Quyển 2 - Chương 8: Cái tráp

Trời mưa quá lớn, vẫn không có dấu hiệu ngừng, hai người cũng chỉ có thể ở trong thạch động không ra được. Mạnh Trúc gương mặt lạnh lùng không lại phản ứng Lạc Thịnh Vũ nữa, một mình ngồi sâu bên trong vận công điều tức. Lạc Thịnh Vũ thì dựa vào chỗ ở bên ngoài một chút.


Sắc trời u ám, mây mưa che mặt trời, căn bản nhìn không ra rốt cuộc là giờ gì. Mạnh Trúc điều tức hơn nửa ngày, cảm giác thân thể thư thái rất nhiều, không biết có phải liên quan đến dược hiệu hay không. Nhưng cứ nghĩ đến viên thuốc kia, sắc mặt hắn liền tối đi. Nhưng mà...


Mạnh Trúc hơi mở mắt, Lạc Thịnh Vũ tựa hồ rất căng thẳng với thân thể hắn, nói cách khác người kia dường như rất coi trọng hài tử mà hắn đang mang. Mặc dù nghĩ tới khiến cho Mạnh Trúc nghiến răng nghiến lợi, chẳng qua điểm này cũng có thể lợi dụng, ít nhất cho phép kiềm chế đối phương.


Giương mắt nhìn về phía ngoài động, mưa là càng rơi càng to. Lạc Thịnh Vũ cứ ngồi ở nơi đó, trên tảng đá trước mặt y đều bị nước mưa bắn ướt, quần áo người nọ vốn đã ẩm ướt, cũng nhìn không ra rốt cuộc là vẫn chưa khô hay là lại ướt.


Vốn tưởng rằng trận mưa này còn phải hạ tiếp, ai có thể liệu lại qua không lâu, trời bỗng nhiên quang, nắng chiều đỏ rực một mảnh, khiến chạng vạng có chút lạnh cũng có vẻ nóng rực.


"Ngươi đang nhìn cái gì?" Mạnh Trúc đứng dậy đi vài bước về phía ngoài động, ánh mắt Lạc Thịnh Vũ nhìn chằm chằm đối diện đã rất lâu rồi, không khỏi cũng nhìn theo.
"Nơi đó." Lạc Thịnh Vũ nâng tay chỉ chỉ, thuận tay liền kéo cánh tay Mạnh Trúc.


available on google playdownload on app store


Mạnh Trúc chán ghét giãy tay ra, trên núi đối diện hình như có cảm giác chấm sáng bạc, giống như là vũ khí đang phản quang. Hắn vui vẻ, thầm nghĩ chẳng lẽ là Mạnh Khanh Mạnh Hiểu bọn họ mang theo người lại đây?
"Ta đi nhìn xem."


"Đợi chút." Lạc Thịnh Vũ nhìn hắn muốn đi, một phen kéo hắn lại, nói: "Hẳn không phải là thủ hạ của ngươi tìm tới, từ nãy giờ vẫn ở vị trí đó chưa hề nhúc nhích."


Mạnh Trúc hừ lạnh một tiếng, cười nhìn về phía Lạc Thịnh Vũ, nói: "Cho dù không phải có làm sao? Với lại Lạc đại hiệp, ngươi cho là bản tọa sẽ tin lời ngươi nói ư?"


Lạc Thịnh Vũ thở dài, nhất thời không nói chuyện, tay kéo hắn cũng không buông ra, cuối cùng nói: "Vậy ngươi lúc nào mới có thể tin ta một lần?"
"Không đời nào." Mạnh Trúc trả lời thực rõ ràng, sau đó nhíu nhíu mày, lại nói: "Nếu nói, vậy chờ sau khi ngươi ch.ết đi."


"Quên đi, ta đi cùng ngươi." Trên mặt Lạc Thịnh Vũ không có biểu tình dư thừa.
Mạnh Trúc nhìn nhìn chấm sáng đối diện, "Ta thấy Lạc đại hiệp vẫn là thành thành thật thật ở chỗ này, võ công của ngươi bị ta ngăn lại, chẳng lẽ muốn ta một đường chăm sóc ngươi sao?"


"Ngươi để ta ở chỗ này một mình, thì không sợ ta chạy sao?" Lạc Thịnh Vũ có chút kinh ngạc nhìn Mạnh Trúc, tựa hồ có chút không hiểu.


Mạnh Trúc cười lạnh, đến gần y vài bước, hai người nhất thời kề rất sát, cơ hồ chóp mũi cũng đụng phải nhau, hắn lúc này mới chậm rãi nói: "Lạc đại hiệp rất coi trọng hài tử này của ngươi có phải không?"


