Chương 87: Hắc thạch tinh anh, nghịch thiên hành bạt kiếm trảm
Vô số tảng đá từ trên nóc động vỡ ra rơi ầm xuống, Liễu Dật đẩy Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp đến tầng thứ mười hai Nghịch Thiên, bay ra ngoài sơn động với tốc độ nhanh nhất, đá và nham tương như ác ma truy đuổi sát gót.
"Ầm!"
Cả sơn động sụp đổ, cửa động bị nham thạch vô tận tràn lấp, trong chớp mắt, một đạo hắc quang bay vụt lên trời, xẹt vào mây cao.
Không phải ai khác, chính là Liễu Dật và Thất Nguyệt, đứng trên mây lững lờ bay, làn gió nhẹ nhu thuận, ánh nắng ấm áp, y thở hắt ra: "Quá nguy hiểm, không ngờ chúng ta thoát ch.ết." Nói đoạn, y chầm chậm đáp xuống một rừng phong.
Thất Nguyệt vội buông tay, đứng sang một bên: "Tại sao ngươi không lấy "Bát hoang tinh khoáng" mà cứu kẻ không quan trọng là ta? Có đáng không?"
Liễu Dật vẫn cầm chuôi kiếm màu đen, bi thương vô tận đã có thể làm an tĩnh trái tim khát máu của y, bình tĩnh trả lời: "Không có gì là đáng hay không đáng, chỉ là nguyện ý hay không thôi". Nói xong, y quay người ngẩng đầu nhìn trời, lòng thầm cân nhắc: "Bát hoang tinh khoáng" đã vĩnh viễn bị chôn vùi, mặc kệ, quay về Liên Hoa trấn tìm cách khác vậy.
Y không ngoảnh lại, chỉ nói: "Chúng ta đi thôi, tại hạ cần phải tìm cách khác vậy". Không đợi Thất Nguyệt đáp lời, y nhảy lên Bi Mộng kiếm phá không bay đi, hướng về phía Liên Hoa trấn.
Thất Nguyệt cũng tế khởi Vũ Nguyệt kiếm lấp lánh bay vút lên mây, theo sát sau lưng Liễu Dật.
Cần biết Lan Nhĩ Phi Na Thanh là tâm pháp tối cao của Ma môn, tự nhiên có chỗ diệu dụng, luyện thành tầng thứ nhất, tự bản thân tâm pháp sẽ nâng cao với tốc độ gấp bội, hấp thụ hỗn độn chi khí của trời đất bổ sung số chân khí cần thiết. Dù Thất Nguyệt mới luyện có mấy ngày, nhưng vì tâm pháp liên tục tự đề thăng, hơn hẳn những loại tâm pháp khác đã luyện trong mấy tháng.
Nàng kề vai Liễu Dật phi hành, đột nhiên lên tiếng: "Ta có cảm giác ngươi giống một người."
Liễu Dật rúng động trong lòng, thầm nhủ: "Nha đầu này tâm tư cũng sâu sắc thật."
Thất Nguyệt thấy y không trả lời, bèn nói tiếp: "Mười năm trước, ta quen một thư sinh, nhìn mỗi hành động, mỗi lời nói của ngươi, tựa hồ như ta thấy thân ảnh của y, chỉ mỗi... thương tang, lãnh khốc, hung bạo của ngươi là y không có."
Liễu Dật vẫn không nói gì, nhưng trong đầu y, nảy ra một vấn đề: "Ta đã biến đổi rồi à? Ta già thật rồi, có lẽ tim đã biến thành băng giá, đã ch.ết từ khi nhìn thấu mọi tàn khốc của thế gian?"
Thất Nguyệt không nói nữa, cứ thế, hai người lặng lẽ phi hành, lúc đi mất năm ngày, khi về chỉ nghỉ chân có một lần, hết bốn ngày đã về đến Liêu Hoa trấn.
Đáp xuống bên ngoài trấn, hai người cùng về lò rèn trên ngã tư, vừa vào đã thấy Thiên Kiêu, kẻ giống Cát Lợi Nhi tới chín phần, và bốn hộ vệ, những người luôn kè kè bên nàng. Liễu Dật liếc nhìn Thiên Kiêu rồi đi vào trong, y không nghĩ lại gặp nàng tại đây, thực sự sợ khống chế không nổi bản thân, nhìn thấy nàng, hình ảnh Cát Lợi Nhi lại hiện lên trước mắt khiến tim y đau nhói.
Lúc này, Diệp Đồng Lân chạy tới: "Sao, ngài lấy được "Bát hoang tinh khoáng" chưa?"
Liễu Dật lắc lắc đầu nói: "Chưa, sơn động đó bị sập "Bát hoang tinh khoáng" cũng bị chôn vùi theo.
Lẽ nào không nơi nào khác có loại khoáng thạch này à?"
Diệp Đồng Lân gật gật đầu nói: "Có, trên mình tiểu cô nương này có một khối, chỉ là..." Tay của lão chỉ vào Thiên Kiêu.
