Quyển 1 - Chương 41: Kinh biến
Một câu nói của nàng nói xong tất cả sân luận võ đều sôi trào, mọi người tỏ vẻ cả kinh, sau đó người thì nhỏ giọng nghị luận người thì bắt đầu kêu la.
Lạc Thịnh Vũ thần sắc bất động, khóe miệng dẫn theo nụ cười tựa như chế nhạo, nói: "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Tùy tiện nói hươu nói vượn một trận ở đây, hào kiệt thiên hạ này sẽ giống như đồ ngốc tin lời ngươi?"
Mọi người nghe thấy lời của Lạc Thịnh Vũ lại cảm thấy nói có lý, nữ tử áo hồng kia bọn họ không ai biết, lời nói là thật hay giả, cũng không ai biết, không có lý do để tin.
"Đây mới là sư tỷ của ta! Sở Diệu Y!" Sở Đào nhịn đau đứng lên, đề khí hét một tiếng.
Trong lòng Tiểu Trúc "lộp bộp" một cái, hai tay nhất thời liền lạnh, đầu váng mắt hoa, không phải là bị người đẩy ngã. Hắn vốn tưởng rằng ngay cả ngay cả Sở Trung Kiệt cũng không có vạch trần hắn, đã gạt được, ai ngờ bây giờ...
"Thật sự là nực cười, ngươi là Sở Diệu Y? Vậy tiện nội là ai?" Lạc Thịnh Vũ không chút hoang mang, nói: "Phần đông hào kiệt ở đây đều có thể làm chứng cho tiện nội, vả lại Sở minh chủ cũng không có nói tiện nội là giả mạo. Hình dáng của tiện nội và ngươi cũng bất đồng? Có nói nhận sai thì cũng không nói được."
"Ngươi!" Sở Diệu Y bị lời của y chẹn họng.
Y nhắc tới Sở Trung Kiệt, rất nhiều người đều nhìn về phía bên kia. Chỉ thấy Sở Trung Kiệt không nhanh không chậm đi tới, nói: "Đào nhi! Ngươi sao lại càn quấy với người này!"
Sở Đào bị ông ta quát, liền sững sờ tại chỗ.
Sở Trung Kiệt liếc mắt nhìn Sở Diệu Y, nói: "Vị cô nương này, ngươi đến đây quấy nhiễu đại hội anh hùng rốt cuộc ý gì!"
Sở Diệu Y khó có thể tin nhìn ông một cái, lập tức cười rộ lên "ha ha", cắn răng nói: "Giỏi! Giỏi! Các ngươi bất nhân chớ có trách ta bất nghĩa!" Dứt lời quát: "Ta đến đây, đơn giản là muốn chia một chén canh mà thôi."
Nói xong lấy ra mấy tấm da dê ném xuống đất, lại nói: "Các ngươi xem những thứ này là cái gì?! Xem thử bản đồ kho báu trên tay các ngươi có giống của ta hay không? Thật sự là không thể ngờ được phải không? Lạc Thịnh Vũ gian tặc kia thực ra đã sớm tìm được địa điểm kho báu, lại không công khai, muốn độc chiếm kho báu!"
Mọi người như tin như không, một mặt hoài nghi lời của nữ tử xa lạ này, một mặt lại chộn rộn, cho dù là tin tức giả không muốn bỏ qua.
Lạc Thịnh Vũ cười nhạo một tiếng, cũng không để ý tới nghị luận của hào kiệt dưới đài, chỉ nói: "Ngươi muốn kho báu? Có thể, nhưng mà phải thả người trước."
"Ta thèm!" Sở Diệu Y oán hận nói: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ lại trúng bẫy của ngươi sao?!"
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Lạc Thịnh Vũ híp híp mắt, nói: "Hôm nay nhiều hào kiệt như vậy ở đây, Lạc mỗ cũng không tiện nói lời giả nhân giả nghĩa gì, ngươi nếu làm nàng bị thương mảy may, Lạc mỗ nhân đương nhiên sẽ lấy mạng của ngươi thay thế."
