Quyển 2 - Chương 19
Tình hình Mạnh Trúc vẫn không tốt cũng không xấu, giống như hài tử. Ban đầu còn rất dính Lạc Thịnh Vũ, kiên quyết bắt y ở cùng, một khắc cũng không thể rời đi. Nhưng mà sau đó cũng không có chuyện như vậy...
Muốn trách chỉ có thể trách cái gọi là "thuốc đắng dã tật", Lạc Thịnh Vũ mỗi lần mớm thuốc cho hắn đều làm người ta vừa khóc vừa kêu. Nhiều lần, Mạnh Trúc vừa nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ cũng không thèm để ý.
Lạc Thịnh Vũ có chút dở khóc dở cười, lúc đẩy cửa vào thấy Mạnh Trúc nằm trên giường, trong tay nắm một lọn tóc đang đùa nghịch. Người nọ tựa hồ là liếc mắt nhìn về phía mình, sau đó rất không nể mặt mặt hướng vào trong, chăn cũng kéo đến đỉnh đầu, cả người đều rụt lại.
Lạc Thịnh Vũ lắc đầu cười cười, đặt chén thuốc trong tay lên bàn, đi qua kéo Mạnh Trúc từ trong chăn ra, nói: "Ngươi ngoan ngoãn uống thuốc, ta mang ngươi đi ra ngoài một chút, thế nào?"
Miệng Mạnh Trúc mím chặt, mày dài nhăn nhó, kéo chặt chăn nhất định không buông tay. Lạc Thịnh Vũ cúi đầu hôn ngón tay hắn nắm chăn lộ ra bên ngoài. Mạnh Trúc giống như là bị dọa, vội vàng buông tay. Mở to mắt, nhìn nửa ngày mới phát hiện là một màn sợ bóng sợ gió.
Lạc Thịnh Vũ kéo người vào gần mình, khoác quần áo cho hắn bế ngang người lên, nói: "Đến chỗ bàn uống thuốc, để tránh lại vẩy cả giường."
"Không... Không..." Mạnh Trúc liên tiếp lắc đầu, tội nghiệp nắm cánh tay Lạc Thịnh Vũ, trong mắt phượng sắp có thể nặn ra nước.
Lạc Thịnh Vũ để hắn ngồi trên bàn, sau đó cầm thuốc bưng cho hắn, nói: "Chuẩn bị mứt hoa quả cho ngươi." Nói xong còn lấy cái hộp đựng mứt hoa quả đặt vào tay hắn.
"Không..." Mạnh Trúc quyết tâm chính là không uống, mặc kệ đối phương dỗ như thế nào, dứt khoát nhắm mắt lại không nhìn y.
Lạc Thịnh Vũ dứt khoát đưa tay nắm quai hàm hắn, miệng đối miệng trút cho hắn một ngụm. Mạnh Trúc hoảng sợ, ánh mắt mở to, miệng lập tức tràn ngập vị đắng chát, yết hầu không tự chủ lăn lên xuống, nuốt xuống, nhưng mà cũng có chút nước thuốc theo khóe miệng vẫn chảy tới trong cổ áo.
Mạnh Trúc đắng vẫn ho mãi, có điều Lạc Thịnh Vũ lần này vẫn chưa xong, lại ngậm một ngụm đút cho Mạnh Trúc. Mạnh Trúc bị y nắm cằm, muốn khép khớp hàm cũng không được, hai ngụm thuốc lớn vào bụng, coi như là uống hơn phân nửa bát.
Mạnh Trúc đắng lưỡi vẫn tê dại, Lạc Thịnh Vũ cũng không khá hơn chút nào, dù sao hai người nếm cũng là cùng một thứ. Lạc Thịnh Vũ đút xong ngụm thuốc thứ hai, cũng không rời đi, nhẹ nhàng ʍút̼ môi hắn, tựa hồ muốn ɭϊếʍƈ sạch đắng chát trong miệng hai người, cánh lưỡi xâm lược qua lại trong miệng Mạnh Trúc.
"Ưm a..." Đầu lưỡi Mạnh Trúc tê dại, cũng không biết tránh né, tùy ý Lạc Thịnh Vũ dây dưa, trong hô hấp càng lúc càng gấp mang theo rên rỉ khe khẽ.