Mạnh Trúc giọng điệu ôn hòa, thanh âm cũng rất thấp, giống như là đang thì thầm, "Vậy đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không bản tọa nhất định sẽ không nương tay. Ta đã nói muốn báo thù, không tiếc bất cứ giá nào, mạng cũng có thể không cần, năm phần công lực kia xem là gì?"


Lạc Thịnh Vũ nghe xong thân thể chấn động, bỗng nhiên nâng tay một phen ôm eo Mạnh Trúc, lần này hai người ngay cả một tia kẽ hở cuối cùng cũng không còn, ôm lấy nhau.


"Ngươi nói ta rốt cuộc là quá thất bại hay là quá thành công? Ngươi hận ta hận đến sâu như vậy, ta lại còn cảm thấy vui sướng. Gần ba mươi năm, lần đầu tiên có người coi trọng ta như vậy, hơn nữa nhìn chính là ta, không phải giá trị lợi dụng mà ta có."


Mạnh Trúc bị y ôm toàn thân đều cứng ngắc, hắn đâu ngờ Lạc Thịnh Vũ dám lớn mật như thế, phải biết rằng người nọ bây giờ căn bản không thể sử dụng nội lực, hắn tùy thời đều có thể giết y.


Mạnh Trúc bị y ôm nháy mắt cũng quên mình hoàn toàn có thể một chưởng vung y ra. Hắn chỉ cảm thấy hơi nóng của hô hấp người nọ quét trên cổ mình, toàn bộ thân thể cũng nóng rực vô cùng. Tựa hồ có chút nóng lên không bình thường.


Mạnh Trúc nâng tay dễ dàng đã vung y ra, người nọ lảo đảo hai bước, dựa vào tường đá lúc này mới đứng vững. Hắn nhìn tỉ mỉ, người nọ hình như thật là có chút phát sốt, chắc chắn là vừa rồi bị trọng thương lại xối mưa to, nguyên khí không đủ quá mức suy yếu.


"Ngươi vẫn là thành thật chờ ở chỗ này đi, bệnh giống như tàn phế." Mạnh Trúc nhìn y một cái, xoay người bước ra khỏi thạch động, triển khai khinh công phi thân nhảy lên, nhẹ nhàng chạm đất.


Hắn ngoảnh lại nhìn nhìn thạch động phía trên, không thấy Lạc Thịnh Vũ đuổi theo, không biết vì sao hừ lạnh một tiếng, sau đó phất tay áo một đường khinh công về phía trên núi đối diện. Hắn vừa chuyển chỗ liền không nhìn thấy nơi chấm sáng nữa, cho nên chỉ có thể dựa vào trí nhớ ban nãy tìm chỗ đại khái.


Thế núi có chút chót vót, Mạnh Trúc trải qua ép buộc như thế thể lực cũng hơi tiêu hao, khinh công mà lên thật sự là có phần tốn sức. Chờ lúc tính toán trong lòng, xấp xỉ là chỗ này, hô hấp cũng nặng nhọc hơn nhiều, đành phải dừng lại để nghỉ ngơi một lát hẵng nói.


Hắn nhìn nhìn bốn phía, vẫn là một mảnh trơ trụi, chỉ có dây mây khô và đất đá, ngay cả một chút lá xanh cũng không có, vô cùng tiêu điều. Hắn theo chỗ chật hẹp đi về phía trước, một đường cũng không nhìn thấy cái gì phát sáng, nhưng càng đi càng trống trải, thế núi dịu đi không ít.


Mạnh Trúc phi thân nhảy, đứng phía trên đá cao, cố gắng nhìn xuống, cảm giác địa thế của nơi này có chút quen thuộc, thế nhưng nhất thời lại không biết đã từng gặp ở đâu. Hắn trầm ngâm một lát, bỗng nhiên mở to hai mắt, lần trước lúc tại Tiêu trang nhìn mấy lần tờ bản đồ kho báu ấy, lúc đó đã cảm thấy vẽ trên bản đồ lộn xộn hoàn toàn nhìn không ra cái gì, nhưng giờ hồi tưởng lại, cảm giác giống tám phần hình dạng ở đây.


Mạnh Trúc mừng rỡ trong lòng, hắn vốn nghĩ bản đồ kho báu chỉ là âm mưu, ai ngờ thật sự có thật. Vội vã chạy nhanh một đường, đại khái hồi tưởng lại chỗ giấu kho báu, truy tìm theo trí nhớ.


