Quyển 1 - Chương 38: Nhận lầm
"Tiểu Trúc," Lạc Thịnh Vũ khẽ gọi hắn một tiếng, liền nâng tay cầm tay hắn, nói: "Đừng căng thẳng, đi theo ta là được."
Y vừa dứt lời, xe ngựa chính là lay một cái dừng lại. Tiểu Trúc lập tức cảm thấy tim nhấc lên cổ họng.
"Đến, đi thôi." Lạc Thịnh Vũ cười cười, xuống xe trước, sau đó đưa tay qua đỡ hắn.
Đầu ngón tay Tiểu Trúc cũng đang run, cảm giác được bàn tay mạnh mẽ của Lạc Thịnh Vũ, hít một hơi thật dài cố tự trấn định nửa ngày mới ra khỏi xe ngựa.
Trên đường nhiều người, nhân sĩ võ lâm ở cửa Sở gia càng nhiều hơn. Tiểu Trúc vừa ra đã nhìn thấy rất nhiều người đang nhìn bọn họ, nhất thời có chút cảm giác đầu váng mắt hoa, mày dài hơi nhíu, ánh mắt chỉ nhìn tay Lạc Thịnh Vũ nắm lấy mình.
Tiểu Trúc mặc là một bộ váy dài màu lam nhạt viền bạc, vóc người hắn cao gầy, mắt phượng rũ xuống, sẽ không làm cho người ta cảm giác sợ sệt, ngược lại là có loại ngạo khí khinh thường, hợp với vẻ mặt bình thản, nghiễm nhiên giống như là tiên nhân.
"Chúng ta đi vào." Lạc Thịnh Vũ nâng cánh tay hắn một chút, khẽ nói.
"Lạc đại hiệp, sư phụ đang ở phòng khách, nhất thời không rảnh, mong rằng thứ lỗi, mời theo tại hạ đi." Sở Đào thấy xe ngựa ở cửa vội vã ra đón, thái độ rất cung kính nhún nhường.
Tiểu Trúc vừa thấy người nọ vội vàng cúi đầu, tay vô ý thức nắm lấy tay Lạc Thịnh Vũ, theo sau một bước, tránh đằng sau y.
Sở Đào ấy là đại đệ tử của Sở Trung Kiệt, cũng là thân truyền duy nhất, không khác gì thân nhi tử. Trong mấy ngày Tiểu Trúc ở tại Sở gia đương nhiên cũng từng gặp gã. Lập tức trong lòng bồn chồn, chỉ sợ đối phương nhận ra hắn.
"Làm phiền, còn xin dẫn đường." Lạc Thịnh Vũ nhẹ nhàng bóp một cái trong lòng bàn tay hắn, liền nói với Sở Đào.
"Mời." Sở Đào không hề nhiều lời, mang mấy người vào thôn trang, trước đi sương phòng tiểu viện bố trí mấy người hẵng nói.
Sở Đào kia không nhận ra Tiểu Trúc, nhưng không trông thấy Sở Diệu Y đi theo bên cạnh Lạc Thịnh Vũ, ngược lại là có một nữ tử áo lam. Nhất thời có chút kinh diễm, vừa thấy trang phục và thái độ của Lạc Thịnh Vũ liền biết người này nhất định là thê thiếp của Lạc Thịnh Vũ, cũng không nói thêm nữa.
Tiểu Trúc nhìn Sở Đào đi, lúc này mới thở phào, cảm giác mình sắp xụi lơ, ngay cả chân cũng đang run.
Lạc Thịnh Vũ cười từ phía sau lưng ôm lấy hắn, nói: "Nhìn nam nhân khác chuyên chú như thế, ta sắp ghen rồi."
"Cái gì chứ..." Tiểu Trúc sửng sốt, dở khóc dở cười, nói: "Lát nữa, ta không cần đi theo nhé?"
"Vậy sao được?" Lạc Thịnh Vũ nói: "Sở minh chủ còn chờ gặp ngươi, không đi nói không qua."
"Nhưng mà..." Tiểu Trúc sốt ruột muốn khóc, kéo tay áo Lạc Thịnh Vũ, cho dù Sở Đào không nhận ra hắn, cũng không may mắn đến độ Sở Trung Kiệt cũng không nhận ra.
"Đừng sốt ruột." Lạc Thịnh Vũ giơ tay lên che phủ qua lại cánh môi hắn, một đôi con ngươi tựa như hắc diệu thạch chăm chú nhìn mình, nói: "Ngươi bây giờ ỷ lại ta như thế, nếu sau này cũng vậy là tốt rồi."
