Chương 40: TÔI KHÔNG CÓ THỜI GIAN
Cái gì?
Lúc mọi người đều cho rằng, cây nhân sâm thành tinh ngàn năm này sẽ rơi vào túi Mạnh Thường Tân, bỗng dưng xuất hiện một Trình Giảo Kim?
Mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng nói, muốn xem vị nào dám khinh thường thân phận sau lưng anh ta như vậy, và cũng có nhiều tiền như thế?
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn tất cả bọn họ đều muốn thổ huyết, lại là người ngồi trong góc ngoài đó.
Đúng là không biết trời cao đất rộng mà.
Mọi người đều có suy nghĩ xem kịch hay, với tâm trạng cười trên nỗi đau người khác.
Một người chỉ có thể ngồi trong góc ngoài cùng, lấy đâu ra nhiều tiền vậy?
Còn dám đắc tội với Mạnh Thường Tân, cậu cả thế lực ngầm à?
Có điều, người chủ trì buổi đấu giá thì rất vui vẻ, nếu có thể đẩy lên mức giá cao hơn, đương nhiên ông rất sẵn lòng rồi.
Còn về chuyện ai không có tiền, đấu được đồ rồi còn muốn quỵt nợ.
Ha ha.
Chuyện này chưa từng tồn tại trong phòng đấu giá Thần Châu.
“Được lắm nhóc con, mày rất can đảm!” Mạnh Thường Tân nhìn Trần Thuận, thầm nói.
Có điều đây là phòng đấu giá Thần Châu, anh ta không dám phá hoại quy tắc, uy hϊế͙p͙ hắn, chỉ có thể nhìn hắn với ánh mắt như muốn giết người!
Trấn Tiến ngó lơ.
“210 tỷ!”
Mạnh Thường Tân cắn răng, tăng thẳng lên 30 tỷ lần nữa.
Chẳng phải chỉ là tiền thôi sao, để xem, ở Giang Nam này, có người cùng lứa nào nhiều tiền hơn anh ta.
Dứt lời, mọi người đều sửng sốt, không nhịn được cảm thán, mẹ nó, cậu cả Mạnh Thường Tân này đúng là lắm tiền mà.
Hoặc nói là, anh ta được phép tiêu nhiều tiền thật.
Còn bọn họ, trong nhà không có nhiều tiền như thế, hơn nữa, với địa vị thân phận của họ, không có tư cách được chi nhiều như thế.
Đừng nói bọn họ, cho dù là chủ gia tộc cũng không thể tùy tiện tiêu đến con số mấy trăm tỷ.
“213 tỷ!”
Trần Thuận lại ra giá.
Toàn bộ hội trường yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi!
Đây rõ ràng là nhắm vào Mạnh Thường Tân mà.
Người này là ai vậy?
Thật sự không sợ ch.ết à?
Một gia tộc nhỏ bé chỉ được ngồi trong góc ngoài, lại dám đắc tội với Mạnh Thường Tân.
Khâm phục khâm phục.
Mọi người nhìn Trần Thuận với ánh mắt đầy phức tạp.
Có khâm phục, đồng tình, thương hại và cười trên nỗi đau người khác.
“240 tỷ!”
Anh ta nhất định phải lấy được cây nhân sâm ngàn năm này.
Ông cụ bị thương rồi, anh ta chắc chắn phải mang nó tới lấy lòng ông.
Còn thanh niên trong góc kia, Mạnh Thường Tân đã kết án tử hình cho hắn rồi.
Không phải mày cũng muốn ư, vậy để tao cho mày là được.
Nhưng tao sẽ để mức giá mà mày không thể chịu được.
Đợi buổi đấu giá kết thúc, tao sẽ đi cướp lại.
Một đứa đến từ gia tộc nhỏ bé cũng dám cướp đồ của tao, vậy để cho mày biết, đắc tội với Mạnh Thường Tân tao sẽ có kết cục gì!
“243 tỷ!”
Mọi người nghe thấy câu nói này thì câm lặng.
Đây không còn là vấn đề tiền bạc và giá trị nữa.
