm lá sen khô, vừa nghe tiếng mưa rơi, lại vừa khua thuyền trên hồ, chẳng phải là vô cùng thích thú hay sao?”


Tần Tam Lượng kinh ngạc nhìn lá sen bên hồ kia, bỗng nhiên trong lúc này cảm thấy, mình và chủ tử, thật sự là người của hai thế giới, một người là tác phẩm ưu tú, một người chỉ là tiết mục cây nhà lá vườn.


Hình dung hai người này, y trước kia vẫn không rõ ràng lắm, chính là nghe tiên sinh dạy học trong thôn thỉnh thoảng vẫn nói, tại sao có thể tâm tư so dương xuân bạch tuyết với hạ lý ba nhân? Nhưng hôm nay cùng Nam Cung Giang Độ so sánh, y bỗng nhiên hiểu rõ chênh lệch này.


“Ta…ta không hiểu những thứ đó.” Lần đầu, Tần Tam Lượng ở trước mặt Nam Cung Giang Độ mà đem đầu rũ xuống trước ngực, y cảm nhận được một cỗ tự ti mãnh liệt.


Lúc trước Khuynh Minh cùng y nói qua Nam Cung Giang Độ là cỡ nào quyền thế, y mặc dù trong lòng có chút mất mác, tự ti, nhưng vẫn không quá sâu nặng, dù sao khi đó, y là người hầu của Nam Cung Giang Độ, địa vị của người hầu cùng chủ tử phân biệt, xa cách, đây là chuyện hiển nhiên trên đời mà.


Nghĩ tới đây, mình cũng không khỏi giật mình.


Mắt nhìn về phía những lá sen khô kia, trong lòng tràn ngập nghi vấn, thầm nghĩ khi đó ta là người hầu của chủ tử, thế hiện tại thì như thế nào? Hiện tại ta không phải vẫn là người hầu của chủ tử hay sao? Ta thế nhưng tại sao lại không được tự nhiên như vậy chứ? Tại sao trong lòng không nhịn được, thật giống như… thật giống như liều mạng muốn ngang bằng với chủ tử? Nhưng làm sao lại phải ngang bằng với chủ tử đây? Nhưng là… nhưng là mình muốn ngang bằng với chủ tử như thế nào? Mình chỉ là một người hầu thôi mà.


Bởi vì xuất thần, cho nên cũng không hiểu rõ Nam Cung Giang Độ nói cái gì, chỉ cảm thấy ngữ khí của hắn tựa hồ rất sốt ruột. Tần Tam Lượng từ trong hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, chỉ nghe được một câu: “Đào một chút củ sen tươi, buổi tối ăn củ sen trộn dấm.” Y gật đầu một cái, đáp: “Nga, tốt.”


Hai người một đường đi qua viện, Tần Tam Lượng nói hơi mệt một chút, trở về phòng liền nằm ngay lên giường. Nơi này, Nam Cung Giang Độ cũng trở lại phòng mình, sắc mắt bình tĩnh ngồi trên ghế mây không nói một tiếng nào.


Khuynh Minh nhìn thấy bộ dạng của hắn, không khỏi tò mò cười hỏi: “Vừa mới rồi nghe thấy bọn hạ nhân nói, cung chủ mang theo thổ bao tử vòng quanh phủ bay vòng vòng, ta còn nói, đường đường là cung chủ, thế nhưng lại đối tốt với một hạ nhân như thế, tất nhiên là khiến đối phương phải mở cờ trong lòng, đi lại được với nhau, tất nhiên là do chuyện tốt gần đây, sao trở về lại có sắc mặt như vậy chứ? Thổ bao tử kia lại đi nơi nào rồi?”


Nam Cung Giang Độ liền đem những gì trong hoa viên nói một lần. Khuynh Minh nghe xong, cũng cau mày trầm tư một lúc lâu, lắc đầu cười nói: “Này thật đúng là bất đắc dĩ rồi, ngươi cùng thổ bao tử kia, vốn là người của hai thế giới. Khoan nói muốn đạt tới độ cao của ngươi, chính là chỉ cần việc dạy y biết chữ, đã khó càng thêm khó, lại không nói đến những thứ như khí chất, phong nhã gì đó, cung chủ, ngươi thế nhưng phải nghĩ kỹ, ngươi thật sự muốn một người như vậy cùng vượt qua cả đời chứ?”


