Chương 67: Tìm đường sống trong cõi chết
Trong lòng Phong Liệt khẽ động, lập tức lách người đi đến nơi phát ra âm thanh, tại đằng sau đống da lông chất lộn xộn trong đại động, có một góc bị vỡ chừng cái chén, nước suối chảy ra kéo dài hơn một trượng, suối trong thấy đáy.
Nhìn thấy dòng suối này, đôi mắt Phong Liệt liền sáng rực, tâm tình thoáng chốc trở nên kích động.
Nếu như Long võ giả khác ở đây, cho dù nhìn thấy lỗ hổng chừng cái chén này thì cũng không có biện pháp gì, bởi dù sao nhân thể bình thường cũng không thể chui lọt.
Nhưng Phong Liệt lại khác, Hắc Ám chi thân của hắn có thể chuyển hóa thành hắc vụ, dòng suối này quả thực là chính là vì hắn mà tạo ra, giúp hắn tạo một sinh lộ.
Nhất thời, trong lòng Phong Liệt hô lớn, trời không tuyệt đường người, trong lòng không khỏi âm thầm sảng khoái.
Đã có hi vọng trốn thoát, tâm tình Phong Liệt lập tức bình tĩnh lại, bắt đầu có tâm tư khác.
Trong góc kia có một đống lớn Long tinh tản mát ra thiên địa nguyên lực nồng đậm, nhìn lướt qua cũng có trên mấy vạn khối, đối với Phong Liệt lúc này mà nói, đây quả thật không khác gì một lượng lớn tiền phi nghĩa, dù sao thì nguyệt bổng (trợ cấp hàng tháng) của đệ tử hạch tâm hắn cũng chỉ mười khối Long tinh mà thôi.
Lúc này có tiền phi nghĩa trước mắt, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua, cũng không thể để cho cừu nhân của mình được chiếm tiện nghi.
Phong Liệt không dám trì hoãn thời gian, tiếng bước chân của Sở Huyền và Lý trưởng lão đã đến gần bên tai, nếu chậm thêm chỉ e trốn không thoát.
Hắn lập tức lách mình đi đến đống Long tinh, phất tay đem toàn bộ thu vào trong nhẫn trữ vật, lại đem trên trăm kiện Linh Bảo phẩm cấp bất đồng thu vào, sau đó liền muốn hóa thành khói đen, tiến vào trong khe nước bỏ trốn.
Chuyến này đến Hắc Mạc Cốc của Phong Liệt có thể nói là thu hoạch tương đối khá, chỉ cần có thể thành công chạy thoát, hắn sẽ trở thành người thắng lớn nhất, lúc trước Hủ Thần Điêu, Sở Huyền và Lý trưởng lão đã làm tất cả, có thể nói là tiện nghi cho Phong Liệt.
Nhưng đúng lúc hắn muốn rời đi, đột nhiên, một tiếng lẩm bẩm rất nhỏ truyền vào trong tai hắn, trong mắt Phong Liệt không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc, hai mắt nhìn chằm chằm về phía âm thanh cực nhỏ truyền đến.
Chỉ thấy trong đống da lông bên cạnh hắn, một tiểu cẩu hắc sắc giống như một tiểu gia hỏa đang cuộn mình thành một đoàn, ngủ rất ngon.
Tên tiểu tử này co rúc người lại, chỉ lớn chừng nắm tay, cơ thịt trên người cuồn cuộn, rõ ràng là vừa sinh không lâu, miệng còn hôi mùi sữa.
- Dạ Mạc thú con?
Trong lòng Phong Liệt khẽ động, ngay sau đó bỗng nhiên đại hỉ, dường như nghĩ đến điều gì.
Tiếp đó, chỉ thấy hắn nhanh chóng đem Dạ Mạc thú con này bắt lấy, sau đó lập tức hóa thành một chùm hắc vụ, bao vây lấy tiểu gia hỏa đó, rồi chui vào trong khe nước.
Tất cả những việc này nhìn thì có vẻ chậm, thực ra lúc Phong Liệt tiến vào trong động đến lúc phát hiện dòng suối và đem theo Dạ Mạc thú con đào tẩu thì động tác gần như liên tục, trước sau chỉ vài giây mà thôi.
Ngay lúc Phong Liệt vừa biến mất, Lý trưởng lão và Sở Huyền vừa mới đổi qua một góc khác, đi vào trong đại động, hai người nhìn đại động trống rỗng trước mắt, không khỏi nhíu chặt mày, vẻ mặt càng lúc càng khó coi.
- Tại sao lại không có ai? Chẳng lẽ tên hỗn đản đó còn có thể phi thiên độn địa sao?
Lý trưởng lão nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ.
- Không xong! Thú con của đầu Dạ Mạc thú kia cũng không thấy đâu nữa!
Sở Huyền bới đống da lông một hồi, không khỏi rống lớn:
- Hỗn đản! nếu để cho bổn hoàng – bổn công tử biết là ai sắp đặt chơi ta, ta nhất định để hắn muốn sống không được muốn ch.ết không xong!
