Chương 98: Ép làm nương nương (2)

Nghe Tiểu Ngưu khuyên giải nên nương nương đã bớt ưu sầu. Ăn cơm tối xong lại nghe tin hoàng thượng dẫn vài thái giám ra ngoài chơi. Nương nương nghe xong liền bất đắc dĩ lắc đầu:
"Cứ như thế sớm muộn sẽ gặp chuyện không may thôi."
Tiểu Ngưu ở bên thấy vậy nhắc nhở:


"Bây giờ là thời cơ tốt để hành sự."
Nương nương đồng ý nói:
"Xem ra ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng."
Không lâu sau lại có người báo rằng Thái Tử lén đến Thường Nga cung. Tiểu Ngưu nghe vậy liền kinh ngạc đứng lên, thất thanh nói:
"Hắn muốn làm gì?"


Nương nương ân cần nhìn Tiểu Ngưu nói:
"Hắn còn có thể làm gì! Sắc lang như hắn nhìn thấy Đàm cô nương chắc chắn sẽ giở trò đồi bại."
Tiểu Ngưu kinh hoảng nói:
" Tiểu tử này chẳng lẽ định gây bất lợi với Nguyệt Ảnh ư? Ta phải đi ngay."
Nương nương khoát tay chặn lại, nói:


"Yên tâm, không có chuyện gì đâu. Dù sao vẫn còn hoàng thượng, hắn dám làm gì chứ? Trừ phi hắn không muốn làm Thái Tử. Dĩ nhiên, nếu điều này xảy ra sẽ có lợi với nhi tử của ta."
Tiểu Ngưu thầm nghĩ:


"Có lợi với ngươi, nhưng với ta thì hỏng bét! Vạn nhất tên Thái Tử kia nổi thú tính, mà Nguyệt Ảnh lúc này lại không có năng lực phản kháng, nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì làm sao đây?" Tiểu Ngưu rốt cuộc không yên lòng, nói một tiếng rồi chạy tới Thường Nga cung. Với thân phận thái giám nên không có ai cản hắn, đến phụ cận liền trốn sau một cánh cửa quan sát. Chỉ thấy trong mông lung có tiếng người nói chuyện: "


Thưa Thái Tử, không có thánh chỉ của hoàng thượng thì không thể vào.
"Thái Tử lớn tiếng nói: "
Quỷ Vương, ta là Thái Tử, là Hoàng Đế tương lai. Ngươi chẳng lẽ không để ta vào mắt sao?
" Quỷ Vương đáp: "


available on google playdownload on app store


Tại hạ dĩ nhiên rất tôn trọng Thái Tử gia. Chẳng qua hoàng thượng đã dặn nếu không có thánh chỉ thì không ai được vào Thường Nga cung, nếu không giết không tha.
"Thái Tử hừ hai tiếng, nói: "
Ngươi có gan đó. Nếu ngươi không để ta vào, ngày mai ta sẽ bẩm phụ hoàng đuổi ngươi đi.


"Quỷ Vương cười khẽ mấy tiếng, nói: "
Đó là chuyện ngày mai. Tối nay bất luận thế nào cũng không thể để ngài vào.
" Thái Tử oán hận nói: "
Được, được, ta xem ngươi có thể cao ngạo đến đâu!


" Nói xong liền tức giận bỏ đi.Chờ hắn đi xa, Tiểu Ngưu mới thở dài ra một hơi, trong lòng tự nhủ: "Có Quỷ Vương đứng gác, xem ra Nguyệt Ảnh tạm thời không sao rồi"


. Trở lại Thúy Vi cung, nói mấy câu nương nương xong thì Tiểu Ngưu thu thập một chút rồi đi ngủ. Nương nương ngủ bên trong, Tiểu Ngưu cùng cung nữ Kiều Mai ngủ bên ngoài. Dĩ nhiên bọn họ không ngủ chung một chỗ. Phòng ngoài chia thành hai gian, bên trái là của Kiều Mai, bên phải là của Tiểu Ngưu.


Đến nửa đêm, nương nương nhẹ giọng gọi:
"Tiểu Vĩ Tử, mang nước cho ta."
Tiểu Ngưu thính lực rất tốt, bò xuống giường bưng nước qua. Vào trong phòng, hắn định châm đèn lên.
Nương nương chặn lại nói:
"Không cần, ta không muốn đánh thức người khác."


