Chương 34: Ước định ba năm
Người áo bào đen đi vào phòng khách của Diệp Thiên Quân phát hiện một người đeo mặt nạ nhàn nhã ngồi ở ghế.
Thử dò xét một chút kết quả không nhìn ra tu vi của đối phương, “Nhàn nhạt lên tiếng ruốt quốc ngươi có biện pháp chữa trị linh hồn nào”?
Không biết trước hết cho tại hạ xem xét người bị thương linh hồn đó trước được sao?, Nếu không tại hạ cũng không nắm trắc được.
Không thành vấn đề” Người áo bào đen hơi gật đầu, bàn tay vừa lật, trong căn phòng lập tức xuất hiện một cái giường ngọc lớn.
Bên trên là một nữ tử có diện mạo, gương mặt cực độ xinh đẹp, Tóc mượt như thác, mắt phượng môi đỏ, da trắng tựa tuyết, nữ tử này chỉ mặc lam sắc cung trang bình thường.
Đây là “Muội muội ta”.
Diệp Thiên Quân dò hỏi Hàn lão ngươi xem có cửu được sao. Hàn Nguyên Nhạc cau mày rất khó a.
Diệp Thiên Quân thử dùng một tia hồn lực dò xét tình trạng của nữ tử trên bạch ngọc giường.
Hồn lực vừa dò xét một chút liền đã bị một hoại hắc khí ăn mòn.
Diệp Thiên Quân thương tổn quá nặng hơn nữa còn có một luồng lực lượng không ngừng ăn mòn nữa, nếu không một gốc linh hồn bảo được địa cấp thượng phẩm đã chữa trị được rồi.
“Hừ”
Người áo đen ngạo hừ một tiếng, tóm lại có thể chữa thương sao, tháo ra áo choàng và mặt nạ.
Một khuôn mặt nam nhân anh tuấn, nhưng da trắng, thân thể mọi thứ rất đặc biệt, nếu cái trang chắc chắn không thể nhận ra đây là nam tử.
Diệp Thiên Quân, thầm nghĩ điện mạo quá giống nữ nhân đi.
Diệp Thiên Quân ngẫm nghĩ trả lời: hiện tại ta từ vi chưa đủ chỉ có thể áp chế, đợi sau này tu vị mạnh hơn chắc chắn có thể chữa khỏi hoàn toàn.
Nam tử cau mày vậy người áp chế thương thế cho ta xem, nam tử linh lực vận chuyển phong tỏa xung quanh.
Diệp Thiên Quân thấy vậy cũng không chậm trễ, hai tay kết ấn, tạo thành thanh hồn trận, Diệp Thiên Quân sự dụng hồn lực không ngừng khắc họa những cấm chế dung nhập vào mi tâm của nữ tử.
Cuối cùng Diệp Thiên Quân kết ấn quyết cuối cùng dùng hồn lực của bản thân, hình thành một ấn ký lưu lại trên trán nữ tử.
Khi Diệp Thiên Quân kết ấn thì không thể che giấu tu vi, nam tử cảm ứng được tu vi của tên đeo mặt nạ này là kim đan viên mãn, hơn nữa là Kim đan viên mãn hồn tu.
Nam tử cau mày mặc dù là hồn tu nhưng tiếc là tu vi quá thấp, nhưng khi nhìn thấy thần sắc của “Muội muội” đã từ thống khổ chuyển biến tốt, hơn nữa tia linh hồn yếu ớt đã dừng lại bị ăn mòn.
Diệp Thiên Quân nuốt vào mấy viên đan dược bổ xung hồn lực tiêu hao, rồi nói:
"Tiền bối thật ra ta không cần bộ kiếm pháp địa giai thượng phẩm cũng có thể chỉ cần tiền bối bảo hộ ta ba năm, sau ba năm trắc trắn ta có thể chữa tốt thương thế cho muội muội của tiền bối.
Ngươi không sợ ta trực tiếp bắt cóc người luôn sao, nam tử cười hung ác.
Diệp Thiên Quân lên tiếng, nếu ta không muốn cho dù thế nào tiền bối đừng hòng ép ta trị liệu.
Cả hai nhìn thẳng vào mặt đối phương như muỗn nhìn thấu bản chất đối phương.
“Hừ” coi như ngươi lợi hại, ta chỉ ra tay những lúc ngươi nguy hiểm còn không ta không quan tâm.
Diệp Thiên Quân gật đầu “có thể”
“Cầm lấy!” Nam tử ném Sóng Thần Kiếm Điển cùng một khối truyền âm ngọc cho Diệp Thiên Quân như lời đã hứa, nàng lạnh lùng nói: “Hy vọng người không gạt ta”sau này có thể gọi ta là Lãnh Băng.
Nam tử thu muội muội của hắn trở lại không gian pháp bảo, rồi nam tử đeo mặt nạ khoác hắc bào lên tiếng “đi thôi”.
Mà bên ngoài, người còn lại cũng không nhiều, bọn hắn muốn biết kết cục của Địa cấp thượng phẩm Kiếm Pháp sẽ vào tay ai.