Tiểu Trúc nghe không hiểu y đang nói cái gì, thình lình ngang hông siết lại, bị người ôm vào lòng, đôi môi cũng bị chặn. Một nụ hôn xảy ra bất ngờ khiến hắn sửng sốt nửa ngày. Cuối cùng cũng chỉ có thể rơi vào lòng Lạc Thịnh Vũ, thở dốc ngụm lớn.
"Ta đi gọi người lấy chút nước ấm đến, lau lau mặt cho ngươi, dọc theo đường đi gió bụi mệt mỏi." Lạc Thịnh Vũ buông hắn ra, nói: "Buổi trưa, Sở Trung Kiệt nhất định sẽ sai người qua đây mời, chắc hẳn đến lúc đó sẽ có rất nhiều hào kiệt võ lâm, ngươi cứ đi theo bên cạnh ta, đừng sợ, hết thảy có ta."
Tiểu Trúc không có cách nào, đành phải gật đầu.
Hai người nghỉ ngơi một lát trong phòng, rất nhanh đã có người tới mời bọn họ qua, người tới chính là Sở Đào.
Tiêu Hành phải chăm sóc Sở Diệu Y, đương nhiên là sẽ không đi. Lạc Kiến Đông Lạc Kiến Bắc đi theo phía sau hai người, Sở Đào đợi một lát, chỉ thấy bọn họ đi ra, nhưng vẫn không thấy Sở Diệu Y. Trong lòng gã có chút do dự, nghĩ sư tỷ sẽ không là mắc phải tính tình đại tiểu thư, chọc giận Lạc Thịnh Vũ, cho nên lần này không cho nàng cùng đi chứ? Lại nhìn nhìn Tiểu Trúc một thân áo lam, mặc dù giống như một mỹ nhân lạnh lùng, nhưng thái độ đối với Lạc Thịnh Vũ là rất thuận theo. Không khỏi mướt mồ hôi vì sư tỷ nhà mình.
Sở Đào do dự nửa ngày hỏi: "Lạc trang chủ, sư tỷ của ta lần này có theo tới không?"
Trong lòng Tiểu Trúc "lộp bộp" một tiếng, thiếu chút nữa mất thăng bằng ngã sấp xuống, Lạc Thịnh Vũ không dấu vết đỡ hông hắn, chỉ cười cười, lại không nói chuyện.
Sở Đào không rõ ý tứ của y, nhưng cũng không tiện hỏi lại, "Lạc trang chủ đi theo xuống đi, mọi người đều ở sảnh trước."
"Xin dẫn đường." Lạc Thịnh Vũ nói.
Hai tay Tiểu Trúc lạnh ngắt nắm lấy nhau, đi theo sau Lạc Thịnh Vũ hai bước, hắn khẽ cúi đầu, trong mắt đều là hoang mang.
"Đến, mời bên này."
Lời của Sở Đào giống như là nổ tung trong đầu Tiểu Trúc, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn. Trong phòng khách bày năm sáu cái bàn lớn, tràn đầy đều là người, rất náo nhiệt, tiếng cười chấn động đến mức nhức tai người. Sở Trung Kiệt ở chỗ bên trong, đang nói chuyện với người khác.
Lạc Thịnh Vũ cầm tay Tiểu Trúc, nói: "Chúng ta đi qua gặp mặt nhạc phụ đại nhân."
Tiểu Trúc run lên một chút, mày dài nhíu lại, trong mắt có hoang mang có sợ hãi lại là không hiểu, nhưng bị Lạc Thịnh Vũ mang theo qua.
"Sư phụ, Lạc trang chủ tới." Sở Đào mở miệng đầu tiên. Thanh âm gã không lớn, chẳng qua ai ở đây mà không phải là cao thủ số một số hai trong chốn võ lâm, đều nghe thấy rõ ràng, phòng khách huyên náo bỗng nhiên yên tĩnh lại, có chút cảm giác quỷ dị.
Tiếng cười của Sở Trung Kiệt cứng lại, quay đầu nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ vừa cười nói "ha ha": "Thịnh Vũ, lão phu cũng chờ được ngươi tới rồi!"
Tiểu Trúc nếu không phải bị Lạc Thịnh Vũ nắm tay, quả thật lập tức sẽ xoay người đào tẩu. Hắn cắn cắn môi, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
"Nhạc phụ đại nhân." Thái độ của Lạc Thịnh Vũ rất cung kính khiêm nhường, nhưng không có ôn hòa khi ở trước mặt Tiểu Trúc, khiến người ta cảm thấy thận trọng nghiêm túc.
