Chương 23: Bạn trai bí mật

- Này, anh đừng có nói loạn. - Tống Hương Ngưng cuống quít muốn bắt chuyện giải thích với người học sinh kia – Ngại quá, lời vừa rồi anh ta nói là không phải, tôi cùng anh ấy không phải vợ chồng, thật không phải là vợ chồng. 
Học sinh kia giống như là thường thấy những việc giống như thế này, cười nói: 


- Tôi hiểu mà, hai người là người phương Đông cũng rất kín kẽ, tôi cũng gặp qua một vài đôi vợ chồng như thế, cũng không muốn thừa nhận quan hệ vợ chồng với người khác. 


Tiếng Pháp của Tống Hương Ngưng không phải rất tốt, chỉ có thể miễn cường ứng phó giao tiếp hằng ngày, bây giờ nghe cậu học sinh nói răng rắc một tràn tiếng Pháp, cô chỉ có một chút sửng sốt, cuối cùng thật sự không thể giải thích được, không thể làm gì khác hơn là cầu cứu Owen Dục. 


Nhưng Owen Dục lại như là cố ý làm ngược lại ý định của cô, chưa cùng người kia giải thích, lại còn tiếp tục cùng học sinh kia nói chuyện phiếm 
- Cậu này thật là lợi hại, quan hệ của chúng tôi thế mà cậu cũng biết. 


Tống Hương Ngưng mặc dù không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng ánh mắt khi bọn họ nói chuyện, cô biết nhất định còn đang hoài nghi quan hệ của cô và Owen Dục. 
- Chúng tôi thật sự chỉ là bạn bè bình thường thôi. - Tống Hương Ngưng dứt khoát dùng tiếng Trung rống lên, miệng cũng trề môi . 


Owen Dục thấy cười giỡn không được nữa rồi, liền cùng người học sinh nước Pháp nói vài lời tạm biệt sau đó lôi kéo Tống Hương Ngưng đi ra khỏi quán cà phê. 


available on google playdownload on app store


- Mới vừa rồi em nói gì sai à? Tại sao anh đi nói lung tung với người ta? - Vừa đi ra khỏi quán cà phê, Tống Hương Ngưng liền hất tay Owen Dục ra, cơ hồ rống giận với Owen Dục. 
Owen Dục không có tức giận, còn đưa ra bộ mặt vui vẻ 


- Bây giờ em nói gì cũng vô ích à..., dù sao người học sinh kia nhất định sẽ coi chúng ta là một đôi vợ chồng rồi. - Nói tới chỗ này, trong lòng Owen Dục không khỏi cười trộm một chút, nhưng mà anh không có phớt lờ, không để cho nội tâm của chính mình biểu lộ ý này. 


Tống Hương Ngưng thấy gương mặt cợt nhã của Owen Dục, cảm giác vô lực nhất thời xông lên đầu, cô dùng giọng mệt mỏi nói 


- Tổng giám đốc Âu à, anh không phải muốn trêu chọc em sao?..., chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới, nhiều nhất cũng chỉ là bạn bè, chúng ta căn bản không phải người yêu, càng không phải là vợ chồng, anh không đừng nói lung tung. 


Lời nói như thế, nhưng Tống Hương Ngưng luôn cảm thấy Owen Dục sẽ đem lời cô bỏ qua một bên, tự động coi thường; cho nên cô cũng không có dám ôm mộng lớn, chỉ hy vọng Owen Dục đừng ở trước mặt người khác nói lung tung quan hệ của hai người, điều này làm cho cô rất không chịu nổi. 


Mà Owen Dục nghe được lời Tống Hương Ngưng nói, thì không còn vẻ vui nữa, thay vào đó là gương mặt nghiêm túc. Anh lạnh lẽo hướng về Tống Hương Ngưng chứng thực: 
- Chẳng lẽ trong mắt em, anh không là gì hết? - Mặc dù biết đáp án, nhưng anh còn là không nhịn được phải mở miệng hỏi. 


Tống Hương Ngưng lập tức lắc đầu. 
- Không phải, không phải, Tổng giám đốc à, ý em không phải như vậy! Ít nhất anh cũng là cấp trên của em, hơn nữa nếu như anh nguyện ý, chúng ta cũng có thể là bạn bè của nhau, làm sao không có gì được?! 


Mặc dù cảm thấy không làm được người yêu, nhưng Owen Dục và cô vẫn có thể làm bạn bè tốt, Tống Hương Ngưng còn rất nguyện ý làm điều này. 


- Anh không muốn chỉ coi em là cấp dưới của anh! Anh cũng không muốn chỉ coi em là bạn bè! Hương Ngưng, em biết mà, anh thích em, anh rất thích em, em cũng biết nó không phải là loại thích bình thường, đây là tình yêu nam nữ. Anh thật sự kém cõi đến nổi để em từ chối liền, không cho anh một cơ hội sao? - Owen Dục càng nói thanh âm càng nhỏ, tâm tình cũng từ kích động trở lại cô đơn. 