Dứt lời ống tay áo chặn lại, nói tiếp: "Ngươi đã muốn biết, Lạc mỗ nói cho ngươi biết cũng không sao. Ngay tại chỗ Tiêu trang đi về phía bắc hơn nửa canh giờ, nơi đó có một ngôi mộ rất quái dị. Nhưng mà có phải kho báu long lân thất bảo cung gì đó hay không thì không biết. Lạc mỗ đã từng dẫn người đi xuống, nhưng bên dưới rất nhiều cơ quan, không thu hoạch được gì đã đi lên."
Mọi người nghe xong trên mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, mắt ai nấy sáng rực lên, đâu còn quản ai là Sở Diệu Y, cả đầu đều chỉ nghĩ đến kho báu.
"Mọi người yên lặng một chút." Sở Trung Kiệt lúc này mở miệng, nói: "Mọi người đừng sốt ruột. Chuyện này có liên quan đến long lân thất bảo cung, mọi người cũng đã từng nghe nói đến truyền thuyết long lân thất bảo cung, nếu chúng ta có thể tìm được kho báu, lấy ra bảo cung, nói không chừng có thể thành công đánh lui người Liêu! Đây cũng là góp sức cho Đại Tống chúng ta!"
"Như vậy đi!" Ông ta nói xong nhìn về phía Sở Diệu Y, nói: "Ngươi thả người ra, cũng có thể đi tìm kho báu cùng với mọi người. Ta nghĩ Lạc đại hiệp lòng dạ rộng lớn, cũng sẽ không trả thù gì với hạng người nữ lưu."
Lạc Thịnh Vũ cũng không nói lời nào, chỉ nhìn về phía Tiểu Trúc.
Tiểu Trúc cảm thấy tay nắm bả vai mình hình như nới lỏng hai phần lực khí, Sở Diệu Y tựa hồ đang do dự. Mọi người im lặng một lát, Sở Diệu Y đằng sau bỗng nhiên ra tay vỗ một chưởng phía sau lưng hắn. Lập tức lảo đảo một cái, thở nhẹ một tiếng, mất thăng bằng, ngã về phía trước.
Cánh tay Lạc Thịnh Vũ đảo qua, đã chặn Tiểu Trúc trong lòng, nói: "Có bị thương hay không?"
"Không việc gì." Một chưởng sau lưng thật sự không nhẹ, Tiểu Trúc thở hổn hển, lắc lắc đầu.
Dưới đài đã có người kêu lên: "Chúng ta mau đi thôi! Đi tìm kho báu đi!"
"Vậy minh chủ võ lâm này rốt cuộc còn chọn hay không?"
"Chuyện tìm kho báu quan trọng hơn! Vạn nhất tin tức bị người Liêu lấy được, bị bọn chúng thừa cơ đoạt đi bảo cung thì xong?!"
"Nói phải, tìm bảo cung quan trọng hơn! Không bằng thế này, người nào lấy được bảo cung đầu tiên, thì cho người đó làm minh chủ võ lâm!"
Mọi người ầm ĩ, Lạc Thịnh Vũ cũng không quá để ý, vươn tay đỡ lấy Tiểu Trúc liền dẫn hắn đi xuống. Lạc Kiến Đông Lạc Kiến Bắc vội vàng nghênh đón, chưa kịp xin lỗi, Lạc Thịnh Vũ đã phất tay dừng lại, nói: "Đưa phu nhân về phòng, chuyện nơi này để ta xử lý."
Lạc Kiến Bắc có chút do dự, hai người bọn họ đều đi...
"Được rồi được rồi, mau mau đi đi, không phải có ta giúp đại ca à." Lạc Thịnh Nghĩa phất phất tay nói.
Tiểu Trúc cũng do dự, không muốn rời đi, nhưng bản thân thật sự là vô dụng. Đành phải cắn môi một cái, thấp giọng nói câu "Ngươi cẩn thận." liền đi.
Lúc này viện sương phòng đều rất yên tĩnh, cơ hồ không ai còn ở lại đây, đều ở trong sân luận võ. Trong lòng Tiểu Trúc lo lắng, chỉ cảm thấy khó chịu nói không nên lời nghẹn ở ngực, nhắm mắt lại lắc đầu, nhưng không xua đi được cái gì.