Mọi người nhìn bên cạnh, ào ào nghị luận.
Ánh mắt Tiểu Trúc tránh né, chỉ hi vọng Sở Trung Kiệt không chú ý tới mình. Nhưng rất không may, vừa ngẩng đầu đã trông thấy ánh mắt Sở Trung Kiệt đối diện.
Toàn thân Tiểu Trúc run run, còn không đợi hắn sợ hãi, Sở Trung Kiệt kia bỗng nhiên tiến lên mấy bước ôm hắn vỗ vỗ lưng hắn, bộ dáng sắp lệ già ngang dọc. Làm Tiểu Trúc ngẩn ngơ, hoàn toàn không biết hẳn nên phản ứng như thế nào.
Liền nghe Sở Trung Kiệt nói: "Y nhi ở Lạc trang thế nào? Thật là làm cha tưởng niệm. Lần này có thể cùng nhau trở về, cha thật sự là rất vui mừng."
Mắt phượng Tiểu Trúc sững sờ mở to, vẻ mặt không thể tin, hắn cho là mình nghe lầm, nhưng mà Sở Trung Kiệt vẫn còn tiếp tục nói. Chẳng lẽ ông ta lại nhận lầm nữ nhi của mình sao? Tiểu Trúc kinh ngạc nghĩ, mình và Sở Diệu Y trông tuyệt không giống nhau... Đây là chuyện thế nào chứ!
Tiểu Trúc quay đầu nhìn Lạc Thịnh Vũ, trên khóe miệng Lạc Thịnh Vũ treo nụ cười khẽ, nói: "Nhạc phụ đại nhân yên tâm, ta tất nhiên sẽ không để cho nàng chịu ủy khuất tại Lạc trang."
Sở Đào bên kia cũng sững sờ tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn Sở Trung Kiệt, giống như là thấy quỷ. Qua nửa ngày mới chuyển hướng ánh mắt sang Tiểu Trúc. Gã không rõ sư phụ là có ý gì, người này căn bản không phải sư tỷ, ngay cả một phần giống nhau cũng không có, sao có thể nhận lầm?! Gã muốn mở miệng, nhưng do dự nửa ngày vẫn là cúi đầu không nói cái gì, chỉ là mày kiếm nhíu lại.
Tiểu Trúc là vui mừng, nhưng khẩu khí này nhắc tới vẫn là không thả lỏng được. Sở Trung Kiệt chắc chắn biết mình không phải là nữ nhi của ông Sở Diệu Y, nhưng lại nhận mình trước mặt nhiều người như vậy. Không hiểu ông ta là vì cái gì... Chẳng lẽ là để không mất thể diện trước mặt mọi người... Nhưng phản ứng bình thường cũng hẳn là cho rằng mình là thê thiếp khác của Lạc Thịnh Vũ mới phải, người nọ sao lại khẳng định nói mình là Sở Diệu Y như thế...?
Lúc Tiểu Trúc hoàn hồn đã bị Lạc Thịnh Vũ dắt vào ngồi. Hắn liếc mắt nhìn Lạc Thịnh Vũ, đối phương gật gật đầu với hắn, tựa hồ là đang an ủi.
Tiểu Trúc đành phải miễn cưỡng cúi đầu ngồi, hai tay nắm chặt nhau, căng thẳng trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Lơ đãng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Sở Đào đối diện đang nhìn mình, mày kiếm nhíu lại, trong lòng càng là "lộp bộp" một tiếng.
Tiệc rượu bắt đầu cũng rất náo nhiệt, trang chủ Lạc gia danh kiếm Lạc Thịnh Vũ luôn luôn là người rất giản dị, không thường xuất hiện ở loại trường hợp này, đương nhiên có rất nhiều người qua đây bắt chuyện. Lạc Thịnh Vũ thần sắc tự nhiên, khiêm tốn cung kính, chỉ là Tiểu Trúc biết đây không giống như Lạc Thịnh Vũ bình thường, khiêm tốn mang theo xa cách.
Sở Đào đối diện mấy lần muốn nói lại thôi, tựa hồ muốn tìm Tiểu Trúc nói chút gì, có điều hắn vẫn đi theo bên cạnh Lạc Thịnh Vũ, đương nhiên không cho gã tìm được cơ hội.
Tiểu Trúc cảm thấy đầu mình cũng hơi đau, trong óc hỗn loạn, rất mệt mỏi.