Lạc Thịnh Vũ buông cằm hắn ra, nhìn sắc mặt hắn hơi đỏ lên, một đôi mắt phượng nhìn mình chằm chằm, bên trong còn có hơi nước, bộ dạng mất hứng, "Đắng!"
Lạc Thịnh Vũ cầm mứt hoa quả đưa vào trong miệng hắn, ngón tay nhẹ nhàng đưa qua đưa lại trên môi hắn, theo kẽ môi vùi vào trong, chạm đến cánh lưỡi vừa mềm vừa trơn ấy, không nhịn được cong ngón tay, khiêu khích qua lại.
Trong miệng Mạnh Trúc ngậm mứt hoa quả, lại bị ngón tay y trêu chọc đầu lưỡi qua lại, nuốt không kịp, sợi tơ ɖâʍ mỹ theo khóe miệng chảy ra, tựa hồ còn mang theo cái chua ngọt của mứt hoa quả.
Lạc Thịnh Vũ ôm eo hắn, cúi đầu ɭϊếʍƈ hôn khóe miệng hắn, theo đó hôn đến cần cổ, lưu luyến chỗ xương quai xanh, cái loại hương vị thơm ngọt ấy pha trộn cái đắng chát của thuốc, khiến y có chút không nỡ rời đi.
Mạnh Trúc kêu khẽ "a" một tiếng, cảm thấy trên cổ hơi tê ngứa, nhưng không khó chịu, trái lại khiến hắn cảm thấy thoải mái. Không kìm nổi hai tay vắt trên vai Lạc Thịnh Vũ, hơi hơi giương cổ, cổ họng cũng trượt lên xuống.
Lạc Thịnh Vũ thấy hắn phản ứng như thế, càng không nỡ buông hắn ra, đột nhiên bế hắn lên, đặt lên giường, hỏi: "Thoải mái không?" Y nói xong tiện tay buông rèm xuống.
Mạnh Trúc cảm thấy hô hấp dồn dập không ít, hắn mặc dù bây giờ không hiểu cái gì, nhưng mà thân thể này không có thay đổi. Lạc Thịnh Vũ cởi đai lưng hắn, đưa tay nhẹ nhàng đảo quanh trên bụng hắn, cảm giác da thịt dưới tay. Bụng Mạnh Trúc đã nhô ra rõ ràng, mặc dù mặc quần áo tương đối rộng nhìn không ra, nhưng lúc này nằm trần truồng, thấy rất rõ ràng.
"Ưm..." Mạnh Trúc run rẩy, cảm thấy hạ thân mình có chút khó chịu, nhưng mà nói không lên nguyên cớ, đành phải uốn éo thân thể, môi khó nhịn khi khép khi mở, "A, ưm... ưm..."
Lạc Thịnh Vũ cảm giác được có thứ cực nóng cọ xát trên người mình, nhưng cũng không giúp hắn, ngược lại cười cười tiếp tục khiêu khích hôn bờ môi hắn, một tay nhẹ nhàng xoa bóp bên hông hắn.
Mạnh Trúc cau mày, toàn thân hắn đều trần truồng, một đôi chân dài thẳng tắp ma sát trên chăn gấm, cuối cùng bất giác vòng quanh eo Lạc Thịnh Vũ. Lạc Thịnh Vũ bị sự vô thức trêu chọc của hắn làm cho cũng không chịu nổi, thứ cực nóng của hai người lại thường thường cọ xát cùng một chỗ, khiến người ta thở dài thật sâu.
Mạnh Trúc lúc này cũng không biết gì khác, chỉ có thể đơn thuần đuổi theo khoái cảm mà Lạc Thịnh Vũ cho hắn, cứ như vậy ngược lại rất thành thực. Phía dưới hắn càng ngày càng khó chịu, không nhịn được nắm lấy tay Lạc Thịnh Vũ áp vào hạ thể mình, nhưng cũng không biết bước tiếp theo phải làm cái gì.
Lạc Thịnh Vũ khàn giọng cười, người dưới thân sắc mặt ửng hồng, trên chóp mũi chảy một ít mồ hôi, ánh mắt mê man nhìn mình. Thấy vậy cũng không đành lòng lại trêu đùa hắn, siết chặt năm ngón tay thong thả bao lấy lên xuống.