Nam Cung Giang Độ trợn tròn mắt nhìn Khuynh Minh một cái, hừ lạnh: “Ngươi đây không phải ở đây nói nhảm sao Minh thúc? Ta muốn y, trừ y ra ta không muốn bất cứ người nào. Không biết chữ thì sao? Không có khí chất phong nhã thì sao? Càng khả ái hơn thôi.”


Khuynh Minh mãnh liệt ho khan hai tiếng, sau đó vỗ mạnh ngực mình, thuận khí: “Nếu chắc chắn như thế, ngươi còn phiền não cái gì nữa? Ta còn tưởng ngươi do dự. Chẳng lẽ ngươi nghe thổ bao tử kia nói không hiểu “lưu đắc khô hà, thính vũ thanh”, liền một chút cũng không hối hận sao?”


“Không có gì phải hối hận cả.”


Nam Cung Giang Độ như đinh chém sắt, trả lời: “Ta vừa rồi buồn rầu, là bởi vì ta trong lúc nhất thời quên đi thân phận của Tam Lượng, ngươi nói ta trước mặt y thế nhưng lại nói cái gì mà “lưu đắc khô hà thính vũ thanh” chứ? Này nói xong, y thoáng cái trầm xuống, cúi đầu thật thấp, vốn có chút hảo cảm đối với ta rồi, đại khái lúc đó cũng không tiếp tục thích ta nữa, Minh thúc, ngươi nói ta có phải là kẻ ngu ngốc nhất trên đời này không?”


“Ngươi không phải là kẻ ngu ngốc nhất, ta cả thấy ngươi là kẻ thần kinh nhất trên đời này.”


Khuynh Minh đồng tình nhìn Nam Cung Giang Độ, lắc đầu cảm thán: “Tiểu tử ngốc, ngươi lúc nhỏ, ta liền dạy ngươi, ngươi ta yêu ba phần, phải giữ lại bảy phần, tránh cho đến lúc bị thương quá nặng, trước ngươi còn làm được không tệ, tại sao hôm nay đã quên rồi. Hiện tại cũng thành một kẻ si tình như thế này chứ? Thổ bao tử kia rốt cục có cái gì tốt?”


Nam Cung Giang Độ gõ đầu mình, cười khổ nói: “Vậy sao? Người từng trải nói như thế, ta cũng cảm thấy bản thân mắc bệnh không nhẹ. Thật ra thì ta cũng có cẩn thận nghĩ theo lời ngươi nói, ngươi bảo ta nói cho ngươi nghe điểm tốt của y, một điểm cũng không thể nói được, nhưng chính là những lúc ta nhìn y, lại cảm cảm thấy không chỗ nào không tốt, dù sao… Dù sao chính là như vậy, ta tất nhiên sẽ tốt với y, tất nhiên muốn cùng y trải qua cả đời, bất kể là dùng thủ đoạn nào, chỉ sợ cả hèn hạ vô sỉ, cũng nhất định phải làm bằng được.”


Càng nói về sau, càng không nhịn được lộ ra bản săc bá chủ.


“Ngươi đây chính là tương tư ngấm tận xương tủy rồi. May là ta thấy thổ bao tử kia thật ra đối với ngươi cũng không phải hoàn toàn không có tình ý, có lẽ chuyện tình cảm này của ngươi, so với các huynh đệ các thuận lợi hơn nhiều.”


Khuynh Minh thở dài, lại nói: “Được rồi, ngươi cùng đừng như đưa đám nữa, những thứ trong cuộc đời này, vốn nên để y tiếp xúc một chút, chẳng lẽ vì muốn y, mà ngươi liền cả đời này đều không thi ca gì nữa sao? Cũng muốn biến thành một kể nông phu như y sao? Cái này là không thể nào nha. Chỉ cần hai người các ngươi hữu tình, y sống cuộc sống của y, ngươi có cuộc sống của ngươi, này có cái gì không tốt đâu?”


7






Truyện liên quan