Tống Hương Ngưng không thể nhìn thấy người khác không vui, càng không muốn thấy người khác bởi vì cô mà không vui vẻ 


- Tổng giám đốc à, đây không phải ý nói anh kém cõi. Nói thật, anh là một người rất ưu tú, lại đẹp trai, lại nhiều tiền, mà cũng có tài hoa, càng thêm là Tổng Giám đốc anh minh, anh nói xem, lấy điều kiện của anh, thì cô gái nào không động tâm trước anh? 


- Vậy tại sao em không thích anh? - Owen Dục lập tức phản bác. 


- Này . . . . - Tống Hương Ngưng không nghĩ tới Owen Dục có thể hỏi cô như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời như thế nào. Nghĩ thật lâu sau, cô mới nghĩ ra một lý do tương đối thuyết phục – Tổng giám đốc Âu, tình cảm không phải là thứ muốn trao thì trao. Tất cả phải dựa vào cảm xúc ạ. 


Nói đến cảm giác, Tống Hương Ngưng trong đầu không tự chủ lại nhớ đến gương mặt một người khác. 
Owen Dục lại không thể tiếp nhận lý do của Tống Hương Ngưng, ngược lại bởi vì cô trả lời qua loa, giọng nói bất giác lớn lên 


- Cảm giác, cảm giác, tại sao em đối với anh lại không có cảm giác. Chẳng lẽ em đối với Tiêu Hàn có cảm giác sao? 
Anh có chút đánh mất trí lý trí, bắt đầu không lựa lời nói. 


Tống Hương Ngưng đang suy nghĩ về Tiêu Hàn, lại bị Owen Dục nói như vậy, trong lòng hoảng hốt, nhưng lại lên tiếng phủ nhận 
- Anh nói cái gì thế! Em cùng anh ấy đã ly hôn, giữa chúng em sẽ không còn quan hệ gì nữa rồi. 


Bởi vì trong lòng có một chút sợ, lúc nói câu này ánh mắt cô có chút lóe lên, lời nói cũng có phần run rẩy. 
Owen Dục lại cho là anh nói trúng tâm sự của cô, trong lòng càng thêm khó chịu, nói tới nói lui càng thêm chua chát 


- Anh nói cho em biết, em vẫn còn chưa quên được Tiêu Hàn đâu, em nên thành thật với mình một chút, Tiêu Hàn rốt cuộc có cái gì tốt hơn so với anh? Tại sao anh ta có thể dễ dàng lấy lòng của em, còn anh có cố gắng bao nhiêu cũng không được? - Anh càng nói mặt càng như đưa đám, cuối cùng dứt khoát cúi đầu, để cho người ta không nhìn ra vẻ mặt của anh. 


Tống Hương Ngưng nhìn tình trạng trước mắt, thật sự không biết nên xử lý như thế nào. Cô thật là không ngờ có một ngày mình phải lúng túng khi đứng trước mặt Owen Dục, cho tới nay cô đều cố gắng giữ một khoảng cách giữa mình và anh, cũng không đi vượt qua cái ranh giới ấy, nhưng không nghĩ tới, Owen Dục hết lần này đến lần khác bắt cô vượt qua, làm cho cô ứng phó không kịp. 


Owen Dục cúi đầu thật lâu, rốt cuộc giống như là nghĩ thông suốt cái gì đó, đột nhiên lại ngẩng đầu lên, hơn nữa lại trở về nụ cười vui vẻ trước kia 
- Hương Ngưng, em hãy yên tâm đi, anh sẽ không buông tay. Anh tin tưởng, một ngày nào đó, em cũng sẽ bị anh làm cho cảm động. 


Tống Hương Ngưng nhìn thái độ chuyển biến rất nhanh của Owen Dục, có chút không kịp phản ứng, nhưng nhìn anh vui vẻ, biết anh không có chuyện lớn gì, cũng liền có chút yên tâm. 
- Chỉ là tại em không đồng ý làm bạn gái em trước, vậy em phải đồng ý với anh một chuyện. - Owen Dục nói. 


- Hả? - Tống Hương Ngưng không biết phản ứng như thế nào. 
Owen Dục vui vẻ nói: 


- Khoảng thời gian em ở nước Pháp học hành, ở trước mặt người khác, anh chính là bạn trai của em. Anh có thể phụ trách đưa đón em đến lớp cũng như rước em về, có thể đi ăn cơm chung với em, chỉ là bí mật, chúng ta tạm thời vẫn chỉ là bạn bè bình thường, em xem như thế nào? 


Tống Hương Ngưng nghe xong lời Owen Dục nói, cảm thấy có một trận cảm giác quen thuộc. 
- Nói đúng hơn là chúng ta ngầm ký một thỏa thuận 
Cô nhớ lại Tiêu Hàn, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. 
Owen Dục gật đầu một cái. 


Tống Hương Ngưng vốn là không muốn đồng ý, nhưng là nghĩ đến, có cái "Bạn trai" này, cô có thể tiết kiệm đi rất nhiều phiền phức không đáng có, cũng từ từ đón nhận đề nghị này. 
- Được, em đồng ý.






Truyện liên quan