Quyển 1 - Chương 20: Bị bắt

"Thế nào?" Lạc Thịnh Vũ là biết đệ đệ mình có bao nhiêu cân lượng, đối phó một Mạnh Khanh vẫn là dư sức có thừa, nhìn nhìn tay Tiểu Trúc, ngoắc tay nói với Lạc Kiến Bắc: "Đi tìm một đại phu tới xem cho phu nhân."


"... Không cần không cần." Tiểu Trúc kinh hồn chưa yên, còn nắm thật chặt tay áo Lạc Thịnh Vũ, lúc này mới phản ứng được: "Ta không sao, chính là chính là..." Chính là bị dọa thôi.
Lạc Thịnh Vũ vỗ vỗ lưng hắn, mày kiếm nhíu lại, cao giọng nói: "Thịnh Nghĩa ngươi còn muốn đùa tới khi nào, mau bắt ma đầu kia lại!"


Lạc Thịnh Nghĩa thấy lão ca phát uy cũng không dám lại đùa nữa, cổ tay rung, quạt xếp theo tiếng mở rộng, chỉ nhìn thấy một ánh sáng bạc xẹt qua trong bóng tối, lóe lên liền không còn bóng dáng. Thì ra bên ngoài cái quạt xếp kia khảm một vòng kim loại mỏng manh, rất sắc bén, đương nhiên không thua đao kiếm.


Trong lòng Mạnh Khanh rùng mình, hắn biết mình không phải là đối thủ của đối phương, chỉ là không đường đào tẩu, vả lại xung quanh đều là người của Lạc Thịnh Vũ, căn bản không có khe hở. Lần trước còn có tỷ tỷ nhà mình tới trợ giúp, nhưng lần này hắn là vụng trộm chạy đến, không có ai tới cứu hắn.


Lạc Thịnh Nghĩa lật tay vỗ một cái, khung quạt đánh trên bả vai hắn. Mạnh Khanh chỉ cảm giác cái vỗ này nặng chừng nghìn cân, lập tức thét lớn một tiếng, đầu gối gấp khúc, không cả lảo đảo liền quỳ trên mặt đất. Xương bánh chè vang "răng rắc", giống như là bị đụng nát tan, đau đến hắn mấy lần muốn ngất đi.


Lạc Thịnh Nghĩa ra tay điểm huyệt đạo hắn, liền thấy người nọ hung hăng ngẩng đầu trợn mắt nhìn y, mắt hoa đào tựa hồ bởi vì đau đớn, đuôi mắt cũng đang hơi co giật.
"Dẫn gã đi!" Lạc Thịnh Vũ híp mắt, nói, "Coi chừng cho tốt."


available on google playdownload on app store


Lạc Kiến Đông đáp ứng một tiếng, liền muốn dẫn người đi. Tiêu Hành đang vội vội vàng vàng chạy tới, cầm trường kiếm trong tay, mấy hạ nhân đi theo phía sau.
Tiêu Hành nhìn thấy Mạnh Khanh thì sửng sốt, nói: "Lạc huynh, đây là người vừa rồi sao?"


"Không phải." Lạc Thịnh Vũ lắc lắc đầu, y vừa rồi đuổi theo một bóng người ra ngoài, ai ngờ lại là một kế sách điệu hổ ly sơn, cũng may đuổi được phân nửa liền gặp Tiêu Hành, chính mình vội trở về. Nào biết vẫn là chậm, đang nhìn thấy Mạnh Khanh muốn cưỡng ép sắp sửa mang Tiểu Trúc đi.


"Không phải?!" Tiêu Hành kinh ngạc nói: "Tiêu mỗ vừa rồi đuổi được phân nửa người nọ liền không thấy tăm hơi, ta vội vàng lộn trở lại, còn tưởng rằng là người này."
"Không thấy nữa..." Lạc Thịnh Vũ trầm ngâm nửa ngày.


Tiêu Hành lại nói: "Người nọ tựa hồ có phần hiểu biết Tiêu trang, giống như đến có chuẩn bị, đuổi được nửa đường liền không thấy tăm hơi, ta sai hạ nhân tìm kiếm trong trang. Tôn phu nhân không có hoảng sợ chứ, có muốn mời đại phu đến xem thử hay không."


Lạc Thịnh Vũ nhìn nhìn bộ dáng Tiểu Trúc nắm tay áo y, nói: "Quên đi, xin Tiêu trang chủ sai hạ nhân làm một chút cơm nước đưa đến phòng tại hạ. Ta cùng tiện nội về phòng trước." Nói xong vừa muốn dìu Tiểu Trúc trở về, lại nói: "Đúng rồi, còn có người này. Ta sai Kiến Đông trông giữ gã, xin Tiêu trang chủ an bài cho gã ở trong viện này."


Nói xong liền nói khẽ với Tiểu Trúc câu "Ta dẫn nàng trở về."
Tiểu Trúc gật gật đầu, bây giờ mới cảm thấy có chút ngượng ngùng, hắn tóc tai bù xù, quần áo còn dúm dó. Nhanh chóng bị dắt vào trong phòng.


Lạc Thịnh Vũ để Tiểu Trúc ngồi bên giường, tự mình thắp đèn, sau đó cũng ngồi xuống, nói: "Vết thương thế nào, vừa rồi là ta không tốt, để một mình nàng ở lại."
"Ta không sao." Tiểu Trúc lắc lắc đầu, nói: "... Chính là hoảng sợ."


Lạc Thịnh Vũ sờ sờ tóc hắn, suy nghĩ một chút nói: "Nàng biết Mạnh Khanh kia sao? Gã sao lại nhiều lần tới tìm nàng?"