"A..." Mạnh Trúc lập tức cảm thấy trên sống lưng giống như bị điện giật, thoải mái trong cổ họng phát ra âm đơn, gáy ngửa ra sau, thở dốc cũng càng thêm nhanh.
Lạc Thịnh Vũ cúi đầu hôn bờ môi hắn, mãi đến khi hôn đôi môi mỏng ấy hơi sưng đỏ mới buông ra. Ngược lại ngậm viên đỏ thẫm trước ngực người nọ, dùng đầu lưỡi tinh tế ɭϊếʍƈ, dùng răng nhẹ nhàng cắn xé.
Mạnh Trúc cảm thấy khoái cảm từng đợt từng đợt, nhiều cơ hồ giống như tr.a tấn, trong tiếng rên rỉ mang theo nức nở. Chính mình lại không có hơi sức đẩy y ra, cơ hồ là xụi lơ bị y tùy ý đùa nghịch.
"A..."
"Ngoan, nhịn một lát là được."
Mạnh Trúc cắn môi nức nức nở nở, mắt phượng chảy rất nhiều nước mắt, làm ướt cả tóc mai, hắn chỉ cảm thấy phía dưới đau như bị xé rách. Thứ cực nóng to lớn như thế từng chút đẩy mạnh vào trong thân thể hắn, lời Lạc Thịnh Vũ bên tai căn bản nghe không lọt. Muốn đẩy Lạc Thịnh Vũ ra, nhưng người đè trên thân hắn lại không nhúc nhích tí gì.
"Không a... Không không a... Ưm..."
Mạnh Trúc cảm giác phía sau đau đớn căng đầy, mỗi lần ra vào đều khiến hắn không tự chủ nhíu mày. Đôi chân hắn quấn chặt eo Lạc Thịnh Vũ, cánh tay cũng ôm thật chặt cổ Lạc Thịnh Vũ, giống như là nắm lấy cọng rơm cứu mạng.
Đến cuối cùng Mạnh Trúc thở hổn hển, hai chân đã không dùng được khí lực, bị Lạc Thịnh Vũ nâng, trên da thịt trắng nõn đều là dấu vết.
Lạc Thịnh Vũ giúp Mạnh Trúc lau sạch thân thể, người nọ chắc là quá mệt mỏi, đã mơ mơ màng màng thiếp đi. Lạc Thịnh Vũ giúp hắn đắp chăn xong, buông rèm mới ra cửa.
Bọn họ mấy ngày nay phải bận tâm thương thế Mạnh Trúc, cho nên không thể rời đi, liền tìm một nơi hẻo lánh ở lại. Mấy ngày nay vết thương của Mạnh Trúc cũng đỡ hơn, nơi đây không phải là chỗ ở lâu, cũng là lúc nên rời đi, Lạc Thịnh Vũ có chút khó xử, không biết đi nơi nào mới phải.
Lạc Thịnh Vũ vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy hai người Mạnh Khanh và Lạc Thịnh Nghĩa. Lạc Thịnh Nghĩa đối xử với y vẫn là không lạnh không nhạt, Mạnh Khanh thấy y đi ra, nói: "Gần đây có mấy người luôn luôn dò la xung quanh, nếu như còn không đi, sợ là sẽ bị lộ."
"Ta vừa rồi cũng đang nghĩ vấn đề này." Lạc Thịnh Vũ có chút do dự, nhất thời không thể nghĩ ra ở đâu mới coi là chỗ an toàn.
"Vẫn là quay về Lạc trang đi." Lạc Thịnh Nghĩa đột nhiên mở miệng, nói: "Đi nơi nào cũng không an toàn, ít nhất Lạc trang người khác cũng không dám dễ dàng trêu chọc, Mạnh cốc chủ dưỡng thương ở đó cũng tốt hơn, dược liệu cũng không thiếu."
Lạc Thịnh Vũ nhất thời không nói gì, nếu như là quay về Lạc trang có lẽ là không thể tốt hơn, nhưng mà giờ đây thân phận của mình không biết còn phải làm sao mới có thể quay về.
Mạnh Khanh cười nhạo một tiếng, nói: "Như vậy thật ra tốt lắm, chỉ không biết ý Lạc trang chủ thế nào?"
