Chương 123: TOÀN DIỆT
Camerick nhìn thấy tình huống như vậy, trong lòng hoảng sợ!
Trong lòng cũng vô cùng hối hận.
Hai chiếc máy báy trực thăng vũ trang là anh ta tốn một cái giá lớn, mới mang đến đây, cứ như vậy bị hủy đến bụi cũng không còn.
Hôm nay, không thể giết Trần Thuận, không chỉ không thực hiện được giao ước với hai vị Thần cảnh, còn hao tổn nhiều thủ hạ tinh nhuệ dưới tay mình như vậy.
Sau trận chiến này, dong binh đoàn Huyết Sát gần như toàn diệt, thế lực lớn thứ hai ở khu tam giác, tuyệt đối không giữ được nữa!
Anh ta cũng hận Trần Thuận cực điểm.
Nhưng mà, anh ta không dám ra tay.
Sức mạnh của Trần Thuận, hoàn toàn không giống là mới bước nửa bước vào Thần Cảnh, anh ta không phải đối thủ.
Giữ được núi xanh không lo thiếu củi.
Hy vọng sáu cỗ xe tăng kia, đừng gặp chuyện gì không may.
Camerick lẩn trong đám người, xoay người bỏ chạy.
Nhưng mà, đúng vào lúc này.
Một tiếng ầm vang!
Camerick vội vàng nhìn lại, chỉ thấy bảo bối của mình gặp chuyện
Một cỗ xe tăng trong đó, dưới một quyền của Trần Thuận, chia năm xẻ bảy!
Nhìn thấy như vậy, trong lòng Camerick như muốn rỉ máu.
Không chỉ thế, nội tâm càng hoảng sợ.
Phải biết rằng, mấy chiếc xe tăng này, chính là đạn pháo, nhiều lắm thì nổ hỏng bánh xích, hoặc tạo thành thương tổn cục bộ.
Nhưng mà, một quyền của Trần Thuận, thế mà đánh xe tăng thành một đống sắt vụn.
Mẹ nó, đây còn là nửa bước Thần Cảnh?
Nếu Trần Thuận là nửa bước Thần Cảnh, ông đây ăn cả xe tăng!
Dưới đáy lòng Camerick ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời Takashi Inoue với hai vị thần cảnh.
Đồ chó hoang, làm hại tôi!
Lúc này, anh ta đâu còn nửa phần kính sợ thần cảnh.
Khó trách, khó trách Shakun không ra tay giết Trần Thuận.
Camerick còn tưởng rằng là vì vấn đề lợi ích gì.
Bây giờ xem ra, căn bản là vì thực lực của Trần Thuận quá mạnh.
Hoặc là nói, Trần Thuận căn bản chính là một vị cường giả thần cảnh!
Nghĩ đến đây, da đầu Camerick run lên.
Lúc này không còn vì cái gì mà dừng lại, yên lặng rời đi.
Nhưng mà, ngay lúc Camerick cho rằng đã thoát khỏi tầm mắt Trần Thuận, muốn chạy trối ch.ết.
Một thân ảnh thon gầy, lại đột nhiên xuất hiện trước mắt anh ta.
“Dám ra tay với tôi, còn muốn chạy?” Một giọng nói lạnh như băng truyền đến.
Camerick đương nhiên có thể nghe hiểu tiếng Viêm Hạ, vừa nghe thấy trong lòng kinh hoàng.
Lúc này rút một thanh trường đao từ bên hông ra, đây chính là dùng huyền thiết đúc, không khiên nào chặn nổi.
Đây chính là sau khi Camerick vào cấp tông sư nghĩ cách làm ra, vẫn luôn theo anh ta đến ngày hôm này, nửa bước Thần cảnh.
Từng dính máu tươi của vô số người.
Đao vừa xuất hiện, lập tức lóe lên ánh sáng lạnh.
Đồng thời, quanh thân anh ta, quấn quanh kình khí, không khí xung quanh, cũng giống như bị quấy nát.
Lúc này Camerick lộ ra trạng thái mạnh nhất của mình, chuẩn bị toàn lực ứng phó!
“Các hạ, bây giờ chúng ta ngừng lại thôi, anh thấy thế nào? Tôi nguyện bỏ ra một cái giá lớn!” Camerick nói.
Mặc dù lộ ra trạng thái mạnh nhất, đối mặt với Trần Thuận, Camerick vẫn không nắm chắc.
Nhưng mà, Trần Thuận lại cười lạnh một tiếng: “Dong binh đoàn Cuồng Phong, anh biết không? Dám ra tay với tôi, bị tôi giết sạch sẽ. Bọn họ, chính là kết cục của anh!”
Camerick sững sờ.