"Không biết." Tiểu Trúc vẫn là lắc đầu, cũng là vẻ mặt khó hiểu, nói: "Ta nghe Lục Hoàn nói người kia không phải người tốt lành gì... Ta lúc trước cũng chưa từng gặp. Gã vừa rồi lôi ta ép ta đi theo gã."


Lạc Thịnh Vũ nhíu nhíu mày, thấp giọng nói câu " Không nghĩ ra dụng ý của gã." Lập tức nghe thấy hạ nhân gõ cửa nói là đưa cơm chiều tới, liền đứng dậy mở cửa, "Đừng nghĩ nữa, ăn cơm trước, nàng buổi trưa cũng chưa ăn cái gì."


Lạc Kiến Đông canh giữ ngoài cửa phòng, Mạnh Khanh bị điểm huyệt đạo đặt trong phòng, hắn đau đến chảy một thân mồ hôi, thời tiết bây giờ đã hơi lạnh, trong phòng không nóng chút nào, lạnh đến mức hắn lại run lên.


"Nhị trang chủ?" Lạc Kiến Đông nhìn thấy Lạc Thịnh Nghĩa phe phẩy cái quạt đi tới, có chút giật mình: "Nhị trang chủ sao lại đến đây?!"
"Hì hì." Lạc Thịnh Nghĩa cười cười, nhấc hộp đựng thức ăn trên tay nói: "Ta đến thẩm vấn phạm nhân mà, có nói như thế nào cũng phải cho phạm nhân ăn cơm đúng không?"


Lạc Kiến Đông cười gượng gật gật đầu, ai biết nhị trang chủ này lại có trò gì mới muốn chơi, đành phải làm như không nhìn thấy.
Lạc Thịnh Nghĩa vào phòng, bên trong rất tối, không có một chút thanh âm. Có thể loáng thoáng thấy một người bị trói hai tay sau lưng, nằm nghiêng trên giường.


Lạc Thịnh Nghĩa vốn cho là hắn đang ngủ, nhưng vừa đi qua trông, mới nhìn thấy người nọ mở rất lớn một đôi mắt hoa đào. Không nén nổi cười nói: "Ha ha, mỹ nhân, thiếu gia đưa thức ăn tới cho ngươi! Thế nào, đủ dịu dàng săn sóc hay không?"


Mạnh Khanh cũng không động đậy, con ngươi xoay xoay, trên trán đều là mồ hôi, thoạt nhìn có chút nhếch nhác, nhưng mắt hoa đào cong cong, tựa hồ đang cười: "Ta tưởng là ai, hóa ra là Lạc nhị trang chủ à. Ta khuyên ngươi không cần mèo khóc chuột giả từ bi, nếu không lần sau ngươi lọt vào tay ta ắt phải chịu."


Lạc Thịnh Nghĩa "chậc chậc" hai tiếng, lại giống như là không nghe thấy, đi tới đặt hộp đựng thức ăn ở đầu giường, chính mình cũng ngồi bên giường: "Ta sao lại giả từ bi, mặc dù ngươi không phải người tốt, nhưng mà thiếu gia từ trước đến nay đều rất thương tiếc mỹ nhân." Nói xong còn khẽ khều trên mặt Mạnh Khanh, bộ dáng hoàn toàn là của một công tử bột.


Mắt Mạnh Khanh híp lại, lập tức cười cười, nói: "Nhị trang chủ, đau khổ phải chịu trên tay Mạnh mỗ không đủ nhiều có phải hay không? Lần sau có cơ hội Mạnh mỗ nhất định khoản đãi ngươi thật tốt."


Lạc Thịnh Nghĩa bị hắn cười một tiếng mắt nheo lại, Mạnh Khanh này mặc dù thoạt nhìn vóc người rất cao, nhưng không dính dáng gì tới chữ nhỏ nhắn mềm mại. Chỉ là diện mạo bảy tám phần giống như tỷ tỷ hắn, đương nhiên có mấy phần mỹ cảm khó phân biệt nam nữ. Nở nụ cười rất đẹp mắt, không kìm nổi lại chép chép miệng, nói: "Ta đây đã nhớ kỹ. Nhưng lần này thiếu gia ta đến khoản đãi ngươi."


"Vậy làm phiền." Mạnh Khanh lại cười cười. Liền thấy người nọ vươn tay đỡ mình dậy, để hắn tựa vào đầu giường, sau đó cầm hộp đựng thức ăn lấy điểm tâm.


"Mỹ nhân muốn ăn cái nào?" Một tay Lạc Thịnh Nghĩa ôm bả vai Mạnh Khanh, để hắn không đến mức ngã sấp xuống, một tay cầm miếng bánh ngọt đút vào miệng hắn vừa nói: "Miếng này cũng không biết tên là gì, mỹ nhân nếm thử xem."


Mạnh Khanh cũng không do dự liền ăn vào miệng, Lạc Thịnh Nghĩa cười, mắt nheo lại, "Mỹ nhân không sợ ta hạ dược trong đám điểm tâm này hay sao?"


Mạnh Khanh khinh thường cười giễu một tiếng, chậm rãi nói: "Mạnh mỗ nhân bây giờ là bị quản chế không sai, nhưng cũng không phải là mắt mù, khứu giác mất linh. Điểm này trong lòng nếu là hạ dược lại sao có thể nhìn không ra."


Lạc Thịnh Nghĩa không thú vị than một tiếng: "Nói cũng đúng, lần trước ta thế nhưng lĩnh giáo mỹ nhân ngươi dùng dược lợi hại. Mấy phương pháp dằn vặt người ấy ta thế nhưng không cần, huống hồ lại là đối với một mỹ nhân như thế này."






Truyện liên quan