"Mệt mỏi sao?" Lạc Thịnh Vũ cầm tay hắn, hình như hơi lạnh, nói: "Có muốn quay về nghỉ ngơi hay không."
Mắt Tiểu Trúc sáng rực lên, nhưng vẫn lắc đầu một cái, hắn tự mình trở về có chút lo lắng. Nơi này tuy rằng không thể nói là nơi hắn không quen thuộc, dù sao khi đó cũng ở một khoảng thời gian, nhưng bây giờ trở về, chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ, không còn gì khác. Như thế hắn càng thà rằng ở bên cạnh Lạc Thịnh Vũ, như vậy có người ở cùng, hắn cũng an tâm một chút.
"Ta cùng ngươi về." Lạc Thịnh Vũ tựa hồ liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của hắn.
Tiểu Trúc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y, nhưng người ở đây nhiều như vậy, y đi về trước với mình, cũng không tốt.
Chưa đợi hắn nói cái gì, Lạc Thịnh Vũ đã kéo hắn đứng lên, nói vài câu với Sở Trung Kiệt, liền mang theo hắn ra khỏi sảnh tiệc rượu.
"Trở về như vậy có được không?" Tiểu Trúc quay đầu lại liếc mắt nhìn, cũng không có ai ra khỏi bàn tiệc trước giờ, thế này không thể thiếu bị người nói chứ.
"Không sao. Ngày mai mới là đại hội anh hùng thật, hôm nay chẳng qua là một tiệc rượu đón gió, không quan trọng." Lạc Thịnh Vũ trái lại không thèm để ý chút nào. Cùng hắn về sương phòng dừng chân, phân phó để Lạc Kiến Đông tự mình sắc thuốc.
Tiểu Trúc bất đắc dĩ bĩu môi, dọc đường hắn đã sớm khỏi, người nọ lại mỗi ngày đều sai Lạc Kiến Đông đi sắc thuốc bưng qua đây. Mùi vị thuốc kia rất quái dị, cay đắng thì thôi, còn có chút vị ngọt hơi hơi, mang theo luồng mùi thối, thật sự là làm cho người ta ngửi là có thể ói ra.
"... Ta không sao."
"Lại đây ta xem xem." Lạc Thịnh Vũ để hắn ngồi trên ghế, xem mạch cho hắn, nói: "Sở Diệu Y bây giờ còn điên điên khùng khùng, thuốc giải không biết khi nào có thể lấy được."
Tiểu Trúc nói: "Thật ra, ta cũng không cảm thấy có gì không thoải mái, có lẽ không phải thuốc độc cũng không biết chừng. Tiểu thư, tiểu thư cũng là dọa ta sợ."
Lạc Thịnh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Lát nữa uống thuốc, chúng ta đi dạo hoa viên thế nào. Sở gia này nhưng là biết hưởng thụ, bài trí không tệ."
"Ừ." Tiểu Trúc là không muốn đi nhìn hoa với cỏ gì, nhưng thấy Lạc Thịnh Vũ hào hứng như vậy, cũng đáp ứng.
Thuốc còn chưa bưng tới, Tiểu Trúc đã tựa vào bên giường ngủ thiếp đi. Mơ mơ màng màng cảm giác Lạc Thịnh Vũ nhẹ nhàng bế hắn lên, đặt nằm ngang lại kéo chăn đắp cho hắn.
Tiểu Trúc thật sự là rất mệt, căn bản ngay cả ngón tay cũng không nhấc lên nổi. Hắn cũng không biết mình là làm sao, lúc đi đường cũng là như vậy, cả ngày chỉ ngồi trong xe ngựa, còn thường thường nghỉ ngơi, nhưng vẫn cực kỳ buồn ngủ.
Lạc Thịnh Vũ không bao lâu sau liền đi ra ngoài. Lạc Kiến Bắc đến bẩm báo, Lam Y và nhị trang chủ đã tới.
Lạc Thịnh Vũ ra khỏi gian phòng đã nhìn thấy Lam Y chờ trong đình.
"Trang chủ." Mày liễu của Lam Y hơi nhíu.
"Không tìm được người?" Lạc Thịnh Vũ không đợi bọn họ mở miệng liền nói.
"... Dạ." Lam Y nói: "Trên đường gặp Mạnh Hiểu, bị nàng cứu người đi."
"Không hề gì." Lạc Thịnh Vũ cũng không để ý, phất tay nói: "Không bắt được cũng cũng không có tổn thất, nay có kế hoạch tốt hơn."