Hắn đi hai vòng trong phòng, bỗng nhiên trong đầu choáng váng, trước mắt tối sầm trong tích tắc, may mắn nhanh tay đỡ ghế dựa, "bịch" một tiếng, thế này mới không ngã sấp xuống. Lạc Kiến Đông và Lạc Kiến Bắc bên ngoài cả kinh, đẩy cửa tiến vào xem hắn không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra.
Lạc Kiến Đông nói: "Phu nhân không thoải mái chỗ nào à? Có muốn mời một đại phu tới xem thử hay không."
Tiểu Trúc lắc lắc đầu, mặc dù đầu có chút nặng nề, nhưng không có gì đáng ngại, nói: "Không có việc gì, có lẽ là vừa rồi hơi căng thẳng, nghỉ ngơi một lúc là được."
Hai người gật gật đầu, cung kính lui xuống.
Tiểu Trúc đứng một lát, cuối cùng nằm bò trên bàn liền ngủ thiếp đi. Trong mộng mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một nam tử áo lam, đeo một mặt nạ màu bạc trên mặt, trong tay cầm Đoạn Thủy kiếm. Y đương múa kiếm trên không, từng chiêu từng thức rất nhanh, phi thường linh động, khiến người ta hoa cả mắt. Nhưng Tiểu Trúc cảm thấy những chiêu thức này đều rất quen thuộc, dường như trong lòng có một thanh âm, không đợi động tác của người nọ đã nói ra chiêu tiếp theo.
Hắn cảm giác mình ngủ thật lâu thật lâu, người kia vẫn múa kiếm, sắc trời chậm rãi tối dần, chắc hẳn là mặt trời sắp xuống núi, thế nhưng y không có ý dừng lại. Ánh sáng xanh Đoạn Thủy kiếm phát ra càng lúc càng chói mắt, đến khi sắc trời rốt cuộc tối đen, ánh xanh ấy tựa như nối thành một mảnh, cực kỳ đau mắt.
"Sao lại nằm sấp mà ngủ."
Tiểu Trúc hình như nghe thấy có người nói chuyện, thanh âm rất giống Lạc Thịnh Vũ, chợt tỉnh lại. Mở mắt nhìn, quả nhiên, là Lạc Thịnh Vũ đã trở lại. Trong phòng còn chưa đốt đèn, sắc trời lại đã tối như thế.
"Dạo này rất mệt sao?" Lạc Thịnh Vũ bảo hắn nằm trên giường. Nhưng Tiểu Trúc lắc lắc đầu, nói: "Ngươi thế nào? Ta vốn muốn chờ ngươi trở về, sau đấy lại ngủ thiếp đi."
"Không có gì." Sắc mặt Lạc Thịnh Vũ cũng không có không tốt, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, nói: "Những người kia chẳng qua muốn dẫn đi cái mộ đó, cả buổi chiều đều cãi nhau, không ai muốn chiếm được ít lợi hơn, mới kéo dài đến muộn như vậy."
"Thế," Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn y, nói: "Ngươi không muốn kho báu kia sao? Cứ như thế nói cho bọn họ biết có ổn không?" Tiểu Trúc nói xong cúi đầu, trong lòng cũng cảm thấy mình thực sự vô năng, hai lần đều bị Sở Diệu Y uy hϊế͙p͙.
"Kho báu," Lạc Thịnh Vũ cười ha ha, tựa hồ cũng không để ý, nói: "Vàng bạc tài bảo? Hay là long lân thất bảo cung?" Nói xong ngồi xuống ôm bả vai Tiểu Trúc, "Lạc gia còn thiếu vàng bạc tài bảo sao? Bó lớn bạc cũng xài không hết, ta muốn những thứ của người khác ấy làm gì? Lại nói long lân thất bảo cung kia, nói vô cùng kì diệu, chẳng qua là một binh khí mà thôi, nếu nói nó có thể áp chế ngàn vạn địch nhân thì ta không tin."
Tiểu Trúc gật gật đầu, thật ra nói một cây cung tên có thể lui lính Liêu? Hắn cũng không tin. Không biết vì sao những nhân sĩ võ lâm ấy lại tin chắc không nghi ngờ như thế.