Y quay đầu nhìn Thiên Kiêu và tứ hộ vệ của nàng đang ở sau lưng.
Diệp Đồng Lân nói tiếp: "Thiên Kiêu cô nương này cho lão phu vạn lượng hoàng kim, muốn lão phu dùng "Bát hoang tinh khoáng" để chế tạo một thanh phi kiếm cực phẩm, chẳng qua nó tuyệt không phải là chất liệu tốt nhất để rèn kiếm, nếu là pháp khí, nó còn có tác dụng tăng cường chân lực, nhưng để tạo phi kiếm, còn xa mới bằng "Hắc thạch tinh anh", đó mới là vật liệu thượng phẩm để luyện được phi kiếm.
Liễu Dật như thấy được hy vọng: "Ở đâu có Hắc thạch tinh anh?"
Diệp Đồng Lân nói tiếp: "Ba mươi năm trước, lão nghe nói ở Hoang vu sâm lâm mãi tận cùng Tây Bắc có một con hắc long xuất hiện, Hắc thạch tinh anh chính là viên đá trên đầu nó, giết được hắc long tất lấy được, chỉ là trong trời đất rồng đứng đầu vạn vật, linh khí sâu dày, lại có pháp lực mạnh mẽ, hơn nữa, mọi giống loài đều dưới quyền thống trị của Thiên Long, lão sợ nếu giết hắc long sẽ đắc tội với Thiên Long."
Liễu Dật nhớ lại lời Lang Vương, Thiên Long và Hỏa Phượng đã kiến lập Thiên Long thần đàn, lại đang chĩa mũi dùi về phía bọn Lang Vương, nhưng tấu xảo làm sao hiện tại ông đã trở thành lão sư của y, vô tình chuyện này gián tiếp dính líu đến y, căn bản không thể tránh được, thôi thì cứ để nó xảy ra rồi đương đầu.
Hồng quang trong mắt Liễu Dật lóe lên: "Hừ! Long tộc... Rồi có một ngày ta sẽ làm cỏ chúng". Ngữ khí hiện rõ sự cuồng ngạo, tự tin, mọi người đều nghĩ vậy, hoàn toàn tin rằng y làm được.
Y quay sang nói với Thiên Kiêu: "Tại hạ sẽ tìm Hắc thạch tinh anh về đổi lấy "Bát hoang tinh khoáng", cô nương có thể tạm hoãn thời gian chế tạo phi kiếm chăng? Như vậy chúng ta đều có lợi, phi kiếm của cô mạnh hơn một tầng, tại hạ cũng có được vật mình cần."
Thiên Kiêu liếc nhìn y: "Có thể! Chỉ là ta không biết ngươi có lấy được Hắc thạch tinh anh về hay không?"
Liễu Dật hỏi Diệp Đồng Lân: "Hoang vu sâm lâm cách đây bao xa?"
Diệp Đồng Lân đáp: "Khoảng ba ngàn dặm."
Liễu Dật quay sang Thiên Kiêu: "Độ năm ngày tại hạ sẽ tới được Hoang vu sâm lâm, thêm hai ngày tìm hắc long và năm ngày quay về, chắc trong vòng mười hai ngày có thể hoàn thành, đến lúc đó cô nương sẽ biết tại hạ lấy được Hắc thạch tinh anh không." Giọng nói đầy kiên định, không thể hoài nghi được.
Thiên Kiêu tựa hồ bị trấn áp, nhất thời không thốt lên lời.
Liễu Dật nói tiếp: "Để khỏi lãng phí thời gian và bắt cô nương chờ lâu, tại hạ sẽ xuất phát ngay đây." Nói xong, y xoay người đi ra phía ngoài, cước bộ vững chắc hữu lực, phảng phất như không gì ngăn trở được việc y muốn.
Thất Nguyệt bật dậy, chạy theo: "Ta cũng muốn đi."
Liễu Dật vừa đi vừa nói: "Lần này nguy hiểm hơn nhiều, tại hạ phải giết một con rồng, tinh anh trong vạn vật, không loại quái vật nào nguy hiểm bằng nó đâu."
Thất Nguyệt lắc đầu: "Ta không sợ, ta sẽ thận trọng."
Liễu Dật không nói gì thêm, ra đến bên ngoài trấn liền tế khởi trường kiếm màu đen, tung người lên rồi phá không phi hành lướt thẳng vào mây cao. Thinh không bao la vô hạn, tương lai còn bao điều chưa biết, nhưng y dũng cảm đương đầu với tất cả. Có lẽ đời là như vậy, một người đã trải qua cái ch.ết, càng hiểu được cuộc đời, biết tất cả những gì cần phải đối diện.
Thất Nguyệt thấy y phi hành trên cao, cũng ngự kiếm bay lên theo sát, nàng tự hỏi: "Y rốt cuộc là ai? Trong mắt tràn ngập bi thương và tang thương, nhưng lại dám đối diện tất cả, không nề hà gian nguy nào, rõ ràng lòng y đã ch.ết nhưng lại nỗ lực hoàn thành mọi việc, y là ai?"