Trong bóng tối thoang thoảng mùi thơm khiến Tiểu Ngưu ngứa ngáy trong lòng, máu dồn lên não. Vừa nghĩ tới thân thể mê người kia thì cảm giác xúc động muốn phạm tội dâng lên. Đưa nước xong, Tiểu Ngưu không dám chờ lâu mà xoay người đi ra.
Nương nương ôn nhu nói:


" Ngươi đừng đi, ở lại trò chuyện với ta, ta đang cảm thấy rất cô đơn!"
Âm thanh này thật có một loại mị lực làm xiêu lòng người.
Tiểu Ngưu để chén lên bàn rồi ngoan ngoãn đứng trước giường, thuận miệng nói:
"Đã trễ thế này, nương nương muốn nói gì đây?"


Nương nương chậm rãi nói:
"Nói cái gì cũng được, chỉ cần có thể khiến ta vui vẻ là được."


Vừa nói chuyện, nương nương đưa tay chạm vào Tiểu Ngưu, lại nhanh chóng rụt trở về. Đây chính là một ám hiệu, Tiểu Ngưu vốn đã có ý đồ với nàng, nay lại có thời cơ như vậy, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.


Tiểu Ngưu nghĩ thông suốt liền ngồi lên giường, vòng tay ôm eo nương nương. Thân thể nàng run nhẹ lên, thấp giọng nói:
"Ngươi đừng làm bừa, ta là nương nương. Nếu ngươi đụng vào ta thì sẽ bị tội tru di cửu tộc!"


Thanh âm này nghe ra chẳng có một chút lực lượng. Hắn cảm giác được thân thể mềm mại trong ngực mình nóng như lửa vậy. Thấy vậy bèn cười hắc hắc, nói:
"Ta không quan tâm nhiều như vậy. Dù phải ch.ết vẫn còn ngươi theo ta, ta sợ cái gì chứ!"


Vừa nói, miệng hắn đã đặt lên mặt nương nương, bàn tay to lớn cũng theo đà tiến lên.


Hắn trìu mến hôn đôi môi nàng, lại tham lam vuốt ve thân thể nàng. Trên người nàng chỉ có một lớp sa mỏng, bên dưới là chiếc yếm cùng qυầи ɭót, thật ra chẳng khác thân thể trần truồng bao nhiêu. Dù khung cảnh tối đen nhưng Tiểu Ngưu vẫn cảm thấy rất tuyệt. Nương nương chỉ giả vờ né tránh một chút nhưng bị Tiểu Ngưu truy đuổi riết rao, rốt cục đã đầu hàng. Môi nàng rất thơm mềm khiến Tiểu Ngưu say mê. Tay hắn nhanh chóng trèo lên ngực nàng. ɖú nàng đầy đặn, rất đàn hồi đầy khoái cảm. Tiểu Ngưu triển khai bản lãnh, với kỹ thuật cao siêu, nương nương đã nhanh chóng hô hấp dồn dập, từ mũi phát ra tiếng hừ khoái cảm, thân thể mềm mại kích động không ngừng.


Khi Tiểu Ngưu đưa tay vào qυầи ɭót của nàng, sờ lên vùng lông tơ rậm rạp khiến dục vọng của nàng đẩy lên cao, ɖâʍ thủy tuôn ra không ngừng. Tiểu Ngưu rất phấn chấn, bàn tay lại càng hăng say khai phá. Khi hắn mò tới nhụy hoa của nàng, nơi đó thật sâu, thật non nớt, làm người ta điên cuồng. Tiểu Ngưu thật muốn đốt đèn lên để nhìn rõ hoa viên tươi đẹp. Lúc Tiểu Ngưu đưa đầu lưỡi vào trong miệng nàng thì nàng cũng rất phối hợp. Dưới những nụ hôn nồng nhiệt, ngón tay Tiểu Ngưu thăm dò lung tung trong lổ nhỏ, nàng xúc động như dê mẹ động dục.


Tiểu Ngưu thu hồi đầu lưỡi, nhẹ giọng hỏi bên tai nàng:
" Nương nương thiên tuế của ta, ngươi thật đẹp, thật mê người. Ta muốn phục vụ ngươi, để ta làm một chút đi?"
Nương nương lắc đầu:
"Không được, không được. Ta là người của hoàng thượng."
Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói:


"Tối nay ta sẽ làm một hoàng thượng! Để cho ta hưởng thụ tư vị của nương nương đi."
Vừa nói Tiểu Ngưu đã đẩy nàng ngã xuống giường, một lúc đã lột sạch nàng trần như nhộng.