"Ngày mai sẽ lên đường, bọn họ muốn mau mau chạy đi nhìn cái mộ bia kia, ngươi lại phải bôn ba theo rồi."
Tiểu Trúc nghe y nói, bỗng nhiên nhớ tới Sở Diệu Y, có chút do dự, nói: "... Sở tiểu thư thế nào?"
Lạc Thịnh Vũ hừ lạnh một tiếng, nói: "Bị Tiêu Hành đưa đi. Vốn ta không muốn cứ như thế tha cho nữ nhân kia, nhưng Tiêu Hành nói ra yêu cầu, mộ bia kia lại nằm trong phạm vi của Tiêu gia, ta cho dù truy cứu, đám người muốn phát tài kia cũng đều ngăn lại."
Tiểu Trúc nói: "Thật ra, quên đi. Sở tiểu thư đã cứu ta một mạng, nếu không ta sớm ch.ết rồi, chỉ xem như trả nhân tình cho nàng... Ta không thích nợ gì người ta."
Lạc Thịnh Vũ nghe xong mỉm cười, hất cằm hắn lên, sáp lại liền hôn, nói: "Vậy ngươi trả ta thế nào, hử?"
"Trả lại ngươi cái gì?" Tiểu Trúc bị y làm cho ngẩn ra, ngơ ngác hỏi.
"Ta đối xử với ngươi tốt hơn Sở Diệu Y kia nhiều. Mặc dù không có ơn cứu mạng, song tình cũng không thiếu chứ, ngươi không muốn trả sao?"
Y nói xong càng sát lại gần, Tiểu Trúc lùi rồi lại lùi về phía sau, cuối cùng đã bị người đè ngã xuống giường, bị hô hấp của y quét cổ rất ngứa, đỏ một mảnh, nói: "Ngươi đứng lên trước hẵng nói."
"Xuỵt, vậy chúng ta sẽ không nói." Lạc Thịnh Vũ cúi đầu ngậm dái tai hắn vào miệng, dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ qua lại, nhẹ nhàng nói.
Thân thể Tiểu Trúc run lên, thiếu chút nữa là rên rỉ ra tiếng, trên người lại có chút phát nhiệt, càng thẹn thùng ngay cả đầu cũng không nâng, nói: "Đừng, trời còn chưa tối."
Lạc Thịnh Vũ cúi đầu cười ra tiếng, tay đã theo vạt áo hắn trượt vào trong, vuốt ve qua lại, nói: "Cũng sắp tối rồi, ngươi xem bên ngoài, có phải hay không." Nói xong thanh âm đã khàn mấy phần, môi dán mặt bên cổ hắn, nói: "Thế này ngươi không phải có thể thấy rõ ta sao, trời tối không tốt."
"Ưm..." Cổ Tiểu Trúc ngưa ngứa, đỏ thẫm trước ngực bị người nọ ác ý vuốt ve, có chút đau đớn, còn dư lại chính là khó nhịn nói không nên lời.
Lạc Thịnh Vũ giật y phục của hắn ra, liền nới lỏng vắt trên hai cánh tay cũng không cởi xuống, quần áo màu lam màu trắng, hợp với làn da hắn thoáng màu hồng nhàn nhạt, rất chi kiều diễm. Lập tức kéo cả qυầи ɭót của hắn xuống, vắt chỗ cong đầu gối.
Cúi đầu tiến đến bên tai cậu, nói: "Ta lại muốn nhìn ngươi tự mình làm, làm cho ta xem?"
Trong mắt Tiểu Trúc mơ hồ tầng sương mù, nghe lời của y lập tức trợn mắt nhìn qua. Nhìn mà Lạc Thịnh Vũ hít thở cứng lại, bụng dưới căng ra, nói: "Ngoan, mau. Nếu không lát nữa làm cho ngươi khóc."
"Ngươi!" Tiểu Trúc tức giận lại càng hung hăng lườm người ta, y nói làm sao mà cũng không xấu hổ. Lời còn lại chưa kịp mở miệng, đã bị Lạc Thịnh Vũ hôn lên môi.
