Chương 28: Một mình tiểu xuyên là đủ

Tiêu Hàn và Thường Tiểu Nguyệt vẫn là ở "cung kính như băng" cùng nhau trải qua cuộc sống vợ chồng, bình thường không có chuyện gì nói, Tiêu Hàn sẽ không trông nom chuyện mình có tình cảm với Thường Tiểu Nguyệt hay không, đối với cô cũng rất lạnh nhạt; mà Thường Tiểu Nguyệt mặc dù một mực lấy lòng Tiêu Hàn, nhưng thật giống như không có tác dụng nào, cô đã cố gắng như thế mà vẫn thất bại; khiến mẹ Tiêu cũng nhìn không được. 


- Tiểu Nguyệt à, thật sự là uất ức con rồi - Thường Tiểu Nguyệt mới vừa ngồi xuống ghế salon, mẹ Tiêu liền đi tới đây, cầm tay của cô, cõi lòng đầy áy náy nói. 
Thường Tiểu Nguyệt không rõ chân tướng 


- Mẹ, con không có chịu uất ức gì mà, có chuyện gì sao mẹ? – Mẹ Tiêu vẫn đối xử với rất tốt cô, cho nên cô thật sự không biết tại sao bà lại nói như thế. 
Mẹ Tiêu thấy cô không hiểu, liền tiếp tục nói: 


- Tiêu Hàn cưới con một thời gian rồi nhưng vẫn lạnh nhạt với con, chẳng lẽ con không cảm thấy uất ức sao? 
Cô gái tốt như thế này, thật chẳng biết Tiêu Hàn nghĩ cái gì mà lại đối xử với cô như thế, bà thật sự không nghĩ ra. 


Nghe xong lời nói của mẹ Tiêu, trong lòng Thường Tiểu Nguyệt lập tức dâng lên chút uất ức. Cô rất muốn hướng mẹ Tiêu nói mình bị uất ức, nhưng vừa nghĩ đến tính sĩ diện của một bà chủ, cô liền tỏ ra săn sóc nói: 


- Tiêu Hàn lạnh nhạt với con chỉ vì anh ấy bận trăm công ngàn việc, con hiểu được ạ. 
Sau khi Mẹ Tiêu nghe xong, liền thở phào nhẹ nhõm 


available on google playdownload on app store


- Con hiểu được thực sự quá tốt. Muốn cùng Tiêu Hàn có tiến triển con phải cố gắng nhiều lên, trước nhất con phải thủy chung với Tiêu Hàn, làm tốt bổn phận con dâu nhà họ Tiêu. Phải biết, nhà họ Tiêu chúng ta rất coi trọng gia giáo. 


Nói xong bà không tự chủ lại nhớ đến Tống Hương Ngưng. Hiện tại không biết đứa bé kia ra sao rồi? 
Thường Tiểu Nguyệt gật đầu một cái 


- Mẹ, con hiểu rồi ạ. Con nhất định sẽ chung thủy với Tiêu Hàn, trung thành với nhà họ Tiêu, con sẽ là một con dâu hiền, sẽ cố đem lại niềm vui cho Tiêu Hàn, sẽ làm một người mẹ đảm. 
Đây là chuyện cô tha thiết ước mơ, hiện tại cơ hội tới rồi, làm sao cô có thể dễ dàng buông tha? 


- Ừ, con nghĩ được vậy là tốt rồi. - Nghe Thường Tiểu Nguyệt nói, mẹ Tiêu cảm thấy vui mừng. Bà nói thêm một chuyện rất ít khi nói cho người ngoài - Tiểu Nguyệt, con có biết vì sao Tiêu Hàn và Hương Ngưng ly hôn không? 


Bà không nhìn Thường Tiểu Nguyệt, ánh mắt có chút đau lòng. Thường Tiểu Nguyệt không nghĩ tới mẹ Tiêu sẽ hỏi cô cái vấn đề này, dù sao chuyện này đã qua thật là nhiều năm, nhưng cô vẫn là chưa biết rõ, căn cứ những gì cô biết cô thành thật trả lời: 


- Con nghe người khác nói, Tiêu Hàn là bởi vì phát hiện Hương Ngưng có tình nhân bên ngoài, cho nên mới phải cùng cô ấy ly hôn, chẳng qua con cũng nghe nói, Hương Ngưng mang thai trước đó nữa, cho nên, Tiểu Xuyên nó. . . . . . – Cô càng nói cảm thấy khả năng này rất lớn. 