Tiếp theo, Tiểu Ngưu thả ra thiết bổng, nằm úp sấp trên người nương nương. Lúc này nương nương đã đầy dục vọng, không hề cự tuyệt nữa. Nàng đã cô đơn quá lâu, hỏa diễm bị đè nén nhanh chóng đốt cháy nàng, nàng thực sự cần một người đàn ông tưới tắm.


Cho nên, khi đại bổng của Tiểu Ngưu đâm vào huyệt động, nương nương thỏa mãn ồ một tiếng, sau đó hai cánh tay ôm chặt cổ hắn, lại đem bắp đùi vòng qua ngang hông Tiểu Ngưu, vẻ ɖâʍ mị khôn cùng.


Tiểu Ngưu đại hỉ, lại hạ xuống nhét vào tận cùng. Tạm thời dừng lại, cảm thụ một chút mùi vị mỹ nữ. Hắn cảm thấy nhục huyệt của nàng tương đối rộng rãi, dù sao cũng là người có con. May mà đồ của Tiểu Ngưu khá lớn mới có thể nhồi đủ.


Do là lần đầu giao hợp nên Tiểu Ngưu đặc biệt kích động, dừng trong chốc lát rồi lại triển khai thế công mãnh liệt. Đôi môi cũng không nhàn rỗi mà hôn lên bộ ngực sung mãn, phối hợp rất nhịp nhàng.


Nương nương thở dồn dập không ngừng, mặc dù không dám kêu lớn, nhưng hạ thể thoải mái là sự thật. Nàng không nghĩ Tiểu Ngưu tuổi nhỏ nhưng hàng không nhỏ, không những thế lại rất có kỹ xảo, lúc đâm vào luôn đến tận gốc, tư vị mất hồn này đúng là chưa từng có.


Tiểu Ngưu một hơi làm mấy trăm lần. Nương nương cũng là người trong nghề, phối hợp thành thạo. Ngẫu nhiên Tiểu Ngưu còn rút gậy ra, nhẹ giọng hỏi:
"Thoải mái không?"
Nương nương nhỏ giọng nói:
"Thoải mái, thoải mái đến nỗi xương cốt ta như biến mất."


Tiểu Ngưu thật đắc ý, lại nghĩ tới cùng phi tử của hoàng thượng làm chuyện tốt ngay trong cung vua, cảm giác thành tựu bành trướng cực kỳ. Vì để nương nương hơn phục tùng hoàn toàn, Tiểu Ngưu lại mạnh mẽ cắm vào, lúc thì chín cạn một sâu, lúc thì bảy mỏng hai sâu biến đổi không ngừng, cho nương nương kiến thức được sức mạnh của mình, cho nàng biết tên hoàng thượng kia so với mình chỉ như là ếch ngồi đáy giếng.


Tiểu Ngưu giống như một con báo nổi điên con bôn ba trên người nương nương, khiến nàng như si như say, ngẫu nhiên còn khích lệ Tiểu Ngưu:
"Ngươi thật cứng rắn, làm ta sướng ch.ết mất. Hảo hán tử, ngươi mới là nam nhân chân chính."


Lúc này nương nương đã quên đi thân phận của mình, đã quên đi hậu quả nghiêm trọng cho hoàng thượng đội nón xanh. Nàng chỉ biết mình là một nữ nhân, một nữ nhân cần sự hưởng thụ nhục dục. Đây là một loại sảng khoái khắc vào tận xương tủy, có thể nói là dục tiên dục tử, là cực hạn trong hưởng lạc.


Tiểu Ngưu còn chưa đạt tới cao trào thì nương nương đã đến. Nếu không phải có điều cấm kỵ lời thì hẳn nàng đã sớm rên rỉ rung trời. Tiểu Ngưu đành nằm lặng trên người của nàng, cây gậy vẫn ngâm trong nhục động, vừa ấm vừa chặt vô cùng sảng khoái. Hơn chủ còn là sự thống khoái trong ý nghĩ. Hắn không phải chinh phục được một mỹ nữ bình thường mà là nữ nhân của Hoàng Đế. Loại ý nghĩ này quả thật khiến hắn bay bổng.