Ba chữ "Lạc trang chủ" trong miệng Mạnh Khanh ấy rõ ràng có vài phần chế nhạo, hắn vẫn luôn không có thiện cảm đối với Lạc Thịnh Vũ.
"Vậy sáng sớm ngày mai khởi hành..." Lạc Thịnh Vũ nói xong dừng một chút, "Sau khi trở về ta tự sẽ thỉnh tội với... lão phu nhân."
.........
Lúc Mạnh Trúc tỉnh lại đã nhá nhem tối, trong phòng lờ mờ. Hắn giật giật liền cảm thấy phần eo đau xót đòi mạng, chỗ phía sau cũng nóng rát khó chịu.
Trong phòng chỉ có một mình Mạnh Trúc, im ắng, hắn muốn ngồi dậy cũng khó, không nhịn được xoa xoa eo mình, nhất thời trong lòng có chút tủi thân.
Khi Lạc Thịnh Vũ trở lại liền nhìn thấy Mạnh Trúc một mình nằm trên giường rơi nước mắt tí ta tí tách. Vội vàng ôm chặt người trong lòng, hỏi:" Có phải thân thể không thoải mái hay không? Ban nãy không khống chế được, làm ngươi bị thương?"
Mạnh Trúc cũng không lên tiếng, lau một phen nước mắt, sau đó liền cắn một miếng trên cánh tay người nọ, mặc dù nhe răng trợn mắt, nhưng mà cũng không dùng bao nhiêu hơi sức, chỉ để lại một dấu vết, cũng không có chảy máu. Chờ hắn trút giận cũng không khóc nữa, bò ra từ trong lòng Lạc Thịnh Vũ, nằm lên giường kéo chăn lên giả bộ ngủ.
Lạc Thịnh Vũ nhìn nhìn dấu răng trên tay, cũng không có tức giận, xem ra là không bị thương. Đưa tay sờ sờ tóc mai của Mạnh Trúc, hơi ẩm ướt.
"Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, phải về Lạc trang, lúc ấy ngươi sẽ có thể yên tâm dưỡng thương. Nhưng mà, nếu ta không ở đó... Mạnh Hiểu và Mạnh Khanh cũng sẽ không để ngươi bị tủi thân, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ngươi." Lạc Thịnh Vũ nói, nhưng cũng không biết Mạnh Trúc có thể nghe hiểu hay không, dù sao hiện giờ hắn tựa như một hài tử hai ba tuổi.
Mạnh Trúc cũng không để ý đến y nhắm mắt lại giả bộ ngủ, dường như vẫn còn đang tức giận.
Lạc Thịnh Vũ nghe thấy tiếng đập cửa, liền đứng lên mở cửa, Mạnh Hiểu bưng thuốc đã sắc xong cho y. Lạc Thịnh Vũ lắc lắc đầu, nghĩ thầm lại phải một phen ép buộc.
Mạnh Trúc lần này là đánh ch.ết cũng không uống, còn cảnh giác giữ một khoảng cách với Lạc Thịnh Vũ. Trong phòng ầm ầm ĩ ĩ, làm cho cả Mạnh Khanh và Lạc Thịnh Nghĩa lại đây.
Lạc Thịnh Nghĩa nhìn có chút cười trên nỗi đau của người khác, nhưng không bao lâu cũng là cười không nổi, đứng một chỗ phiền muộn cùng Lạc Thịnh Vũ.
Mạnh Trúc là Lạc Thịnh Vũ dỗ thế nào cũng không được, sau đó bị nắm huyệt đạo buộc rót mấy ngụm thuốc. Uống xong thuốc Mạnh Trúc lại bắt đầu ầm ĩ, Mạnh Khanh đi qua dỗ hắn. Lạc Thịnh Nghĩa còn đang cười trên nỗi đau của người khác, một lát sau mới phát hiện ra không đúng, Mạnh Trúc không cho Lạc Thịnh Vũ qua, vẫn dính lấy Mạnh Khanh. Mạnh Khanh đương nhiên sẽ không mặc kệ Mạnh Trúc, chỉ còn lại Lạc Thịnh Vũ cùng Lạc Thịnh Nghĩa đứng một bên mắt to trừng mắt nhỏ.