Trên môi bị chà đạp, cơ hồ ngay cả hô hấp cũng bị người đoạt đi, trên sống lưng từng đợt tê dại. Người nọ nhìn bộ dáng ý loạn tình mê của hắn cười cười, vừa hôn môi hắn, vừa kéo tay hắn xuống phía dưới, nhẹ nhàng cầm, trêu chọc lên xuống.
Tiểu Trúc nhắm chặt mắt, rên rỉ "ưm", chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, ngay cả âm thanh cũng không nghe thấy. Khoái cảm càng ngày càng nồng đậm, cơ hồ khiến hắn chịu không nổi. Nhưng sắp lên đến đỉnh, người nọ lại ác ý buông tay.
Tiểu Trúc nức nở một tiếng, khó nhịn lắc mông, quần áo treo trên cánh tay đều rơi lên giường, bị đè dưới người nhăn nhúm. Nhíu mày dài hơi mở mắt ra, trong mắt đều là hơi nước, mơ màng nhìn Lạc Thịnh Vũ, bộ dáng có mấy phần đáng thương.
Lạc Thịnh Vũ vuốt hai má hắn, nhưng không động đậy, nhìn thứ cứng rắn đáng thương của hắn, cứ như thế dựng đứng. Cúi đầu xuống, trái lại tùy ý hôn gặm cắn trên người hắn, giống như cảm thấy còn chưa đủ.
Tiểu Trúc lắc lắc thân thể tránh né, khẽ kêu "a" một tiếng, người nọ ngậm thứ đỏ thẫm trước ngực hắn vào miệng, dùng lưỡi khiêu khích qua lại, tê tê dại dại. Nhưng mà phía dưới trước sau cảm thấy còn thiếu chút nữa, một chút ấy tr.a tấn hắn sắp điên rồi.
Không kìm nổi há mồm ra, hít thở thật sâu. Giống như không chịu được nữa, giật giật ngón tay, năm ngón tay trắng nõn nắm hạ thân của mình, bao lên xuống.
Lạc Thịnh Vũ nhìn hai má hắn đỏ bừng, môi bị cắn có chút trắng bệch, lông mi run rẩy cũng rất lợi hại, hô hấp càng ngày càng nặng. Qua không bao lâu, tay của người kia bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên "a", trên tay trên bụng và trên đùi đều dính một ít bạch trọc.
Tiểu Trúc thở hổn hển, nhất thời chưa hoàn hồn, cổ trắng nõn cong, hơn nửa ngày mới xụi lơ trong chăn tựa như toàn thân tiết hết sức lực.
Chờ hắn dịu lại, đã cảm giác được một thứ cực nóng ma sát qua lại tại huyệt khẩu phía dưới của hắn, còn kéo theo cảm giác dính dính. Trên mặt hắn đỏ bừng, nghĩ đến vừa nãy mình lại nhịn không được, giống như lần trước, lại làm loại chuyện đó trước mặt Lạc Thịnh Vũ...
Nghiêng đầu chôn mặt trong chăn, thế nào cũng không dám nhìn y, cảm giác được thứ cực nóng đằng sau kia kêu gào muốn đi vào trong mình, không khỏi thân thể có chút cứng ngắc.
"Đến, vòng chân ngang hông ta." Lạc Thịnh Vũ vươn tay vuốt ve chân dài của hắn, lại dừng trên mông hắn vuốt ve.
Tiểu Trúc bị y làm cho liên tục run lên, cuối cùng cắn chặt răng, dứt khoát liền thực sự giơ chân lên vòng quanh hông y.
"Ngoan, hôm nay không bắt nạt ngươi." Lạc Thịnh Vũ đỡ lấy hông hắn, đâm vào, thoải mái thở dài một tiếng.
"Ưm ha..." Tiểu Trúc nắm chặt chăn dưới thân, bị đâm rên rỉ không ngừng. Mặc dù Lạc Thịnh Vũ nói như thế, nhưng vẫn làm hắn lắc đầu lia lịa xin tha, trong lòng vẫn mắng người nọ mấy lần, nhưng trong miệng một câu cũng nói không xong, không phải biến thành rên rỉ, thì chính là bị nụ hôn của y ngăn lại.