Tiểu Ngưu thổi hơi bên tai nàng hỏi:
"Nương nương cảm thấy thế nào?"
Nàng ngượng ngùng nói:
"Ta cảm giác mình như vừa ch.ết đi sống lại. Đồ của ngươi sao lớn như vậy? Lại còn quá mạnh mẽ nữa, giống như muốn đâm thủng ta vậy."
Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói:


" Nếu không phải đang ở Hoàng Cung thì ta sẽ khiến ngươi thoải mái mấy ngày cũng không xuống giường được ấy chứ."


Vừa nói lại lật nàng ra sau. Lúc này nương nương ở phía trên, giống như là cây bông nằm trên người Tiểu Ngưu. Hai tay hắn lướt qua da thịt mềm mại trơn mát như một món đồ sứ. Có thể ngủ một đêm với nữ nhân như này chính là phúc phận từ kiếp trước.


Trong bóng tối, hắn có thể nghe được tiếng nàng thở dốc, hơi thở như lan, cũng có thể cảm giác dịch nhờn của nàng chảy xuống theo dương vật của mình tràn ra trên giường.
Nương nương hôn nhẹ lỗ tai Tiểu Ngưu, dặn dò:


"Ta đã đem mọi thứ cho ngươi rồi, ngươi không thể quên đại sự. Nhất định phải giúp ta giết ch.ết Thái Tử, để nhi tử của ta lên ngôi."
Tiểu Ngưu khẳng định:
" Ta từ trước đã nói là làm. Nếu không chắc chắn ta cũng không nói."
Nương nương còn nói:


"Ta đã đặt tính mạng vào tay ngươi. Nếu ngươi thất bại, tất cả mọi người đều phải ch.ết."
Tiểu Ngưu vuốt ve cái mông nàng, nói:
" Ta đã ra tay thì chắc chắn sẽ thành công. Tối nay, chúng ta đừng nói chuyện khác, cứ hưởng thụ đi."
Đang nói thì ngón tay hắn đã trượt qua khe mông nhẹ nhàng ma sát.


Nương nương bị khiêu khích lên cũng cố gắng gượng dậy hăng hái bừng bừng. Lúc này nàng nâng hẳn người lên, hai tay giữ lấy ngực Tiểu Ngưu, bộ mông đồ sộ lắc lư mạnh mẽ, hoa tâm và quy đầu Tiểu Ngưu càng không ngừng thân mật. Chỉ một lúc mà cả hai người đều thở hổn hển.
Tiểu Ngưu khen ngợi nàng:


"Ngươi rất thành thạo đó! Nếu có ánh đèn thì ta nhất định phải xem thật kỹ bộ dạng ɖâʍ đãng của ngươi."
Nương nương xấu hổ nói:
"Nếu có ánh đèn thì còn lâu ta mới làm chuyện này, thật mắc cỡ ch.ết mất. Ngươi cũng không phải là nam nhân của ta, chúng ta đây gọi là thông ɖâʍ."


Tiểu Ngưu thầm nói: "Làm cũng làm rồi, còn gì mà xấu hổ chứ? Tiểu Ngưu ta đã làm thì không thèm xấu hổ. Hơn nữa, với tên Hoàng Đế chó má này thì cho hắn đội mũ xanh cũng đáng." Tiểu Ngưu vừa phối hợp với nương nương lắc lư, vừa bắt núm ɖú nghịch ngợm, ngoài miệng còn nói;


"Nương nương, nghe nói ngươi là một tài nữ, có thể ngâm một bài thơ nghe thử hay không? Rất là có tình thú đó!"
Nương nương thở dốc nói:
"Lúc này còn có tâm tư gì mà thơ chứ?"
Tiểu Ngưu nói:
"Làm thử đi, rất tạo cảm hứng đó."


Nương nương khuấy động ƈôи ȶhịȶ, trầm tư một lát rồi ngâm nga:
" Đêm xuân say trở về, bụi bám đầy áo ngọc. Hương y lật không chừng, rơi vào chim Phi Yến."
Tiểu Ngưu dù không phải là người đọc sách nhưng cũng hiểu đại ý, khen lấy khen để:


"Thật hay, hay cho câu hương y lật không chừng, không cẩn cởi quần áo đã vội lâm trận. Rất thú vị."
Nương nương mỉm cười nói:


"Bài thơ này không phải do ta làm mà là nghe được. Bài này còn một đoạn —— ngọc tương thâm tình trụ phiêu lãng, lăng sừng tần huy đám sính cuồng. Vân tấn tiệm hoành nhuyễn ngữ kiều, thường dạ thuyền tân cảnh."
Tiểu Ngưu liền cười không ngừng, nói:


"Những văn nhân này rất thú vị, rõ ràng là chuyện ô uế mà còn nói vẻ nhã như vậy, thật bỉ ổi quá!"
Nương nương gục xuống hôn lên mặt Tiểu Ngưu, nói:
"Ngươi cũng cho ta đọc mấy câu nghe thử xem!"
Tiểu Ngưu cười khổ nói:
"Ta có biết làm thơ đâu, may ra chỉ thuận miệng đọc một chút thôi."


Nương nương hừ nói:
"Cứ đọc thử đi!"
Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút rồi thì thầm:
"Thâm lâm hữu nhất tào. Nội tào nhất hồng thạch. Thiên quân thượng bất bại. Duy sợ nhất tăng nhân."
Nương nương cười rộ lên, nói:
"Đây mà cũng là thơ sao, làm mắc cỡ ch.ết người ta."


Vừa nói lại dùng sức động mấy cái. Dịch nhờn của nàng phong phú nên phía dưới phát ra những tiếng òm ọp òm ọp càng tăng kích thích.
Thấy động tác của nàng chậm dần, Tiểu Ngưu liền lấy lại quyền chủ động, đẩy nàng xuống dùng thế
"cách sơn trì hỏa"


. Nương nương xấu hổ nằm rạp xuống, Tiểu Ngưu giơ cao đại nhục bổng dộng thẳng xuống đáy. Đến khi đại bổng dung nhập hoàn toàn, nương nương hừ một tiếng, nhẹ giọng nói:
"Sao vẫn cứng như vậy, muốn đâm ch.ết ta à?"


Tiểu Ngưu rất vui mừng, vừa làm vừa vuốt ve bộ mông đầy đặn của nàng, cảm xúc cực kỳ tuyệt vời. Nương nương rên hừ hừ đón nhận sự công kích của Tiểu Ngưu. Một hơi đã hơn ngàn lượt, nương nương đã qua hai lần cao trào mà Tiểu Ngưu mới bắn một lượt, tinh hoa của hắn bắn ra làm nàng mềm oặt cả người, nằm lỳ trên giường thở dốc không thôi.


Sau đó hai người lại ôm nhau nói chuyện phiếm. Qua lần này thân mật, quan hệ hai người càng gần gũi hơn. Nương nương thấp giọng nói:
"Ngoại trừ hoàng thượng thì ta còn chưa từng làm chuyện này với người khác đấy?"
Tay Tiểu Ngưu còn không thành thật sờ loạn khắp nơi, hắn nói:


"Đúng vậy, là chúng ta hữu duyên. Ngày đó, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng đã biết rằng ta thích nàng. Trong lòng rất muốn gặp nàng, muốn ngủ với nàng."
Nương nương trợn mắt nói:
"Ngươi đúng là đại háo sắc, đến ta cũng dám có suy nghĩ xấu xa."
Tiểu Ngưu cười nhạt nói:


" Trong mắt người khác thì nàng là vị nương nương cao cao tại thượng nhưng trong lòng ta, nàng chỉ là một nữ nhân đáng yêu cần nam nhân chăm sóc."
Nương nương nói:


"Cao cao tại thượng chẳng qua là vẻ bên ngoài, còn sự cay đắng cô đơn của ta ai biết được. Ta vào cung nhiều năm đã chứng kiến đáng quá nhiều sự ghê tởm tàn khốc. Còn hiện tại, hoàng thượng sống thì chúng ta không có việc gì Nhưng một khi hoàng thượng mất đi, chúng ta sẽ phải ch.ết theo."
Tiểu Ngưu hỏi:


" Tại sao Thái Tử hận mẹ con các ngươi như vậy?"
Nương nương đáp:
"Chỉ vì nhi tử của ta giỏi hơn hắn. Dù chúng ta không đoạt hắn cũng sẽ nghi ngờ, nhất định sẽ ra tay diệt cỏ tận gốc."
Tiểu Ngưu nghĩ đến sự nhục nhã ban ngày liền mắng:


"Tiểu tử này là loại không ra gì, ta nhất định phải thu thập hắn."
Ngừng một chút, Tiểu Ngưu nói:
"Thôi, chúng ta ngủ đi!"






Truyện liên quan