Dong binh đoàn Cuồng Phong, mặc dù vẫn kém xa dong binh đoàn Huyết Sát của anh ta, nhưng ở khu tam giác, hơn một trăm người, vũ trang đầy đủ, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Trước đây có tin nói, dong binh đoàn Cuồng Phong hình như bị diệt rồi.
Thì ra, chính là Trần Thuận làm.
Dong binh đoàn Huyết Sát của anh ta, cũng gần như bị Trần Thuận giết sạch sẽ.
Là một người đao đã ɭϊếʍƈ máu, Camerick biết, Trần Thuận tuyệt đối không bỏ qua cho anh ta.
Cũng không cầu xin tha thứ nữa.
“Đã như vậy, vậy thì mày ch.ết cho tao!”
Camerick gầm lên giận dữ, lúc này toàn lực ứng phó.
Trường đao huyền thiết, dưới tay anh ta, không ngừng chém ra.
Vô số ánh sáng bạc giao nhau bao phủ, hình thành một bộ sơn hà đồ đao khí, nhắm vào các điểm yếu trên thân Trần Thuận.
Trần Thuận thấy chiêu này, khóe miệng nở một nụ cười, có chút hứng thú.
“Đã vậy thì, sẽ cho anh một cơ hội, nếu anh có thể làm tôi bị một vêt thương, hôm nay, tôi sẽ bỏ qua cho anh!”
Trần Thuận cười lạnh nói.
Sau đó, Luyện Ngục chi kiếm trong tay đâm ra.
Trên mũi kiếm, từng khối khí hỗn độn lưu chuyện.
Đánh vào giữa sơn hà đồ đao khí của Camerick.
Lập tức, đấu đá với nhau, cho đến khi ánh đao muốn tiếp cận chỗ yếu của Trần Thuận, lập tức hóa thành hư không.
Làm không khí cũng chấn động!
Camerick bất ngờ nhìn Trần Thuận dễ dàng phá đi chiêu mạnh nhất của mình như vậy, đồng tử co lại.
Trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Nhưng mà, Trần Thuận vừa mới nói, chỉ cần anh ta có thể làm Trần Thuận bị một vết thương, Trần Thuận sẽ bỏ qua, làm trong lòng Camerick thấy được hy vọng.
Lúc này, hai tay Camerick cử động đao, trực tiếp tung ra sát chiêu.
Kình khí quấn quanh người anh ta, vào lúc này, bỗng nhiên trở nên vô cùng cuồng bạo.
Một ý đao vô cùng sắc bén, bộc phát từ trong cơ thể anh ta.
Làm cho trường đao huyền thiết của anh ta, rung động nổ vang.
Camerick chém một đao ra.
Lập tức, trong mười mét vuông lấy Camerick làm tâm, vô số ý đao tàn sát bừa bãi.
Dưới mặt đất để lại từng vết từng vết đao vô cùng sâu.
Cát bay đá nhảy.
Đây, đều là ý đao mà anh ta lĩnh ngộ.
Cũng là sát chiêu mạnh nhất của anh ta.
Người bình thường nếu đứng trong lĩnh vực ý đao này của anh ta.
Lập tức bị ý đao xé thành mảnh nhỏ.
Trần Thuận đúng là đứng mũi chịu sào.
Camerick biết rõ, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Trần Thuận.
Nhưng anh ta tự tin, ở trong chiêu mạnh nhất này của anh ta, dù là cường giả Thần cảnh cũng không thể thản nhiên.
Nhưng mà, một khắc sau, Camerick ngây dại.
Đối mắt với ý đao có thể đảo loạn hư không của anh ta, Trần Thuận căn bản không chút động đậy.
Hoàn toàn không thương tổn đến Trần Thuận chút nào
Thậm chí có thể nói, chiêu mạnh nhất của anh ta còn không thể xé rách nổi cương khí hộ thân bên ngoài của Trần Thuận.
Làm sao có thể?
Đây chính là chiêu mạnh nhất của anh ta mà.
Thế này cũng không được, vậy thì thật sự anh ta cũng chỉ có chờ ch.ết.
“Anh…anh thật sự là Thần Cảnh!” Giọng nói Camerick cũng run rẩy.
Trần Thuận lắc đầu, châm chọc nói: “Chiêu này của anh, không bằng Sancho!”
Sancho nuôi đao, ở đỉnh núi Giang Vụ, một đao cuối cùng chém ra đó, ý đao ẩn chứa của anh ta, làm Trần Thuận cũng có chút lau mắt mà nhìn.
Nhưng một đạo của Camerick, nhìn thì mạnh mẽ, kỳ thật lộn xộn.
Đối phó cao thủ chân chính, cũng không bằng Sancho được.
Quả nhiên, có một sư phụ Thần cảnh và không có sư phụ Thần Cảnh, đúng là khác nhau như vậy.