- Không – mẹ Tiêu lập tức liền hủy bỏ ý tưởng của cô - Không phải như con nghĩ đâu. Tiểu Xuyên là của Hương Ngưng và Tiêu Hàn, điểm này Hương Ngưng cùng đã bảo đảm qua, mẹ tin tưởng con bé. 


Thường Tiểu Nguyệt sau khi nghe xong, biết nói thêm gì nữa sẽ chọc cho mẹ Tiêu mất hứng, liền không có nói tiếp. 


- Tiểu Nguyệt, thật ra thì, mẹ hiểu rõ bây giờ mẹ nói nâng Hương Ngưng, trong tâm con nhất định sẽ có chút không thoải mái, dù sao trước cô ấy và Tiêu Hàn cũng là vợ chồng. Nhưng mẹ muốn cũng biết, phụ nữ không chung thủy như thế không xứng đáng làm con dâu của nhà họ Tiêu chúng ta. Cho nên, con đừng để ý nhiều. 


Mẹ Tiêu lại một lần nữa nhắc nhở Thường Tiểu Nguyệt. Thường Tiểu Nguyệt là lại một lần nữa hướng bà bảo đảm 
- Mẹ, mẹ yên tâm, con thật vất vả mới làm vợ của Tiêu Hàn, con sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này đâu. 


Mẹ Tiêu gật đầu một cái, coi như là tin lời của cô..., tiếp theo lại vòng vo đổi đề tài 
- Tiểu Nguyệt à, Tiểu Xuyên cũng đã hơn ba tuổi, con xem lúc nào thì cho Tiểu Xuyên thêm một đứa em nữa được không? 
Bà chính không thể không nói, chính là hi vọng có thêm cháu bồng. 


Thấy mẹ Tiêu lại nhấc lên cái vấn đề này, mặt Thường Tiểu Nguyệt của lập tức đỏ lên 
- Mẹ, con cũng nghĩ vậy ạ, nhưng Tiêu Hàn anh ấy. . . . - cô vẫn chưa nói hết, liền bị một tiếng cửa mở cắt đứt. 
- Mẹ đang nói đến con à? - Tiêu Hàn khó chủ động cùng hai người nói chuyện. 


- Đương nhiên là đang nói về con, chẳng lẽ con cho rằng nơi này còn ai khác sao? – Mẹ Tiêu tức giận nói với Tiêu Hàn. 
Tiêu Hàn hôm nay tâm tình không tệ, liền tiếp tục cùng bà trả lời 


- Mẹ, Tiểu Nguyệt, hai người đang nói cái gì vậy? Sẽ không phải là đang nói xấu con chứ? Nói xong còn liền híp mắt nhìn hai người bọn họ. 
- Không, không, không, em và mẹ không có nói nói xấu anh - Thường Tiểu Nguyệt vội vàng giải thích nói – Em và mẹ đang nói . . . . 


Cô vẫn chưa nói hết, lời nói đã bị người ta đoạt mất. 
- Chúng tôi mới vừa nói là hai anh chị lúc nào thì cấp cho Tiểu Xuyên thêm một em trai hoặc em gái đây? – Mẹ Tiêu giành lời nói trước 
Mặt của Thường Tiểu Nguyệt liền đỏ lên, nụ cười trên mặt Tiêu Hàn cũng cứng ngắt. 


Qua một lúc lâu, Tiêu Hàn mới lên tiếng: 
- Mẹ, có Tiểu Xuyên rồi còn chưa đủ sao? 


- Dĩ nhiên chưa đủ! – Mẹ Tiêu gần như thét lên – Mẹ hi vọng chính là con cháu cả phòng khách, phải thật nhiều, thật nhiều con cháu. Hiện tại mẹ còn rất hối hận tại sao ngày xưa chỉ sinh một mình con đây này, ngày đó phải cho con thêm mấy anh chị em nữa mới đúng. – Mẹ Tiêu càng nói càng hối hận. 


