Chương 83: Nghịch phong nhi vũ, chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên

Trong phòng trở lại yên tĩnh, Liễu Dật là người đầu tiên cất tiếng phá tan sự trầm mặc: "Diệp tiền bối, tại hạ đã nói rõ ràng ý định đến đây, hiện giờ tại hạ đã chữa khỏi bệnh cho lệnh ái, chắc bây giờ chúng ta có thời gian đàm đạo."


Diệp Đồng Lân gật đầu nói với A Ngưu: "Ngươi dẫn Diêu nhi ra ngoài đón nắng."
A Ngưu vội đỡ Diệp Diêu bước ra ngoài, Liễu Dật đương nhiên hiểu rõ Diệp Đồng Lân không muốn có người thứ ba nghe chuyện.


Nhìn theo bóng con gái, Diệp Đồng Lân lắc đầu nói: "Đã ba mươi năm rồi, ta vốn nghĩ có thể sống cuộc đời an tĩnh, nào ngờ thế sự không chiều lòng người, công tử nói đi, cần luyện pháp khí chứ gì, công tử đã cứu con gái tiểu lão, lão tất phải giúp lại một lần."


Liễu Dật đề nghị: "Tại hạ cần một tòa thành, một tòa Vĩnh Hằng chi thành có thể lơ lửng trên không."
Diệp Đồng Lân giật mình: "Bao nhiêu năm nay, người khác tìm tiểu lão nhờ luyện tiên gia pháp bảo, danh gia danh kiếm, công tử là người đầu tiên muốn một thứ kỳ quái đến thế."


Liễu Dật nói tiếp: "Tiền bối đã luyện được pháp bảo, tất nhiên sẽ chế luyện được mọi thứ trong thiên hạ, tại hạ biết tiền bối có thể chế tạo một tòa thành từ nhỏ biến ra to ở trên không trung, nên đặc biệt đến đây thỉnh giáo Diệp lão tiền bối."


Diệp Đồng Lân thở than: "Công tử cần pháp khí quá đặc biệt, muốn chế luyện được phải có nguyên liệu và thượng cổ kỳ trận đặc thù, còn chuyện thôi động trận pháp của nó, tiểu lão sẽ thử một phen. Hoàn toàn dựa vào việc hấp thu cửu thiên linh khí của trời đất để có thể duy trì trận pháp này lơ lửng trong không trung, nhờ đó sẽ có đủ năng lượng để vĩnh viễn bập bềnh, chỉ là... nguyên liệu phải tốt, không thì khi tạo được tòa thành trên thiên không này sẽ không chịu nổi linh khí thiên địa tràn vào."


available on google playdownload on app store


Liễu Dật hiểu rõ ý tứ của Diệp Đồng Lân rất nhanh: "Nguyên liệu đó là gì, tìm ở đâu?"
Diệp Đồng Lân đáp: "Theo tiểu lão biết, chỉ một nơi có loại nguyên liệu là "Bát hoang tinh khoáng".


Tại tận cùng phía đông bắc của núi Trường bạch có một tòa động nham tương vạn niên, nhiệt độ vô cùng cao, nham tương ở đó có thể dung hóa cả sắt, "Bát hoang tinh khoáng" chính được sinh ra từ trong dung nham, rất khó có thể lấy được. Ai có khả năng sống sót trong dung nham đâu, hơn nữa theo truyền thuyết thì trong dòng nham tương có một thứ rất khủng khiếp là Hỏa tinh linh."


Liễu Dật gật đầu, nói: "Tại hạ biết, tại hạ sẽ mang "Bát hoang tinh khoáng" về thật nhanh, hãy đợi tin nhé.". Nói xong, y đứng dậy bước ra cửa.


Y rời khỏi Liên Hoa trấn, ngự kiếm thẳng hướng đông bắc Trường bạch sơn bay đi, trong lòng kích động rất lâu, không ngờ tìm được lão nhân luyện khí nhanh chóng đến vậy, mặc dù "Bát hoang tinh khoáng" khó kiếm, nhưng hiện tại đã xác định được phương hướng, chỉ cần lấy được là có thể luyện chế ra Vĩnh Hằng chi thành, nhanh chóng hoàn thành được bước đầu của kế hoạch.


Y cảm thấy nhẹ lòng hẳn, tâm tình tựa hồ không còn quá phiền muộn, nhìn mây trắng trôi nhanh về sau, y hít sâu một hơi không khí trong lành, xuyên vào tầng mây.


Trong mây trắng lúc này xuất hiện một hắc y nữ tử, gió trên không trung làm áo choàng của nàng tung bay, để lộ cặp chân dài tuyệt mỹ, không phải người lạ mà chính là Thất Nguyệt. Nàng sinh lòng hiếu kỳ đối với nam nhân thần bí đã đoán vận mệnh cho nàng, tại sao hắn lại biết hết? Thất Nguyệt ngừng phi hành, lơ lửng trong không trung, tự nói: "Hắn đi đâu rồi?"


Đột nhiên, một âm thanh từ phia sau truyền đến: "Cô nương đang tìm tại hạ? Theo chân tại hạ sao?"
Thất Nguyệt xoay Vũ Nguyệt kiếm lại: "Úy, ngươi dọa ta rồi, ta theo chân ngươi thì ảnh hưởng gì."


Liễu Dật nhìn Thất Nguyệt, đột ngột cảm thấy nha đầu ngốc này bây giờ ngang bướng một cách khả ái, nhớ lại Thất Nguyệt của mười năm trước từng muốn dùng kiếm giết mình, hình như đã thay đổi rất nhiều.