Kiếp trước, Trần Thuận trước khi trở thành người đứng đầu ma giới, quần lâm tinh không, bởi vì không muốn quen biết rồi lại bái người làm sư, con đường tu luyện, chủ yếu là chính bản thân anh ta tự lục lọi, mò mẫm lăn lộn, cuối cùng đăng lâm tuyệt đỉnh.
Trần Thuận biết rõ sự gian khổ trong đó.
“Xem ra, anh không còn chỗ nào làm tôi kinh diễm!”
“Đã như vậy, vậy thì tiễn anh lên đường thôi!”
Trần Thuận lạnh giọng nói.
“Tiền bối, tôi là nửa bước Thần Cảnh, trong tay tôi còn có rất nhiều tài nguyên, có thể triệu tập rất nhiều nhân mã, làm được nhiều vũ khí, tôi có thể nhận người làm chủ nhận, làm cấp dưới của người, làm người hầu của người – – ”
“Shakun già rồi, tiền bối có thể thay thế, trở thành vua khu tam giác, để tôi làm con chó trung thành nhất của người -” Shakun luống cuống.
Nhất thời, thậm chí cũng đã quên nói tiếng Viêm Hạ rồi.
Trần Thuận cũng không biết anh ta đang nói cái gì.
Cũng không biết anh ta đang nói gì.
Dám ra tay với anh, chỉ với điều này, đã làm Camerick ch.ết vô số lần. .
Ánh mắt Trần Thuận phát lạnh.
Luyện Ngục chi kiếm trong tay, một kiếm chém ra.
Lực lượng hỗn độn phân tách.
Lập tức, đầu Camerick, bay lên trời.
Thân thể chia lìa.
Cho đến trước khi ch.ết, Camerick vẫn còn giữ tư thái và thần sắc cầu xin.
Lúc này.
Đỗ Thiên Hựu đã chạy đến.
Đúng lúc nhìn thấy một kiếm Trần Thuận chém xuống đầu Camerick.
Lưng Đỗ Thiên Hựu phát lạnh.
Lại là một nửa bước Thần Cảnh, ch.ết trước mặt anh ta.
Lại là bị cùng một người giết.
Lúc nào thì nửa bước Thần Cảnh không còn đáng giá như vậy!
Cho dù ở các gia tộc ẩn danh, nửa bước Thần Cảnh, cũng hoàn toàn là một tồn tại đáng nể.
Nhất là ở Viêm Hạ, bây giờ xem như là hoàn cảnh hòa bình yên ổn, tất cả gia tộc ẩn danh, cũng rất ít xảy ra xung đột.
Dưới sự chấn nhiếp của Thần Cảnh, cường giả Thần cảnh bên ngoài, cũng rất ít vào Viêm Hạ.
Có thể nói, ở Viêm Hạ, đừng nói Thần Cảnh với nửa bước Thần Cảnh, chỉ là tông sư, cũng rất ít ch.ết.
Nhưng chỉ hôm qua đến hôm nay, trong hai ngày ngắn ngủi, anh ta đã chứng kiến ba vị nửa bước thần cảnh bỏ mình.
Nếu nói ra, có thể không ai tin.
Đỗ Thiên Hựu nhìn Trần Thuận, lúc này da đầu cũng có chút run lên.
Sự tàn bạo của Trần Thuận, bình sinh anh ta mới thấy qua.
Thế mà, đồ diệt cả dong binh đoàn Huyết Sát!
Không chỉ có như thế, Trần Thuận, lại lần nữa làm mới nhận thức của Đỗ Thiên Hựu về mình.
Trần Thuận lại có thể chống lại một chi lính đánh thuê nhiều hơn 500 người vũ trang đầy đủ. , hơn nữa còn mang theo máy bay trực thăng có vũ trang, xe tăng, tên lửa, súng chống tăng, cùng với đủ loại súng ống.
Lại còn đối kháng chính diện, thắng dễ như trở bàn tay.
Bây giờ nếu như nói Trần Thuận là nửa bước Thần Cảnh, Đỗ Thiên Hựu cũng có chút không dám tin.
…
…
Thần trại!
“Ông nội, đối mặt dong binh đoàn Huyết Sát, ông nói Trần Thuận có thể chạy không?” Thiên Tuyết vừa mát xa vai cho Shakun, vừa nói.
“Sao thế? Con vẫn quan tâm đến cậu ta sao, còn còn chưa từng gặp qua cậu ta đấy- -” Shakun không khỏi có chút tò mò, cháu gái của ông ta, sao lại quan tâm đến chuyện của Trần Thuận như vậy.
“Anh ta bất kính với ông, nhưng ông lại để anh ta chạy đi mất, sao con có thể không tò mò được chứ – -” Thiên Tuyết chu môi.
Nhưng mà, đúng vào lúc này.
Nha Thanh đột nhiên đi đến, run rẩy nói.
“Đại soái, dong binh đoàn Huyết Sát, bị – – bị diệt sạch!”