Quyển 2 - Chương 4: Người Liêu
Mạnh Trúc chỉ kinh ngạc một lát, ngay sau đó trong nháy mắt chính là vận khí, cổ tay xoay một cái, thừa dịp kiềm chế mạch môn hơi chút dịu đi, mạnh mẽ giãy ra.
"Xẹt" một tiếng, lưỡi kiếm vẫn còn mang theo máu tươi kia rung một trận, chỉ thấy Mạnh Trúc xoay tay một cái, lưỡi kiếm màu lam đã quẹt về phía trên mu bàn tay Lạc Thịnh Vũ.
Lạc Thịnh Vũ lùi lại, Mạnh Trúc cũng không phải là muốn tước cánh tay y, chỉ thoáng một cái sau đó cũng lui mấy bước, lúc này mới thoát khỏi kiềm chế.
Giờ này khắc này xa xa lờ mờ có ánh đuốc, tiếng bước chân ầm ầm, vừa nghe là biết có đại đội người chạy về phía này. Không cần một lát, đã nhìn thấy một bóng đen chạy tới trước, người nọ không phải Lạc Kiến Đông còn có thể là ai?!
Mày dài của Mạnh Trúc nhíu một cái, hận đến nghiến răng, nghĩ Lạc Thịnh Vũ quả nhiên không phải dễ đối phó, vừa rồi lại là nhất thời sơ sẩy khinh thường, không nhận ra đối phương vậy mà lại giả vờ bị quản chế, mà bây giờ viện binh của y tới, chính mình càng thêm không có phần thắng.
Hắn đột nhiên xoay người một cái cũng đi về phía rừng cây, ánh xanh chỉ là vụt một cái, đã không thấy bóng dáng.
Lạc Thịnh Vũ đứng yên, trên tay phải y dính một ít vết máu, không khỏi vẩy ra, thấy người chạy nhưng cũng không đuổi theo.
"Chủ tử," Lạc Kiến Đông dẫn đầu chạy tới, hắn đến vội vàng, không đợi Lạc Thịnh Vũ phân phó, trước nói: "... Nhị trang chủ không thấy."
Lạc Thịnh Vũ tựa hồ cũng có chút kinh ngạc, nhìn hắn một cái, rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, nói: "Là bị người mang đi? Hay là Thịnh Nghĩa tự mình chạy trốn? Hay hoặc là có người thả hắn đi."
"... Thuộc hạ không biết." Thân thể Lạc Kiến Đông chấn động, do dự một chút, liền cúi đầu trả lời.
"Kiến Bắc đâu?"
......
Mạnh Trúc một hơi nhảy vào chỗ sâu trong cánh rừng, bốn phía rất yên tĩnh, không có một chút thanh âm, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy rất quỷ dị. Công lực của hắn bị quản chế, thường thường lại cảm thấy đau bụng choáng váng đầu, nguyên khí cũng bị tổn thương, cứng đối cứng với Lạc Thịnh Vũ tất nhiên không ích lợi được bao nhiêu.
Hắn tìm một chỗ ngồi xuống nhập định, thân thể của mình không thể lạc quan, hơn nữa bên ngoài cánh rừng đều là truy binh, xung quanh lại không biết liệu có những người tự nhận là quân tử chính đạo ấy hay không, thật là trước sau có địch.
Mày dài của Mạnh Trúc nhíu chặt, thân thể khó chịu nói không nên lời, điều tức một lát trên trán lại đều là mồ hôi. Lúc này thời tiết còn lạnh nữa, gió thổi vù vù đến mức hắn rùng cả mình.
Điều tức nửa ngày không thấy khá hơn chút nào, hắn khó tránh có chút bực bội sốt ruột. Lại nghĩ đến lời Mạnh Khanh khi đó, lại càng xương cốt toàn thân đều tức mà vang lạch cạch. Nhắm mắt lại, vốn nên tĩnh tâm ngưng thần, nhưng trong đầu đều là người không nên xuất hiện ấy. Mổi cử động tiếng nói của người nọ, dịu dàng và săn sóc ngày trước hồi tưởng lại đều khiến hắn trợn mắt muốn nứt ra.
Mạnh Trúc chỉ cảm thấy chân khí thiếu chút nữa đi sai đường, vội vàng ngưng thần dẫn đường, nhưng cổ họng bỗng nhiên sinh ra một luồng vị đạo tanh ngọt, mày dài co quắp một cái, cứng rắn nuốt máu sắp nôn ra vào trong bụng. Trong cổ họng và trong bụng cháy bỏng một trận, tựa hồ là bị máu nóng ấy làm phỏng.