Tiêu Hàn nghe xong lời của mẹ, anh không nói gì, suy tư thật lâu, mới chậm rãi nói: 


- Mẹ, nhưng con cảm thấy, có Tiểu Xuyên là đủ rồi. Huống chi sinh con khổ cực như vậy, lúc Tiểu Xuyên sinh ra, Hương Ngưng không phải cơ hồ cũng gần như ch.ết đi sống lại sao? Chẳng lẽ mẹ cam lòng lại để cho con dâu của mẹ lại một lần nữa gặp khổ sở như thế? 


Nghe Tiêu Hàn vừa nói như thế, quả nhiên mẹ Tiêu tỉnh táo lại. Bà vẫn không có quên, lúc ấy Tiêu Hàn nói cho Hương Ngưng có vấn đề nghiêm trọng trong sức khỏe, lòng của bà nóng nảy cỡ nào. Lúc ấy bà còn suy nghĩ, nếu như may mắn mẹ tròn con vuông, bà nhất định không cho Hương Ngưng sinh con nữa. Không nghĩ tới, đứa bé mới ra đời không có bao lâu, Tiêu Hàn cùng Tống Hương Ngưng liền ly hôn. 


Nhìn phản ứng của mẹ, Tiêu Hàn biết mình lời nói mới rồi có tác dụng, liền thừa thắng xông lên 
- Cho nên, mẹ à, có mình Tiểu Xuyên là đủ rồi ạ, con cũng không muốn Tiểu Nguyệt cực khổ thêm. 
Anh liền quay sang nhìn Thường Tiểu Nguyệt một cái. 


- Đúng vậy, mẹ, con nghĩ Tiêu Hàn nói cũng có lý ạ 


Thường Tiểu Nguyệt nghe xong lời mới vừa rồi của Tiêu Hàn, mới biết được thì ra thời điểm Tống Hương Ngưng ở sinh Tiểu Xuyên, thế nhưng suýt nữa ngay cả mạng sống cũng không còn có, cái ý nghĩ muốn cùng Tiêu Hàn sinh con biến mất ngay trong đầu cô, cô mong cuộc sống bình yên một chút, mà không phải chịu tội. 


Thấy Thường Tiểu Nguyệt cũng dễ dàng bị chính mình thuyết phục, Tiêu Hàn có chút tự phụ cười khẽ một tiếng. 
Mẹ Tiêu thấy Thường Tiểu Nguyệt cũng nói như vậy, nghiêm chỉnh không nói gì nữa đến chuyện muốn có thêm cháu ẵm bồng ... 


- Thôi, những người tuổi trẻ các con tự mình giải quyết đi, mẹ đây chẳng thể theo kịp. Dù sao hiện tại mẹ có Tiểu Xuyên, cũng coi như đủ rồi. 
Lúc này Tiêu Hàn mới nhớ đến việc mình trở về lâu như vậy cũng không có nhìn thấy bóng dáng con trai bảo bối, liền mở miệng hỏi: 


- Mẹ, Tiểu Xuyên đâu? Tại sao không có nhìn thấy nó? 
- Nó trong phòng ngủ. Lúc xế chiều cứ chơi mãi, ăn cơm xong mới có thể dỗ nó ngủ được. 
Mẹ Tiêu nói đến đứa cháu, lập tức vui vẻ cười nói. 
- Vậy con đi xem nó một chút. 


Tiêu Hàn nói xong liền đứng dậy muốn đi vào phòng của Tiểu Xuyên. Mẹ Tiêu đứng dậy đuổi theo anh, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ 
- Tiêu Hàn, không cần luôn lạnh nhạt với Tiểu Nguyệt, con chẳng nên chỉ vì con trai. Con còn vợ con nữa. 
Tiêu Hàn sau khi nghe xong, ở bên tai mẹ Tiêu nói: 


- Không phải vậy, mẹ, hiện tại con có Tiểu Xuyên như vậy đủ rồi. Những thứ khác, coi như xong đi.






Truyện liên quan