Liễu Dật không lộ ra biểu tình gì, chỉ nói: "Ồ, thật à? Mà... Bây giờ tại hạ đang có nhiều vấn đề phải làm, nếu như lần sau để tại hạ phát hiện cô nương ở phía sau, bất kể cô nương có bám theo hay không, tại hạ giết ngay."


Thất Nguyệt nhìn vào mắt Liễu Dật, nói: "Hừ, võ công cao thì làm gì, chả lẽ bầu trời là địa bàn của ngươi, ta đi đâu ngươi cũng quản đến chăng?"
Liễu Dật không nghĩ miệng lưỡi nha đầu này lại lợi hại đến thế, lắc đầu: "Được, để xem phi kiếm của cô nương hay tại hạ nhanh hơn."


Thất Nguyệt nghe thấy liền tỏ ra gấp rút: "À, ta đang rỗi thì cứ để ta theo ngươi, xem ngươi làm việc là được rồi, ngươi thì không phải là thầy bói à? Lúc nào có thời gian thì lại bói giúp ta."
Liễu Dật không ngờ nha đầu này đột nhiên lại đưa ra chiêu này, nhìn Thất Nguyệt, y lắc đầu nói:


"Cô nương có biết ta muốn đi đâu không?"
Thất Nguyệt đáp: "Không biết nhưng ta khẳng định ngươi không phi hành lung tung, ta đã mười năm phiêu bạt bên ngoài, lâu lắm rồi không hiếu kỳ như bây giờ, ngươi dẫn ta cùng đi nhé."


Liễu Dật nhìn vào mắt nàng, phảng phất như nhìn thấy ánh mắt đầy mong mỏi dưới cây hoa đào, bất giác gật đầu: "Tại hạ cần đến động nham tương ở Trường Bạch sơn, nguy hiểm lắm, nếu cô nương ch.ết ở đó, đừng có oán tại hạ."


Thất Nguyệt gật đầu, nói: "Không đâu, ta không oán hận ngươi."
Liễu Dật nói: "Cô nương tự nguyện muốn ch.ết, tại hạ không còn gì để nói nữa, chúng ta đi thôi".
Dứt lời, thôi động Bi Mộng kiếm lao vút về phía trước.


Một nam một nữ đều mặc hắc y, ngự kiếm giữa không trung, bay nhanh về hướng đông bắc. Mái tóc trắng của nam tử phát phơ đùa với gió, trên mặt đeo mặt nạ, chỉ thấy được đôi mắt, bộ y phục đen nhức mắt của nữ tử lả lướt theo làn gió, càng hiển lộ dáng vóc đẹp mê hồn.


Nhìn mây trắng trôi dạt về sau, Thất Nguyệt hỏi: "Ngươi là ma, không phải là người của Nhân gian?"
Liễu Dật đáp: "Cô nương quan tâm đến tại hạ ư? Cô muốn biết điều gì?" Một câu này của y đã huỵch toẹt điều Thất Nguyệt muốn nói ra nhưng vẫn ấp ủ trong lòng.


Thất Nguyệt dừng lại: "Ta chỉ muốn biết, làm sao ngươi có thể biết chuyện giữa ta và thư sinh?"
Liễu Dật không ngờ nha đầu này lại tinh tế như thế, vẫn nhớ chuyện đó, vừa nghĩ vừa đáp: "Tại hạ là thầy bói mà."


Thất Nguyệt phản bác: "Lý do của ngươi quá khiên cưỡng, ngươi rõ ràng là kiếm giả, làm sao có thể là thầy bói được."
Liễu Dật lắc đầu: "Lý do tại hạ biết việc giữa cô nương và thư sinh, cô tin hay không thì tùy."


Thất Nguyệt không nói gì, nàng biết hắc y nhân này có ý muốn che giấu bèn đổi chủ đề: "Ngươi tên là gì?"
Liễu Dật không nghĩ ngợi gì đáp ngay: "Niết nhân."
Thất Nguyệt nghiêng đầu, nghĩ ngợi một hồi rồi lắc đầu: "Chưa từng nghe qua."
Liễu Dật không lý tới nàng, mà chăm chú nhìn mây trắng...


Thất Nguyệt nói tiếp: "Ta là người của Ma tộc, tên gọi Thất Nguyệt."
Liễu Dật thuận miệng: "Tại hạ biết rồi."
Thất Nguyệt vội hỏi: "Làm sao ngươi biết được?"


Liễu Dật vội đỡ lời: "Tại hạ đã nói mình là thầy bói, nếu như đến tên cô nương còn không biết thì tại hạ kiếm ăn thế nào được?"


Thất Nguyệt không hỏi nữa, nàng biết có hỏi nữa cũng không đến đâu, hai người cứ thế phi hành ngược gió, xuyên mây trắng với tốc độ cao dưới bầu trời bao la.


Liễu Dật tựa hồ nghĩ gì đó, nhìn không gian rộng lớn, tự nói: "Biển xanh thay đổi, tấm lòng si cuồng trôi theo gió, chìm nổi đã bao lần, tình bền như vàng đá, việc đời không như ý muốn, khổ dù hết mà ngọt bùi chưa đến, một thân ta tiêu sái, không cần ai hiểu mình."


Tịch dương tây hạ, mặt trời lặn xuống ánh xạ ráng hồng lên mây trắng khắp trời, Thất Nguyệt nhìn bóng lưng Liễu Dật, nghe bài từ của y, bỗng thấy mơ hồ mà quen thuộc, tưởng như "y" ở trước mắt.


Giữa không trung, dưới ráng chiều, hai nhân ảnh màu đen, phảng phất như thần tiên trên trời, bay ngược gió, tạo nên một bức tranh hoàn mỹ






Truyện liên quan