Hắn bị đau bụng và choáng váng đầu tr.a tấn hung hăng thở dài, hận ngứa răng. Vẫn nghĩ nếu không phải sợ liên lụy võ công của mình, hắn quả thật bây giờ sẽ cho bụng của mình một chưởng, đánh nát bấy khuất nhục ấy mới phải. Đáng cười là lúc trước còn cảm thấy người kia đối xử với mình vô cùng tốt?
Mạnh Trúc cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên nghe thấy "răng rắc" một tiếng, thanh âm cực nhẹ, giống như là giẫm lên cành cây gãy khô. Hắn lập tức nghiêm lại, nghe tiếng bước chân tựa hồ là hai người, chẳng qua là võ công người tới cũng xa xa không bằng hắn. Đoạn Thủy vụt một tiếng liền bay ra từ trong vỏ kiếm, đánh đòn phủ đầu.
"Cẩn thận!"
Động tác của Mạnh Trúc cực nhanh, chưa đợi người kia kinh hô, Đoạn Thủy kiếm đã gác ở cần cổ một người. Sắc trời rất tối, có chút thấy không rõ lắm, Mạnh Trúc chỉ cảm thấy tiếng kêu của người nọ quen thuộc, lúc này mới trông thấy chính là Lạc Kiến Bắc một trong bốn gia tướng theo hầu của Lạc Thịnh Vũ ấy. Mà bị mình chế trụ không phải Lạc Thịnh Nghĩa còn có thể là ai?
Lạc Thịnh Nghĩa trông thấy Mạnh Trúc ngẩn ra, vốn muốn mở miệng gọi hắn, nhưng theo bản năng cảm thấy có vài chỗ không đúng lắm, không khỏi ngừng miệng. Biểu tình trên mặt gã thật sự là rất kinh ngạc, mắt cũng mở to. Đần ra một lúc mới phát hiện, cảm giác người trước mắt này cho người ta hoàn toàn không giống mấy ngày trước.
"Lạc Thịnh Nghĩa?" Mạnh Trúc cũng có chút giật mình, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười, hắn đang lo trước sau có địch làm sao mới có thể chạy thoát, nay Lạc Thịnh Nghĩa ở trong tay mình, không sợ Lạc Thịnh Vũ kia không thành thật nghe lời.
"..." Lạc Kiến Bắc ngạc nhiên, nhíu chặt chân mày, tựa hồ muốn nói lại thôi, do dự một lát mới lên tiếng: "Mạnh, Mạnh cốc chủ đừng đả thương nhị trang chủ."
"Bản tọa đương nhiên sẽ không đả thương hắn." Mạnh Trúc cười cười, nói: "Đây chính là lợi thế tốt nhất uy hϊế͙p͙ tên đại hiệp Lạc Thịnh Vũ kia, đương nhiên phải đối xử thật tốt."
Lạc Thịnh Nghĩa nghe thấy tên Lạc Thịnh Vũ thân thể chấn động, biểu tình tựa hồ có chút vặn vẹo, không đợi Lạc Kiến Bắc nói chuyện, đã cười rộ lên ha ha, một lúc lại khôi phục bộ dáng cợt nhả bình thường, còn giơ tay lên chạm Đoạn Thủy kiếm gác ở trên cổ mình, "Đại tẩu đại tẩu, cẩn thận cổ của ta, kiếm này nhìn là đủ sắc bén rồi."
"Nhị trang chủ!..."
Mạnh Trúc giơ tay lên một phen chế trụ cổ Lạc Thịnh Nghĩa, siết chặt năm ngón tay, nói: "Lạc Thịnh Nghĩa, ngươi hẳn là cẩn thận lời của ngươi mới đúng. Đừng tưởng rằng bản tọa không dám giết ngươi, làm con tin mà thôi, chặt bỏ hai cánh tay của ngươi cũng không phải là không thể được, bản tọa cam đoan ngươi yên ổn lưu lại một hơi không ch.ết."
Lạc Thịnh Nghĩa khó thở, nhưng trong cổ họng vẫn còn đứt quãng nhỏ giọng. Bên kia Lạc Kiến Bắc thấy thế thực sự sợ Mạnh Trúc ra tay tàn nhẫn, bóp ch.ết Lạc Thịnh Nghĩa, nhưng y còn chưa có động đậy đã thấy Lạc Thịnh Nghĩa phất phất tay.
"Thật là buồn cười," Lạc Thịnh Nghĩa nhìn Mạnh Trúc, "Ngươi muốn lấy ta làm con tin? Sợ chỉ sợ ngươi đặt sai cửa rồi."
"Mạnh cốc chủ!" Lạc Kiến Bắc thật sự có chút nhìn không được, tiến lên một bước nói: "Xin thủ hạ lưu tình. Nhị trang chủ là trốn ra..."