Cửa phòng số 369 mở ra, vẫn là người thần bí áo choàng đen ấy.
“Thí chủ hẳn là nhận thức rồi chứ? Tiểu tử kia rõ ràng mạnh miệng khoác lác mà thôi” Phàm Mặc lập tức lên tiếng nói.
Người áo đen gật đầu, khàn khàn nói: “Hắn mặc dù khoát lác, bất quá Bạch Liên Hoa của ngươi cũng không đáp ứng được nhu cầu của ta, xem ra Sóng Thần Kiếm Pháp vô duyên với đấu giá hội lần này”
Hải Ngư Hồng Nữ nghe vậy cũng tiếc nuối thở dài, nàng xinh đẹp mĩm cười tuyên bố:
“Đấu giá hội lần này chính thức khép lại, Hải Kình Cung chân thành cảm ơn các vị quan khách nhiệt tình tham dự”
Đám người còn lại nghe vậy cũng thở dài đứng dậy rời đi, không quên lưu luyến nhìn chằm chằm Kiếm Pháp.
Hải Ngư Hồng Nữ thấy vậy lập tức đem nó thu hồi, mang đến đưa cho người áo đen.
Thấy tình cảnh này, Phàm Mục cùng Hoàng Hải cũng áp chế tham niệm, phá không rời đi, bất quá vẫn không quên ác ý nhìn phòng số 369 một cái, hiển nhiên chưa từ bỏ ý đồ.
...
Bên ngoài Hải Kình Cung, thân ảnh mấy người Lạc Nam cùng lúc xuất hiện.
“Hử?”
Hàn Nguyên Nhạc chợt nhíu mày hồn thể ngẩng đầu như nhìn xuyên hư không, nàng cười lạnh lẩm bẩm:
“Còn chưa từ bỏ ý đồ? Quả thật xem là quả hồng mềm”
Nghe Hàn lão nói, Diệp Thiên Quân sắc mặt trầm xuống, truyền âm hỏi Lãnh Băng hòi: “Là có thể đối phó Hoàng Hải cùng Phàm Mục?”
Lãnh Băng tự tin nhếch môi, bá khí nói: “Nhân tiện muốn thử một chút lấy một dịch hai.
“Hừ, gia hỏa chưỡng mắt, ch.ết đi cho đỡ chướng mắt” Âm thanh của Hoàng Hải mang theo vô tận sát khí.
“Tiểu thí chủ ngông cuồng vô lý, phật thần công phẫn, mời theo bần tăng về chùa siêu độ đi” Phàm Mục vẫn đạo mạo như cũ, bất quá chưởng lực vẫn không ngần ngại vỗ xuống.
“Dừng tay” Hai âm thanh hùng hậu đột ngột vang lên, hai bàn tay khô gầy chợt xuyên thủng hư không, bóp nát công kích vừa tiến đến.
Chỉ thấy hai vị Lục Giai Hải Kình của Hải Kình Cung xuất hiện, một ông lão trong đó quát lớn: “Muốn tranh đấu rời đi khu vực này, nơi đây là địa bàn Hải Kình Cung”
Luỵên Hư Kỳ chiến đấu hủy thiên diệt địa, Hải Kình Cung không muỗn chiến trường xảy ra ở đây.
Vừa kết thúc đấu giá nếu để nơi này này xảy ra đại chiến chẳng khác nào làm mất mặt Hải Kình Cung, chỉ sợ sau đó các thế lực khác không tiếp tục tin tưởng Hải Kình Cung nữa.
Hiểu rõ đạo lý này, Hoàng Hải và Phàm Mục cũng dừng lại công kích, không nói lời nào ẩn mình vào hư không, đương nhiên không dễ từ bỏ như vậy.
Diệp Thiên Quân sắc mặt không dễ nhìn, bất quá cũng không nói lời nào, trực tiếp trở về khách sạn.
...
Tại nơi khác:
“Vị Hải Xa này xin dừng bước”
Chợt một âm thanh vang lên khiến Bạch Áo quay lại nhìn, chỉ thấy một thiếu niên khá anh tuấn cùng một thiếu nữ mang khăn che mặt trông có vẻ hơi ngại ngùng tiến đến.
“Hai vị có việc gì?” Bạch Áo nghi hoặc, hai người này vừa nhìn đã biết thân phận bất phàm, nhất là nữ tử, mặc dù mang khăn che mặt nhưng khí chất cao quý cùng thân hình thanh nhã hoàn toàn không che giấu được.
“Tại hạ Lý Lâm, đây là biểu muội Lý Mị , chúng ta muốn cùng Hải Xa Đảo, thành tâm mong được kết minh!”
“Muốn kết giao?” Bạch Áo hơi kinh ngạc nhìn hai biểu huynh muội trước mắt.
“Không sai, thế lực của chúng ta muốn liên minh cùng hải xa tộc.
Tại hạ hiện tại có việc gấp không tiện, tuy nhiên hai vị nếu có thể trực tiếp tới Hải Xa Đảo.
Vậy lần sau gặp lại Lý Lâm khách khí nói.
...
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. ♥<3♥