Lúc này, gương mặt anh tuấn của Sở Huyền đã vặn vẹo, toàn thân hiển lộ phong mang, so với thiếu niên nho nhã lúc trước giống như là hai người.
Lý trưởng lão nhìn Sở Huyền, trong thoáng chốc phảng phất cảm thấy người đứng trước mắt mình là một vị hoàng giả quyền thế ngập trời, chúa tể thương sinh, khiến ngay cả cao thủ Cương Khí cảnh như hắn cũng cảm thấy có chút áp lực, đó là một cổ "Thế" cực kỳ cường hoành, chỉ có người sống ở địa vị cao mới có được.
Sau chút thất thần, Lý trưởng lão không khỏi lắc đầu, cười thầm mình đã nghi thần nghi quỷ, Sở Huyền này mặc dù thiên phú bất phàm, được giáo chủ đại nhân thưởng thức, nhưng bất quá cũng chỉ là một gã đệ tử Nguyên Khí cảnh ngũ trọng thiên mà thôi.
- Sở công tử bình tĩnh chớ vội! Để lão phu cẩn thận tìm lại một phen! Hừ, tên hỗn đản kia trong thời gian ngắn không có khả năng chạy ra khỏi động này, rất có khả năng đã thi triển loại chướng nhãn (che mắt) pháp nào đó, ẩn mình trong ngóc ngách rồi.
Lý trưởng lão hừ lạnh một tiếng, đôi mắt bắn ra tinh quang lăng lệ quét qua bốn phía, đồng thời Tinh Thần lực khuếch tán đến tận cùng, đem tất cả mọi thứ trong đại động nằm bao quát trong phạm vi dò xét của mình, cẩn thận tìm kiếm từng tấc một.
Sở Huyền gật đầu, hắn dường như cũng cảm thấy bản thân có chút thất thố, dần dần bình phục tâm tình, lại tiêu sái nho nhã như trước, nhưng lửa giận trong mắt vẫn không thể tiêu trừ.
Hắn thân là Viễn Cổ Ma Long Hoàng chuyển thế chi linh, cho dù sống ở thời đại kia cũng là quyền khuynh một thế, không ai sánh kịp, kẻ dám đoạt thức ăn trước miệng hắn không có bao nhiêu kẻ có kết cục tốt.
Trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm, đợi sau khi trở về Ma Long giáo, nhất định phải để lão gia hỏa Ma Long giáo chủ kia tr.a rõ đến cùng.
Thật ra hắn đối với việc được mất tinh hồn của đầu Dạ Mạc thú cấp bốn cũng không để trong lòng, nhưng đối với ấu thú của Dạ Mạc thú thì lại không thể bỏ qua.
Bởi vì ấu thú đó chính là do đầu Dạ Mạc thú cấp bốn duy nhất trên thế gian này sinh ra, tương lai rất có khả năng thức tỉnh truyền thừa ký ức Thượng Cổ Ma Long.
Trên thế gian này, cũng chỉ có mình hắn là biết rõ, một nhánh của Viễn Cổ Ma Long chính là Dạ Mạc thú nhất tộc, cũng có thể nói là nhánh dị chủng của Ma Long.
Nhưng tổ tiên Viễn Cổ bọn chúng vì tránh thoát một hồi thiên địa hạo kiếp tại thời đại Viễn Cổ Chân Long, không thể không tự phong huyết mạch, đoạn tuyệt truyền thừa ký ức, vì thế cho nên, hiên nay tất cả Dạ Mạc thú đều chỉ có thể phát triển đến cấp ba.
Cũng chính bởi vì thế cho nên Dạ Mạc thú nhất tộc mới có thể tiếp tục sinh trưởng, hiện đã trở thành một nhánh huyết mạch trực hệ độc nhất vô nhị của Viễn Cổ Ma Long trên đại lục, điều này cũng có nghĩa là Dạ Mạc thú sau này thành niên sẽ thức tỉnh huyết mạch Ma Long.
Mà đầu Dạ Mạc thú cấp bốn kia lại chỉ có một đầu, nó có thể đã nuốt hài cốt của Viễn Cổ Ma Long nào đó, bởi vậy cơ duyên xảo hợp mới lấy được truyền thừa ký ức của Viễn Cổ Ma Long, tự phát thức tỉnh thôn phệ thần thông.
Chỉ có điều, đầu Dạ Mạc thú cấp bốn kia lại không biết xảy ra chuyện gì, bị hạn chế tiềm lực phát triển, cuối cùng chỉ có thể dừng lại tại cấp bốn, khó có thể tạo thành công dụng gì.
Nhưng đối với ấu thú mà đầu Dạ Mạc thú đó lưu lại, Sở Huyền lại ôm kỳ vọng rất lớn.
Hắn mười phần tin tưởng đầu ấu thú kia nếu như rơi vào tay mình, đến chín thành có thể giúp nó vượt qua một bước cuối cùng, đột phá cấp sáu, trở thành đầu Ma Long duy nhất tung hoành thiên hạ.