Bọn họ chỉ muốn xem lát nữa, hắn sẽ ch.ết thế nào thôi?
“270 tỷ!”
Mạnh Thường Tân gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra mức giá này.
Sau đó, anh ta định không tăng giá nữa, để tên tiêu tiền như nước kia mua nó.
Nhưng lần này, anh ta không nghe thấy thanh niên trong góc ra giá nữa.
“270 tỷ lần một!”
“270 tỷ lần hai!”
“270 tỷ lần ba, giao dịch thành công!”
Trong lòng người chủ trì vui mừng khôn xiết, mặc dù ông đã rèn luyện tính chuyên nghiệp cao, kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng giọng nói vẫn giấu được vẻ hưng phấn.
Khi bốn chữ giao dịch thành công vang lên, Mạnh Thường Tân mới phản ứng lại, hắn không theo nữa?
Anh ta định đợi hắn tăng giá lên rồi không theo nữa.
Anh ta hiểu ra ngay, mình bị gài bẫy rồi!
“Á á á!” Trong lòng Mạnh Thường Tân sốt ruột.
Vốn dĩ chỉ cần 180 tỷ là đã lấy được rồi, kết quả, cứ thế tăng thêm một phần ba.
Cho dù là anh ta thì tiêu đến gần 300 tỷ thì cũng đã tổn thương kinh tế sâu rồi.
Quan trọng là anh ta lại bị người khác đùa bỡn như khỉ, đúng là nhục nhã!
Lần này, Mạnh Thường Tân xoay đầu nhìn thẳng về phía Trần Thuận, trong mắt không giấu được sát ý.
Mọi người thấy dáng vẻ này của anh ta thì thầm biết, sắp có kịch hay để xem rồi!
Còn hắn thì cười lạnh liếc nhìn anh ta.
Nếu ban đầu anh ta cạnh tranh công bằng, hắn sẽ bỏ qua, thế mà anh ta dám uy hϊế͙p͙ hắn, không gài bẫy anh ta thì gài ai.
***
“Chủ nhân, đều tại tôi không chuẩn bị đủ tiền!”
Ra khỏi phòng đấu giá, vẻ mặt Gấu Xám áy náy, đồng thời cũng lo lắng Trần Thuận sẽ truy cứu trách nhiệm với mình.
Anh hiểu rõ thủ đoạn của Trần Thuận.
Ngẫm lại, đúng là khiến người khác không rét mà run.
Anh không ngờ rằng, một cây nhân sâm ngàn năm này lại hô giá tới 300 tỷ chứ.
“Không sao, tôi không trách anh, cũng không ai ngờ rằng, nó lại được đấu giá cao như thế. Hơn nữa, nếu không vì tôi đấu một món đồ hơn 40 tỷ trước đó thì số tiền cậu chuẩn bị cũng đủ rồi.”
Trong chuyến đi Giang Nam lần này, Trần Thuận khá hài lòng với biểu hiện của Gấu Xám.
Trong thời gian ngắn ngủi, anh ta có thể lấy được số tiền gần 300 tỷ đã là chuyện khó tin được rồi!
“Chủ nhân, chúng ta có nên đi cướp nhân sâm của tên nhóc kia không?” Thiết Quyền bỗng lên tiếng.
Gấu Xám cũng gật đầu tán thành ngay.
Cây nhân sâm ngàn năm này liên quan đến mạng sống của chủ mẫu Tống Thiên Hy, bọn họ không thể có sơ sót được.
Cho dù tên đó có là vua nhà ai, cũng phải ngoan ngoãn giao nộp nhân sâm đó ra.
“Không cần đi cướp, cậu ta sẽ tới tìm chúng ta thôi, tìm một nơi nào đó thuận tiện đợi cậu ta đi!”
Trần Thuận thản nhiên nói, rồi đi tới chỗ vắng người.
Hai người nghe vậy thì hiểu ý hắn ngay, vội vàng đuổi theo kịp bước hắn.
Quả nhiên, không lâu sau, người đấu được nhân sâm ngàn năm thật sự xuất hiện.