Hắn đi chưa bao lâu, ngẩng đầu nhìn, rất xa đã thấy một đài đá rất cao, một khối cự thạch dẹt nhô ra trên vách đá. Trong lòng Mạnh Trúc vui mừng khôn xiết, nhưng đài đá hơi cao, thể lực không đủ cũng không thể đi lên.


Hắn lại ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, lúc này mới cảm thấy thân thể khá hơn, cắn răng vận công nhảy lên. Nửa đường mượn lực vách núi lại nhảy một lần lúc này mới lên được.


Trên đài đá rất trống trải, liếc mắt một cái có thể xem hết, dây mây khô khắp nơi. Mạnh Trúc cẩn thận đá đá dây mây khô trên mặt đất, thì nghe thấy cạch một tiếng, vội vàng ngồi xuống, vươn tay gẩy, rút dây mây khô ra, phía dưới lộ ra một cái tráp bằng kim loại.


Mạnh Trúc vui sướng mở to hai mắt, tráp rất lớn rất dài, tựa hồ là làm từ đồng đen, thoạt nhìn khá nặng. Hắn nâng tráp, vừa muốn mở ra không khỏi trong lòng lộp bộp một tiếng. Chốt khóa trên tráp tựa hồ đã bị mở ra, là đã hỏng.


Mạnh Trúc đặt tráp trên mặt đất, lượm cục đá, nếu như trong tráp có gì đánh lừa, giấu ám khí và khủng khiếp gì. Bèn đứng dậy cách xa mấy bước, vươn tay ném, liền nghe lạch cạch một tiếng, nắp tráp bị cục đá mở ra.


Mạnh Trúc không khỏi tiến lên vài bước, nhưng sau khi thấy rõ ràng trong lòng liền chán nản, trong cái tráp ấy trống không, căn bản là không có cái gì.


Hắn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cái tráp đồng đen kia rất lâu, cuối cùng không khỏi thở dài. Lúc này sắc trời đã tối, hắn xoay người vài cái xuống đài đá, nghĩ vẫn là trở lại trong thạch động trước tốt hơn, chỗ này cũng không quen thuộc, nếu như sắc trời tối hẳn gặp phải phiền phức cũng không hay.


Lúc Mạnh Trúc trở lại thạch động trời đã tối đen, hắn mất không ít khí lực, khi càng vào trong động cũng nhìn không rõ tình huống chung quanh lắm. Đợi mắt quen với bóng tối, mới phát hiện sâu bên trong có bóng đen, đương nhiên là Lạc Thịnh Vũ không thể nghi ngờ.


Mạnh Trúc đi vào hai bước, mới phát hiện người nọ đang ngủ, có điều hô hấp có chút hỗn độn, hắn đến gần người nọ cũng không có ý thức tỉnh lại.


Mạnh Trúc đá đá người nhắm mắt tựa vào tường đá, Lạc Thịnh Vũ lại vẫn không nhúc nhích, chỉ nhíu nhíu mày. Hắn không nhịn được ngồi xuống xem thử, tình hình đối phương tựa hồ lên cơn sốt còn nghiêm trọng hơn hồi nãy nữa.


Hắn vốn muốn bỏ Lạc Thịnh Vũ mặc kệ, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến lúc nhỏ trước đây, không biết vì sao lại có chút do dự. Mấy năm nay Tống Liêu chiến dịch không ngừng, Mạnh Trúc cũng là mồ côi, lúc nhỏ được sư phụ nhặt về Vân Thiên cốc, tình trạng có lẽ còn không bằng Lạc Thịnh Vũ. Ít nhất Lạc Thịnh Vũ có giá trị lợi dụng, đến Lạc gia cũng là được làm đại thiếu gia, mà Mạnh Trúc thì bất đồng.


Hắn là được thu làm đệ tử, chẳng qua là sư phụ tính cách gàn dở, lạnh lùng đến mức máu lạnh, ngoại trừ dạy võ công ra cái gì cũng không quản. Mấy sư huynh đệ vì tranh vị trí cốc chủ tranh đấu gay gắt, đều là kẻ không từ thủ đoạn. Khi đó ngã bệnh cũng không người quan tâm, hắn còn nhớ lúc ấy Mạnh Khanh Mạnh Hiểu cũng rất nhỏ, thấy mình bệnh thoi thóp một hơi liền chạy đi tìm sư phụ, mà sư phụ chỉ nói một câu, bệnh ch.ết cũng sạch sẽ, Vân Thiên cốc không nuôi người vô dụng.