Mạnh Trúc nhíu nhíu mày, tựa hồ là nghi hoặc và không hiểu. Đột nhiên giơ tay một phen buông Lạc Thịnh Nghĩa ra, lại vỗ một chưởng vào ngực gã. Lạc Thịnh Nghĩa có phòng bị, rên một tiếng lùi lại mấy bước, chỉ tiếc phần dưới không vững, cuối cùng vẫn là lảo đảo té ngã trên đất.
Mạnh Trúc vỗ như thế khí lực cũng không nhỏ, thuận tay còn phong bế huyệt đạo của Lạc Thịnh Nghĩa. Sau đó không nhìn gã nữa, trường kiếm giương lên, nhắm thẳng vào Lạc Kiến Bắc, nói: "Nói rõ ràng, bản tọa không thích đoán."
"Chủ, chủ tử..."
Lạc Thịnh Nghĩa vươn tay lau khóe miệng một cái, đúng là có chút tơ máu. Gã nhìn bộ dáng có chút ấp úng của Lạc Kiến Bắc, không nén nổi lại cười rộ lên. Thầm nghĩ Lạc Kiến Bắc là từ nhỏ đi theo Lạc Thịnh Vũ, sao có thể không do dự. Nhưng chính gã một nhị đệ, huynh đệ suốt hai mươi mấy năm, lại có thể cũng bị gạt, thì sao có thể dễ chịu? Nghĩ đến đây, gã không khỏi lại cười nhạo một tiếng. Huynh đệ? Ấy cũng là giả.
Chỉ nói hôm đó trong động mộ phát sinh đột biến, Lạc Thịnh Nghĩa không cùng đi xuống. Một nhóm người bọn họ chờ phía trên, người bên dưới còn có thể phối hợp tiếp viện. Sau đó sắc trời bắt đầu tối, bốn phía đột nhiên có tiếng vó ngựa và tiếng bước chân lộc cộc, khi mọi người cảnh giác, liền phát hiện vô số cây đuốc, xung quanh lại là bị bao vây.
Lúc Lạc Thịnh Nghĩa tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong một sương phòng. Gã chỉ cảm thấy gian phòng ấy có chút quen mắt, suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra hẳn là Tiêu trang. Trong đầu đau đớn muốn ch.ết, hồi tưởng hồi lâu, bỗng dưng nhớ lại, những người vây đánh bọn họ ấy ăn mặc căn bản không giống như là người Trung Nguyên, quần áo thống nhất, lại giống như là binh sĩ người Liêu.
Trong lòng Lạc Thịnh Nghĩa lộp bộp một tiếng, lập tức đề phòng, nhưng nội lực trên người không biết vì sao một chút cũng vận không ra, hơn nữa thân thể rất suy yếu. Trong phòng không có ai, cửa chính và cửa sổ đều đóng chặt, mở không ra mảy may. Không thể không suy đoán, mình lẽ nào thật sự là bị người Liêu bắt?
Ngực Lạc Thịnh Nghĩa có chút đau đớn mơ hồ, không khỏi duỗi tay vịn đứng lên, khóe miệng còn treo một nụ cười, lại giống như là cười khổ, nói: "Đoán cái gì? Chuyện này không cần đoán, Lạc Thịnh Vũ y là người Liêu, là người Liêu! Y không phải đại ca của ta! Là y chính mồm nói! Y thừa nhận! Y đợi tại Lạc gia hai mươi mấy năm! Tất cả đều là giả! Tất cả đều là âm mưu!"
Lạc Thịnh Nghĩa tựa hồ có chút kích động, nói phân nửa cơ hồ là kêu lên, một chưởng liền vỗ lên cây khô bên cạnh, nhưng gã không dùng được nội lực, một chưởng này đại thụ không mảy may di chuyển, ngược lại là lòng bàn tay chấn rách máu tươi chảy dài.
Mắt phượng của Mạnh Trúc híp lại, mũi kiếm Đoạn Thủy kiếm rung rung không thể nhận ra. Thần thái trên mặt hắn không có biến hóa, nhưng trong lòng vẫn là kinh ngạc không nhỏ. Hắn phát hiện thẻ bài trên người Lạc Thịnh Vũ kia, chỉ nghĩ được người nọ có lẽ là cấu kết người Liêu, giúp người Liêu làm việc, lại không thể nào ngờ người nọ lại có thể chính là người Liêu. Dù sao chỉ nói danh kiếm Lạc gia trên võ lâm người nào chẳng biết người nào chẳng hiểu, Lạc Thịnh Vũ từ khi xuất đạo đã được người ta xưng là đại hiệp, ai có thể ngờ một đại hiệp như thế lại là người Liêu.