Ánh mắt hai người Gấu Xám, Thiết Quyền lóe lên tia hưng phấn.
Mạnh Thường Tân thấy người dám bẫy mình chủ động tìm một nơi vắng người, trong lòng vui vẻ lên ngay, anh ta đang lo lắng hắn sẽ bỏ trốn trong lúc người của anh ta về bang phái huy động người.
Nếu vậy anh ta phải tốn thời gian sai người đi thăm dò.
Giờ thì hay rồi, có thù phải báo tại trận, cảm giác đó mới sảng khoái nhất!
Anh ta xuất hiện dẫn theo gần 100 người mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, bao vây ba người Trần Thuận lại.
“Thằng kia, hôm nay mày rất can đảm, dám cướp đồ mà Mạnh Thường Tân tao thích!”
Sắc mặt Mạnh Thường Tân u ám, vì thể diện, anh ta không nhắc chuyện bị hắn bẫy ở khúc sau.
Những người ra khỏi phòng đấu giá nhưng chưa rời đi ngay mà tập trung lại, thầm nói, cuối cùng trò hay cũng bắt đầu rồi, không uổng công bọn họ đứng đây đợi nãy giờ.
“Mạnh Thường Tân là ai thế? Tôi chưa từng nghe qua.”
“Không biết, chúng ta cứ đè ra xử lý như heo đi.”
Gấu Xám và Thiết Quyền, một xướng một họa với nhau.
Nhưng nụ cười trên khóe miệng bắt đầu trở nên dữ tợn.
Anh ta nghe hai người nói thế thì sắc mặt tối sầm lại: “Được, rất tốt, tao chỉ định cho chúng mày, mỗi người để lại một cánh tay để nhận tội rồi thôi, giờ xem ra, tao phải chặt hết tay chân chúng mày rồi!”
“Đông Khôi, phế bọn nó cho tao!” Mạnh Thường Tân sẵng giọng quát.
Nói xong, một người có thân hình cao lớn không thua gì Gấu Xám và Thiết Quyền, bước ra khỏi đám đông.
Lúc mấy người tới xem kịch hay nhìn thấy người này, da đầu bỗng dưng tê rần.
Cảm thấy tiếc thương cho ba người.
Mạnh Thường Tân là cậu cả Hắc Long hội, thế lực ngầm lớn nhất khu Giang Nam này.
Trong Hắc Long hội, có tứ đại hộ pháp Đông Tây Nam Bắc, Đông Khôi này là một trong số đó, gã có thực lực mạnh mẽ, thủ đoạn tàn nhẫn, hầu như người trong thành phố Giang đều biết.
Gã từng đi chém giết nhiều nơi của Hắc Long hội, tiêu diệt nhiều thế lực ngầm không nghe lời, tiếng xấu vang xa.
“Dám đắc tội với cháu trai mà lão đại tao yêu thương nhất, tao thấy chúng mày chán sống rồi!”
Thân hình Đông Khôi đúng như tên gã, cao to vạm vỡ.
Dường như mỗi bắp thịt trên người gã đều tràn đầy sức mạnh, tạo cho người khác cảm giác rất áp bức.
“Ồn ào quá!”
Trần Thuận thản nhiên nói.
“Mày muốn ch.ết à?”
Đông Khôi lao về phía Trần Thuận ngay, đừng thấy gã to xác vạm vỡ mà nghĩ gã hành động chậm chạp, thực tế, gã linh hoạt hơn rất nhiều người.
Gấu Xám và Thiết Quyền định lao lên.
Trần Thuận giơ tay ngăn họ lại.
“Thiên Hy đang đợi ở nhà, hôm nay ta không có thời gian!”
Nói xong, hắn đưa tay phải ra, ba ngón tay cong lại, còn lại ngón trỏ và ngón giữa đặt song song nhau, xếp thành hình kiếm rồi chém về phía Đông Khôi với thân hình vạm vỡ nhưng cực kỳ linh hoạt kia!
Một kiếm khí màu xám bỗng xuất hiện, lao về phía Đông Khôi.