Mạnh Trúc nắm chặt nắm đấm, cắn môi có chút chảy máu. Cuối cùng ngồi xổm xuống bỏ đi áo ngoài của Lạc Thịnh Vũ, quần áo người nọ vẫn còn ướt sũng chưa khô, bây giờ ban đêm khí trời khá lạnh, quần áo ướt nhẹp còn không bằng không mặc. Quần áo của mình ngược lại khá là khô rồi, khoác áo ngoài của mình cho y, lại đi ra ngoài chuẩn bị một chút dây mây khô nhóm lửa.


Nhóm lửa xong trong thạch động lập tức ấm áp không ít, cũng sáng hơn nhiều. Chân mày Lạc Thịnh Vũ dường như thả lỏng ra một chút, không biết có phải thoải mái hơn chút hay không.


Mạnh Trúc đứng tại chỗ, cảm thấy mình nhất định là bị mưa to xối choáng váng, không khỏi uất ức vung tay áo đi tới cửa thạch động hứng gió lạnh. Gió ở cửa động rất to, chỉ chốc lát hắn đã run cầm cập, song không tính trở về.


Hắn nhớ rõ lúc ấy vài sư huynh đệ tranh nhau vị trí Vân Thiên cốc chủ, Mạnh Khanh Mạnh Hiểu tự động buông tha qua giúp mình. Cuối cùng là mình thắng, lúc ấy sư phụ nhìn hắn lắc đầu, nói ngươi không đủ hung ác không đủ đoạn tuyệt, không đảm đương nổi Vân Thiên cốc chủ này.


Mạnh Trúc lúc ấy nở nụ cười, ngửa đầu cười to ha hả, lại chỉ thản nhiên nói một câu, sư phụ, nếu đệ tử đủ hung ác đủ đoạn tuyệt, vậy giờ đây sư phụ cũng sẽ không bình bình an an ngồi ở chỗ này.


Tay chân Mạnh Trúc có chút lạnh lẽo, bỗng nhiên cảm thấy mắt hơi cay cay, sự tình nhiều năm trước như vậy bất thình lình tràn ngập đại não, cảm giác giống như là ngày hôm qua, khiến hắn có chút nghẹt thở. Hắn không biết mình nên có tình cảm gì đối với sư phụ, là kính là hận. Nhưng suy cho cùng người nọ cũng đã qua đời, sau cùng chỉ cười nói với mình, không ai sinh ra đã lạnh lùng vô tình, đều là bị ép...


"Thân thể không khỏe không thể trúng gió."
Lúc Mạnh Trúc phục hồi tinh thần lại liền nghe thấy tiếng Lạc Thịnh Vũ, xoay người mới phát hiện người kia đã đứng sau lưng mình, không có phát giác.
"Xem ra huyệt đạo của Lạc đại hiệp đã giải rồi?"


"Phải." Lạc Thịnh Vũ không có kiêng dè, nói: "Xấp xỉ mười hai canh giờ, đã tự động giải. Trở lại trong động đi, nơi này gió quá lớn."
"Những lời này hẳn là nói với chính ngươi, là ai bệnh nửa ch.ết nửa sống?" Mạnh Trúc châm chọc liếc nhìn y.


Lạc Thịnh Vũ chỉ là gật gật đầu, đi tới giữ chặt tay hắn, "Nói phải, bây giờ cảm giác thân thể cũng rất khó chịu."


Mạnh Trúc nhíu nhíu mày, Lạc Thịnh Vũ đang phát sốt tay cực kỳ nóng, mà hắn bởi vì hứng gió nửa ngày tay lại lạnh ngắt. Lúc bị nắm không khỏi run rẩy, tựa hồ giống như bị bỏng. Không biết vì sao, người nọ nắm rất nhẹ, mà chính mình lại cảm thấy có chút mỏi mệt, ngay cả hơi sức hất ra cũng không có.


"Vào nghỉ ngơi đi, ngươi cũng mệt mỏi rồi." Lạc Thịnh Vũ thấy sắc mặt hắn rất khó coi, đưa người một đường trở về trong động. Ánh lửa trong thạch động nảy lên, ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.


Mạnh Trúc nửa nằm xuống, cũng không nói lời nào, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cảm giác Lạc Thịnh Vũ tựa hồ đi tới, sau đó đắp quần áo lên người mình, sau đó chính là tiếng quần áo sột sột soạt soạt, đối phương đã nằm xuống bên cạnh mình.






Truyện liên quan